Mỗi Ngày Thức Dậy Đều Thấy Đôi Phu Phu Kiểu Mẫu Đòi Chia Tay

Chương 57: Chớ có ghi lại




Sau một hồi yên lặng lúng túng, Tiêu Minh nghiêng đầu liếc Huyền Việt một cái rồi lập tức nhìn thẳng vào Chưởng môn Lạc Thủy cung, giọng nói thuần khiết xen lẫn mấy phần bất đắc dĩ: "Chưởng môn nói đùa, vãn bối cùng Huyền Việt... đã không còn là đạo lữ nữa. " 


Mặc dù đã sớm chuẩn bị nhưng nghe Tiêu Minh trả lời như vậy, Huyền Việt vẫn không nhịn được, hai hàng mi khẽ run, tuy vẻ mặt không có chút biến đổi nhưng dường như đang cố kiềm chế. 


Chưởng môn nhìn Huyền Việt thấy không có động tĩnh gì, lại nhìn trộm ánh mắt thuần khiết nghiêm túc của Tiêu Minh, cảm thấy vô cùng bế tắc.


Mặc dù tiếp xúc với nhau không nhiều, lại càng không tính là thân mật nhưng chưởng môn vẫn biết sơ qua về Tiêu Minh, ít nhất lão biết thực chất Tiêu Minh không nhu hòa ôn thuận như bề ngoài. Ngược lại, trong lòng hắn có rất nhiều mưu kế, mà một khi hắn quyết định chuyện gì, rất ít người có thể thay đổi. Trên đời chỉ duy nhất một người có thể làm hắn dao động, mà người đó hiện tại vì hi vọng không gây áp lực cho đối phương mà cố gắng giả bộ...


Chưởng môn Lạc Thủy cung nghĩ đến đây lại không nhịn được trợn mắt nhìn Huyền Việt một cái, rõ ràng lão tuổi đã cao mà vẫn còn phải phiền lòng vật lộn với chuyện tình yêu của bọn tiểu bối, mà bọn chúng lại hết lần này tới lần khác coi lão như tai họa, chỉ sợ lão nhúng tay vào phá hỏng nhân duyên giữa hai người. 


Chưởng môn vô cùng mệt mỏi, một lúc lâu sau, lão thở dài một tiếng, hạ giọng nói: "Chẳng lẽ, ngươi vẫn còn canh cánh trong lòng lời Huyền Việt nói ở đại điển Hóa Thần? " 


"Không không. " Tiêu Minh vội vàng lắc đầu, " Nguyên nhân... có rất nhiều, tóm lại, lỗi là do vãn bối đã gây ra sai lầm lớn, không thể đền bù, hôm nay, có thể dùng tư cách bằng hữu để ở bên Huyền Việt thực sự cũng đủ rồi. " 


Mấy lời này của Tiêu Minh cũng coi như gánh hết mọi chỉ trích lên người mình, tự hạ thấp bản thân, bị yếu thế như vậy, chưởng môn Lạc Thủy cung dù vì chuyện gì cũng không thể tiếp tục gây sự, không thể không dùng ánh mắt ra hiệu Huyền Việt, hận không thể ăn sạch cái tên trong thời điểm mấu chốt lại im lặng không nói gì này. 


Đạo lữ nhà ngươi nói mình phạm sai lầm, không xứng với ngươi, chỉ hy vọng có thể cùng ngươi làm bằng hữu, ngươi mau phản bác lại đi chứ! 


Cái mồm phía dưới lỗ mũi của ngươi rốt cuộc dùng để làm cái gì? Trong thời khắc quan trọng thế này dỗ ngon dỗ ngọt mấy câu tỏ rõ tâm tình, ta lại làm mối tác hợp, mọi chuyện không phải sẽ dễ dàng giải quyết sao? 


Ngươi mau nói! Nói đi mà! 


Huyền Việt vẫn giả chết như cũ: "... ... ..." 


