Mỗi Ngày Thức Dậy Đều Thấy Đôi Phu Phu Kiểu Mẫu Đòi Chia Tay

Chương 38: Duyên tiền kiếp




Vì bị thương rất nặng nên Tiêu Minh nhanh chóng được an bài trở về phòng nghỉ ngơi. Lục Thiên Vũ làm đệ tử của Tiêu Minh tự nhiên kiên trì đi theo, dù sư phụ của hắn có chê mình vướng tay vướng chân. 


Đỡ Tiêu Minh lên giường, Lục Thiên Vũ muốn giúp hắn cởi pháp bào bị máu tươi nhuộm đỏ, lại bị đối phương phất tay ngăn cản: "Được rồi, loại chuyện như vậy tự ta sẽ làm, cũng không phải là gãy tay gãy chân, nào có yếu ớt như vậy."


Lục Thiên Vũ đáng thương nhìn chằm chằm Tiêu Minh, nước mắt như sắp ứa ra tố cáo hắn vô tình khiến Tiêu Minh không đành lòng nhìn thẳng, đầu mơ hồ đau. 


—— So với việc đối phó đồ đệ nhỏ làm nũng, hắn tình nguyện đánh thêm một trận với Chu Ngô! 


"Sư phụ, người... người không sao thật chứ?" Thấy Tiêu Minh lại ăn thêm mấy viên đan dược, có vẻ như chuẩn bị tĩnh tọa chữa thương, Lục Thiên Vũ chần chờ hồi lâu, rốt cục nhỏ giọng nỉ non, "Nếu như sư phụ cần, có thể... hút linh lực của ta..."


Tiêu Minh: "............"


Vẻ mặt không còn gì để nói ngẩng đầu nhìn về phía đồ đệ nhỏ của mình, Tiêu Minh thở dài: "Chẳng phải đã nói rồi sao? Đừng nhắc lại chuyện này nữa, ta không cần dùng lô đỉnh."


Lục Thiên Vũ cắn cắn môi, đột nhiên chuyển lời: "Sư phụ không cần ta làm lô đỉnh, là vì Huyền Việt sao? "


Hô hấp của Tiêu Minh hơi chậm lại. 


"Trước kia sau khi sư phụ trở về từ Lạc Thủy cung thì có đủ linh lực để tu bổ Kim Đan, là lấy từ Huyền Việt đúng không?" Lục Thiên Vũ cố chấp nhìn Tiêu Minh, "Sư phụ hấp thu tinh khí của Huyền Việt? "


Tiêu Minh: "............"


—— Lịch sử đen tối, cầu đừng đề cập tới! 


Tiêu Minh chưa kịp trả lời, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, hai người song song kinh ngạc nhìn sang, chỉ thấy Huyền Việt tự nhiên cất bước vào phòng, tròng mắt đen nhìn thẳng Lục Thiên Vũ, không chút che giấu tội lỗi: "Đúng."


Lục Thiên Vũ: "............"


Tiêu Minh... lặng lẽ... quay đầu đi cho đỡ ngượng. 


Hắn thải bổ Huyền Việt một lần, lại bị người trong cuộc trước mặt hoặc chủ động hoặc bị động nhắc tới nhiều lần như vậy, muốn nhắc lại chuyện này tới tận địa lão thiên hoang sao! Hoàn toàn không thể chịu nổi! 


Tiêu Minh bên này nhốn nháo, Lục Thiên Vũ bên kia cũng không tốt hơn là bao.


Đây là lần thứ tư Lục Thiên Vũ mặt đối mặt Huyền Việt như thế: Lần đầu tiên gặp mặt, đối phương khiến hắn và sư phụ chật vật chạy thục mạng. Lần thứ hai gặp mặt, đối phương cưỡng đoạt pháp bảo sư phụ luyện chế cho hắn. Lần thứ ba gặp mặt, đối phương khiến hắn mất đi tư cách làm lô đỉnh. Lần thứ tư gặp mặt, đối phương lại không chút lưu tình chế giễu hắn —— Tinh tế xem xét, quan hệ giữa Lục Thiên Vũ và Huyền Việt có lẽ chỉ có thể dùng "Bát tự bất hợp, mệnh chung tương khắc" để hình dung. 


