Mỗi Ngày Thức Dậy Đều Thấy Đôi Phu Phu Kiểu Mẫu Đòi Chia Tay

Chương 69: Tấm lòng "từ phụ"




Bởi vì Tiêu Minh tỏ ra rất phối hợp, lại nhanh chóng để lại ấn tượng tốt nên Xích vương rất lấy làm hài lòng, long trọng mời hắn trở về Yêu tộc —— Ít nhất ngoài miệng thì là "mời".


Đi theo sau lưng Xích vương, Tiêu Minh không tỏ ra bất kì ý định phản kháng hay chạy trốn nào mà còn rất thư thả, Xích vương cũng vì đạt được mục đích mà tâm trạng cũng không tệ. Tiêu Minh đeo bộ mặt sư phụ lo lắng cho đồ đệ, bắt đầu nói xa nói gần thu thập tình báo: "Ngươi giữa lúc chiến trận đang căng thẳng như vậy đưa Thiên Vũ về Yêu tộc là muốn làm gì?"


Xích vương thoáng nhướng mày, giọng kinh ngạc: "Ta là phụ thân của nó, đưa con trai về với tộc của mình còn cần nguyên nhân sao?"


"Ngươi cho là ta sẽ tin điều đó à?" Tiêu Minh cười lạnh, "Mặc dù ta không hiểu biết nhiều về Yêu tộc, nhưng cũng rõ các ngươi rất kỳ thị bán yêu, ta không nghĩ là Thiên Vũ sẽ thích hợp ở chốn Yêu tộc này."


"Không sai, Yêu tộc đúng là rất bài xích bán yêu" Xích vương nghiêng đầu nhìn Tiêu Minh một cái, không chút che dấu sự khinh thị bán yêu  "Cho nên trong cơ thể con trai ta sao có thể mang huyết thống phàm nhân?"


"Ngươi muồn làm gì?" Tiêu Minh cả kinh, cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh nhưng ánh mắt không che dấu được sự nóng nảy lo âu. Những ưu tư phiền muộn chập chờn như vậy người bình thường khó lòng phát giác, nhưng không qua được con mắt nhìn xa trông rộng của Xích vương, gã đã sống không biết bao lâu rồi —— Đây cũng chính là điều mà Tiêu Minh muốn Xích vương nhìn thấy.


Quả nhiên, thấy Tiêu Minh phản ứng như vậy, Xích vương càng cảm thấy hài lòng: "Ta muốn làm gì chẳng lẽ trong lòng ngươi không biết sao? Ngươi đến thôn Bán yêu đó chẳng phải cũng có mục đích như vậy?"


Cả người Tiêu Minh cứng đờ, dường như không nhịn được lửa giận đang sôi trào: "Cho nên ngươi muốn dùng phương pháp nguy hiểm như vậy loại đi huyết mạch nhân tộc trong người Thiên Vũ sao? Ngươi biết rõ cách này thập tử nhất sinh, sao lại có thể nhẫn tâm đối đãi với người thân mình như vậy?"


Giọng Tiêu Minh càng ngày càng cao, vẻ mặt càng lúc càng nghiêm nghị, con ngươi màu đen tựa như đang bùng lên ngọn lửa, hắn vô cùng uất hận, ánh mắt sắc nhọn như hai lưỡi dao nhìn chằm chằm Xích vương.


Rõ ràng bị xúc phạm như vậy nhưng Xích vương không những không thấy hắn ngang ngược, ngược lại còn có thêm mấy phần tán thưởng, thứ nhất là vì tâm ý của hắn đối với Lục Thiên Vũ, thứ hai là vì trước nay rất có ít người đứng bên cạnh hắn, biết rõ thân phận thật của hắn mà vẫn tỏ ra tư thái như vậy. Không kìm được bản thân, Xích vương càng muốn trêu chọc Tiêu Minh một chút, muốn hắn không kiềm chế được nữa, bộc lộ nỗi lòng thật sự: "Con ruột? Con ruột thì càng không thể là loại nửa người nửa yêu bẩn thỉu kia được. Nếu như nó có thể chịu đựng, trở thành huyết thống Xích Dực thuần chủng, ta tự khắc sẽ coi trọng nó như báu vật, dùng toàn tâm toàn lực đào tạo, nhưng nếu nó không thể chịu đựng được mà chết, vậy thì đó không phải con trai ta. Cứ để nó chết đi."


