Mỗi Ngày Nhân Vật Chính Hộc Máu Ba Lần

Chương 71:




Edit: Arisassan
Liên tục hấp thu nguyên khí của hai cường giả Thần Thánh, hạt giống Kiến Mộc cuối cùng cũng hoàn toàn bình tĩnh lại, tán cây to lớn phá tan mái cung điện, vô số dây leo rũ xuống từ cành, hòng bắt đi tất cả những sinh vật sống mà nó có thể chạm vào. Thấy một nhóm cung nữ thái giám đang kêu thảm vì bị quấn đi, Dung Dực vội vàng vận công chạy nhanh về phía trước. Y có tu vi Thần Thánh nên được gốc cây này chú ý hơn rất nhiều, hàng trăm dây leo đánh về phía y nhưng đều hụt hết, nương theo chiếc cầu làm từ huyền băng vừa hình thành trên nhánh cây hấp thụ hàn khí, cuối cùng y cũng đến được vị trí trung tâm của thang trời Kiến Mộc.
Hạt giống Kiến Mộc vốn được trồng trong cơ thể của Hồng Thiệu tướng quân, cho nên hạch tâm vẫn nằm trong xác chết của ông ấy, hiện tại khắp nơi đang mọc ra rất nhiều rễ cây bao quanh như những bức tường. Mặc dù pháp bảo của Kiến Mộc thần quân chưa được hấp thu đủ sinh lực nhưng vẫn không phải là thứ tầm thường, Dung Dực thử vận công chém xuống, mũi kiếm cũng chỉ có thể tước mất một ít vỏ cây.
Thế nhưng, có thể làm nó bị thương là đủ rồi. Tu vi của võ giả càng cao thì uy lực của phản bản quy nguyên càng lớn, nếu y có thể khiến cho cái cây này bị thương, vậy nghĩa là biện pháp này có tác dụng.
Năm xưa Dung Dực cũng từng gặp Hồng Thiệu tướng quân, khi đó vị cường giả Thần Thánh này đứng trước thiên quân vạn mã, chỉ cần nhấc tay thôi cũng đủ gây nên biết bao sóng gió mây cuồng, không ngờ chỉ qua vài năm ngắn ngủi, một nhân vật phong vân lại rơi vào kết cục bi thảm như vậy.
Y lại nhớ đến cảnh tượng quốc sư tế thiên mà mình từng tận mắt chứng kiến, khi đó vạn dân vương thành bái phục, Thánh Văn đế cung kính cúi chào, quốc sư vĩnh viễn giữ nguyên hình dạng thiếu niên mặc đạo bào màu trắng bước đi trong biết bao ánh mắt kính ngưỡng của người đời. Lúc ấy, tất cả nhân dân Bắc Thần đều xem y là thần bảo hộ của quốc gia, bọn họ tin quốc sư đã dẫn dắt bộ tộc của mình đến với phồn thịnh luôn luôn đúng. Quốc sư chưa bao giờ xem Bắc Thần là cố hương của y, người Bắc Thần lại cung phụng y như thần linh của mình.
Hiện tại, hai cường giả Thần Thánh này đều đã chết, Mạc Quy lại không có chí tu luyện, Dung Dực trở thành người mạnh nhất Đại Hoang. Thế nên, kiếp nạn do hạt giống Kiến Mộc gây ra, chỉ có y mới có thể ngăn cản.
Không ai muốn chết cả, trong số các cường giả Thần Thánh, Dung Dực có lẽ là người không muốn chết nhất. Y mới mười chín tuổi, vẫn còn rất nhiều cảnh đẹp trên thế gian mà y chưa được nhìn ngắm, vẫn còn rất nhiều chuyện tốt mà y chưa được trải nghiệm, y khó khăn lắm mới tìm được Mục Nhung mà mình muốn ở bên cạnh cả đời, sao y cam lòng chết được chứ?
Nhưng y không còn cách nào khác, mặc dù ở thế giới võ giả y vẫn chỉ là một thiếu niên mới trưởng thành, các trưởng bối vốn nên che chở phía trước lúc kiếp nạn ập tới lại không còn nữa, nếu y cũng bỏ mặc thì ai sẽ bảo vệ thế giới này đây?
Y nhớ rõ vào lần đầu tiên nhập ngũ, y đã từng hỏi phụ thân, bọn họ giết chết binh lính của Hồng Thiệu quốc để bảo vệ con dân của mình, như vậy có thật sự là chính nghĩa không?
