Mỗi Ngày Nhân Vật Chính Hộc Máu Ba Lần

Chương 66:




Edit: Arisassan
Thu Đông có thể hợp tác với quốc sư Bắc Thần bằng tu vi Từ Thánh của mình là nhờ vào những tình báo về thiên giới. Quốc sư cũng biết rõ việc số lượng tiên nhân trên thiên giới đã bão hoà, thiên giới mới đóng cửa Thiên cung không cho phép hạ giới phi thăng. Sau khi Thu Đông nói muốn đi bắt Mục Nhung thì hoàn toàn không có tin tức, quốc sư đoán rằng nàng tám phần là đã bị bắt, nhưng không định đi cứu, dù sao nguyên khí do thang trời Kiến Mộc hội tụ cũng có hạn, ít đi một người để phân thì càng tốt. Y và Thu Đông vốn là quan hệ lợi dụng lẫn nhau, nên không quan tâm đến kết cục của nữ nhân kia cho lắm, nếu Mục Nhung đã tự dâng mình đến cửa thì cũng đỡ tốn công hơn.
Ngày xưa Kiến Mộc thần quân cũng tiếp nhận nhiệm vụ tịnh thế giống Mục Nhung, bản chất của nhiệm vụ là trả nguyên khí về cho trời đất, cho nên âm linh của một cường giả hoàn toàn có thể sánh ngang với tính mạng của hàng vạn người thường. Hạt giống Kiến Mộc trì trệ không chịu nảy mầm, quốc sư vốn định lấy hai tên cường giả Thần Thánh là Mạc Quy và Dung Dực đi bón, y vì phi thăng mà cả Nhạc Ân cũng không quan tâm thì sao có thể quan tâm đến lời nói của Mục Nhung được, hiện tại chỉ dùng kiếm chĩa vào Dung Dực, lạnh lùng nói: "Ngươi dựa vào cái gì để cứu?"
Dung Dực biết rõ mình với quốc sư chênh lệch tận mấy trăm năm tu vi, nếu đánh nhau thì không hề có cơ hội thắng, thế nhưng y là chủ soái trong quân, không thể bỏ mặc tướng sĩ để chạy trốn được, có chết cũng phải chiến đấu tới cùng. Xưa nay chinh chiến mấy ai trở về*, một người quyết đoán như y, sở dĩ quyết định sau khi chiến tranh kết thúc mới bày tỏ lòng mình với Mục Nhung cũng do sợ gặp phải chuyện này. Tu vi của kẻ thù quá cao, chỉ khi đánh với tâm lý đồng quy vu tận mới có hy vọng thắng, nếu Mục Nhung chấp nhận y mà y lại không thể sống sót thì sau này không biết Mục Nhung sẽ thương tâm đến cỡ nào.
[*nguyên văn là "cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi", lấy từ bài thơ Lương Châu từ của Vương Hàn]
Y tự suy đoán tương lai không có nhiều lựa chọn của mình, cũng không màng mình sẽ chết như thế nào, chỉ cần cuối cùng Mục Nhung có thể tiếp tục nhàn nhã sống ở vương thành là được. Nhưng y lại không ngờ rằng, tới tận thời khắc này, người y không tiếc lấy mạng ra bảo vệ lại đứng lên, kề chủy thủ vào cổ rồi nói: "Y chết thì ta sẽ tự sát ngay lập tức, nếu ngươi tin mình có thể đánh thắng tiên nhân xông vào Thiên cung thì cứ việc."
Tu vi của quốc sư ở thế gian có thể xem là đứng đầu, nhưng trên thiên giới, cả một tiểu binh thủ thành thôi cũng có tu vi tiên nhân, hoàn toàn không thể đánh nát Thiên môn xông vào thiên giới như Dạ Minh Quân được, may thay Thu gia phụ trách thủ vệ cửa Thiên cung, mượn huyết mạch Thu gia của Mục Nhung còn có cơ hội khiến cho bọn họ mở cửa. Mà điều kiện tiên quyết để đạt được tất cả điều này, chính là Mục Nhung còn sống.
Uy hiếp này cực kỳ hữu hiệu đối với quốc sư, khoé mắt y giật giật, nhưng cũng không vì mấy câu nói suông mà yên tâm với Mục Nhung, bèn lấy ra một bình đan dược đưa cho hắn: "Ngươi ăn một viên Đoạt Tâm đan này thì ta sẽ tha cho y."
