Hôm sau, Tiêu Trường Uyên xách cung tên lên núi săn thú, Vân Phiên Phiên đeo giỏ tre sau lưng định lên núi chung với chàng.
Tiêu Trường Uyên từ chối: “Hôm nay ta đi một mình là được.”
Vân Phiên Phiên chớp chớp mắt: “Trước kia không phải chàng toàn bắt thiếp lên núi cùng chàng sao?”
Tiêu Trường Uyên nói nhẹ tênh: “Nương tử vừa khỏe lại, không nên mệt nhọc vất vả.”
Vân Phiên Phiên nghe vậy, đành phải bỏ giỏ tre xuống.
“Thôi được, phu quân đi đường cẩn thận nhé.”
Tiêu Trường Uyên gật gật đầu, xách theo cung tên đi lên núi.
Vân Phiên Phiên thấy bóng dáng Tiêu Trường Uyên khuất dần cuối núi rừng.
Cô trở về phòng, lấy sách truyện ra đọc.
Còn ở bên kia, sau khi tới núi, Tiêu Trường Uyên lại không săn thú, mà đi dọc theo một con đường nhỏ khác, vòng qua làng họ Giang, lên phố huyện.
Khi Tạ Ngộ bày sạp ở phố huyện, cậu ta thấy bóng dáng Tiêu Trường Uyên.
Bên cạnh Tiêu Trường Uyên lại không có Vân Phiên Phiên đi cùng.
Điều này khiến Tạ Ngộ thấy hơi kỳ quái, hai người này luôn như hình với bóng, sao hôm nay Tiêu Trường Uyên lại không đi cùng Vân Phiên Phiên?
Đúng lúc này Mục Bách đi mua gà nướng về. Anh chàng thấy Tạ Ngộ đứng mất hồn mất vía trước sạp, nhìn về hướng phố Tây.
“Điện hạ, người đang nhìn gì thế?”
Tạ Ngộ quay đầu, cất giọng nghiêm túc: “Ta nhìn thấy Tiêu Trường Uyên.”
Mục Bách không để bụng: “Chuyện này có gì kỳ quái đâu? Hắn ta và Phiên Phiên cô nương thường xuyên lên phố huyện mua đồ mà.”
Tạ Ngộ thì thào: “Lần này hắn không đưa Vân Phiên Phiên theo cùng.”
Mục Bách sửng sốt, lập tức nghiêm mặt lại.
“Vậy là sao ạ?”
Tạ Ngộ nói: “Sự lạ tất có điều khuất tất. Hắn đi về hướng phố Tây, anh mau đi theo hắn, tìm hiểu rõ ràng.”
Mục Bách nghe được mệnh lệnh, lập tức nghiêm lại.
“Vâng, thưa điện hạ.”
Mục Bách bỏ món gà nướng trong tay xuống, đi về hướng phố Tây.
Chừng một nén nhang sau, Mục Bách trở về với vẻ mặt quái dị.
Tạ Ngộ sửng sốt: “Sao anh quay về nhanh thế?”
Sắc mặt Mục Bách hơi sượng sùng.
Tạ Ngộ không để ý tới vẻ quái lạ trên mặt Mục Bách, chỉ thì thào hỏi tung tích Tiêu Trường Uyên.
“Tìm được Tiêu Trường Uyên chưa?”
Mục Bách thưa: “Tìm được rồi ạ.”
“Hắn ta đi đâu?”
“Tiệm thuốc.”
Tạ Ngộ nghe vậy, nhíu mày.
“Hắn tới tiệm thuốc làm gì?”
Mục Bách hơi xấu hổ nói: “Tôi thấy Tiêu Trường Uyên đi ra từ tiệm thuốc, nên đi theo hắn ta, nào ngờ hắn rời khỏi phố huyện luôn. Tôi vòng về tiệm thuốc, hỏi thăm đại phu xem Tiêu Trường Uyên tới đấy làm gì, kết quả đại phu nói…”
Mục Bách nói tới đây thì hơi ấp úng, ánh mắt lảng đi, khuôn mặt tuấn tú ửng đỏ.
Tạ Ngộ kỳ quái nói: “Anh ấp úng làm gì, Tiêu Trường Uyên vào hiệu thuốc hỏi thăm gì đấy, anh nói tiếp đi…”
Khuôn mặt tuấn tú của Mục Bách ửng đỏ, anh chàng cắn chặt răng, nhắm tít mắt lại.