Một lui ba thước, một không làm gì, Chưởng môn Lạc Thủy cung cảm thấy mình bị chọc giận đến nỗi bị rút ngắn đi mấy năm tuổi thọ, cuối cùng không thể không ôm hận khoát tay : "Thôi, thôi! Chuyện giữa đám tiểu bối các ngươi, lão phu không xía vào nữa! " 


Sau một khắc, chưởng môn Lạc Thủy cung dường như nghe thấy hai người trước mặt đồng loạt thở phào nhẹ nhõm. 


Rốt cục, Huyền Việt vừa mới giả chết liền nâng tay, cùng Tiêu Minh chắp tay hành lễ. Hoàn toàn không muốn nhìn hai bản mặt này nữa, chưởng môn phất tay cho lui, đến khi hai người bước tới cửa lại lên tiếng bảo Huyền Việt ở lại. 


Bước chân Tiêu Minh hơi ngừng, nhưng vẫn thức thời rời đi trước, Huyền Việt xoay người nhìn hưởng môn, trong lòng nghi vấn. 


" Đối với Tiêu Minh ...... rốt cục ngươi định tìm cách gì? " Chưởng môn nhìn tiểu bối mà mình cưng chiều thương yêu nhất, không thể hiểu nổi hành động của y. Rõ ràng vẫn luôn để ý Tiêu Minh, vì hắn mà làm không biết bao nhiêu chuyện trái với bản tính, vậy mà tới thời khắc mấu chốt, y lại không tích cực chủ động, bỏ qua thời cơ tốt. 


"Tâm ý của ta không thay đổi, nếu như hắn chỉ nguyện làm bạn với ta, vậy chúng ta chỉ có thể làm bằng hữu." Huyền Việt rũ mắt, một lần nữa nhắc lại câu nói trước khi đi yêu giới cho chưởng môn. 


Chưởng môn thở dài, nếu như nói lần trước Huyền Việt nói những lời này, lão dù thế nào cũng không tin tưởng, nhưng nay thấy dáng vẻ của y và Tiêu Minh, chưởng môn đành không thể không tin. 


"Cũng tốt. " Chưởng môn lắc đầu một cái, rốt cục quyết định hoàn toàn bỏ mặc chuyện của hai người, "Ta với ngươi chỉ có một yêu cầu, là phải chú ý thân phận của ngươi, phải có chừng mực, đừng gây ra tai họa gì không thể cứu chữa. " 


Huyền Việt khom người vâng mệnh, xoay người bước ra, Tiêu Minh lúc này đang chờ ở cửa chính điện, thấp giọng nói chuyện phiếm cùng chưởng môn thủ đồ.


Thấy Huyền Việt đi ra, Tiêu Minh khẽ mỉm cười, ánh mắt Huyền Việt trong khoảnh khắc cũng trở nên nhu hòa, khẽ nhìn lướt tên chưởng môn thủ đồ đang đứng quá gần Tiêu Minh. 


Khóe miệng chưởng môn thủ đồ co rút, yên lặng bước sang bên cạnh một bước, kéo dài khoảng cách với Tiêu Minh. 


Mắt thấy Huyền Việt từng bước đến gần, nụ cười Tiêu Minh có chút luống cuống, hắn hiểu tình cảm chân thành của Huyền Việt dành cho mình, nhưng vẫn không chút lưu tình trực tiếp cự tuyệt chưởng môn, giờ đây, sau khi qua được cửa ải của chưởng môn, lần nữa đối mặt Huyền Việt, không thể không cảm thấy vô cùng áy náy.


Hắn nên làm thế nào bây giờ? Lần này hắn tới Lạc Thủy cung cũng chỉ để nhận đồ đệ nhỏ của mình, nếu như bây giờ nói muốn dẫn đồ đệ nhỏ rời đi liệu có quá vô tình? Còn nếu tiếp tục chung sống với Huyền Việt, hắn lại thấy vô cùng không thoải mái.