Y đang kiêu ngạo sao?! Kiêu ngạo mình có tư cách được sư phụ hấp thu tinh khí, còn hắn hết lần này tới lần khác đều bị cự tuyệt?! Lúc này bạn nhỏ Lục Thiên Vũ đã sớm quên mất mình đã từng không tình nguyện trở thành lô đỉnh ra sao, hoặc là nói, hắn bây giờ thật ra cũng không muốn làm lô đỉnh của Tiêu Minh—— chẳng qua, có chút buồn bực và không cam lòng mà thôi. 


Rõ ràng hắn một lòng đấu tranh nội tâm như vậy, thật vất vả đón nhận chuyện như vậy, kết quả đến khi chuyện xảy ra thì lại hoàn toàn vô dụng, quả thực khiến hắn khó nói nên lời. 


Lục Thiên Vũ cũng biết loại lô đỉnh này không làm là tốt nhất, nhưng ngươi nên nói sớm một chút chứ?! Nói sớm một chút, hắn đã chẳng phải khó xử lâu như vậy, thậm chí để mình có thể tiếp nhận, hắn đã cố gắng tự tẩy não bản thân đấy! 


Lục Thiên Vũ tẩy não mình thành công lại không có chỗ dùng thật muốn ôm đầu bật khóc. 


Ngàn lỗi vạn lỗi này, đều là của Huyền Việt, nếu y năm đó không làm Kim Đan của Tiêu Minh suýt chút vỡ nát, sư phụ nhà hắn cũng sẽ không chọn hắn làm lô đỉnh, mà sau khi hắn chấp nhận trở thành lô đỉnh, Huyền Việt lại lật mặt, cướp lấy vị trí lô đỉnh của hắn. 


Lục Thiên Vũ hết sức u oán, thậm chí quên luôn nếu như không phải là Kim Đan sắp vỡ, hắn và Tiêu Minh đại khái cũng không có duyên thầy trò. Vào giờ phút này, Lục Thiên Vũ chỉ cảm thấy mình nhìn Huyền Việt thế nào cũng không thuận mắt, hận không thể đuổi y ra khỏi tầm mắt ngay lập tức. 


Lao đến chắn trước mặt sư phụ, lông mao cả người Lục Thiên Vũ dựng đứng lên: "Ngươi tới đây làm gì! Nơi này là phòng của sư phụ, chưa mời đã vào, thất lễ quá mức! "


Huyền Việt hơi ngạc nhiên, lúc này mới ý thức được mình có chút thất lễ, ánh mắt lướt qua Lục Thiên Vũ, an tĩnh rơi vào người Tiêu Minh: "Xin lỗi."


Tiêu Minh: "... . . . không sao."


—— Bị sư phụ phá chuyện, trong lòng Lục Thiên Vũ yên lặng lật bàn. 


"Ngươi tới đây có chuyện gì không? "Có chút bận tâm không khí căng thẳng giữa đồ đệ nhỏ cùng Huyền Việt, Tiêu Minh phất nhẹ ống tay áo, gạt Lục Thiên Vũ ra, sau đó nháy mắt. 


Lục Thiên Vũ cũng biết mình ở trước mặt Huyền Việt không khác nào con kiến, lại nhận được ý của sư phụ, không thể không giận dữ bất bình lui sang một bên. 


Huyền Việt ngoại trừ lúc ban đầu, đều không phân cho Lục Thiên Vũ chút ánh mắt nào, y đưa một bình nhỏ tới trước mặt Tiêu Minh, thấp giọng trả lời: "Ta lo cho thương thế của ngươi."