"Mục Nhung, đừng để ý đến ta, mau đi đi!"
Trên đời này không gì đau khổ hơn việc người ngươi quan tâm vì ngươi mà bị kẻ khác thương tổn, đan dược này chắc chắn không phải thứ tốt, vừa thấy Mục Nhung nhận lấy cái bình kia, lòng Dung Dực vô cùng phẫn nộ. Y có chết cũng không cho phép người khác gây hại cho Mục Nhung, chỉ có y biết, trông Mục Nhung lạnh lùng vô tình như vậy, kỳ thật chỉ muốn sống một cuộc sống đơn giản. Hắn rõ ràng nắm trong tay quyền quyết định sinh tử của bao người, nhưng bản thân hắn lại vô dục vô cầu, không tham phú quý, không cần danh lợi, chỉ cần được sống như người bình thường là đã thoả mãn rồi.
Trong lòng Dung Dực, so với quốc sư Bắc Thần và Hồng Thiệu tướng quân xem thường tính mạng của phàm nhân, Mục Nhung mới giống tiên nhân chân chính hơn cả. Lúc nào hắn cũng bày ra nụ cười thản nhiên như nhìn rõ thế sự, luôn có thể đúng lúc giúp y quét đi mọi bi thương mỗi khi y khó chịu, có một Mục Nhung như vậy khiến y vô cùng yên tâm, khiến y muốn thời thời khắc khắc được ở bên cạnh hắn, y...
"Ngươi dám phản bản quy nguyên thì ta chết cho ngươi xem!"
Ngay cả lúc đánh gãy quá trình phản bản quy nguyên của y cũng lựa chuẩn như vậy!
Chỉ bằng một câu, Dung Dực vốn đang dâng trào cảm xúc định tự nổ nguyên khí không thể không ổn định lại, do nguyên khí đang lúc hội tụ nên ánh mắt vẫn mang chút màu máu, sau đó trông thấy người mình luôn tâm tâm niệm niệm dứt khoát nuốt đan dược xuống bụng thì lập tức kêu lên thê lương: "Mục Nhung!"
Mục Nhung đã thuộc nằm lòng dấu hiệu sắp tự bạo của Dung Tiểu Boss rồi, vừa trông thấy vẻ mặt của y liền biết người này đang bắt đầu tự sát, tất nhiên sẽ không để y phản bản quy nguyên như vậy. Thế nhưng, mặc dù đã thành công cắt ngang đại chiêu phản bản quy nguyên ngoại trừ Dạ Minh Quân ra thì dính ai người đó chết kia, một tiếng "Mục Nhung" đầy sầu não cũng khiến cho tâm can của hắn run cả lên, Dung Tiểu Boss hắn thà đoạn tụ cũng không nỡ nhẫn tâm ngược thế mà lại bị một nhân vật phản diện khác ngược trước, hắn chịu thế éo nào được? Quốc sư ngươi chờ đó cho ta!
Hai kẻ hồi đó dám ngược Dung Dực trước mặt Mục Nhung là Thánh Văn đế và Thu Đông giờ mộ đã xanh cỏ rồi, hắn lạnh lùng nhìn khuôn mặt vô cảm của quốc sư, không nói thêm gì, chỉ nhỏ giọng trấn an Dung Dực đang phẫn nộ khó bình: "Yên tâm đi, ta sẽ quay trở lại nhanh thôi."
Dung Dực biết Mục Nhung có rất nhiều thủ đoạn để thoát thân, nhưng y vẫn không thể chấp nhận sự thật rằng mình chỉ có thể trơ mắt nhìn Mục Nhung bị người khác bắt đi. Nếu Mục Nhung không cho y phản bản quy nguyên, vậy thì y phải dốc hết sức để tu luyện, âm thầm quyết tâm trong lòng, y ngẩng đầu, nghiêm túc hứa một câu: "Chờ ta đấy, ta nhất định sẽ cứu được ngươi."