Hiển nhiên, sự ngập ngừng của Tiêu Minh bị Huyền Việt cảm nhận được, tim của y lập tức nhói lên, đôi mắt nhìn Tiêu Minh ánh lên vẻ thấp thỏm lưu luyến mà ngay cả y cũng không ý thức được. 


Bị Huyền Việt nhìn như vậy, Tiêu Minh giờ không còn cách nào nói lời ra đi nữa, tự giận mình ho nhẹ một tiếng, rồi lại cười yếu ớt : "Có muốn xem thu hoạch của ta ở Huyễn Minh cảnh không? " 


Ánh mắt Huyền Việt bỗng sáng lên, lập tức gật đầu đáp ứng. Thấy y như vậy, sự do dự ban đầu của Tiêu Minh cũng tiêu tan trong nháy mắt, nụ cười càng trở nên ôn hòa tao nhã. 


Chưởng môn thủ đồ đứng một bên yên lặng theo dõi hành động của hai người, dù có phần sốt ruộc nhưng cũng vô cùng vui mừng : "Hai vị đây đúng là được ông trời tác hợp, bọn ta quả thực rất ngưỡng mộ. " 


Nụ cười Tiêu Minh cứng đờ lại, hắn lúng túng cười khổ : "Ngô sư huynh đừng hiểu lầm, ta cùng Huyền Việt nay đã không còn là đạo lữ, chỉ là bằng hữu mà thôi." 


Dứt lời, hắn không nói gì lập tức gật đầu cáo biệt xoay người rời đi, Huyền Việt tự nhiên cũng nhắm mắt theo đuôi hắn, giữa hai người mặc dù không có bất kỳ tiếp xúc, cũng không nói chuyện gì với nhau, thế nhưng lại hết lần này tới lần khác cực kỳ hòa hợp, phảng phất thiên địa phương viên vậy. 


Đưa mắt nhìn hai người sóng vai rời đi, vẻ mặt chưởng môn thủ đồ lúng túng: "... ... ..."


Mấy tên đệ tử Lạc Thủy cung chung quanh nãy giờ lặng lẽ nghe lén ba người nói chuyện với nhau cũng dở khóc dở cười: "... ... ..."


Chưởng môn Lạc Thủy cung yên lặng mở cửa điện cũng không nói không rằng: "... ... ..."


"... Sư phụ, đây là ......" Chưởng môn thủ đồ khó xử nhìn sư tôn mình, không biết nên nói gì cho phải. 


Bằng hữu? Không khí giữa bằng hữu với nhau mà lại như vậy à? Cứ đứng chung một chỗ là y như rằng có thể nhanh chóng chọt mù mắt người khác, vậy mà lại hết lần này tới lần khác vẫn nói cái gì mà "Chẳng qua chỉ là bằng hữu ", cụm từ "bằng hữu" thuần khiết trong sạch như vậy, xin các ngươi hãy tha cho nó đi! 


" ...... " Chưởng môn Lạc Thủy cung cười lạnh mấy tiếng, phất tay áo rời đi, " Bọn họ chia tay dù sao cũng là tự nguyện, những người không liên quan không thể xen vào, cũng không thể quản được! " 


Chưởng môn thủ đồ đưa mắt nhìn hình bóng sư phụ mình giận giữ rời đi mà không thể làm gì khác.


Chia tay... Đây là tình thú? Hay là cách yêu mới?


Sau khi Tiêu Minh và Huyền Việt thoát khỏi đám đông dẫn nhau lên Kiếm Minh phong, chúng đệ tử cùng các vị trưởng lão lại cùng nhau hóng hớt.