"Hừ, lo cho thương thế của sư phụ, vậy lúc ấy ngươi đang ở nơi nào! "Lục Thiên Vũ nổi giận đùng đùng phản bác, lại bị Tiêu Minh trầm giọng ngăn cản: "Thiên Vũ!"


Lục Thiên Vũ cắn cắn môi, có chút bất mãn thấp giọng: "Nếu như ta có đủ thực lực, nhất định sẽ bảo vệ sư phụ, không để sư phụ chịu bất cứ thương tổn gì! Còn lâu mới úp úp mở mở, chuyện xong xuôi còn chạy tới đưa đan dược gì! "


"Chỉ tiếc ngươi quá mức nhỏ yếu."Huyền Việt liếc về phía Lục Thiên Vũ, rõ ràng là từ ngữ giễu cợt, lại bị y nói cực kỳ nghiêm túc, "Huống chi, Tiêu Minh cũng không cần bất luận kẻ nào bảo vệ."


Ánh mắt Tiêu Minh lóe lên, khóe miệng khẽ nhếch, đưa tay nhận lấy bình nhỏ Huyền Việt đưa tới trước mặt mình, còn Lục Thiên Vũ thì nắm thật chặt hai tay, âm thầm thề phải càng thêm cố gắng, sau đó vượt qua Huyền Việt, hung hăng đánh y nằm sát xuống đất! 


Con ngươi đen láy của Thiên Vũ bừng bừng sắc thái quyết tâm, khiến Huyền Việt hơi ghé mắt, chỉ tiếc hắn còn quá yếu, yếu đến mức khiến Huyền Việt không thể dậy nổi chút chú ý nào —— trừ lúc đối phương ỷ mình nhỏ yếu, làm nũng lấy lòng Tiêu Minh.


Nghĩ tới lần trước thấy Tiêu Minh chung sống cùng Lục Thiên Vũ, Huyền Việt vẫn bận tâm không dứt, cho dù biết rõ thái độ của Tiêu Minh chỉ là trưởng bối đối đãi vãn bối, nhưng y thấy bọn họ không cần thân mật đến thế. 


—— Đặc biệt, tên "vãn bối "đó mở mồm ngậm miệng toàn là lô đỉnh. 


Nhìn Tiêu Minh ăn đan dược mình đưa, Huyền Việt thử thăm dò bắt mạch của hắn, thấy đối phương cũng không kháng cự, lúc này mới chậm rãi truyền linh lực vào, tu bổ chân nguyên lộn xộn vì vừa chiến đấu của hắn. 


Đã trải qua một lần giúp Tiêu Minh tu bổ kinh mạch, lần này Huyền Việt cực kỳ thuần thục, rất nhanh, sắc mặt vốn tái nhợt của Tiêu Minh hồng hào hơn rất nhiều, hơi thở cũng bình ổn. 


Lục Thiên Vũ nhìn sư phụ mình bị Huyền Việt giữ lấy, lại thuận theo cúi thấp đầu, không khẩn trương chút nào, mà Huyền Việt thì như có như không bảo vệ cơ thể hắn, thần sắc nghiêm túc, ánh mắt nhìn Tiêu Minh tràn đầy dịu dàng, trong nhất thời, không biết lòng mình rốt cuộc đang vui mừng hay là phiền muộn. 


Lục Thiên Vũ không thích hai người như hình với bóng như thế, khiến người bên cạnh không thể chen chân vào. Nhưng hắn cũng vì sư phụ được một người như vậy bảo vệ mà thở phào nhẹ nhõm. Cho tới bây giờ dù sư phụ không hề đề cập đến chuyện cũ, nhưng Lục Thiên Vũ cũng biết đối phương vì quá khứ mà rất khó tin tưởng người khác, như vậy, có Huyền Việt để hắn gửi gắm niềm tin, điều này tự nhiên không thể tốt hơn, tránh cho sư phụ tiếp tục vì thế mà thương tâm. 


—— Nhưng mà... Lục Thiên Vũ vẫn rất! Không! Thoải! Mái! 


