Mối Tình Đầu Khó Quên Của Bạo Quân Mất Trí Nhớ

Chương 56: “Thiếp đi cùng phu quân.”




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiêu Trường Uyên mang gương mặt đẹp đẽ sầm sì, đứng yên ngoài cửa.
Chàng còn ôm hai chiếc chăn nệm sạch sẽ trong lòng.
Chàng ngước mắt, nhìn cánh cửa gỗ đóng chặt trước mặt mình.
Một cơn mưa gió bão bùng mãnh liệt ấp ủ trong đôi mắt đen kịt âm u lạnh lẽo kia.
Chàng muốn xông vào, dạy dỗ nương tử nhà chàng một trận ra trò.
Để nàng không dám nhốt chàng ngoài cửa nữa.
Chỉ cần chàng muốn thì không có bất kì cánh cửa nào trên thế giới này có thể ngăn cản được chàng.
Chàng chỉ cần nhẹ nhàng giơ tay lên.
Là cánh cửa gỗ này sẽ vỡ thành bột mịn trong tay chàng.
Hóa thành hư không.
Thế là chàng có thể đi vào, mạnh bạo cắn cho vợ chàng phát khóc.
Nhưng, Tiêu Trường Uyên lại không làm vậy.
Bởi vì chàng nhận thấy hôm nay tâm trạng vợ chàng hơi lạ kỳ.
Chàng không muốn làm trái mong muốn của nàng.
Chàng biết bây giờ vợ chàng đang đứng ngay sau cánh cửa gỗ kia.
Chàng nghe thấy nhịp tim kịch liệt của nàng, và cả hơi thở mỗi lúc một đè nén và hỗn loạn hơn của nàng.
Nàng nhất định rất sợ chàng sẽ đột nhiên xông vào, nên mới đứng đằng sau cánh cửa.
Tiêu Trường Uyên nắm chặt chăn đệm, vì dùng quá nhiều sức nên đầu ngón tay nhợt nhạt của chàng hơi ngả sang xanh. Đôi môi mỏng của chàng mím chặt, cặp mắt đen băng giá tối tăm, cố sức kìm cơn lửa giận đang cuồn cuộn khuấy đảo trong lòng. Gương mặt đẹp của chàng sầm xuống, chàng nổi giận đùng đùng xoay người rời đi.
Bling Bling nghe thấy tiếng động, nó thò cái đầu chó ra khỏi ổ, đôi mắt long lanh ánh nước nhìn về phía Tiêu Trường Uyên.
Thấy anh chủ bị chị chủ đuổi ra khỏi phòng, Bling Bling quẳng cho anh chủ nhà mình một ánh mắt thương hại.
photo-1545238689-b685fa9ed075
Tiêu Trường Uyên lườm Bling Bling một cái lạnh buốt, duỗi tay đẩy cánh cửa gỗ ở phòng cho khách ra.
Gian phòng này ở ngay cạnh nhà chính, chỉ cách nhà chính một bức tường đất. Phòng dành cho khách rất nhỏ, chỉ có một chiếc giường gỗ, và một cái tủ quần áo. Trước ngày 30 Tết, Vân Phiên Phiên đã quét tước căn phòng, nên nó cũng tạm gọi là sạch sẽ ngăn nắp.
Tiêu Trường Uyên còn từng ngủ trong gian bếp của Giản Để Nguyệt, nên việc ngủ trong căn phòng cho khách này tất nhiên không khiến chàng ấm ức.
Điều làm chàng cảm thấy ấm ức phẫn nộ chính là: Vợ chàng còn đuổi chàng ra khỏi phòng cơ đấy.
Tiêu Trường Uyên sầm mặt, ném chăn nệm lên giường gỗ, đi đến bức tường đất ngăn giữa nhà chính và phòng cho khách.
Chàng ngước mắt, nhìn bức tường đất trước mặt chằm chặp.
Chàng tưởng tượng rằng ánh mắt mình có thể xuyên thấu qua bức tường đất này, nhìn tới Vân Phiên Phiên.
Vị vua lạnh lùng như ngọc đứng trong căn phòng đơn sơ rách nát, nhìn tường đất chòng chọc, tựa như một hòn Đá Trông Vợ vừa lạnh lùng vừa tức tối.
Chàng gắng hết sức kìm cơn giận lạnh buốt lại, dỏng tai lên, ngừng thở, cẩn thận nghe lén động tĩnh bên kia.
Tai Tiêu Trường Uyên cực kì thính, ngay cả tiếng động nhỏ nhất cũng không thể thoát khỏi tai chàng.
Một lúc lâu sau, bên nhà chính vẫn chẳng có tiếng tăm gì.
Mãi sau đấy, chàng mới nghe thấy tiếng bước chân chậm chạp của vợ chàng, và tiếng rương gỗ mở ra. Hình như vợ chàng bỏ thứ gì đấy vào hộp đựng đồ. Sau đó tiếng sột soạt vẳng lại, chắc hẳn vợ chàng đang trèo lên giường.
Tiêu Trường Uyên đợi tại chỗ một lúc lâu.
Chàng tính chờ vợ mình thiếp đi, rồi chàng sẽ lén lủi vào phòng ôm nàng ngủ.
Nhưng vợ chàng lại lăn qua lộn lại trên giường, mãi mà chưa ngủ được. Tiêu Trường Uyên thấy hơi kỳ lạ. Nương tử nhà chàng luôn rất dễ ngủ, vừa đặt đầu lên gối là thiếp đi ngay mà, tại sao hôm nay nàng lại ngủ muộn thế?
Chàng nghe thấy tiếng khóc rấm rứt của vợ mình.
Tiêu Trường Uyên sửng sốt, nhíu mày thật chặt.
Mãi tới tận giờ Dần (3-5h sáng), Vân Phiên Phiên mới chậm rãi thiếp đi.
Cô trăn trở trên giường bao lâu, thì Tiêu Trường Uyên đứng cạnh tường đất bấy lâu.
Nghe thấy tiếng thở của Vân Phiên Phiên rốt cuộc cũng trở nên đều đều, Tiêu Trường Uyên lập tức đẩy cánh cửa phòng cho khách ra, chạy đến nhà chính. Cửa bị khóa trái, vì thế chàng rón rén đẩy nhẹ cửa sổ, nhảy vào trong.
Khi đóng cửa sổ lại, chàng tình cờ chạm mắt với Bling Bling ở trong sân.
Đêm lạnh như nước, trăng thanh gió mát.
Bling Bling thò cái đầu chó ra khỏi ổ, đôi mắt đen ngập nước nhìn về phía chàng.
Tiêu Trường Uyên liếc mắt nhìn Bling Bling đầy vẻ cảnh cáo.
Bling Bling coi như đã hiểu sự răn đe của chàng, nó lập tức rụt vào trong ổ.
Tiêu Trường Uyên đóng cửa sổ lại. Cảnh vật tối thui, ánh trăng lạnh lẽo xuyên qua ô cửa sổ bằng giấy, rọi vào căn phòng tăm tối. Tiêu Trường Uyên nương theo ánh trăng, đi đến cạnh giường gỗ. Chàng cởi giày lên giường, rón rén ôm Vân Phiên Phiên vào lòng mình.