Hơi thở Tiêu Minh hơi chậm lại, Xích vương vậy mà còn vô tình hơn hắn dự tính, chuyện này đối với hắn cũng không có ích gì.


Tiêu Minh chớp mắt thất vọng, thở ra một hơi, linh khí quanh thân đột nhiên khuấy động, dốc toàn linh lực Nguyên Anh cùng nỗi tức giận và sát khí ngùn ngụt trút xuống Xích vương, nhưng Xích vương cũng cảm nhận được trước có nguy hiểm, theo bản năng đưa tay lên dụng lực lớn hơn áp chế Tiêu Minh.


Sắc mặt Tiêu Minh trắng bệch, mồ hôi bết trên tóc mai nhưng vẫn cắn răng trừng mắt nhìn Xích vương, rõ ràng ngay cả đứng cũng không vững nhưng vẫn cố chống đỡ, không chút giao động.


Lòng Xích vương lại thầm khen một tiếng, chậm rãi áp sát Tiêu Minh, nhìn đối phương ảo não thì không khỏi cảm thấy thú vị, thiếu chút nữa làm hỏng mất kế hoạch! Gã trở nên ôn hòa, giọng cũng nhẹ nhàng hơn: "Được rồi, cái gì mà hổ dữ không ăn thịt con, ngươi đừng dùng ánh mắt cặn bã như vậy nhìn ta. Ta chọn cách này tất nhiên đã nắm chắc vài phần thành công, nếu không cần gì phải lãng phí thời gian và tinh lực?"


Xích vương chủ động lấy lòng khiến Tiêu Minh nửa tin nửa ngờ, nhíu mày một cái: "Ngươi đã cầm chắc phần thắng?"


"Tộc Xích Dực ta là hậu duệ của thần thú Phượng Hoàng thượng cổ, mặc dù không có khả năng hồi sinh như Phượng Hoàng, nhưng huyết mạch lại có khả năng chữa thương cực mạnh,ta đã tích trữ máu tươi ngàn năm đủ đảm bảo cho mạng sống của hắn." Xích vương khẽ mỉm cười, "Chỉ cần Lục Thiên Vũ tâm tính bền bỉ, có thể chịu đựng toàn bộ quá trình thanh lọc huyết mạch mà không tan biến, ta đã nắm chắc tám chín phần sống sót của hắn."


Lời nói của Xích vương cũng không có vẻ gì là giả bộ, gã với địa vì và tu vi như hiện tại có lẽ cũng không thích nói dối. Vẻ mặt Tiêu Minh dần dần ôn hòa lại, nhưng vẫn mang theo nỗi lo âu. "Cho dù nắm chắc đến tám chín phần thì hắn vẫn gặp nguy hiểm."


"Làm bất kì chuyện gì cũng sẽ gặp nguy hiểm." Xích vương tiến lên hai bước, đặt tay lên vai Tiêu Minh như bằng hữu, giọng thân mật tựa hai trưởng bối đang cùng nhau bàn luận về một tên tiểu bối: "Người làm nên đại sự trước nay có ai không phải trải qua muôn trùng khốn khổ, bao phen quanh quẩn gần quỷ môn quan? Thiên Vũ là đệ tử của ngươi, ngươi cũng biết, khiến hắn trải qua nhiều phen sống chết, rèn giũa thật nhiều mới là điều tốt nhất cho hắn."


Tiêu Minh hơi lộ vẻ xúc động, trong lòng cũng khá khen cho khả năng ngụy biện của Xích vương "Hắn dù sao cũng là đệ tử duy nhất của ta."


"Hắn cũng là đứa con duy nhất của ta." Tròng mắt màu vàng của Xích vương nhìn thẳng vào Tiêu Minh, tràn đầy sự nghiêm túc, "Lúc trước tỏ ra không thèm để ý đến sống chết của hắn, chẳng qua là ta đang dò xét ngươi thôi. Ngươi là một sư phụ tốt, không uổng công Thiên Vũ tin tưởng ngươi như vậy, ta đối hắn cũng hết mực coi trọng chẳng kém gì ngươi."