"Chậc chậc, sắp chọc mù mắt chó của ta rồi..." Bên tai truyền tới giọng cảm khái phức tạp của khí linh, Lục Thiên Vũ có chút mờ mịt: "Sắp chọc mù mắt chó? "


"Ừ, ngươi không cảm thấy ánh mắt như sắp bị mù, không muốn nhìn nữa sao?" Khí linh khẽ hừ một tiếng, bay một vòng quanh Lục Thiên Vũ, sau đó mới cao quý đáp xuống bả vai của hắn, "Tình nhân ân ái trước mặt FA, đúng là đau thương đến chết mà! "


Lục Thiên Vũ: "... ... ... . . ."


—— Mặc dù không hiểu lắm, nhưng vì sao lại vô cùng muốn gật đầu? 


Run sợ một lát, Lục Thiên Vũ lúc này mới phản ứng lại, nghiêng đầu nhìn về phía khí linh trên bả vai chẳng biết lộ ra hình thể lúc nào, mặt lộ vẻ lo âu: "Này, cứ xuất hiện như vậy, ngươi không sợ bị người phát hiện sao?! "


"Tại sao phải sợ? " Khí linh nghi ngờ nghiêng đầu, "Nơi này cả ngàn dặm chỉ một mình y có tu vi mạnh nhất, có y ở đây, không ai dám dùng thần thức theo dõi, huống chi, y chẳng phải là chính cung của chủ nhân sao? Tình sâu nghĩa nặng với chủ nhân như thế, cần chi phòng bị? "


Lục Thiên Vũ: "... ... ... . . ."


—— Mấy ngày trước còn nói ta là chính cung, hôm nay đã đổi lời, ngươi không cảm thấy ngươi thay đổi quá nhanh sao?! 


Tiêu Minh: "... ... ... . . ."


—— Này này này, hai tiểu tử kia, các ngươi nói gì chúng ta đều nghe thấy hết đấy! Mau! Im! Miệng!


Huyền Việt: "... ... ... . . ."


—— Chính cung...? 


Không khí bên trong phòng lập tức đóng băng, không có ai nói thêm nửa chữ, mà khí linh vẫn luôn truyền bá kỳ quái cũng bị Tiêu Minh quát bảo ngưng lại trong lòng, ủy ủy khuất khuất ngậm miệng. 


Sau khi tu bổ chân nguyên trong kinh mạch Tiêu Minh, Huyền Việt thu hồi linh lực, khẽ vuốt cằm, ngay sau đó đứng dậy đi ra cửa. 


Tiêu Minh nhìn bóng lưng Huyền Việt, trong lòng có chút lưu luyến, nhưng không ngờ đối phương cũng không rời đi, ngược lại mở cửa phòng, kéo hai kẻ ở ngoài vào.


Một người trong đó Tiêu Minh đã gặp qua nhiều lần ở Lạc Thủy cung, chính là đại sư huynh của Huyền Việt, hiện tại có tu vi Nguyên Anh cao giai, mà một gã khác có tu vi đỉnh cấp Kim Đan lại rất xa lạ, thế nhưng sau khi Tiêu Minh nhìn thấy khuôn mặt của đối phương, lại không khỏi sững sờ. 


Đại sư huynh Huyền Tranh chân quân ôn hòa nho nhã, lúc này lại đang lúng túng, mà một gã tu giả khác thì mang theo vài phần xem thường cười đùa, đưa tay khoác vai Huyền Việt, lớt phớt xin tha: "Buông tay, buông tay nào sư đệ, đã lâu không thấy, vừa gặp lại lãnh đạmM như thế, thật khiến sư huynh thương tâm quá..."


—— Mặc dù trêu chọc như vậy, nhưng Tiêu Minh có thể nhìn thấy vẻ phiền lòng không dứt trong ánh mắt đối phương, hiển nhiên tâm tư tích tụ đã lâu. 