Ôn hương nhuyễn ngọc nằm trong vòng tay.
Nỗi ấm ức và phẫn nộ trong lòng Tiêu Trường Uyên lập tức tan biến sạch sẽ.
Ánh trăng mát lạnh mỏng manh rơi trên gương mặt nhỏ xinh mềm mại và yên bình của thiếu nữ. Hàng mi dày cong vút của cô còn dính vài giọt lệ trong suốt, tựa như giọt sương đọng trên cánh hoa sen buổi sớm. Giọt lệ trong suốt lấp lánh đọng trên gương mặt thanh thoát đẹp đẽ của cô, lại càng mỹ lệ dịu dàng động lòng người hơn.
Tiêu Trường Uyên cúi đầu, cẩn thận hôn lên giọt nước mắt dính trên mi cô.
Lòng chàng hơi nghi hoặc.
Tại sao nương tử nhà chàng phải lén khóc nhỉ?
Tiêu Trường Uyên hôn lên mi cô, bắt đầu ngẫm lại tất cả những chuyện hôm nay. Vợ chàng đột nhiên nói không thể gánh vác được nỗi khổ nhọc của ma công, chẳng lẽ là vì chiều nay chàng hôn nàng dữ quá, làm nàng sợ rồi chăng? Tiêu Trường Uyên nhanh chóng phủ định suy nghĩ này. Lắm lần chàng còn hôn nàng mãnh liệt hơn chiều nay, nhưng trước giờ nương tử chưa từng từ chối chàng. Huống hồ, chiều nay chàng hôn thế là đã nín nhịn nhiều rồi…
Một ý nghĩ đột nhiên xẹt qua đầu chàng.
Tiêu Trường Uyên nhớ tới tiếng động mà ban nãy mình nghe thấy trong căn phòng cách vách.
Hình như vợ chàng giấu thứ gì đấy trong rương đựng đồ của nàng.
Mặt Tiêu Trường Uyên lạnh toát, chàng cẩn thận buông Vân Phiên Phiên ra, đứng dậy xuống giường đeo giày. Chàng đi đến cạnh rương đựng đồ, mở chiếc rương thần bí của vợ mình. Trong ấy là những xấp ngân phiếu được xếp ngăn nắp, còn thêm một ít trang sức quý giá, Thanh Tĩnh kinh, và cả…
Một quyển sách truyện.
Tiêu Trường Uyên nhớ lại, hình như đây là quyển truyện mà ban ngày tên thư sinh ẻo lả kia tặng họ để báo ơn.
Nương tử nhà chàng lại còn giấu quyển truyện rách nát này vào rương đựng đồ của nàng.
Tiêu Trường Uyên thấy hơi bất mãn.
Nương ánh trăng trắng ngần lạnh lẽo, Tiêu Trường Uyên bực bội mở cuốn sách truyện ra.

Hôm sau, Vân Phiên Phiên ngủ tới khi mặt trời lên cao mới rời giường, cô sờ lên mi.
Đêm qua, hình như cô mơ thấy Tiêu Trường Uyên hôn lên mi mình.
Vân Phiên Phiên cụp mắt nhìn chiếc giường trống hoác. Cô chỉ coi là ban ngày nghĩ gì ban đêm mơ đó.
Cô đeo giày xuống giường, đẩy cửa đi ra ngoài.
Hôm nay thời tiết rất đẹp, ánh nắng cuối Xuân đầu Hạ đang độ rực rỡ nhất.
Ống khói trong nhà bếp đã bốc lên làn khói nhẹ lượn lờ, Tiêu Trường Uyên đang nấu cơm trong bếp.
Vân Phiên Phiên sửng sốt vô cùng.
Vốn cô còn hơi lo lắng, đêm qua cô đuổi Tiêu Trường Uyên ra ngủ ở phòng dành cho khách, có khi hôm nay Tiêu Trường Uyên sẽ giận lắm. Cô đã chuẩn bị sẵn sàng để chuộc tội, đón chờ cơn giông bão của chàng. Không ngờ hôm nay lại yên bình như vậy.
Rửa mặt xong, Vân Phiên Phiên chạy tới bếp đỡ đần Tiêu Trường Uyên.
Tiêu Trường Uyên đang thái rau trên thớt, nghe thấy tiếng cô, động tác trong tay chàng khựng lại.
Chàng ngước mắt nhìn cô.
Cặp mắt đen sâu như đầm lạnh kia vẫn bình tĩnh u ám như trước giờ.
Vân Phiên Phiên thấy vẻ mặt chàng hình như chẳng khác gì mọi ngày, vì thế cô hoàn toàn yên lòng. Vân Phiên Phiên thoải mái đi đến cạnh Tiêu Trường Uyên, ngước khuôn mặt nhỏ hỏi: “Phu quân dậy rồi mà sao không gọi thiếp rời giường?”
Tiêu Trường Uyên trầm giọng đáp: “Ta muốn để nương tử ngủ thêm một lát.”
Vân Phiên Phiên thấy ấm lòng: “Không sao, lần sau chàng có thể gọi thiếp dậy luôn.”
Tiêu Trường Uyên đáp: “Được.”
Bây giờ đã tới trưa, Vân Phiên Phiên bỏ qua bữa sáng, ăn thẳng bữa trưa luôn. Cơm nước xong, Vân Phiên Phiên chủ động vào bếp rửa bát thu dọn bệ bếp. Dọn bếp xong xuôi, Vân Phiên Phiên vừa lau tay, vừa bước về nhà chính.
Cô vừa bước vào nhà chính, ngước mắt lên đã thấy Tiêu Trường Uyên đang cúi đầu đọc truyện.
Thứ chàng cầm trên tay, chính là quyển sách truyện mà Giang Xá Ngư đã đưa cho cô.
Đầu Vân Phiên Phiên ong lên.
Cô sợ hú hồn hú vía.
Tâm trí cô trống rỗng.
Cô không thể để Tiêu Trường Uyên đọc quyển sách này được!
Vân Phiên Phiên lập tức nhào tới, tính cướp cuốn sách truyện trong tay Tiêu Trường Uyên.
Nhưng Tiêu Trường Uyên lại giơ nó lên cao.
Chàng nói nhẹ tênh: “Nương tử, ta đã đọc xong rồi…”
Câu nói này không khác gì lời tuyên án tử hình với cô.
Người Vân Phiên Phiên bỗng dưng cứng đờ.
Cô sợ đến mức tim cũng ngừng đập.
Tiêu Trường Uyên ngước mắt lên, cặp mắt đen láy âm u lạnh lẽo nhìn vào khuôn mặt nhỏ xinh tái nhợt của Vân Phiên Phiên.
“Chỉ vì quyển sách truyện này, mà nương tử đòi chia phòng ngủ với ta ư?”
Trái tim Vân Phiên Phiên như bị một bàn tay khổng lồ vô hình bóp chặt.
Siết đến mức cô sắp không thở nổi.
Cả tâm trí cô chỉ có một suy nghĩ.
Toi rồi.
