Mỗi Ngày Nhân Vật Chính Hộc Máu Ba Lần

Chương 31:




Edit: Arisassan
Mục Nhung đoán không sai, hang động này quả nhiên chính là nơi phong ấn Thiên Ma, hai người dời xác rắn sang chỗ khác liền phát hiện bí quyết Thiên Ma khắc trên mặt đất. Kinh mạch của con người chỉ có thể vận hành một loại nguyên khí, Bách Chiến thiên thư của Dung Dực đã tu đến Quy Nguyên cảnh, nếu muốn đổi công pháp thì phải phế bỏ nguyên khí tu lại từ đầu, đại sự như vậy thì phải suy nghĩ kỹ trước đã. Trong lòng biết y cần thời gian để cân nhắc lựa chọn nên Mục Nhung cũng không làm phiền, chỉ tìm một chỗ yên lặng ngồi xuống, âm thầm suy tính con đường sau này.
Chưởng môn Phi Tương phủ là đệ tử của quốc sư Bắc Thần, biết rõ chuyện xảy ra với Dung phủ, theo như trong sách thì ông ta chỉ triệu Dung Dực trở về môn phái vào ngày Dung phủ bị diệt môn, không hề nhắc một chữ nào đến chuyện đó mà ngược lại còn dẫn dắt Dung Dực đội nồi lên đầu Mục phủ. Do đó Mục Nhung thật sự không có hảo cảm gì đối với sư môn của Dung Dực, tất nhiên hy vọng y sẽ sớm tách ra.
Nhắc đến thì âu cũng là mệnh số, tuy con đường Mục Nhung đi hoàn toàn khác với Dạ Minh Quân, nhưng cuối cùng chuyện Dung phủ diệt môn vẫn bị vu lên đầu bọn họ; trong truyện có nói Dung Dực lấy được Thiên Ma công lúc trọng thương, dù hắn đã cẩn thận lắm rồi, nhưng Dung Tiểu Boss vẫn hứng hết một đống thương tích, xem ra có vài cốt truyện quan trọng dù có thay đổi đến thế nào đi nữa thì kết quả vẫn không khác là bao. Cho nên, trước khi làm gì thì hắn phải chuẩn bị thật kỹ trước đã, lỡ làm theo kế hoạch mà vẫn không đổi được cốt truyện, ít nhất cũng biết đường vớt vát một chút, tuyệt đối không thể để cốt truyện sau này đi theo hướng nguy hiểm được.
Dung Dực là một người rất quyết đoán, lúc Mục Nhung còn đang suy tính con đường phía trước, y đã đưa ra quyết định, rồi đi tới trước mặt người này, hai mắt âm trầm mà nói: "Ta quyết định tu luyện công pháp này."
Nếu muốn trùng tu thì phải tán công, mà tán công là lúc Dung Dực suy yếu nhất trong đời, cả một đứa trẻ cũng có thể dễ dàng giết chết y, nếu để một kẻ không rõ là bạn hay thù như Mục Nhung ở bên cạnh thì chẳng khác nào tự sát cả.
Mục Nhung đương nhiên biết nỗi lo của y, may là hắn có chuẩn bị trước, nhanh chóng cởi dây thừng giắt trên lưng ra đưa cho y: "Ngươi lấy dây thừng này trói ta lại là có thể yên tâm tu luyện rồi. Yên tâm, một ngày ta chỉ có thể hóa hồn tối đa ba lượt, không thoát được đâu."
Lúc Dung Dực tới gần thì Mục Nhung đã cuộn xong dây thừng lại rồi, khi đó không biết người này đang có ý định gì, hóa ra là muốn dùng như vậy, người này chu đáo thật đấy, mọi chuyện đều tính sẵn thay cho y. Thế nhưng, Dung Dực cầm lấy dây thừng kia mà lại không làm ra bất kỳ hành động gì, y biết đây là biện pháp ổn thỏa nhất, cũng biết tán công không phải là chuyện nhỏ, nhưng trong sơn động kiểu này không ai biết lúc nào sẽ xuất hiện thêm một con yêu thú nữa cả, nếu y trói Mục Nhung lại, rồi một con rắn khổng lồ khác xuất hiện thì e là người này muốn chạy cũng không thể chạy thoát nổi.