Sau khi Huyền Việt lôi hai người vào, một gã thanh y đỉnh cấp Trúc Cơ cũng vào theo, giống như đứa trẻ làm sai chuyện bị bắt quả tang cúi đầu đứng sau Huyền Tranh chân quân. 


Huyền Việt gạt tay tu giả Kim Đan khoác trên vai mình, lui về phía sau một bước, nhẹ giọng chào: "Đại sư huynh, nhị sư huynh." Ngay sau đó, y nở nụ cười lạnh, "Ta cũng không biết, hai vị sư huynh khi nào thì thích làm loại chuyện lén lút này đấy."


Huyền Tranh chân quân vội ho một tiếng, nhìn về phía khác, tu giả Kim Đan được gọi là nhị sư huynh thì hì hì cười một tiếng: "Chúng ta đây không phải là đang quan tâm ngươi sao? Đại sư huynh nhận được tin của đệ tử, nói là sư đệ ngươi biểu hiện khác thường, chúng ta đương nhiên phải tới nhìn một chút."


Huyền Việt nghe thế, đưa mắt nhìn sang gã thiếu niên thanh y kia, mà tên kia rụt đầu lại, lặng lẽ cầu nguyện sau lưng Huyền Tranh chân quân. 


Huyền Tranh chân quân bảo vệ đệ tử mình, lúng túng giải thích: "Nhị sư huynh ngươi hiếm thấy trở lại một lần, tới chỗ của ta làm khách, đụng ngay Thanh Khuê đưa tin... Ngươi cũng biết tính cách bướng bỉnh của nhị sư huynh ngươi, sư huynh không quản được hắn, sư đệ thứ lỗi."


"... Vì vậy, ngươi cũng đi theo? " Huyền Việt châm chọc đáp lời.


Huyền Tranh chân quân khó xử dời mắt. 


"Được rồi, sư đệ à, không nên nghiêm túc như vậy, đây là vì các sư huynh quan tâm thôi, trăm năm không gặp ngươi, sư huynh thật là nhớ quá, đương nhiên không đợi được mà tới." Tu giả Kim Đan khoát tay áo một cái, đang nói chuyện, ánh mắt lại dời về phía Tiêu Minh, tràn đầy vẻ xem xét ——Ánh mắt như vậy Tiêu Minh quá mức quen thuộc, thời điểm mới tới Lạc Thủy Tông, nghênh đón hắn chính là ánh mắt này. 


Cảm nhận được tầm mắt không thiện ý của nhị sư huynh, Huyền Việt bước tới ngăn trước mặt Tiêu Minh, nét mặt dịu dàng lại chợt trầm xuống. 


Tu giả Kim Đan thu hồi tầm mắt, đảo một vòng trên mặt Huyền Việt, như có điều suy nghĩ, mà Huyền Tranh chân quân thì kéo kéo ống tay áo của hắn, hơi nhíu mi. 


Tu giả Kim Đan nhún vai, bất đắc dĩ thỏa hiệp, ngược lại hứng thú nhìn Lục Thiên Vũ, hai mắt nhìn đến bả vai trống rỗng của thiếu niên —— về phần khí linh, thời điểm cửa phòng bị mở ra đã vội trốn đi. 


"Sư đệ, tông môn có chuyện truyền gọi, ngươi cần đi ngay lập tức."Huyền Tranh chân quân tựa hồ không có biện pháp với hai sư đệ, vội vàng dời đề tài, đồng thời, hắn khẽ gật đầu với Tiêu Minh, bày tỏ áy náy, mặc dù thái độ thân thiện nhưng sự cao ngạo vẫn không xóa đi —— Lần đầu Tiêu Minh nhìn thấy Huyền Tranh chân quân, bộ dáng hắn chính là như vậy. 


"Ta đã biết."Huyền Việt gật đầu một cái, lại nhìn về phía thiếu niên thanh y. 