Tiêu Trường Uyên đã biết cô là đồ lừa đảo.
Cô chết chắc rồi.
Vân Phiên Phiên cúi đầu, toàn thân lạnh lẽo, nhìn mũi chân mình đăm đăm.
Giọng cô hơi run rẩy.
“… Vâng.”
Tiêu Trường Uyên mím đôi môi mỏng, nhíu mày nhìn Vân Phiên Phiên.
“Nương tử, quyển sách truyện này bịa đặt đấy.”
Vân Phiên Phiên sửng sốt.
Cô ngơ ngẩn ngước hàng mi lên, nhìn về phía Tiêu Trường Uyên.
“… Chàng nói gì cơ?”
Tiêu Trường Uyên nhíu mày bảo: “Câu chuyện trong quyển sách này câu sau vả câu trước, rõ ràng được viết bởi một kẻ có tài trí tầm thường. Đoạn trước bảo Thái tử của Ma giới mổ bụng cô thôn nữ lấy con ra, đoạn sau lại ghi gã quăng chết thằng bé. Nhưng trong tình huống bình thường, lúc bị gã moi ra, đứa bé đã phải chết rồi. Một đứa trẻ đã chết, làm sao có thể bị Thái tử Ma giới quăng chết lần hai…”
Vân Phiên Phiên ngơ ngác giải thích: “Đây là tiểu thuyết giả tưởng thôi, Thái Tử Ma giới có pháp lực, biết đâu con của chàng ta cũng có pháp lực…”
Tiêu Trường Uyên nói: “Nếu đứa bé kia có pháp lực, thì nó không thể bị quăng chết dễ như trở bàn tay thế được.”
Vân Phiên Phiên ngẩn ra, bị Tiêu Trường Uyên chặn họng đến độ hơi á khẩu không trả lời được.
Nhưng cô nhanh chóng nhận ra có điều gì đấy sai sai.
Sao họ lại thảo luận về tình tiết trong truyện nhỉ?
Tiêu Trường Uyên đã đọc hết quyển truyện này rồi, chẳng lẽ chàng lại không phát hiện những gì cô làm giống hệt cô thôn nữ kia ư?
Vân Phiên Phiên ngơ ngẩn hỏi: “Chàng không muốn nói gì khác sao?”
“Tất nhiên là có.” Tiêu Trường Uyên lạnh lùng nói: “Cô thôn nữ kia đã khóc mù cả mắt, thì còn thấy người khác làm sao được? Hơn nữa không thể có chuyện móc mắt người khác thì họ sẽ nghe được tiếng con mình đâu, vì con cô ta bị quăng chết lâu rồi…”
Vân Phiên Phiên đần mặt ra nhìn Tiêu Trường Uyên.
Sao chàng vẫn còn thảo luận về cốt truyện vậy?
Chẳng lẽ chàng không muốn hỏi tội cô ư?
Hốc mắt Vân Phiên Phiên hơi đỏ lên: “Ngoài việc này ra, chàng không muốn chất vấn thiếp chuyện gì khác sao?”
“Tại sao ta phải chất vấn nương tử?” Tiêu Trường Uyên cau mày nói: “Rõ ràng đây là lỗi của tên viết sách tầm phào này. Hắn viết truyện dở thì thôi, còn viết máu me bạo lực như thế, làm nương tử sợ tới mức không dám luyện ma công…”
Vân Phiên Phiên ngơ ngẩn, cất giọng khàn khàn: “Chàng tưởng là thiếp sợ máu me, nên mới không dám luyện với chàng ư…”
Tiêu Trường Uyên nghe Vân Phiên Phiên nói vậy thì hơi nghi hoặc: “Chẳng lẽ không phải tại nguyên nhân này sao?”
Phần hồn đã thoát ra ngoài vì sợ của Vân Phiên Phiên lại lập tức quay về thể xác.
Cô gật đầu ngay: “Không sai! Chính là nguyên nhân này đấy! Quyển truyện này viết máu me quá! Bạo lực quá! Làm thiếp sợ chẳng dám luyện ma công!”
Tiêu Trường Uyên trưng ra điệu bộ quả nhiên là thế.
“Sao nương tử lại ngốc nghếch vậy?”
Tiêu Trường Uyên thương hại nhìn Vân Phiên Phiên với ánh mắt như nhìn đứa đần.
“Dù câu chuyện trong quyển sách này là thật, thì ma công mà họ luyện cũng khác ma công chúng ta luyện. Cái của họ là yêu pháp của ma giới, cái ở chỗ chúng ta là võ công cõi người. Sao nương tử có thể nhập hai thứ làm một được chứ?”
Vân Phiên Phiên cũng thương hại nhìn Tiêu Trường Uyên bằng ánh mắt như nhìn đứa đần.
Anh bạo quân này rõ là một anh ngố to xác.
Đáp án chính xác đã đặt ngay trước mặt chàng.
Vậy mà chàng còn xuyên tạc sang ý khác được.
Đúng là ngốc đến tận cùng vũ trụ.
Vân Phiên Phiên thương xót nói: “Không sai, thiếp quả thực quá ngu ngốc!”
Cô chưa bao giờ gặp ai ngố tàu hơn Tiêu Trường Uyên.
“Chồng thiếp vẫn là người thông minh nhất trên đời!”
Tiêu Trường Uyên nghe vậy, chàng hài lòng híp cặp mắt phượng lại.
Biểu cảm trên gương mặt lạnh lùng như ngọc kia có vẻ rất là sung sướng.
Tựa như băng tuyết tan rã, gió Xuân phất vào mặt.
Tiêu Trường Uyên duỗi tay, muốn ôm Vân Phiên Phiên vào lòng.
Vân Phiên Phiên lại đẩy mạnh chàng ra.
Tiêu Trường Uyên ngây ngẩn toàn thân: “Tại sao nương tử lại đẩy ta ra?”
Chàng tưởng rằng mình đã giải thích rất rõ ràng với nàng, quyển truyện này là giả, ma công này cũng khác ma công của họ, thì nàng sẽ không còn sợ hãi nữa. Chàng không rõ tại sao vợ chàng vẫn đẩy chàng ra.
Vân Phiên Phiên miễn cưỡng lấp liếm: “Tuy quyển truyện này là giả, ma công cũng khác cái của chúng mình, nhưng câu chuyện này đã làm thiếp thức tỉnh. Phu quân, chúng ta không thể cứ mê muội không tỉnh ngộ như vậy được.”
Tiêu Trường Uyên ngơ ngác hỏi: “Tại sao lại không thể?”
“Bởi vì ma công chung quy vẫn có hại cho sức khỏe.”
Vân Phiên Phiên cắn đôi môi đỏ mọng, nói dối linh ta linh tinh: “Thiếp không muốn chết.”
Tiêu Trường Uyên ngẩn ra, ngơ ngác nhìn Vân Phiên Phiên.
Một lúc lâu sau, chàng mới nhượng bộ nói: “Vậy về sau chúng ta không luyện ma công nữa, ta chỉ muốn ôm nương tử ngủ…”
“Ôm cũng không được.”