# Huyền Việt Phong chủ nhà chúng ta cùng Tiêu Minh đạo lữ đang nháo chia tay! Dù bọn họ ở cùng một chỗ có hào quang lấp lánh thế nào đi nữa, kia là đang nháo chia tay! # 


#Hiểu hiểu chúng ta hiểu mà! Đây là tư thế nháo (chơi) chia (tình) tay (thú) mới, chúng ta hiểu hết! # 


#Chúng ta chỉ cần lẳng lặng nhìn bọn họ chia (tình) tay (thú) là đủ rồi! # 


Tiêu Minh : "... ... . . ." 


Huyền Việt : "... ... . . ."
Ánh mắt dung túng thông cảm của người xung quanh đó rốt cuộc là cái quỷ gì?!


Huyền Việt trước nay xem mấy kẻ không quan trọng là rau cải, tự nhiên không thèm để ý, thản nhiên cất bước dẫn Tiêu Minh đi đến nơi ở cũ của hai người. Tiêu Minh thì xưa nay vốn vô cùng nhạy cảm với người khác, không có bản lĩnh "quăng bơ" như Huyền Việt nên không khỏi lúng túng, thấp giọng lẩm bẩm : " Đây rốt cuộc là ...... sao? " 


Đây không phải địch ý, nhưng cũng không đơn thuần là...... thiện ý? Lần đầu tiên nhận được ánh mắt như vậy, khiến Tiêu Minh không thể nào ứng đối.


Nghe được Tiêu Minh lầm bầm, Huyền Việt ngoái đầu lại hỏi han, Tiêu Minh lắc đầu một cái, bỏ qua chủ đề này, ngước mắt nhìn về phía ngôi viện vô cùng quen thuộc: "Ta...... có thể ở đây? " 


(Nhà ở có tường thấp bao chung quanh gọi là viện.)


"Đương nhiên. " Huyền Việt theo lý trả lời, rồi như chợt nhớ ra điều gì đó, lúng túng nói: "Nơi này...... cũng có khách phòng, ta đã cho bọn họ dọn dẹp ——" 


"Khách phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ, Phong chủ, Tiêu Minh chân nhân. " Một đệ tử Kiếm Minh phong nhanh chóng tiếp lời, cung cung kính kính thi lễ một cái với hai người, "Không còn là đạo lữ thì không thể cùng nằm chung một gian phòng ngủ, chúng ta hiểu." Dừng một chút, đệ tử Kiếm Minh phong nháy mắt, mờ ám cười một tiếng: "Chúng ta hiểu mà. " 


Tiêu Minh : "... ... . . ."


Huyền Việt : "... ... . . ."


Lời nói mặc dù không sai nhưng dường như có chỗ nào không đúng thì phải?!


Bản năng mách bảo, Tiêu Minh cảm thấy chưa cần phải tra xét kỹ càng, vì vậy hắn quả quyết gật đầu cảm tạ đám đệ tử Kiếm Minh phong: "Làm phiền ngươi." 


"Chân nhân nói như vậy quá khách khí rồi!" Một đệ tử không vui nói: "Cho dù không còn là đạo lữ của Phong chủ nhưng ngài vẫn mãi là một phần của Kiếm Minh phong chúng ta! " 


Các ngươi vui đủ rồi chia tay, không phải là đạo lữ sao? 


Hoàn toàn không biết suy nghĩ thực sự của đối phương, Tiêu Minh chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp, đang định tâm sự chuyện cũ cùng các đệ tử đã lâu không gặp này, hắn liền bị Huyền Việt kéo ống tay áo : "Đi thôi. " 


Phong chủ Huyền Việt rất khó chịu, cực kì khó chịu, y cực nhọc vất vả, nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ ở yêu giới để tìm Tiêu Minh trở về, vậy mà ngay cả thời gian ngồi xuống yên lặng một chỗ còn không có, hai người đã lần lần lượt lượt bị quấy rầy. Lục Thiên Vũ là ái đồ của Tiêu Minh, Tiêu Minh vì hắn mà đến, Huyền Việt nhịn; chưởng môn Lạc Thủy cung là trưởng bối, trưởng bối truyền gọi, về tình về lý đều cần đi bái kiến, Huyền Việt tiếp tục nhịn; vất vả lắm rốt cục mới tới được Kiếm Minh phong, Huyền Việt đâu thể để Tiêu Minh tốn thời gian ở cùng đám đệ tử đó nữa, y quyết tiến lên ngăn cản. 