Huyền Tranh chân quân lập tức ngầm hiểu: "Về phần Thanh Khuê... Ừm, không tiếp tục làm phiền sư đệ nữa, lần này ta tới ta cũng nhân tiện đưa nó đi."


Thiếu niên thanh y thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt nhìn sư phụ như vớ được vàng—— mặc dù hắn cũng không nghĩ sư thúc Huyền Việt cao quý sẽ làm ra hành động gì trả thù hắn, nhưng chuyện vừa rồi, tiếp tục ở cùng sư thúc quả thực có chút chột dạ... 


Nói thêm vài lời, Huyền Tranh chân quân liền kéo nhị sư đệ của mình cùng với đồ đệ rời đi, sau khi Huyền Việt đóng cửa lại liền nhìn về phía Tiêu Minh, trên mặt mang theo mấy phần thấp thỏm và áy náy không rõ ràng. 


Tiêu Minh lúc này như đang có điều suy nghĩ, không phát hiện Huyền Việt khác thường, Huyền Việt trầm ngâm chốc lát, mở miệng trấn an: "... Hai vị sư huynh và sư chất đều là người có thể tin, sẽ không nói chuyện khí linh ra."


Tiêu Minh chợt hoàn hồn, gật đầu cười: "Ta dĩ nhiên là tin."


 "... Vậy ngươi vừa suy nghĩ gì?" Huyền Việt hơi cau mày. 


Tiêu Minh chần chờ chốc lát, mở miệng nói: "Người vừa rồi là nhị sư huynh của ngươi? Ta chưa từng nhìn thấy hắn ở Lạc Thủy cung..."


"Nhị sư huynh sau khi thọ nguyên của sư phụ hao hết liền xin đi trông chừng kết giới cho tông môn, hiếm khi trở về." Lời nói Huyền Việt ngắn gọn, lại không có chút giấu giếm nào, "Lần này trở về, chắc hẳn kết giới có chuyện."


Tiêu Minh thoáng gật đầu, hắn ở Lạc Thủy cung nhiều năm, tự nhiên biết Lạc Thủy cung phụ trách trông chừng kết giới giữa hai giới nhân yêu, không khỏi lướt qua đồ đệ bán yêu của mình. 


"Nhị sư huynh hắn... lúc trước từng bởi vì tin nhầm người mà gây ra sai lầm lớn, cho nên... tính tình có chút đa nghi, rất khó tin tưởng người khác, ngươi... không nên suy nghĩ nhiều." Huyền Việt nhẹ giọng giải thích, không hy vọng Tiêu Minh vì hắn mà tâm tình không vui. 


Cảm nhận được sự lo lắng của Huyền Việt, Tiêu Minh khẽ mỉm cười: "Tự nhiên sẽ không, ta hỏi thăm chuyện của hắn, bất quá là nhớ lại mình từng có một phần duyên phận với hắn, nợ hắn ân tình."


"Ân tình? " Huyền Việt sửng sốt một giây, có chút nghi ngờ. 


"Đúng, lúc ấy ta chỉ mới đến Luyện Khí, bị một nhóm tán tu để mắt, thật vất vả đánh bại đối phương lại bị thương nặng, lúc ấy, liền gặp vị sư huynh này." Tiêu Minh khẽ cười một cái, mang theo vài phần hoài niệm, "Ta cho là hắn sẽ ra tay với ta, hoặc là đuổi ta rời đi, lại không nghĩ rằng hắn không chỉ để ta mang túi đồ của tán tu bị ta giết chết đi, còn tặng ta một viên đan dược. Đó là lần đầu tiên ta được ăn đan dược quý như thế, tư vị đó, đến bây giờ vẫn khắc sâu—— Dù hiện tại ta cũng không thiếu đan dược trân quý hơn."


Theo lời Tiêu Minh kể lại, ánh mắt của Huyền Việt càng ngày càng sáng —— hắn nhớ một màn này. Kể từ khi vượt qua tâm ma, y đã không biết bao nhiêu lần mơ về  khoảnh khắc này, hôm nay


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.