“Hắn ta tới hỏi thăm đại phu chuyện nước hồi của phụ nữ ạ.”
Tạ Ngộ vốn tưởng mình sẽ nghe được âm mưu to lớn kinh thiên động địa gì đấy, không ngờ cậu ta lại nghe thấy chuyện kín đáo của phái nữ này.
Cậu ta trợn tròn đôi mắt hoa đào, mặt ngợp vẻ kinh ngạc.
“Anh nói cái gì?!”
Vì quá sốc nên giọng Tạ Ngộ rất chói, gần như lạc cả đi.
Người đi đường ngang qua đấy, nghe thấy tiếng hô của cậu ta, đều nhìn cậu ta với ánh mắt kì quái.
Mặt Tạ Ngộ hơi xấu hổ, cậu ta mím chặt miệng, vẻ mặt hơi khó tả.
“Anh nói Tiêu Trường Uyên tới phố huyện chỉ để hỏi chuyện này thôi sao?”
Mục Bách chật vật gật đầu: “Hắn ta hỏi đại phu chứng đau bụng khi chảy nước hồi có khỏi hẳn được không, nên tĩnh dưỡng thế nào, cần chú ý những việc gì…”
Tạ Ngộ đỏ mặt lên, xen lời anh chàng: “Đủ rồi, ta không muốn biết nhiều như vậy…”
Hai cậu trai lớn đùng không hẹn mà cùng nghĩ tới Vân Phiên Phiên, mường tượng dáng vẻ mặt nhăn mày nhó tái xanh tái xám đau bụng nằm trên giường của cô.
Nhất định nàng ta phải đau lắm nên Tiêu Trường Uyên mới lặn lội đến tận phố huyện xa xôi hỏi thăm những việc này.
Nghĩ đến đây, gương mặt đẹp vốn đã đỏ ửng của Tạ Ngộ và Mục Bách lại càng đỏ lựng lên.
Hai người lắc đầu quầy quậy, muốn ném hình ảnh kỳ quái trong đầu ra.
Nhưng họ càng muốn ném nó đi, thì hình ảnh ấy càng quanh quẩn mãi trong tâm trí họ.
Bao nhiêu năm qua, Tạ Ngộ và Mục Bách chưa từng chạm vào đàn bà bao giờ, cậu ta biết rất ít về phái nữ. Chuyện nước hồi này cũng là tại thời bé Tạ Ngộ quá đỗi hiếu kỳ, nên đã hỏi chị người hầu vì sao chị ta lại chôn đống vải dính máu sâu thế. Bởi vậy, cậu mới biết hóa ra con gái bị chảy nước hồi.
Tạ Ngộ thời con nít con nôi biết được chuyện này thì vô cùng xấu hổ, sau đấy cậu bé chia sẻ việc ngượng ngùng ấy với thị vệ Mục Bách của cu cậu.
Thấy gương mặt đẹp của Mục Bách trở nên ngượng nghịu, nỗi xấu hổ trong lòng Tạ Ngộ mới bớt đi một chút.
Bao năm qua rồi, cảm giác xấu hổ sượng sùng này lại trào dâng trong lòng cậu.
Tạ Ngộ đỏ mặt nói với Mục Bách: “Về sau đừng nhắc đến chuyện này nữa.”
Mục Bách gật đầu lia lịa: “Vâng, điện hạ.”
Cành cây lay động, Tiêu Trường Uyên thả người bay giữa những ngọn cây bằng khinh công, chạy về làng họ Giang.
Vành tai trắng nõn như ngọc của chàng hơi đỏ lên.
Tiêu Trường Uyên lo cho sức khỏe của Vân Phiên Phiên, nên mới tới hiệu thuốc hỏi đại phu.
Chàng không ngờ, câu chuyện như bịa mà vợ chàng nói lại là sự thật.
Hóa ra trên đời thực sự có kỳ nước hồi chảy máu liên tục bảy ngày.
May mà hôm nay chàng lén chạy tới hỏi đại phu.
Kẻo không vợ chàng mà phát hiện chàng nghi ngờ nàng, thì chàng xong đời rồi.