Quốc sư Bắc Thần đã sống mấy trăm năm, cũng từng trải qua rất nhiều thăng trầm, nhưng y vẫn không hiểu tại sao con người lại có nhiều cảm xúc như vậy, trong khi y cười một cái thôi là đã mệt chết rồi. Y không thấy việc được sống nó đáng giá cỡ nào, càng không quan tâm đến sự sống chết của người khác, y muốn sống là vì không muốn chết thôi. Còn việc chấp nhận hy sinh vì người khác như Mục Nhung, đến nay y vẫn không thể hiểu được, tò mò nhìn hai người một cái, cuối cùng vẫn tuân theo giao ước, mang Mục Nhung rời khỏi quân doanh Bắc Thần.
Quốc sư vốn tưởng mình rất quan tâm đến Nhạc Ân, ai dè lại không cảm thấy khó khăn gì khi muốn giết chuyển thế của Nhạc Ân là Dung Dực, có lẽ do y là yêu quái nên không hề có tình cảm, y nghĩ con người chắc phải vô cùng cực khổ khi phải sống với những thứ đó mỗi ngày. Thế nhưng y vẫn là động vật quần cư, nên sống một mình năm này qua năm nọ cũng không vui cho lắm.
Từ trước đến giờ quốc sư Bắc Thần toàn hành động theo bản năng, ít khi nào nghĩ đến mấy thứ nhân văn cong cong vẹo vẹo thế này, hôm nay hiếm lắm mới ngồi xuống ngẫm lại. Y nghĩ do cuộc sống của mình quá nhàm chán, cho nên mới hâm mộ Mục Nhung được Dung Dực nhìn bằng ánh mắt tha thiết như vậy.
Hồng Thiệu tướng quân Bách Lý Thiên Thành đã quen với cảnh quốc sư ngồi bất động từ lâu rồi, thế nhưng, người này nói là đi ám sát Dung Dực, cuối cùng đại quân Bắc Thần của người ta vẫn bao vây thủ đô chặt chẽ như cũ, còn y thì ngồi ngẩn người cùng một thiếu niên áo trắng trong phủ tướng quân của mình, cảnh tượng này trông cực kỳ khó hiểu.
Do đó, vì muốn biết rõ người áo trắng đang sai sử hạ nhân của mình đi pha trà vô cùng tự nhiên này là ai, Bách Lý Thiên Thành quyết định cắt ngang quá trình suy ngẫm lại cuộc đời của quốc sư, hỏi: "Có thể nói cho ta biết cái người đang ngồi uống trà trong phủ ta là thần thánh phương nào không?"
"Mục Nhung."
Câu trả lời của quốc sư vẫn ngắn gọn như mọi khi, Hồng Thiệu tướng quân biết rõ kế hoạch phi thăng nghe xong cũng ngẩn ra một lát, thế nhưng, cái này cũng không thể giải thích được vẻ thản nhiên đến mức khác thường khi ngồi đây của Mục Nhung. Tiếc là vẻ mặt của hai người quá bình tĩnh, mặc dù Hồng Thiệu tướng quân là người bình thường duy nhất ở đây, lúc lên tiếng vẫn có vẻ lép vế như cũ: "...Đáng ra ngươi phải trói hắn lại chứ?"
"Hắn nói hắn đau ngực, bị trói là sẽ hộc máu."
Quốc sư Bắc Thần cũng không muốn đối xử tốt với tù binh như thế, nhưng trình độ bệnh tật của Mục Nhung thật sự rất cao, trên đường đến đây chỉ cần y định hành động là người này lập tức khụ ra một đống máu rồi bày ra bộ dáng sắp tắt thở, khiến cho y dù một lòng phi thăng cũng phải vội vàng kiếm thuốc đến giữ mạng cho người này. Đầu năm nay vua cũng thua thằng liều, Mục Nhung vừa liều vừa không biết xấu hổ, quốc sư nhận ra ngoại trừ giết thì không còn cách nào để thu phục hắn nên cũng mặc kệ.
Hồng Thiệu tướng quân đương nhiên không biết những cực khổ mà y gặp phải trên đường đến đây, liếc nhìn vài lần, lòng tự trọng của nhân vật phản diện không cho phép ông nhìn tiếp, bèn đề nghị: "Vậy ít nhất cũng phải nhốt hắn lại chứ, hắn còn bảo hạ nhân của ta mang điểm tâm lên kìa, thế này là trơ trẽn quá."
"Có sao đâu, phi thăng xong rồi cũng giết thôi mà."