Miệng vàng của Huyền Việt vừa mở, chúng đệ tử liền không dám tiếp tục quấy rầy, vội vàng khom người lui ra. Huyền Việt một tay dắt Tiêu Minh vào trong viện, tay kia bấm pháp quyết, phát động cấm chế bên ngoài, tránh việc tên nào có mắt không tròng chạy tới tác quái... Tỷ như cái tên Lục Thiên Vũ kia...


Trở lại chốn cũ, từng cọng cây ngọn cỏ trong viện có vẻ vẫn không thay đổi gì, Tiêu Minh theo thói quen dùng mắt đảo một lượt, theo bản năng nhìn về căn phòng của hai người, liên tưởng đến lần "mây mưa" kia, ánh mắt không khỏi lóe lên, vẻ mặt hơi lúng túng. 


Huyền Việt dẫn Tiêu Minh đến bên bàn đá trong viện, vốn không suy nghĩ nhiều, nhưng thấy sắc thái của Tiêu Minh, hai tai cũng hơi đỏ.


Thế nhưng hai người cũng không nhiều lời, mặt đối mặt ngồi xuống bên bàn đá, Tiêu Minh phẩy nhẹ tay áo, đặt đan dược mình lấy được từ Huyễn Minh cảnh lên trên mặt bàn. 


Huyền Việt xưa nay nhãn pháp cực cao, thấy được đan dược hiếm có trên bàn, không khỏi ngạc nhiên nói : Chuyến này... ngươi đúng là thu hoạch được không ít. " 


Vật giá trong Huyễn Minh cảnh vốn đắt đỏ, chưa kể những thứ đan dược cực phẩm này, bằng tu vi của Tiêu Minh, lại chỉ có một thân một mình, có thể đạt được những thứ đồ này thật khiến người ta giật mình. Cho dù Huyền Việt có ở đó cũng chưa chắc đã làm tốt hơn hắn. 


Tiêu Minh cười nhạt một tiếng, không che giấu được sự tự đắc nhưng cũng không khoe khoang nhiều: "Ngươi có cần vật gì không? "


Phản ứng đầu tiên của Huyền Việt là từ chối, nhưng rồi không biết nghĩ tới điều gì lại đưa tay cầm một chai trong đó lên: "Đa tạ. " 


"Không có gì. " Tiêu Minh nháy mắt một cái, nhìn Huyền Việt lấy đan dược, rồi sau đó từ nhẫn trữ vật lấy ra không ít thứ ngổn ngang, đẩy đến trước mặt hắn, "Những thứ này là mấy trò chơi ta lấy được ở yêu giới, tuy không quý giá lắm, nhưng thấy mới lạ nên cũng muốn đem cho ngươi nhìn một chút. " 


Tiêu Minh bất đắc dĩ, mặc dù những thứ đồ này phần lớn hắn không nhận ra, nhưng hắn cũng không tin vật Huyền Việt đích thân mang về lại không quý gía, nếu Huyền Việt muốn tặng hắn, hắn cũng không tiện khách khí, đành phải cười đón lấy. 


Sau khi đạt được mong muốn, Huyền Việt tựa hồ thoải mái hơn rất nhiều, lại hỏi chuyện của Tiêu Minh ở Huyễn Minh cảnh. 


Thời hai người vẫn còn là đạo lữ, bất luận là Huyền Việt hay Tiêu Minh xuất hành trở về, bọn họ cũng sẽ trao đổi kinh nghiệm của mình. Vậy mà hôm nay Tiêu Minh lại có chút ngạc nhiên, não chưa kịp phản ứng, miệng đã không tự chủ đáp lại, thói quen này quả thực khiến Tiêu Minh dở khóc dở cười. 