Vân Phiên Phiên nghe thấy lời nhượng bộ của anh bạo quân, lòng cô hơi chua xót. Cô nhìn qua chỗ khác, không dám để Tiêu Trường Uyên thấy giọt lệ trong mắt mình, chỉ tàn nhẫn nói: “Chúng ta phải thanh tâm quả dục, chia phòng ngủ, như vậy mới có thể ngăn chặn ma tính.”
Tiêu Trường Uyên ngỡ ngàng kinh ngạc nhìn Vân Phiên Phiên.
Chàng không ngờ, chàng đã nhượng bộ nhiều như thế…
Vậy mà vợ chàng còn nỡ nhẫn tâm đòi chia phòng ngủ với chàng.
Đủ loại cảm xúc tràn ngập trong lòng Tiêu Trường Uyên: hụt hẫng, bất mãn, phẫn nộ, hoảng loạn, ấm ức, bất an.
Nhưng nhiều hơn cả, là hoang mang.
Bởi vì chàng không biết, tại sao nương tử nhà chàng lại đột nhiên trở nên tàn nhẫn như thế.
Rõ ràng trước kia chàng làm gì cũng được.
Tại sao bây giờ chàng lại không được làm gì cả?
Rốt cuộc lỗi là ở đâu?
Nương tử nhà chàng bị hỏng hóc gì rồi chăng?
Vân Phiên Phiên không dám nhìn vào cặp mắt phẫn nộ và ấm ức của Tiêu Trường Uyên.
Cô cụp mi xuống, trầm giọng nói: “Thiếp phải đi tưới nước cho mầm cây ăn quả.”
Dứt lời, Vân Phiên Phiên bèn xách thùng nước rời khỏi sân.
Cô chạy đến ruộng, xách theo một thùng nước, dùng gáo tưới nước cho mầm cây. Sức cô yếu, mỗi lần xách chỉ xách được nửa thùng. Nước trong thùng nhanh chóng được dùng hết, cô xách thùng ra bờ sông múc nước. Để đỡ phải chạy qua chạy lại, lần này cô múc hơi nhiều nước. Hai tay cô gắng gượng xách thùng, cánh tay bắt đầu phát nhức vì dùng sức. Cô đi lảo đảo, nước trong thùng sớt ra ngoài khá nhiều, làm ướt ống quần cô.
Trông cô có vẻ hơi chật vật.
Đúng vào lúc này, một bàn tay thon dài xanh xao vươn tới, lấy chiếc thùng gỗ trong tay cô đi.
Chàng nhẹ nhàng xách thùng nước lên.
Hàng mi của Vân Phiên Phiên run rẩy.
Tiêu Trường Uyên lạnh lùng nhìn Vân Phiên Phiên: “Đi thôi.”
Vân Phiên Phiên không dám ngẩng đầu lên nhìn chàng.
Mãi đến khi chàng đi xa, Vân Phiên Phiên mới dám ngước mắt nhìn lén chàng.
Bóng lưng Tiêu Trường Uyên trông có vẻ hơi cô đơn.
Hai người tưới hết số mầm cây ăn quả trong năm mẫu đất.
Tới buổi tối, họ nhóm lửa nấu cơm, ngồi ăn cơm trước bàn. Toàn bộ quá trình này, Tiêu Trường Uyên không hề lên tiếng.
Vân Phiên Phiên hơi sợ hãi, vì thế cô chủ động hỏi: “Ngày mai phu quân muốn ăn gì?”
Tiêu Trường Uyên như thể không nghe thấy Vân Phiên Phiên nói gì, chàng chỉ lạnh mặt, máy móc ăn cơm trong bát.
Vân Phiên Phiên hiểu rõ rồi, Tiêu Trường Uyên muốn chiến tranh lạnh với cô.
Cô không biết phải làm sao mới khiến chàng nguôi giận được.
Vì thế, cô cũng im lặng theo.
Hai người im lặng rửa mặt đánh răng, rồi ai về phòng nấy.
Mấy ngày tiếp theo, ngày nào Tiêu Trường Uyên cũng làm ruộng tưới nước nấu cơm rửa bát với cô, nhưng họ lại không nói gì với nhau nữa. Vân Phiên Phiên cố gắng an ủi bản thân rằng, như bây giờ cũng rất tốt, chẳng qua cô chỉ kéo giãn khoảng cách thân mật quá đáng giữa hai người ra xa một chút thôi.
Coi như cả hai quay về thời điểm mới quen nhau hồi năm ngoái.
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng mỗi tối Vân Phiên Phiên vẫn lăn qua lộn lại trên giường không ngủ được. Cô đã quen với việc có Tiêu Trường Uyên nằm bên cạnh, quen được chàng ôm trong lòng như ôm gối, quen với nhiệt độ cơ thể chàng.
Cô cảm thấy ngủ một mình trên giường gỗ lạnh lắm.
Anh bạo quân cực kỳ ngoan ngoãn nghe lời, cô bảo chàng đừng đụng vào cô, thì chàng sẽ không chạm vào cô nữa.
Dường như chàng lại biến về vị vua trẻ tuổi lạnh lùng cấm dục trong nguyên tác.
Hôm nay thức dậy, Vân Phiên Phiên đột nhiên phát hiện hình như môi mình sưng lên, như bị con bọ gì cắn vậy. Vân Phiên Phiên bắt đầu thấy sợ, chẳng lẽ trong phòng có sâu bọ, nửa đêm bò lên môi cô, cắn sưng môi cô sao?
Vân Phiên Phiên sợ tới mức lập tức đi tìm Tiêu Trường Uyên: “Phu quân, nhà mình có bọ đấy!”
Tiêu Trường Uyên mím đôi môi mỏng, lạnh lùng nhìn cô, không nói gì.
Mấy ngày nay chàng luôn lờ cô đi.
Vân Phiên Phiên tự lẩm bẩm: “Có bọ cắn môi thiếp lúc nửa đêm. Chàng xem, môi thiếp bị nó cắn sưng lên rồi này.”
Khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Trường Uyên hơi đen đi.
Nàng mới là sâu bọ ấy!
Vân Phiên Phiên nói: “Không được, thiếp phải đi mua mùng.”
Vì thế, Vân Phiên Phiên bắt Tiêu Trường Uyên đánh xe bò đưa cô lên phố huyện mua mùng. Cô lo phòng của Tiêu Trường Uyên cũng có sâu bọ, vì thế cô cực kỳ chu đáo mua tận cái hai mùng. Hai người về nhà, cùng mắc mùng lên giường mình.
Ai dè sáng hôm sau, Vân Phiên Phiên lại phát hiện môi mình bị rách da.
Vì thế cô bèn báo tin tức đáng sợ này cho Tiêu Trường Uyên nghe.
“Phu quân, môi thiếp bị bọ cắn rách rồi.”
Tiêu Trường Uyên hơi mím môi lại, chàng vẫn chẳng lên tiếng.
Khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng kia tựa như ngọn núi băng vạn năm không tan chảy.
Nhưng Vân Phiên Phiên lại phát hiện, vành tai trắng nõn như ngọc của Tiêu Trường Uyên nhuộm một lớp hồng quái lạ.