Tiêu Minh căn bản không tin Xích vương thực sự coi trọng Lục Thiên Vũ, nhưng vì đồ đệ hắn vẫn tỏ ra nghe theo.


Xích vương than nhẹ một tiếng, "Con cháu đối với Yêu tộc mà nói vô cùng quan trọng, đặc biệt là tộc Xích Dực điểu chúng ta. Bọn ta có huyết mạch Yêu tộc thượng cổ, cả đời có được một hai đứa con đã coi như là trời xanh chiếu cố lắm rồi. Tộc ta từ trước đến nay đều là nhất mạch đơn truyền, nếu không phải phá lệ, đem chút huyết thống Yêu tộc còn lại kháng cự thì Xích Dực điểu đã sớm tuyệt chủng." Dừng lại một chút, Xích vương cười khổ, "Có lẽ tộc chúng ta vốn ngang ngược bất đạo, nên thiên đạo mới không cho quá nhiều Xích Dực điểu cùng tồn tại. Thiên Vũ là đứa con duy nhất của ta, ta làm sao có thể không coi trọng nó? Làm sao có thể trơ mắt nhìn dòng dõi Xích Dực điểu này hoàn toàn tuyệt tự."


Xích vương dùng giọng nói không giống như giả bộ thổ lộ tâm tình, ngay cả Tiêu Minh cũng gần như tin sái cổ rồi. Nếu chuyện nhất mạch đơn truyền là sự thật, như vậy Lục Thiên Vũ đối Xích vương Yêu tộc đúng là rất quan trọng: "Vậy tại sao ngươi lại khiến hắn lưu lạc dưới nhân gian hàng trăm năm?"


"Năm đó ta thân mang trọng thương, cảm thấy yêu khí trong người suy yếu, khả năng cảm nhận không tốt, vừa lúc Lục gia có nữ tử mang thai, trong bụng là hỗn huyết nhân yêu, ta không biết nàng đang mang đứa con ta, cũng không ngờ rằng loài người có thể chịu đựng được con cháu của tộc Xích Dực." Xích vương cau mày, hối tiếc, "Cho nên hắn mới lớn lên như con người, gia nhập môn phái của ngươi, đến khi tin tức Tu Chân giới truyền ra thì ta mới biết về hắn. May mắn thay Lục gia kia trời sinh tính tham lam, giấu diếm kĩ chuyện hắn là bán yêu, sau đó lại có người che chở nên hắn mới may mắn tránh được không ít hoạn nạn."


Nghe Xích vương nói vậy, vẻ mặt Tiêu Minh cũng có vài phần vui mừng, Xích vương cùng tiêu mình càng nói càng hợp ý, trước vốn đang căm thù cảnh giác thì trở nên dao động, Xích vương thấy vậy lại tiếp tục cố gắng: "Mặc dù loại bỏ huyết mạch nhân tộc rất nguy hiểm, nhưng đối với Thiên Vũ mà nói, đây là lựa chọn tốt nhất." Đón ánh mắt nghi hoặc của Tiêu Minh, giọng Xích vương chùng xuống, "Bây giờ Thiên Vũ có thể giữ được hình dáng loài người, chẳng qua là do khi mẹ hắn ấp trứng đã dụng linh khí nhân tộc tạm thời áp chế huyết mạch Xích Dực. Hắn càng lớn lên, tu vi ngày càng mạnh, huyết mạch Xích Dực ngày một áp đảo, sẽ đến lúc không thể áp chế được nữa, lúc đó hắn sẽ lộ ra hình dáng nửa người nửa yêu, khi ấy cho dù ngươi có dốc toàn lực cũng không có khả năng bảo vệ hắn an toàn."


Tiêu Minh mím môi, mặt dù có chút không cam lòng nhưng cũng không thể phản bác.