Tròng mắt thiếu niên đen trắng rõ ràng, muốn biết xem ai là người tốt người xấu, nhưng cuộc sống đâu dễ phân biệt như vậy. Khi đó Dung lão tướng quân chỉ lắc đầu cười cười, không trực tiếp trả lời câu hỏi của con mình mà lại nói: "Thế giới này quá lớn, không ai có thể cứu hết được mọi người, cho nên chúng ta chỉ có thể cố gắng hết sức trong khả năng của bản thân thôi. Vi phụ không cần ngươi phải có chí tận trời cao, chỉ mong ngươi đừng vứt bỏ sơ tâm của mình."
Dung Dực vẫn ghi nhớ những lời này đến tận hôm nay, sau đó chính y cũng lên chiến trường, tận mắt chứng kiến rất nhiều cảnh sinh ly tử biệt, tự mình trải qua đủ chuyện tàn khốc, y mất đi người thân, lúc từ thiên chi kiêu tử trở thành kẻ không nhà không bạn, mới nhận ra việc giữ gìn sơ tâm khó khăn đến cỡ nào. Y kiên quyết muốn trở thành một nam nhân đầu đội trời chân đạp đất làm việc gì cũng không thẹn với lòng, nhưng khi lâm cơn bĩ cực thì suýt chút nữa đã vứt bỏ hết tất thảy.
Y cảm thấy rất may mắn vì khi sắp không thể chịu đựng được nữa thì gặp phải Mục Nhung, sự ủng hộ của Mục Nhung giúp y tin rằng những gì mình làm là đúng. Khí phách thiếu niên thiên chân của y, cũng nhờ Mục Nhung nên mới có thể giữ gìn đến tận bây giờ.
Mục Nhung, là người mà y luyến tiếc nhất trước khi chết.
Y nghĩ, nếu không có Mục Nhung, có lẽ y đã trở thành Hồng Thiệu tướng quân kế tiếp. Mục Nhung là người đã nói cho y biết, y không sai, mà do y đã làm trái ý quyền quý trên thiên hạ. Dù cho tất cả mọi người không thể hiểu được suy nghĩ của Dung Dực, chỉ cần Mục Nhung tin tưởng y thì y vẫn tin rằng mình đúng, vẫn tiếp tục cố gắng tiến lên.
Y thật sự không mạnh mẽ như vậy, nhưng vì người y thích lại là Mục Nhung cái gì cũng tốt, cho nên y phải trở thành một nam nhân khiến cho Mục Nhung tự hào.
Chính vì nguyên nhân đó, y mới không thể rút lui, nếu vứt bỏ tất cả quân đội tướng sĩ để chạy trốn, thì y sẽ mãi khinh thường bản thân suốt quãng đời còn lại của mình.
Đâu ai không có chí tận trời cao hồi thuở thiếu niên, đâu ai lạnh lùng vô tình từ thuở ban đầu, chung quy đều do thế sự vô thường từ từ mài giũa, từng bước từng bước lùi về sau, nên mới hoàn toàn thay đổi. Y không cần phải sống quá hoành tráng vĩ đại, chỉ nguyện khi chết có thể ngẩng đầu ưỡn ngực không thẹn với lòng, cho nên, y không lùi dù chỉ một bước.
Dường như đang chứng minh cho quyết tâm của thiếu niên, nguyên khí chảy ngược về đan điền đồng loạt bùng nổ, sức mạnh mãnh liệt phi thường nhanh chóng khuếch tán, đi đến đâu thì vạn vật hoá thành tro tàn đến đó, màu máu nhuộm đỏ tận chân trời.
Hồng Thiệu tướng quân, quốc sư Bắc Thần, hạt giống Kiến Mộc, tất cả những nguồn gốc của sự hỗn loạn đều tan thành mây khói trong làn sương màu máu, trận hạo kiếp khiến biết bao người bỏ mạng này cuối cùng kết thúc trong tay một thiếu niên.
Vào khoảnh khắc cuối cùng, y tận mắt nhìn thấy thân thể của mình tan thành cát bụi, cùng với gió lạnh vô ngần, quân kỳ Bắc Thần vẫn tung bay ở đằng xa, trước đội quân trùng trùng điệp điệp, là Mục Nhung mặc áo trắng đang đứng đón gió, mang khuôn mặt mà y luyến tiếc nhất.