Cô sửng sốt, một ý nghĩ xẹt qua đầu cô. Cô trợn tròn mắt đầy vẻ khó tin.
“Phu quân chính là con bọ ấy.”
Tiêu Trường Uyên cất giọng lạnh lùng: “Không phải ta.”
Vân Phiên Phiên tức tối bảo: “Sao phu quân có thể gạt thiếp?!”
Tiêu Trường Uyên nghe vậy, đột nhiên nhìn cô thật sâu: “Nếu ta lừa nương tử, nương tử sẽ trừng phạt ta như ngày trước chứ?”
Vân Phiên Phiên nhớ tới kiểu trừng phạt thân mật của họ, tim cô đột nhiên loạn nhịp, cô sợ quá, xoay người chạy thẳng.
Buổi tối trước khi đi ngủ, Vân Phiên Phiên khóa chặt tất cả cửa sổ, Tiêu Trường Uyên nghe thấy động, lập tức xông vào phòng Vân Phiên Phiên.
“Nương tử muốn cãi cọ với ta đến khi nào?”
Vân Phiên Phiên hoảng loạn nói: “Chúng ta không thể làm những chuyện thân mật này nữa.”
Tiêu Trường Uyên ép lửa giận xuống: “Tại sao tự dưng lại không thể?”
Vân Phiên Phiên không dám nhìn vào mắt chàng, cô cúi gằm đầu: “Không thể là không thể thôi, không có lý do gì cả…”
Cô còn chưa dứt lời thì đã bị người đàn ông ấn mạnh lên tường mà hôn.
Đầu Vân Phiên Phiên váng vất một thoáng.
Tim đập như sấm, hai chân nhũn ra.
Gần như sắp đầu hàng tới nơi.
Nhưng cô lại nhớ tới hình tượng của chàng ở trong nguyên tác.
Vị vua lạnh lùng cao ngạo kia không thể chịu được bất cứ sự phản bội hay lừa gạt nào.
Chàng ta không thể nào tha thứ cho cô được.
Tim Vân Phiên Phiên thắt lại, cô cắn rách môi Tiêu Trường Uyên, đẩy mạnh chàng ra.
Mẹ tác giả đã trao cho cô bàn tay vàng đáng tin cậy nhất, giúp cô đẩy được Tiêu Trường Uyên – luôn rất yếu ớt với cô – bất cứ lúc nào.
Vừa bị đẩy là anh bạo quân ngã ngay.
Tiêu Trường Uyên chật vật ngã ra sàn.
Chàng ngẩng đầu, nhìn về phía cô.
Vẻ tổn thương thoáng hiện lên trong đôi mắt đen tuyền u ám kia.
“Nương tử ghét ta đến vậy sao?”
Tiêu Trường Uyên tựa như một con sói trắng đã được thuần hóa hiền khô, đột nhiên bị chủ nhân ghét bỏ. Chàng dùng hết sức bình sinh chạy về phía chủ, nhưng vẫn bị chủ quẳng đi. Chàng không biết tại sao bỗng dưng mình lại bị ghét bỏ.
Chàng tưởng chàng đã làm chủ ghét mình…
Chàng tưởng rằng vợ chàng đột nhiên không yêu chàng nữa.
Vẻ tổn thương trong mắt Tiêu Trường Uyên làm trái tim Vân Phiên Phiên đau đớn.
Cô chưa bao giờ thấy vẻ yếu ớt ấy trong mắt Tiêu Trường Uyên.
Vân Phiên Phiên há miệng, vô thức muốn giải thích: “Thiếp không…”
Tiêu Trường Uyên nói: “Nàng không làm sao?”
Vân Phiên Phiên khổ sở đáp: “Thiếp không ghét chàng.”
Tiêu Trường Uyên đứng lên, chậm rãi đi về phía Vân Phiên Phiên, cặp mắt đen tuyền u ám kia mang theo chút chờ mong yếu ớt.
“Vậy thì ôm ta, khen thưởng ta, trừng phạt ta đi, như trước kia nàng từng làm với ta.”
Vân Phiên Phiên nghe chàng nói vậy, cô càng khổ sở hơn.
Một cảm xúc còn mãnh liệt hơn cả khổ sở ngự trị trong lòng cô, đó là sợ hãi.
“Chúng ta không thể làm vậy.”
Tiêu Trường Uyên đứng trước mặt cô, khuôn mặt tuấn tú lạnh đi.
Chàng lạnh lùng hỏi cô.
“Tại sao?”
Vân Phiên Phiên cúi đầu nhìn mũi chân mình.
Cô không nói gì.
Ánh sáng trong mắt Tiêu Trường Uyên tắt lịm.
“Nàng là đồ lừa đảo nói mà không giữ lời.”
Tiêu Trường Uyên ngước cặp mắt đen đặc thất vọng lên.
“Nàng chỉ đang ghét ta thôi.”
Chàng nhìn Vân Phiên Phiên bằng ánh mắt lạnh băng và ngạo mạn.
“Ta cũng ghét nàng.”
Dứt lời, Tiêu Trường Uyên rời khỏi phòng mà không quay đầu lại.
Chàng đi rồi, Vân Phiên Phiên tựa như mất hết sức lực. Cô dựa vách tường ngồi sõng xoài dưới đất, lấy tay che mặt khóc nức nở.
Cô không ghét Tiêu Trường Uyên.
Cô chỉ quá sợ hãi thôi.
Tối nay, Tiêu Trường Uyên không lén vào phòng Vân Phiên Phiên nữa.
Chàng nằm trên chiếc giường gỗ lạnh băng, nhìn nóc nhà đăm đăm, bắt đầu nghiêm túc suy ngẫm tại sao tự dưng vợ chàng lại ghét chàng.
Tiêu Trường Uyên ngẫm ngợi, chàng chẳng hề làm bất cứ chuyện gì để vợ ghét chàng cả.
Lần nào chàng cũng tùy ý làm bậy cắn nàng như đúng ý nàng còn gì.
Cho nên chỉ có một khả năng.
Vợ chàng có mới nới cũ, yêu người khác mất rồi.
Cho nên trong mắt nàng, chàng mới trở nên đáng ghét.
Ánh mắt Tiêu Trường Uyên hơi trầm đi, gương mặt tuấn tú lạnh lùng như ngọc nghiêm lại.
Rốt cuộc tên ẻo lả nào đã trộm mất trái tim của vợ chàng?
Chàng phải băm thằng đó làm vạn mảnh!
Tiêu Trường Uyên cẩn thận nhớ lại những điều kì lạ dạo gần đây của vợ chàng.
Chàng phát hiện, sau khi gặp Giang Xá Ngư, nàng mới đột nhiên ghẻ lạnh chàng.
Cho nên, Giang Xá Ngư chính là thằng khốn nạn đáng bị băm làm vạn mảnh kia!
Mắt Tiêu Trường Uyên lạnh đi.
Chàng muốn xông tới nhà Giang Xá Ngư ngay bây giờ, xé nát thằng cha ẻo lả kia ra.
Nhưng chàng lại không biết nhà thằng ẻo lả ấy ở đâu.