Vì để y yên tâm mà cả an nguy của bản thân mình cũng không để ý, chỉ là một mối tình đoạn tụ đơn phương mà thôi, thật sự có thể sâu đậm đến mức đó à?
Mục Nhung không biết trong lòng y đang thổn thức, chỉ thấy y đứng bất động một chỗ, vẻ mặt lúc nhìn về phía hắn còn xen lẫn một chút thương hại, hắn thật sự không rõ trong đầu y đang nghĩ cái gì. Đương nhiên, việc một con tin như hắn chủ động bảo kẻ bắt cóc trói mình lại nghe cũng hơi đáng thương thật, nhưng hiện tại vì để cho Dung Tiểu Boss bước lên con đường quật khởi mà Mục Nhung không tiếc bất cứ giá nào, chỉ nghĩ y vẫn còn nghi ngờ mình, bèn đơn giản nói: "Nếu ngươi lo lắng thì cứ đánh ta một chưởng đi, đừng đánh chết là được."
Nghe xong Dung Dực liền nhướng mày lên, vừa rồi người này đã hộc máu hai lần, ở lâu trong sơn động nữa thì chắc chắn sẽ bị mấy bệnh như cảm lạnh ngay, đừng nói một chưởng, có khi chỉ đụng một chút thôi là đã ngã xuống đất không dậy nổi rồi. Lý trí bảo y không được để Mục Nhung đến gần bản thân mình khi đang tán công, nhưng trái tim lại như có âm thanh đang nói, nếu hắn muốn hại ngươi thì đây là thời cơ tốt nhất để lộ nguyên hình, nếu hiện tại hắn không xuống tay thì hắn thật sự không muốn hại ngươi. Nếu lần này Mục Nhung ra tay cũng tốt, ít nhất y có thể được giải thoát khỏi cơn dằn vặt trong nội tâm bấy lâu nay, chính thức xem người này là kẻ thù.
Ánh mắt của Mục Nhung rất chân thật, cuối cùng y vẫn quyết định lấy bản thân mình ra để đánh cược vào nhãn lực của mình, nhìn chằm chằm hắn một cái rồi nói: "Mục Nhung, ta tin ngươi một lần cuối cùng."
Mục Nhung thật sự không ngờ Dung Dực sẽ thả hắn ra mà tán công trùng tu ngay trước mặt hắn, hắn cứ tưởng người này cả đời sẽ không tin tưởng hắn nữa chứ. Dung Dực không phải là người không biết đề phòng người khác, nếu không thì đã sớm chết trên chiến trường rồi, y chỉ muốn cho người đã từng là bạn của mình một cơ hội, mặc dù kết quả của hành động này có thể là cái chết.
Cũng vì nhìn ra được điểm đó, nên trong lòng Mục Nhung mới thấy cảm động, hắn nghĩ, một người như Dung Dực nếu không có mệnh cách thiên sát cô tinh thì thật sự khó có thể sống sót trong cái thế đạo này, và cũng vì y là một thiếu niên rất trọng tình trọng nghĩa, nên mới vô cùng khốn khổ với cái mệnh cách đã định trước là sẽ cô độc cả đời như vậy. Mục Nhung không phải là người lương thiện, nhưng hắn cũng là người ân oán rõ ràng, hắn nguyện ý vượt qua bao sóng gió để giúp Dung Dực chẳng qua là vì, người này xứng đáng.
Đúng vậy, không quan trọng đúng sai ưu khuyết, chẳng phải cả đời người chỉ mong tìm được một kẻ xứng đáng sao?
Dung Dực có đường Thiên Ma, Mục Nhung cũng có con đường riêng của mình, hắn ngẩng đầu, quyết định bắt đầu kế hoạch mà mình đã vạch ra, trầm giọng nói với quỷ hồn nọ: "Qủy huynh, ngươi còn nhớ rõ khẩu quyết dẫn nguyên nhập thể không?"
"Đây là công pháp nhập môn của võ giả, đương nhiên ta nhớ rõ rồi."