Vân Phiên Phiên nằm trên ghế mây, đọc truyện giết thời gian. Cô vốn tưởng Tiêu Trường Uyên sẽ về vào giờ Mùi (13-15h), nào ngờ tới tận giờ Thân (15-17h), Tiêu Trường Uyên mới xách con mồi về nhà. Vân Phiên Phiên không khỏi hỏi: “Sao hôm nay phu quân về trễ thế?”
Tiêu Trường Uyên đáp mà mặt không đổi sắc: “Động vật trên núi càng ngày càng ít, ta phải vào sâu trong núi hơn mới săn được mồi.”
Đây là lần đầu chàng nói dối Vân Phiên Phiên, nhưng chàng không để lộ chút sơ hở nào.
Vân Phiên Phiên nghe vậy, lập tức lo lắng sốt ruột: “Mùa Thu sắp qua rồi, tới mùa Đông sẽ càng khó tìm thú để săn hơn.”
Tiêu Trường Uyên an ủi cô: “Nương tử chớ lo lắng, tất cả đã có ta.”
Câu nói này khiến Vân Phiên Phiên cực kỳ yên tâm, cô đang định mở miệng lên tiếng thì bỗng nghe thấy tiếng bánh xe bò chuyển động.
Vân Phiên Phiên ngước mắt nhìn về hướng tiếng động phát ra, quả nhiên thấy Tạ Ngộ. Cô cười và vẫy tay với cậu ta.
“A Ngộ, Mục đại ca, hai người về rồi à.”
Nhà Vân Phiên Phiên nằm ngay đầu làng, mỗi lần Tạ Ngộ trở về, Vân Phiên Phiên đều chào hỏi cậu ta.
Tạ Ngộ thấy Vân Phiên Phiên đang cười khanh khách, đột nhiên nhớ tới hình ảnh kỳ quái trong đầu, cái tay đang nắm dây cương hơi siết lại.
Khuôn mặt xinh trai của cậu hơi đỏ lên, cậu ta nhếch môi, nở nụ cười hiền lành ngoan ngoãn.
“Chào Phiên Phiên tỷ tỷ.”
Mục Bách ngồi trên xe bò, gật đầu với Vân Phiên Phiên.
Ba người chào hỏi nhau xong, Tạ Ngộ đánh xe bò, từ tốn đi qua Vân Phiên Phiên.
Tiêu Trường Uyên cau mày nhìn bóng Tạ Ngộ xa dần.
Không biết có phải ảo giác của chàng không.
Mà chàng cảm thấy tốc độ đánh xe hôm nay của tên quỷ đáng ghét Tạ Ngộ này nhanh hơn hẳn ngày thường.
Thậm chí còn có thể nói là chạy trối chết.
Tiêu Trường Uyên hơi nheo đôi mắt phượng lại.
.
Ở ngàn dặm xa xôi, trong hoàng cung nước Mặc.
Một mỹ nhân xinh đẹp tuyệt trần đang ngồi trong ngôi đình ven hồ, bàn tay yêu kiều đánh đàn, hàng mày đẹp hơi chau, khóe mắt đuôi mày vương nét u sầu.
Tỳ nữ bước nhanh lên nói: “Chủ tử, Sở đại nhân cầu kiến.”
Mắt mỹ nhân sáng lên: “Mau mời ngài ấy tới đây.”
Mỹ nhân xinh đẹp tuyệt trần này là nữ chính của nguyên tác, Diệp Tố Hinh.
Tiêu Trường Uyên đã rơi xuống vách núi, không rõ sống chết.
Tuy Duệ Vương có lòng riêng muốn đoạt ngôi, như trước khi tìm thấy xác Tiêu Trường Uyên, hắn không dám công khai chiếm lĩnh hoàng cung thay thế vua cũ.
Tất cả mọi thứ trong cung vẫn giữ nguyên dáng vẻ như trước khi Tiêu Trường Uyên mất tích.
Từ khi đăng cơ đến nay, Tiêu Trường Uyên chưa cưới vợ, hậu cung trống huơ trống hoác, thậm chí còn không có cả tú nữ.
Hiện giờ hoàng cung trống rỗng không chủ, chỉ có mình ca nữ Diệp Tố Hinh là coi như một nửa chủ nhân.
Sở Nghị đi đến, Diệp Tố Hinh cho lui hết hầu cận xung quanh.
Hai người ôm siết lấy nhau.
“A Nghị, tìm thấy hắn ta chưa?”
[HẾT CHƯƠNG 24]