Chàng đành phải chờ tới khi trời sáng, rồi mới đi tính sổ với thằng ẻo lả kia được.
Tiếng khóc rấm rứt của nương tử nhà chàng không ngừng vọng lại từ căn phòng kế bên. Cho dù vợ chàng luôn cố đè tiếng khóc của nàng xuống, nhưng nàng càng kìm nén thì lại càng khó thở. Những tiếng khụt khịt dồn dập hổn hển khiến lòng Tiêu Trường Uyên hơi rối bời.
Chàng hèn quá, chỉ muốn qua dỗ vợ chàng.
Nhưng chàng nhanh chóng ngẫm lại, giờ vợ chàng không thích chàng nữa rồi.
Nàng chẳng hề muốn chàng dỗ nàng đâu.
Người mà nàng thích là Giang Xá Ngư cơ.
Có lẽ nàng cần Giang Xá Ngư tới dỗ dành.
Nghĩ đến đây, tâm trạng của Tiêu Trường Uyên trở nên cực kỳ chua xót.
Trong nỗi niềm chua xót còn kèm theo cơn ghen tuông dữ dội.
Chàng nhất định phải giết Giang Xá Ngư!
Tiêu Trường Uyên tất nhiên không thể để tên ẻo lả Giang Xá Ngư tới dỗ vợ chàng được. Nhưng, trước khi giết Giang Xá Ngư, chàng có thể tìm hiểu xem rốt cuộc tên ẻo lả này có phẩm chất gì đáng để vợ chàng có mới nới cũ.
Sau đó, chàng có thể học tập những phẩm chất ấy.
Chàng muốn được vợ chàng thích lần nữa.
Hạ quyết tâm xong, tâm trạng của Tiêu Trường Uyên thả lỏng hơn hẳn.
Tiếng khóc rấm rứt đứt quãng ở phòng kế bên vọng tới tai chàng.
Khiến chàng lấy làm khó chịu.
Rõ ràng người bị ghét bây giờ chính là chàng.
Chàng còn chưa khóc đây.
Cô vợ ngốc nghếch nhà chàng có gì mà phải khóc?
Tiêu Trường Uyên rất là bất mãn.
Bọn con gái thật là phiền toái.
Nhưng thôi, tuy rằng bọn con gái rất phiền toái, nhưng nương tử nhà chàng lại thơm tho mềm mại, ôm vào rất sướng. Chàng sốt sắng muốn đi tính sổ với tên ẻo lả kia, sau đấy tìm được nguyên nhân tên ẻo lả ấy được yêu thích, rồi về dỗ dành cô vợ thơm tho mềm mại của chàng được vui.
Hôm sau, Tiêu Trường Uyên khoan khoái thức giấc.
Vân Phiên Phiên mang đôi mắt thâm quầng, đi ra khỏi phòng.
Cô nhìn Tiêu Trường Uyên với vẻ muốn nói lại thôi.
Tiêu Trường Uyên nói với khuôn mặt tuấn tú lạnh băng: “Lát nữa ta phải ra ngoài một chuyến.”
Vân Phiên Phiên sửng sốt, ánh mắt hơi hoảng loạn: “Phu quân muốn đi đâu?”
Tiêu Trường Uyên vốn định đối xử với cô thật lạnh nhạt, nhưng thấy cô hốt hoảng bối rối thế này, lòng chàng lại không kìm được, chỉ muốn nhượng bộ. Chàng khẽ mím đôi môi mỏng, cụp mắt nhìn cô: “Ở nhà chờ ta, lát nữa ta về.”
Không đợi Vân Phiên Phiên trả lời, Tiêu Trường Uyên đã rời khỏi nhà bằng khinh công.
Chàng không ra khỏi làng họ Giang, mà vòng tới cuối làng, hỏi bừa một dân làng địa chỉ nhà Giang Xá Ngư. Giang Xá Ngư là thầy dạy học trong làng, tất cả mọi người đều quen hắn. Bây giờ mới là giờ Thìn (7-9h sáng), cửa nhà Giang Xá Ngư đóng chặt, hắn chưa thức dậy.
Tiêu Trường Uyên ghìm cơn giận lại, gõ gõ cửa.
Giang Xá Ngư tỉnh dậy đúng lúc này. Nghe thấy tiếng đập cửa, hắn còn tưởng là bọn con nít tới học sớm. Hắn mở cửa không chút phòng bị, ai ngờ lại bị túm chặt cổ áo, mặt ăn một cú đấm nảy lửa. Máu tươi lập tức trào ra từ miệng hắn, mồm ngập mùi máu.
Hắn đầu váng mắt hoa, người xiêu vẹo cả đi. Hắn bị kẻ nọ túm chặt cổ áo ấn lên bàn, giọng đàn ông âm trầm tàn nhẫn vang lên bên tai.
“Rốt cuộc ngươi đã cho vợ ta uống thứ canh mê hồn gì?!”
Giang Xá Ngư bị đánh nổ đom đóm mắt, tầm nhìn đen sì. Mãi lâu sau hắn mới nhìn được, thấy rõ người trước mặt là ai.
Hắn đơ ra một thoáng, không hiểu tại sao Tiêu Trường Uyên lại tới tìm hắn.
“Sao ân công lại nói vậy?”
Tuy hắn đã đưa quyển truyện kia cho Vân Phiên Phiên, biến Vân Phiên Phiên thành một đóa hoa khô héo, nhưng theo kế hoạch mà hắn đề ra, Tiêu Trường Uyên tuyệt đối không thể tới tìm hắn được, bởi chuyện này từ đầu chí cuối đều là việc riêng của hai vợ chồng nhà đấy, không liên quan gì đến người ngoài.
Từ trước tới giờ hắn chỉ muốn đứng ngoài cuộc.
Hắn muốn khiến mối quan hệ tốt đẹp của họ trở nên rách nát, trở nên héo quắt.
Nhưng hắn không muốn hy sinh bản thân.
Bởi vì Giang Xá Ngư rất yêu quý tánh mạng chính mình.
Hắn đã từng viết thư cho Trần Phạp Thiện, hiến kế bắt Vân giết Uyên. Nếu không phải Trần Phạp Thiện quá yếu đuối, không dám dùng tính mạng của Vân Phiên Phiên để chèn ép Tiêu Trường Uyên, thì Giang Xá Ngư cũng chẳng đến mức phải tự mình ra ngựa, bại lộ bản thân trước mặt Tiêu Trường Uyên.
Hiện giờ Giang Xá Ngư đã bắt đầu hối hận.
Tiêu Trường Uyên xách hắn lên, thụi hắn một đấm đau điếng: “Từ khi gặp ngươi, tính tình nàng ấy thay đổi rất nhiều. Nếu hôm nay ngươi không nói rõ ra cho ta, ta sẽ bẻ gẫy từng khúc xương trên người ngươi, để ngươi hối hận vì đã có mặt trên thế giới này!”
Giang Xá Ngư nghe Tiêu Trường Uyên nói vậy, người hắn lạnh toát. Nỗi sợ hãi không thể nhúc nhích tay chân ngày xưa lại quanh quẩn trong lòng hắn. Hắn không muốn nếm trải nó lần nữa. Giang Xá Ngư mặt tái mét nhìn Tiêu Trường Uyên, bắt đầu điên cuồng tự cứu giúp bản thân.