Y làm được rồi, Mục Nhung vẫn còn sống, đại quân Bắc Thần vẫn còn sống, thiên hạ sẽ nhanh chóng nghênh đón một nền thái bình thịnh thế chưa từng có từ trước đến nay, như vậy, có lẽ là kết cục tốt đẹp nhất.
Thế nhưng, thần thức của y vẫn còn lưu luyến trên mặt Mục Nhung, đúng là vẫn cảm thấy tiếc nuối.
Trước khi xuất chinh, y từng nghĩ sau khi trận chiến này kết thúc thì sẽ từ bỏ tất cả quân chức, trở về tiểu viện nơi Thanh Châu kia, mỗi ngày đọc một quyển tạp thư do nhị tỷ và Mạc Quy viết, ngẩng đầu nhìn quỷ huynh đang bay tới bay lui, sau đó, nắm chặt tay Mục Nhung đang ngồi cười nhạt cạnh bên, cứ bình an bầu bạn như thế mà sống hết quãng đời còn lại.
Mục Nhung, ta muốn khiến cho một người không quan tâm đến sức khoẻ của mình đồng thời cũng không chấp nhất gì với sự sống như ngươi, đến bên cạnh ta là sẽ cong miệng cười, thứ tình cảm này, rốt cuộc vẫn không kịp thổ lộ với ngươi...
Cường giả Thần Thánh phản bản quy nguyên mạnh hơn tiên nhân rất nhiều, làn sương đỏ đó vây kín suốt ba ngày mới dần dần tán đi, đến khi trời đất có lại màu sắc bình thường của mình, thủ đô Hồng Thiệu đã hoàn toàn biến mất khỏi nhân gian. Mất đi các quan viên cấp cao ở thủ đô, Hồng Thiệu quốc bắt đầu hỗn loạn, quân đội Bắc Thần ở phía nam nhanh chóng bình định Liên vương, từ đó Đại Hoang lại thống nhất, Bắc Thần trở thành quốc gia đại thống nhất tiếp theo sau Nguyệt Triêu.
Dạ Minh đế thân là nữ hoàng đế đầu tiên trên thiên hạ, vì muốn chứng tỏ năng lực của mình, nên chăm lo việc nước cần cù hơn bất cứ vị tổ tiên nào, sau khi chiến tranh kết thúc thì việc đầu tiên nàng làm là giúp dân chạy nạn có chỗ nương thân, dân chúng trải qua bao đau khổ cuối cùng cũng nghênh đón niên đại thái bình.
Dung Dực, sinh ra trong hào môn quân gia Dung phủ, từ mười hai tuổi đã ra trận chiến đấu vì đất nước, mười sáu tuổi đóng quân ở Nam Châu khiến quân địch nào cũng phải khiếp sợ, mười chín tuổi gia tộc gặp đại biến, vì quốc nạn mà buông bỏ thù nhà, kiên quyết thống lĩnh đại quân xuất chinh Hồng Thiệu bình định nội loạn, ngăn cản hai cường giả Thần Thánh, dùng thân mình đổi lấy thái bình nhất thống muôn đời cho thiên hạ. Dạ Minh đế cảm kích công đức này, phong làm Thiên Khu tướng quân, Dung gia vĩnh hưởng hoàng thất cung phụng.
Truyện ký của sử quan cùng thoại bản truyền kỳ trên dân gian về Dung tiểu tướng quân đều kết thúc như vậy, chỉ có một vài người phát hiện, ngay sau khi chiến tranh chấm dứt, không ai còn thấy tung tích của tiểu tước gia Mục phủ nữa. Có người nói hắn chết trong đại chiến, có người nói sau khi Dung Dực chết thì hắn nhảy sông tuẫn tình, chỉ có Dung Tịch cùng Mạc Quy ẩn cư nơi đất phong Thanh Châu ngày nào cũng quét dọn một tiểu viện vắng vẻ, cứ như đang đợi người nào đó trở về.
Phàm nhân không hề biết, lúc Đại Hoang được bình định, cửa Thiên cung yên tĩnh mấy trăm năm nghênh đón một công tử áo trắng. Thiếu niên có một đôi mắt hồ thu trông cực kỳ giống Thái tử phi, cả khí chất cũng không thua gì các công tử hào môn quý tộc trên tiên giới, dù đứng trước Thiên môn nguy nga cũng vô cùng bình tĩnh tự tại, vẻ mặt không chút sợ hãi nào. Hắn đến được Thiên môn nhưng lại chần chừ không vào, chỉ đứng trên mây ngắm nhìn phàm trần, trong tay nắm một bó tóc đen, đứng trầm mặc hồi lâu.