Dẫn nguyên nhập thể tên như ý nghĩa, là công pháp giúp võ giả dẫn nguyên khí trong trời đất vào trong cơ thể, đa số được học từ hồi còn nhỏ, nguyên khí tích tụ từ công pháp này không hề chứa bất cứ thuộc tính gì, chỉ có thể dùng để đặt nền tảng, nếu muốn biến thành chiêu thức thì phải tu luyện thêm công pháp khác nữa. Qủy hồn nghe thấy ngữ khí của hắn có vẻ như đang muốn học nguyên khí, nếu là lúc trước thì chắc chắn sẽ vui cực kỳ, nhưng hiện tại lại không nhịn được mà lo lắng thay: "Bây giờ trong cơ thể ngươi toàn là âm khí, nguyên khí thuần dương, âm dương cùng chỗ không phải là chuyện đùa đâu."
"Yên tâm, ta biết thế đạo bây giờ mà tu nguyên khí là không có tiền đồ rồi mà."
Mục Nhung hiểu rõ tình trạng cơ thể của mình, nói một câu khiến quỷ hồn trăm tư không được giải rồi không nói gì thêm, chỉ cười vô cùng bí ẩn. Đối với Mục Nhung, hữu cầu tất ứng hỏi câu nào trả lời câu nấy là dịch vụ VIP chỉ có Dung Tiểu Boss mới có, còn người ngoài nếu không có độ hảo cảm nghịch thiên thì hoàn toàn không được, mặc dù quỷ hồn rất hoang mang nhưng cũng không thể làm gì, đành phải nói hết phương pháp dẫn nguyên nhập thể ra, rồi tự mình quan sát người này ngồi xuống bắt đầu tìm đường chết.
Tư chất do Nguyệt Hạ Tuyết Sâm đem lại quả nhiên vô cùng nghịch thiên, Mục Nhung mới ngồi xuống ba canh giờ mà nguyên khí đã lấp đầy toàn bộ cơ thể, nhưng có một điều quỷ hồn không thể hiểu được, người này thu nguyên khí vào nhưng không luyện hóa mà cứ giữ nguyên trong cơ thể, ngoại trừ khiến cho mình khó chịu ra thì còn có tác dụng gì chứ?
Nhưng hắn nhanh chóng hiểu được, bởi vì, Dung Dực thành công tu luyện Thiên Ma công đến Trúc cơ đã đi ra. Y vừa tán công khi nãy, hiện tại trong cơ thể không có nguyên khí gì nên đáng ra phải bế quan tu luyện mới đúng, nhưng không hiểu sao lại lặng lẽ đến bên cạnh Mục Nhung, nhìn thiếu niên đang ngồi yên bằng đôi mắt sâu thẳm. Qủy hồn vốn tưởng bọn họ đang định làm gì đó, Dung Dực lại vội vàng bỏ lại một câu: "Ta ra ngoài một lát."
Qủy hồn không hiểu câu này có ý gì, nhưng Mục Nhung đã chuẩn bị từ trước, ngay cả hành động của Dung Dực cũng nằm trong dự kiến của hắn, nói đúng hơn là, kể từ ngày tìm được Nguyệt Hạ Tuyết Sâm thì hắn đã tính xong chuyện hôm nay rồi. Không một chút chần chờ, hắn tiến lên nắm chặt tay Dung Dực, hành động này khiến cho quỷ hồn phải kinh hoảng, bởi vì ngay lúc tứ chi của hai người chạm vào nhau, bàn tay kia lại như hố đen mà nhanh chóng hấp thu nguyên khí trong cơ thể của Mục Nhung. Vừa cảm nhận được nguyên khí dồi dào từ bàn tay tràn vào trong cơ thể, phản ứng đầu tiên của Dung Dực là hất người này ra, vội vàng nói: "Ngươi đừng đụng vào ta!"
Thiên Ma công có một chữ "ma" trong tên nên tất nhiên không phải là công pháp hành thiện tích đức gì, người luyện công pháp này không thể tự mình hấp thu nguyên khí, mà chỉ có thể hấp thu nguyên khí trong cơ thể của người khác, ban đầu còn phải phụ thuộc vào việc tứ chi chạm nhau, nhưng luyện đến cấp cao rồi thì dù cách thật xa vẫn có thể chuyển tu vi của người khác sang của mình. Cũng vì công pháp này quỷ dị như vậy nên mới khiến cho người trên tiên giới cảm thấy bất an, mất tận mười tám năm mới tiêu diệt được sào huyệt của Thiên Ma, thậm chí Trường Sinh đạo nhân còn không ngại đuổi xuống nhân gian đồng quy vu tận với hắn.