“Tôi không hề đưa canh mê hồn gì cho cô ấy cả, có lẽ là tại quyển truyện kia đấy…”
Tiêu Trường Uyên nghe vậy, hơi nheo cặp mắt phượng lại.
“Quyển truyện?”
Giang Xá Ngư sợ hãi nói: “Quyển truyện đấy kể rằng sau khi Thái tử của Ma giới mất đi ký ức…”
Tiêu Trường Uyên lạnh lùng ngắt lời hắn: “Ta đã đọc quyển truyện đấy rồi. Không phải tại nó nên nương tử mới không muốn luyện ma công với ta đâu.”
Chàng không muốn lằng nhằng với Giang Xá Ngư, chàng chỉ muốn nghe thứ mình cần từ thằng ẻo lả này.
Giang Xá Ngư sửng sốt: “Ma công gì cơ?”
Tiêu Trường Uyên đáp: “Loại ma công mà luyện thì sẽ bị bỏ rọ heo ấy.”
Giang Xá Ngư ngơ ngẩn nhìn Tiêu Trường Uyên, sắc mặt đột nhiên trở nên quái lạ.
“… Ân công đã từng làm chuyện phòng the với vợ ngài chưa?”
Một ý nghĩ cực kì hoang đường đột nhiên nảy ra trong đầu Giang Xá Ngư.
Tiêu Trường Uyên nhíu mày, khó ở nói: “Chuyện phòng the là gì?”
Sao thằng ẻo lả này lảm nhảm lắm thế?
Giang Xá Ngư càng thêm chắc mẩm về suy nghĩ này, hắn ngơ ngác nói: “Chuyện phòng the chính là ma công.”
Tiêu Trường Uyên sửng sốt: “Đây là tên gọi khác của ma công à?”
Giang Xá Ngư lắc lắc đầu, nói một sự thật cực kỳ tàn nhẫn cho Tiêu Trường Uyên.
“Tất cả các cặp vợ chồng đều làm chuyện phòng the, nó không phải là ma công.”
Tiêu Trường Uyên đáp: “Không thể thế được, vợ ta đã nói với ta là…”
Chàng nói được một nửa, đột nhiên ngây ngẩn cả người.
Giang Xá Ngư nín thở, không dám ngẩng đầu nhìn chàng, chỉ cúi đầu nói: “Nhà tôi có một số sách, có lẽ có thể giải đáp nghi hoặc này cho ân công…”
Tiêu Trường Uyên thả cái tay đang túm cổ áo Giang Xá Ngư ra.
Giang Xá Ngư bước nhanh vào buồng trong. Phía Tây căn phòng để một kệ sách, Giang Xá Ngư lấy mấy quyển sách từ ngăn trên cùng của kệ, đưa hết số sách này cho Tiêu Trường Uyên. Khuôn mặt đẹp của Tiêu Trường Uyên rét căm căm, chàng cúi đầu mở những quyển sách ấy ra.
Số sách này, có quyển ngập chữ, có quyển vẽ tranh, mô tả cực kì tường tận những chuyện các đôi mới cưới phải làm.
Gương mặt tuấn tú lạnh lùng của Tiêu Trường Uyên mỗi lúc một tối sầm lại.
Sức ép đáng sợ tỏa ra từ người chàng.
Giang Xá Ngư thấy Tiêu Trường Uyên có vẻ hằm hằm tức giận như vậy, hắn còn chẳng dám thở mạnh lấy một cái.
“Việc hôm nay, tại hạ tuyệt đối không nói cho người ngoài.”
Căn phòng yên tĩnh, có thể nghe được cả tiếng kim rơi.
Toàn thân Giang Xá Ngư lạnh toát, mồ hôi túa ra sau lưng.
Nỗi sợ khổng lồ tựa như mạng nhện, trói chặt lấy hắn ta, không ngừng thít lại.
Giang Xá Ngư lo Tiêu Trường Uyên sẽ giết người diệt khẩu.
Một lúc lâu sau, Giang Xá Ngư mới nghe thấy giọng nói lạnh lùng như nước của Tiêu Trường Uyên.
“Ngươi nói xem, tại sao vợ ta lại gạt ta?”
Giang Xá Ngư đáp: “Tôi không biết ạ.”
Tiêu Trường Uyên cười khẩy: “Nếu ngươi không biết, vậy thì xuống địa ngục đi.”
Chàng duỗi tay, bóp cổ Giang Xá Ngư, chỉ cần chàng siết mạnh hơn chút nữa, cổ Giang Xá Ngư sẽ bị chàng bóp gãy.
Giang Xá Ngư bị chàng bóp cổ đến mức không thở nổi, gương mặt đẹp đỏ lựng lên vì nghẹt khí. Hắn điên cuồng giãy giụa nói: “Tôi… Biết… Biết…”
Tiêu Trường Uyên buông lỏng Giang Xá Ngư ra, hờ hững nhìn hắn.
Ánh mắt lạnh băng vô tình kia tựa như đang nhìn một con cá mất nước hấp hối giãy chết.
“Nói đi.”
Giang Xá Ngư ôm ngực, tham lam hít không khí trong lành vào.
Hắn nói bằng giọng nghẹn ngào: “Đã bao giờ ân công nghĩ tới, có thể cô ta không phải là vợ ngài chưa.”
Tiêu Trường Uyên nghe vậy, lòng hơi nao nao.
Khuôn mặt tuấn tú phủ thêm một tầng sương giá.
“Nói tiếp đi.”
Giang Xá Ngư liều mạng rửa sạch hiềm nghi về mình: “Ân công nói rằng sau khi đọc quyển truyện kia, tính tình cô ta thay đổi hẳn. Ý nghĩa chính của quyển truyện này không phải kể về ma công, mà là kể về thuật nói dối. Cô thôn nữ lừa gạt Thái tử Ma giới rằng ả là vợ chàng ta, có lẽ…”
Những lời còn lại, Giang Xá Ngư không dám nói thành lời. Hắn sợ mình nói ra rồi, thì hôm nay mạng mình sẽ đi tong.
Tiêu Trường Uyên ngước đôi mắt băng giá lên, nhìn hắn ta: “Ngươi còn biết gì nữa?”
Giang Xá Ngư không dám nói quá nhiều, hắn lo mình sẽ làm Tiêu Trường Uyên hoài nghi. Nhưng nếu hắn không nói, có thể bây giờ hắn sẽ phải chết: “Tất cả chỉ là suy đoán của tôi thôi, chân tướng là thế nào, thì phải chờ đến khi ân công phục hồi ký ức thì mới có thể biết được.”
Cặp mắt phượng của Tiêu Trường Uyên híp lại: “Sao ngươi biết ta mất trí nhớ?”
Vân Phiên Phiên không kể chuyện này cho bất kì ai, ngay cả Giản Để Nguyệt và Vạn Sơn Khách cũng không biết chàng mất trí nhớ.
Đồng tử của Giang Xá Ngư rụt lại, toàn thân hắn run như cầy sấy.