"Lúc ấy hắn không thể ở lại Nhân giới, Yêu tộc với hắn cũng là nơi nguy hiểm vô cùng. Không chỉ vì hắn là một bán yêu, mà còn vì hắn là con trai ta." Xích vương khẽ lắc đầu, "Nội bộ Yêu giới cũng có không ít mâu thuẫn, ta lại là Xích vương Yêu tộc, ngoài kia biết bao nhiêu kẻ đang nhăm nhe kéo ta xuống, Lục Thiên Vũ nhất định sẽ trở thành cái đinh trong mắt bọn họ. Chỉ khi nào hắn thành công loại bỏ huyết mạch nhân tộc trong người, trở thành Xích Dực điểu thuần huyết, ta không những có thể gia tăng thực lực mà còn danh chính ngôn thuận bảo vệ hắn, để hắn bình yêu lớn lên trở thành người kế nghiệp Xích vương."


Mặc dù đây chỉ là lời nói từ một phía của Xích vương, nhưng Tiêu Minh không tìm ra chút sơ hở nào. Dựa theo cách giải thích của Xích vương, loại bỏ huyết mạch đúng là đường ra duy nhất của Lục Thiên Vũ, vì Tiêu Minh thực sự không nỡ để đồ đệ mình như vậy.


Thấy cán cân trong lòng Tiêu Minh đã hướng về phía mình, Xích vương bề ngoài thì tỏ ra nặng nề nhưng bên trong thì cực kỳ hài lòng: "Mặc dù tiếp xúc với Lục Thiên Vũ không nhiều, nhưng ta biết hắn là một người rất có chủ kiến, hơn nữa là một đứa trẻ vô cùng quật cường. Hắn vô cùng bài xích, thậm chí đối ta có phần căm ghét, ta nói mười thì hắn nói chín. Trên thế gian này, kẻ có thể làm hắn thỏa hiệp chỉ có một mình sư phụ như ngươi thôi. Cho nên ta hi vọng ngươi có thể chuyển những lời này lại cho hắn, để hắn không vì chán ghét ta mà hủy mất tiền đồ của mình."


Tiêu Minh nhắm mắt, một hồi lâu không nói, cuối cùng mới chậm rãi mở miệng, giọng trầm uất: "Ta... Ta cần phải suy nghĩ cẩn thận một phen đã."


"Cứ tự nhiên." Xích vương cười thân thiện "Ta tin rằng ngươi sẽ chọn điều tốt nhất cho Thiên Vũ."


Lời nói ấy vừa dứt, Tiêu Minh không lên tiếng nữa, mặt trầm ngâm đi theo Xích vương. Xích vương cũng không thúc giục, chỉ tạm thời giam lỏng hắn trong Yêu tộc.


Ở Yêu tộc, nếu Tiêu Minh không xin trước, Xích vương sẽ không cho phép hắn và Lục Thiên Vũ gặp mặt, Tiêu Minh cũng không vội vàng hành động, ngược lại còn tạm thời ẩn nhẫn kiềm chế, do dự suy nghĩ không biết có nên tin tưởng tên Yêu tộc này không —— Dẫu sao người và yêu cũng có thù hận, bây giờ vẫn là ngươi chết thì ta sống, quyết định quá nhanh, về tình về lý cũng không quá thích hợp.


Thân là một tu giả Nguyên Anh, Tiêu Minh ở Yêu tộc cũng không thể nào ung dung tự tại. Máu thịt của tu giả Kim Đan, Nguyên Anh ở Yêu tộc mà nói đều là thứ đại bổ, hắn luôn cảm thấy đám Yêu tộc xung quanh thường xuyên nhìn mình với ánh mắt như đang nhìn một mâm yến tiệc, vô cùng thèm thuồng thích thú.


Nếu không nhờ bài tử Xích vương kia, chắc giờ hắn cũng không có cơ hội tiếp tục ngắm mặt trời. Mặc dù trong bữa ăn luôn tỏ vẻ buồn rầu, Tiêu Minh cũng không thể hiện sự bài xích thống hận đối với Yêu tộc. Hắn cũng không có nhận định tiêu cực về Yêu tộc, nếu không năm đó hắn đã không thu kẻ thân là bán yêu kia về làm đệ tử.


Tiêu Minh bây giờ muốn đóng vai một kẻ chính trực nhân từ, đối với thiên hạ chúng sinh là một người chính nhân quân tử. Hắn cần khiến sự phòng bị của đám Yêu tộc đối với hắn hạ dần xuống, đồng thời lấy được hảo cảm, tín nhiệm của Xích vương.