Từ trước đến nay Dung Dực vô cùng chính trực, nếu không phải bị ép đến bước đường cùng thì sẽ không tu luyện mấy loại công pháp như thế này. Trong truyện sau khi y trở về thì luôn luôn cô đơn, không liên hệ với bất kỳ bằng hữu nào vì sợ mình sẽ phá hủy công lực của họ, cũng vì thế mà đến chết y vẫn chỉ cô độc một mình, cả một người giúp nhặt xác cũng không có, cuối cùng lại được Dạ Minh Quân y hận cả đời mai táng cho, kết cục vô cùng thê lương.
Dĩ nhiên Mục Nhung không thể để chuyện này xảy ra được, hắn không vội giải thích cho Dung Dực là vì nếu người này xem mình là kẻ thù, gánh nặng tâm lý lúc hấp thu nguyên khí của hắn sẽ nhỏ hơn, đợi đến khi hai người thân quen lại rồi thì nói rõ chân tướng cũng không muộn. Hắn thậm chí còn nghĩ rằng, nguyên khí của người khác lẫn rất nhiều tạp chất có thể gây ảnh hưởng không tốt đến công cuộc tu luyện của y, không sánh được với nguyên khí tinh khiết chưa qua luyện hóa của hắn, hiện giờ dù Dung Dực có giãy dụa đến mức nào đi chăng nữa thì vẫn không chịu buông tay, chỉ nhẹ giọng nói: "Nguyên khí mới vừa tích lại đó, rất tươi mới nóng hổi luôn, mau ăn đi."
Qủy hồn sao có thể không biết quá trình nguyên khí lưu động giữa hai người được, lập tức dùng ánh mắt như nhìn một kẻ điên mà nhìn về phía Mục Nhung, kêu lên đầy sợ hãi: "Trời ơi, ngươi tu luyện nguyên khí là để làm lô đỉnh cho y à? Ngươi có bị điên không?"
Khó trách hắn khiếp sợ như vậy, Đại Hoang không phải không có võ giả tu luyện tà pháp chuyên nuôi dưỡng những thiếu nam thiếu nữ tư chất tốt để luyện công, thế nhưng cảnh tượng một yêu nhân ma đạo giãy dụa không chịu hấp thu nguyên khí trong khi thiếu niên thiên tài chủ động tiến lên kéo lại này đúng là ngàn năm có một, nhất thời quỷ hồn không biết nên cảm thán tính cách của Dung Dực quá chính trực hay nên kiểm tra một chút xem đầu óc của Mục Nhung có bị đập hỏng như Mạc Quy hay không nữa. Sơn động này đúng là tà môn mà, chỉ cần bước vào thôi là đầu óc sớm muộn gì cũng có vấn đề hết!
Hắn đứng một bên ngạc nhiên, còn Mục Nhung thì sợ Dung Dực nghe xong câu này sẽ không chịu hút nữa, liền vội vàng chen vào: "Ngươi đừng nghe hắn nói bậy, ta vốn không giỏi đánh đấm, thay vì làm một chuyện khó khăn như luyện công thì ta muốn giúp ngươi tu luyện hơn, đợi đến khi ngươi trở thành người đứng đầu thế gian, ta không cần phải sợ gì nữa rồi."
Mục Nhung đầu thai có ký ức, nên lối suy nghĩ cũng khác với người ở Đại Hoang xem nguyên khí như mạng, trong mắt hắn, bản thân không giỏi đánh đấm thì giúp đỡ Dung Dực tu luyện cũng coi như là một phương pháp lợi dụng của phế vật, nguyên khí ở trong cơ thể của hắn có khi còn gây trở ngại cho việc tu luyện chú thuật hơn. Hắn tự nhận hành động này chẳng những giúp Dung Dực luyện công, mà còn chẳng gây tổn hại gì đến mình cả, quả thật là một mũi tên bắn hai con chim.