Dung Dực có lẽ đã mang tâm lý đi rồi sẽ không trở về được, nên trước khi đi đã nhét lọn tóc này vào lòng Mục Nhung. Mục Nhung do dự đứng trước Thiên môn thật lâu, cuối cùng cũng mở lọn tóc đó ra, tìm được một tờ giấy do người kia để lại.
Cứ tưởng di thư là phải viết mấy chuyện quan trọng lắm, ai dè trên đó toàn ghi chép vương thành chỗ nào có cảnh đẹp, Bắc Thần có món gì ăn ngon có chỗ nào chơi vui. Đây là những thứ tốt đẹp nhất mà Dung Dực đã từng trông thấy và trải nghiệm trong quãng đời ngắn ngủi của mình, y giao hết tất cả cho Mục Nhung, chỉ muốn người mình tâm tâm niệm niệm có thể nghênh đón một cuộc sống tốt đẹp hơn khi mùa xuân về, sau đó, quên mình đi.
Đúng là phong cách của Dung Dực, hắn càng đọc càng muốn lôi người ra đánh mấy cái.
Khoé miệng giật giật vài cái, Mục Nhung muốn tuỳ ý mỉm cười nói đùa vài câu như lúc trước, nhưng vẫn không thể miễn cưỡng mình được, đành phải thở dài, nói với Nhạc Ân đứng cạnh bên: "Thật sự phải đi à?"
Rất nhiều chuyện đã xảy ra, tâm trạng của Nhạc Ân cũng không khác gì hắn, chỉ ngước nhìn về phía quỳnh lâu điện ngọc chìm trong mây mù, đó là nơi hắn luôn muốn đến hồi thiếu niên, hiện giờ đến được rồi lại không cảm thấy vui vẻ như trong tưởng tượng, cuối cùng cũng chỉ lắc đầu nói: "Ta vương vấn dương gian chủ yếu là muốn xem phong cảnh trên thiên giới như thế nào, bây giờ thấy được rồi lại nhận ra chẳng có gì đặc biệt cả, còn không đẹp bằng cảnh tuyết ở cố hương. Hiện tại ta không còn lưu luyến gì nữa, nên đi luân hồi thôi."
Hắn bị giam giữ ở dương gian cô độc suốt trăm năm, hiện giờ rốt cuộc cũng tiêu tan chấp niệm, tuy Mục Nhung hơi không nỡ, nhưng vẫn chúc phúc nói: "Nguyện ngươi có thể tìm được một nơi nhân gian thái bình, cả đời mạnh khoẻ."
Lúc còn sống cuộc đời Nhạc Ân đau khổ chập chùng, Mục Nhung chỉ hy vọng sau khi hắn luân hồi có thể có được một cuộc sống an ổn, thế nhưng, hắn còn nghĩ đến một người khác, khiến cho quỷ sai đến dẫn Nhạc Ân đi cũng không nhịn được mà hỏi: "Ngươi có chắc muốn đổi mấy vạn âm linh lấy phần thưởng này không? Có chắc là sẽ không hối hận không đó? Nội dung phần truyện thiên giới không dễ xơi đâu."
Tất cả âm linh do quốc sư bắt được đều bị hắn đưa xuống địa phủ, nhiêu đây cũng đủ để hoàn thành nhiệm vụ phi thăng, thậm chí đủ để đổi cả pháp bảo tiên gia, nhưng Mục Nhung chỉ cần hồn phách của một người.
Nghe xong, hắn cúi đầu nhìn thiếu niên áo đen đang ngủ say trong túi âm linh, không trả lời câu hỏi của quỷ sai, mà chỉ giơ tay ra chọt chọt hai má của thiếu niên, hai mắt đầy vẻ bá đạo cố chấp không màng tới bất kỳ ai:
"Dung Dực ngươi nghe đây, ta không phải người ngươi chọc rồi là có thể chạy, ngươi sống là người của ta, chết cũng là quỷ của ta, vĩnh viễn đừng hòng rời khỏi ta dù chỉ một bước."
Hết chương 71


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.