Cách suy nghĩ của quốc sư vô cùng thẳng thắn, Hồng Thiệu tướng quân không ngờ y dám giết cả con của tiên tử, nghĩ đến phong thái của Dung Dực ở tiền tuyến mà ông từng nhìn thấy năm xưa thì không khỏi thở dài: "Ta khuyên ngươi nên giết Dung Dực sớm đi, mối thù giết cha đoạt vợ, tiểu tử kia chắc đã hận ngươi ngút trời rồi, với thiên phú của y thì vài năm sau là ngươi phải khổ đấy."
Ông vừa nhắc tới Dung Dực là quốc sư liền nghĩ đến tình cảnh người nọ không thèm liếc nhìn mình dù chỉ một cái lúc ở quân doanh, trong lòng chợt cảm thấy vô cùng tức giận, mở miệng hỏi ngay: "Nếu phải chọn giữa ta và hắn để bầu bạn cả đời thì ngươi chọn ai?"
Hồng Thiệu tướng quân nghe xong câu hỏi đó thì hít một hơi, liếc nhìn Mục Nhung suy yếu ngồi phịch trên ghế cứ như sẽ hộc máu bất cứ lúc nào, rồi lại nhìn về phía quốc sư khuôn mặt vô cảm không chút sức sống, cuối cùng vẫn kiên định chọn thê tử quá cố của mình: "Ta chọn tự sát."
Quốc sư không có cảm tưởng gì khi thấy mình bị ghét bỏ như thế, chỉ nói với Mục Nhung: "Xem ra ngươi cũng chẳng hơn gì ta cả."
Mục Nhung không biết tại sao người này lại gọi Dung Dực là Nhạc Ân, nhưng việc đó cũng không ảnh hưởng đến sự thật là hắn sẽ không bao giờ đưa tay áo của Dung Dực cho bất kỳ kẻ nào, hiện tại cũng trừng mắt nhìn lại: "Cho ta nói thẳng, ở trong mắt Dung Dực có khi cả thiên tiên cũng thua xa ta."
Quốc sư không ngờ người này có thể nói ra câu đó một cách đúng lý hợp tình như vậy, không biết phải trả lời như thế nào, chỉ có Hồng Thiệu tướng quân nhìn hai người họ tranh luận mà cảm thấy có gì đó không đúng, sợ hãi sờ sờ tay áo bền chặt của mình, cố gắng chuyển sang đề tài bình thường hơn: "Chúng ta bàn về việc phi thăng được chưa?"
Nhắc đến phi thăng, sự chú ý của quốc sư cuối cùng cũng quay về, y suy nghĩ một chút rồi thuận miệng nói: "Âm linh của người thường nuôi chậm quá, cần phải giết thêm vài cao thủ nữa."
Mục Nhung không màng nguy hiểm bước vào địch doanh tất nhiên không phải để tranh giành tình nhân với quốc sư, hiện tại thấy người kia bị hắn chọc đủ rồi, lập tức vội vàng bày ra vẻ mặt sợ hãi: "Các ngươi có giết cũng đừng để ta nhìn thấy đó, ta nhát lắm, sợ mấy chuyện ma quỷ lắm luôn."
Qua từng ấy sự việc, quốc sư đã chướng mắt Mục Nhung nhận hết sự chú ý của Dung Dực từ lâu rồi, nghe hắn nói như vậy thì hai mắt sáng lên: "Ngươi sợ quỷ?"
Thấy y đã mắc câu, Mục Nhung nhanh chóng chuyển sang trạng thái đóng kịch, bên ngoài bày vẻ cố gắng kiên cường, nhưng hai hàng lông mi run rẩy lại bán đứng nỗi sợ trong nội tâm: "Ngươi định làm gì?"
Qủa nhiên, quốc sư đang không biết nên trừng trị hắn như thế nào lập tức hùa theo: "Không phải ngươi muốn nhốt hắn lại à? Vậy nhốt vào âm linh trận đi."
"Ngươi! Đồ ác tặc vô sỉ!"
Ngoài miệng ra vẻ tức giận mắng nhiếc cứ như thật sự rất sợ quỷ hồn, Mục Nhung lén lút ngước mắt lên, trong lòng lại xuýt xoa liên tục, aiz, động vật ăn cỏ đúng là dễ lừa mà.
Hết chương 66
Editor: Dạo này bận quá quên mất mình có edit truyện luôn =)))


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.