Tiêu Trường Uyên nhấc chân, chậm rãi bước từng bước một về phía Giang Xá Ngư.
“Ngươi cố ý đưa quyển sách này cho vợ ta.”
Giang Xá Ngư sợ tới mức người nhũn cả ra. Không đợi hắn chống chế, những cú đấm lạnh lẽo ác ôn đã đập lên mặt hắn như gió bão, khiến hắn không còn sức chống cự. Vị tanh ngọt lan đầy khoang miệng, tầm nhìn của hắn đỏ như màu máu, hắn đau không tài nào thở nổi.
Tiêu Trường Uyên vặn gãy cánh tay và khoeo tay khoeo chân của Giang Xá Ngư.
Giang Xá Ngư ngã lăn ra đất như một bãi bùn lầy.
Tiêu Trường Uyên cất bước, chậm rãi rời khỏi nhà Giang Xá Ngư.
Chàng về tới nhà mình.
Vân Phiên Phiên ngồi trên ngưỡng cửa chờ chàng, thấy chàng trở về, cô lập tức nhào tới.
“Phu quân vừa đi đâu thế?”
Tiêu Trường Uyên ngước đôi mắt lạnh lẽo như băng, nhìn Vân Phiên Phiên.
“Nương tử, ta phải lên phố huyện một chuyến.”
Vân Phiên Phiên sửng sốt: “Thiếp đi cùng phu quân.”
Tiêu Trường Uyên nói nhẹ tênh: “Không cần, ta muốn đi một mình.”
Vân Phiên Phiên ngơ ngẩn nhìn Tiêu Trường Uyên. Trước giờ chàng luôn thích dính chặt với cô, theo cô tò tò như cái đuôi. Giờ chàng lại đẩy cô ra xa ngàn dặm. Họng Vân Phiên Phiên như nghẹn đứ, cô muốn nói gì đấy với chàng, nhưng lại không có dũng khí để cất lời.
Tiêu Trường Uyên liếc cô một cái, hờ hững xoay người, đánh xe bò rời khỏi làng họ Giang.
Chàng tới y quán ở phố huyện, muốn tìm lại ký ức của mình.
Nhưng đại phu lại nói: “Chứng Ly Hồn không có thuốc chữa, châm kim cũng không giải được. Công tử có thể đến những chỗ thân thuộc, làm những chuyện thân thuộc, gặp những người thân thuộc, như vậy có lẽ có thể lấy lại ký ức…”
Tiêu Trường Uyên đáp: “Ta hoàn toàn không biết gì về quá khứ của mình, không biết nơi nao là nơi thân thuộc của ta, không biết chuyện gì là chuyện thân thuộc.”
Về phần người thân thuộc thì.
Nàng ấy vẫn luôn gạt ta.
Đại phu ngẫm nghĩ, nói: “Vậy thì chỉ có thể dùng phương pháp kích thích bên ngoài.”
Tiêu Trường Uyên hỏi: “Phương pháp kích thích bên ngoài là gì?”
Đại phu giải thích: “Chứng Ly Hồn là do máu bầm tụ trong não gây ra, sau khi chịu kích thích từ bên ngoài, có lẽ có thể làm máu bầm tan đi. Công tử có thể làm mấy chuyện gây kích thích với công tử. Ví dụ như, nếu cậu bị kẻ khác đập vào đầu gây mất trí, thì cậu có thể để người ta đập thêm phát nữa. Nhưng phương pháp này quá mức nguy hiểm, không nên thực hiện. Nếu công tử không có lý do gì cần phải khôi phục ký ức, thì đừng mạo hiểm mạng sống của chính mình.”
Tiêu Trường Uyên từ tốn nói: “Ta có lý do cần phải lấy lại ký ức.”
Đại phu hỏi: “Lý do ấy là gì?”
Tiêu Trường Uyên không đáp, chỉ chi trả tiền khám bệnh, chậm rãi rời khỏi nơi này.
Chàng đánh xe bò, hỏi thăm khắp nơi xem vực thẳm gần nhất là ở đâu.
Chàng mất đi ký ức là vì rơi xuống vách đá.
Chàng muốn nhảy vực lần nữa, tìm lại ký ức đã mất của mình.
Thời tiết hơi âm u, không thấy mặt trời, có vẻ sắp mưa.
Tiêu Trường Uyên đánh xe bò tới một vực sâu, vừa hay dưới vực có một cái hồ.
Chàng đứng dậy xuống xe, chậm rãi đi đến mép vực.
Gió trên đỉnh núi rất lớn.
Cơn gió lạnh thấu xương phất qua gương mặt lạnh lùng như ngọc của chàng.
Vị vua trẻ tuổi, dáng cao như tượng tạc, đứng trên đỉnh vách đá.
Bộ quần áo màu đen bay phấp phới trong gió.
Tiêu Trường Uyên dang hai tay ra, dáng đứng hiên ngang, nhảy xuống từ vách núi chẳng chút do dự. Chàng nhảy thẳng xuống hồ, làm những bọt nước trong suốt bắn lên.
Sắc trời âm u, mây đen đã giăng đầy từ lúc nào không hay, tựa như một con sông cuồn cuộn.
Có chớp giật thấp thoáng giữa tầng mây, từng tiếng sấm nổ vang.
Không biết bao lâu sau, Tiêu Trường Uyên đột nhiên trồi lên từ mặt hồ.
Chàng thả người bay lên bờ, cả người ướt đẫm.
Lọn tóc ướt rượt nhỏ nước.
Ánh mắt chàng giá buốt, đáy mắt đóng thành băng.
Khuôn mặt tuấn tú xanh xao kia càng có vẻ lạnh lẽo tàn nhẫn hơn ngày trước.
Kèm thêm chút lệ khí nhàn nhạt tàn bạo điên cuồng.
Tiêu Trường Uyên đã nhớ ra tất cả.
Chàng khôi phục ký ức rồi.
Chàng đã nhớ ra hết những nỗi thống khổ mà mình từng quên đi.
Và cả niềm kiêu hãnh mà chàng đã bỏ lại.
Tất cả kỵ binh vượt sông băng, tiếng kèn trống vang rền, máu tươi và giết chóc, ánh đao bóng kiếm, biển động núi nứt mãnh liệt ùa về. Ký ức cuồn cuộn quẩn quanh trong đầu chàng như sông cuộn biển gầm. Sau rốt, hết thảy nước sông bão bùng tụ lại thành một giọt máu.
Giọt máu này rơi trên gương mặt điển trai tăm tối tái nhợt của Tiêu Trường Uyên.
Hai mắt Tiêu Trường Uyên đỏ ngầu, ánh mắt hung ác nham hiểm.
Đôi mắt chàng hằn lên sự lạnh lùng và cơn thịnh nộ khó lòng kiểm soát.
Chỉ là một kẻ ngu ngốc hèn mọn…
Mà cũng dám khi quân?
Thật là…
Tội không thể tha thứ!!!
Tác giả có lời muốn nói:
Lộ rồi nè lộ rồi nè.
Mai là tới phần ở chỗ giới thiệu truyện nha.
[HẾT CHƯƠNG 56]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.