Nhưng hắn không biết đối với người Đại Hoang, nguyên khí tượng trưng cho tuổi thọ, nguyên khí trong cơ thể càng nhiều thì sẽ sống được càng lâu, cho nên, đưa nguyên khí cho võ giả khác đồng nghĩa với việc dâng cả tính mạng của mình cho họ.
Tay của Mục Nhung được bảo dưỡng vô cùng tốt, Dung Dực cảm thấy lúc y nắm tay hắn giống như nắm phải bạch ngọc vậy, cùng với nguyên khí lưu động, y cảm thấy lọn tóc trong lồng ngực nặng tựa ngàn cân, y thật sự không thể ngờ được Mục Nhung đã ái mộ mình đến mức này, làm vậy chẳng khác gì phó thác hết tất cả mọi thứ cho y. Y nghĩ, với một người si mê mình như vậy, bản thân nếu không thể nhận thì nên quyết đoán từ chối, không nên kiếm lợi từ hắn rồi lưỡng lự không đáp lời. Y không nỡ nhìn vẻ mặt đau lòng của Mục Nhung, đành phải cúi đầu rầu rĩ nói: "Mục Nhung, kiếp này ta sẽ không kết tóc với bất kỳ người nào."
Dung Dực không có tình cảm đoạn tụ với Mục Nhung, chỉ biết an ủi hắn bằng cách thề rằng đời này sẽ không ái mộ bất kỳ người nào, hắn không chiếm được thì người khác cũng không thể, y biết Mục Nhung sẽ không hài lòng với câu trả lời như vậy, đành phải tự rối rắm trong nội tâm, không biết phải nói thêm gì nữa.
Đáng tiếc Mục Nhung không nghe ra thâm ý phức tạp trong câu nói đó của y, chỉ nghĩ tu Thiên Ma công không thể đến gần người khác, Dung Tiểu Boss đang thương thay cho tương lai làm chó độc thân của mình, hắn lập tức phát huy tác dụng của một người bạn thân, nhu tình như nước mà an ủi: "Cùng trời cuối đất, ta đi với ngươi."
Kỹ năng ông nói gà bà nói vịt của hai người đã luyện đến lô hỏa thuần thanh, một câu "không cưới được lão bà cũng không sao vẫn có huynh đệ ở bên cạnh ngươi đây" như thế, vào tai Dung Dực lại thành "ta thích ngươi là được, ngươi không đáp lại cũng không sao". Một người giỏi tính kế, tâm ngoan thủ lạt như Mục Nhung, sao lại chung tình với y vậy chứ? Trong lòng y chợt cảm thấy hơi chua xót, đôi chút buồn khổ, cũng có một ít ngòn ngọt, đúng là không biết nên làm gì với người này bây giờ, đành thở dài nói: "Mục Nhung, ta thật sự không thể nhìn thấu được ngươi."
May là tuy nhiều lúc đầu óc bọn họ không ở cùng một kênh, nhưng cuối cùng vẫn có thể ngoài ý muốn mà đồng lòng, hiện tại cũng không ngoại lệ, nghe y thở dài như vậy, Mục Nhung liền cười, nhẹ nhàng nói: "Không sao, ta ở ngay đây, ngươi có thể chậm rãi mà nhìn."
Không hiểu sao câu này lại khiến cho nội tâm của Dung Dực mềm nhũn, y nghĩ bản thân quả thật cần phải suy xét lại quan hệ giữa hai người, y có thể không tin vào nhân phẩm của Mục Nhung, nhưng cũng không thể không nghe giải thích trước mà thẳng tay giết một người ái mộ mình thành si như vậy, bèn suy nghĩ một chút rồi hỏi ra câu hỏi y vẫn luôn giấu sâu tận đáy lòng: "Ân oán giữa ta với ngươi, có cái gì cần giải thích thì bây giờ cứ nói ra đi."
Đôi lời của tác giả:
Dung Dực (ôm mặt): Kiếp này ta sẽ không kết tóc với bất kỳ người nào.
Mục Nhung: Vậy quỷ thì sao?
Hết chương 31


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.