Lần này, Tiêu Minh cũng không giống như trước giấu giếm những hành động không quang minh chính đại của mình, ngược lại cặn kẽ tự thuật mình quyết định kế hoạch như thế nào, giăng bẫy thế nào, nhử mồi thế nào, thu lưới ra sao — đại khái cũng là thử giới hạn của Huyền Việt.


May mắn, Huyền Việt đối với chuyện lần này không lộ ra bất cứ bất mãn nào, ngược lại còn nghe cực kỳ nghiêm túc, chỉ có lúc thấy hắn vì kế hoạch mà tự làm thương mình mới hơi nhíu mày, không che giấu sự không vui, lại càng có chút trách cứ. 


—— Đây chính là điểm khiến Tiêu Minh và Huyền Việt có thể hòa hợp chung sống, Huyền Việt hiểu và tôn trọng lựa chọn của Tiêu Minh, cũng tin vào khả năng của hắn, cho dù không thích cũng tuyệt đối không can thiệp. 


Dĩ nhiên, tất cả những chuyện đã xảy ra trong Huyễn Minh cảnh cũng không thể hoàn toàn kể hết với Huyền Việt. Tiêu Minh che giấu chuyện Việt Thanh phát bệnh vào lúc cuối, bị hắn ra tay hạ sát đến nay không biết sống chết ra sao. Theo trực giác, Tiêu Minh cho là nghiệt duyên giữa mình cùng Việt Thanh có lẽ sẽ không kết thúc đơn giản như vậy, hắn cũng không hy vọng Huyền Việt sẽ bị cuốn vào trong, trước mắt không tìm được manh mối mà thấy sầu lo.


Mặc dù Tiêu Minh nỗ lực miêu tả hời hợt Việt Thanh, biến gã thành một người hợp tác tạm thời, nhưng Huyền Việt với thần kinh "thiên địch" cực kỳ linh mẫn lại theo bản năng tra hỏi, bới móc chuyện Việt Thanh: "Tên Việt Thanh kia... lúc ta đi đón ngươi hình như không nhìn thấy?" 


Cho dù Huyền Việt xưa nay cao ngạo không để ý người khác, nhưng nếu là người có quan hệ với Tiêu Minh, y không thể nào không chú ý đến đối phương. 


Tiêu Minh mấp máy môi, thở dài : "Có biến, Việt Thanh... bất hạnh đã bỏ mạng. " 


"Thì ra là vậy. Huyễn Minh cảnh vốn là nơi nguy hiểm, chết cũng là chuyện khó tránh khỏi, ngươi không cần quá mức để bụng. " Huyền Việt khẽ vuốt cằm, y chẳng cần biết Việt Thanh chết như thế nào, chỉ cần chết là tốt, y không phải để ý đến gã nữa.


Lời nói an ủi mà không có chút thành ý nào này làm khóe miệng Tiêu Minh giật một cái, may mắn bản thân hắn cũng không muốn nói nhiều về Việt Thanh, liền dứt khoát đổi đề tài, chế nhạo: "Lại nói tiếp, ta còn chưa hỏi qua ngươi, ngươi rèn luyện thế nào ở Huyễn Minh cảnh? Là nâng kiếm đại sát tứ phương, hay là tạo quan hệ để chạy thoát?" 


Huyền Việt nghe thế liền cứng người, đường nhìn xa xăm: "Ban đầu... ta đi theo một vị thợ rèn học đúc kiếm." Ngừng một chút, tựa hồ cảm thấy trả lời như vậy có chút mông lung, Huyền Việt nhanh chóng thêm vào một câu, "Mặc dù vật làm ra chỉ là phàm kiếm cấp thấp nhất, thế nhưng vẫn cho ta giác ngộ nhiều điều về kiếm đạo, thu hoạch không ít." 


Tiêu Minh mỉm


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.