Dù là tiểu nhân hay quân tử thì cũng sẽ muốn kết giao với một kẻ quân tử khác, quân tử với quân tử thì làm việc vô cùng tương hợp; còn với tiểu nhân, quân tử chính là quân cờ tốt nhất để lợi dụng, thậm chí có thể thao túng đối phương. Chỉ cần thăm dò chính xác cách làm việc của quân tử sẽ có thể tùy ý dẫn dắt, hoàn toàn không thể so với kẻ tiểu nhân quỷ quyệt đa mưu.


Tiêu Minh giờ đây cũng gần giống với một tên tiểu nhân vậy, người hắn có thể thật lòng đối đãi, chủ động tương giao cũng đều là quân tử, tỷ như với đám người trong Thiên Huyền phái, tủ như Huyền Việt, tỷ như hắn vì Lục Thiên Vũ mà chọn bằng hữu Trịnh Quỳnh. Tiêu Minh phải trở thành một người như vậy mới có thể tương đối yên tâm lợi dụng quân tử. Một khi những người xung quanh tin tưởng hắn, hắn mới có thể thao túng mọi chuyện, không chừng sẽ tìm được một con đường sống sót.


May mắn Xích vương biết rằng Tiêu Minh dù là trong thân phận nào cũng có tiếng tăm tương đối tốt, đối đãi với người khác rất ôn hòa, thân thiện, hào phóng, lại vô cùng quan tâm đệ tử, vì sư môn cúc cung tận tụy, coi như là nhờ thân phận như vậy mà để lại ấn tượng tốt đẹp.


Ở lại Yêu tộc mấy ngày, bọn Yêu tộc ngoại trừ việc xem thường con người thì thi thoảng cũng có nói chuyện với Tiêu Minh được mấy câu, mà bọn họ cũng rất hứng thú biểu hiện cũng không kinh hoảng, tức giận hay nịnh nọt của Tiêu Minh dù đang nằm sâu trong lòng địch.


Tiêu Minh không giống như bọn họ, đám người Yêu tộc chúng cứ hễ nghe đến loài người hay Tu Chân giới lại vùng lên đòi đánh đòi giết, tựa như có thù hận không đội trời chung với nhau. Tiêu Minh vẫn một mực bình thản, lý trí, không tỏ ra thiên vị Yêu tộc hay Nhân tộc, thiện là thiện mà ác là ác, không thể phân biệt được người hay yêu kẻ nào thiện, kẻ nào ác hoàn toàn.


Có thể đi lại quanh địa bàn của Xích vương, hầu hết những người tiếp xúc với Tiêu Minh đều là thân tín của gã, bọn chúng cũng đã nghe thoáng qua việc Tiêu Minh rất mực yêu thương tên đệ tử nửa người nửa yêu. Mặc dù đa số Yêu tộc đều rất coi thường bán yêu, nhưng hành động của Tiêu Minh như vậy lại rất hợp với tâm ý của bọn họ, tóm lại là không thích, cũng không chán ghét gì nhiều.


Bất luận là người hay là yêu thì đều có lòng hiếu kỳ, giống như đại đa số loài người không biết hình dáng Yêu tộc trông ra sao, Yêu tộc đối với Nhân giới cũng vô cùng tò mò. Lợi dụng được điều đó, Tiêu Minh miêu tả Nhân giới thỏa mãn sự tò mò của bọn chúng, đồng thời có qua có lại, thám thính được không ít tin tức trong Yêu tộc.


Sau một thời gian Tiêu Minh cũng bày tỏ nguyện vọng đi gặp Lục Thiên Vũ, thuyết phục hắn tiếp nhận lời đề nghị của Xích vương bỏ đi huyết mạch nhân tộc trong người.


Nghe được đề nghị của Tiêu Minh, Xích vương đột nhiên mừng rỡ hẳn, khoảng thời gian này gã vì Lục Thiên Vũ mà hao tâm tổn sức, có chút mệt mỏi, khuyên không thể khuyên, giết không thể giết, ngay cả thương cũng không thể thương được, chỉ có thể giả bộ như không thấy, nhốt hắn vào nhà giam, cho hắn ngày ngày đả thương không ít lính canh ngục.


Hôm nay Tiêu Minh rốt cuộc cũng đồng ý, thật là không còn gì tốt hơn.


Mặc dù hận không thể lập tức đưa Tiêu Minh đến xử lý Lục Thiên Vũ, Xích vương vẫn thương đối cẩn thận gặp hắn trước một lần, tự mình xem xét thái độ của Tiêu Minh.


Trong mắt Xích vương ngàn năm tuổi, một tên mới sống được hơn trăm năm như Tiêu Minh chẳng qua cũng chỉ là một đứa con nít chưa dứt sữa. Mặc dù hắn kiềm chế khá tốt nhưng nhìn qua là có thể thấu được. Mọi suy nghĩ tính toán của hắn căn bản không qua được mắt Xích vương. Chỉ tiếc là Xích vương không biết chuyện tuổi tác vốn chẳng liên quan gì đến khả năng đóng kịch, tuổi đời Tiêu Minh mặc dù ngắn nhưng trải qua rất nhiều nguy hiểm khó khăn, tuyệt đối không phải loại chân mệnh thiên tử cả đời thuận buồm xuôi gió. Vì vậy đứng trước mặt Tiêu Minh, Xích vương cũng không thể nào hiểu hoàn toàn hắn đang nghĩ gì, cho dù mặt hắn lặng như mặt nước thì rất có thể trong thâm tâm đang âm mưu đủ chuyện.


"Ta cũng không phải không tin Tiêu đạo hữu, nhưng chuyện này liên quan đến ta nên không thể không cẩn thận một chút." Xích vương vừa đưa Tiêu Minh đến nơi nhốt Lục Thiên Vũ, vừa trầm giọng hỏi: "Tiêu đạo hữu suy tư mấy ngày nay vì sao nghĩ thông được, giúp ta khuyên giải Thiên Vũ?"


"Ta cũng không hẳn là khuyên giải Thiên Vũ, chỉ là kể lại ý định của ngài cho hắn thôi." Tiêu Minh trưng ra bộ mặt vô cùng ngay thẳng chính trực, đính chính lại, "Thiên Vũ muốn lựa chọn thế nào là chuyện của hắn, ta sẽ không can thiệp —— Ta tin rằng Thiên Vũ có thể đưa ra lựa chọn tốt nhất cho bản thân."


Xích vương gật đầu cười, nghe Tiêu Minh giải thích thì không hề lo lắng chút nào, chỉ cần hắn đích thân chuyển lời của mình, Lục Thiên Vũ sẽ tự khắc nghe theo dự định này.


"Còn về phần vì sao lại đi... Chuyện đó là do mấy ngày nay tiếp xúc với những tên Yêu tộc kia." Tiêu Minh mính môi một cái, sắc mặt thản nhiên.


Hắn biết rằng thời gian này, việc hắn đi khắp nơi dò xét Yêu tộc chắc chắn không thể nào qua mặt được Xích vương. Hắn cũng không hề có ý định giấu giếm. So với việc che dấu khiến gã hoài nghi, chi bằng thoải mái nói ra, mượn cơ hội này tìm một lý do hợp tình hợp lý để giải thích: "Trước đây ta cũng không biết nhiều về Yêu tộc, ban đầu nghe người trong môn phái nói Yêu tộc đều cực kỳ hung ác, tàn nhẫn, bạo ngược, tự nhiên sẽ không dễ dàng tin tưởng ngươi mà vội vàng đưa ra quyết định." Tiêu Minh dừng lại một chút, "Nhưng trải qua một thời gian tiếp xúc với nơi này, ta phát hiện Yêu tộc cũng không hoàn toàn như những lời đồn đại kia, bất nhân bất tính như vậy. Các ngươi cũng có mặt thiện mặt ác, lại vô cùng quan tâm con cháu làm ta hết sức cảm động. Ta... Ta nguyện ý thử tin tưởng ngươi một lần, nếu như ngươi phụ lòng ta, nếu như ta tin sai các người, hại Lục Thiên Vũ, tự nhiên ta sẽ lấy mạng các ngươi, báo thù cho đồ đệ."


Tiêu Minh nhìn Xích vương, ánh mắt sáng bừng, tràn đầy sự kiên định. Xích vương hơi ngẩn


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.