Mỗi Ngày Nhân Vật Chính Hộc Máu Ba Lần

Chương 25:




Edit: Arisassan
Một năm sau khi Dung Dực sinh ra, Dung Đỉnh Thiên mới hoàn toàn thay Mục Nhiễm quá cố tiếp quản được thế lực quân đội của Bắc Thần, quãng thời gian đó là lúc mà Dung gia cường thịnh nhất, từ nhỏ đến lớn, tất cả chi phí sinh hoạt của y đều thuộc loại tốt nhất vương thành, không kém một phần nào so với các hoàng tử. Đã vậy y từ nhỏ đã có tính hiếu học chịu được khắc khổ, đến học đường thì là học sinh mà mọi phu tử đều phải khen ngợi, sau đó bái sư học võ cũng dựa vào thiên phú của bản thân mà được sư phụ xem như trân bảo, chưa đến tuổi nhược quán đã trở thành một mãnh tướng của quân đội Bắc Thần, có thể nói, nửa đời trước của y vô cùng hoàn hảo.
Thế nhưng, ngay vào cái đêm kia, tất cả đều sụp đổ. Y vĩnh viễn không thể quên được, đêm đó tất cả cao thủ của hoàng thất đều vây chặt xung quanh Dung phủ, bản thân y cùng hộ vệ cố hết sức chống cự, nhưng cuối cùng phụ thân mà y luôn kính trọng vẫn phải phản bản quy nguyên ngay trước mặt y, tự bạo để y và đại tỷ có một con đường sống, sau đó, thị nữ thiếp thân của Mục Nhung lại xuất hiện trước mắt y.
Thu Đông nói trong lòng thánh thượng chỉ tin vào thế lực quân đội do Mục gia có công khai quốc quản lý nhất, Dung gia cùng lắm là người ngoài xuất thân bình dân thôi, sao có thể so được với ân tình Mục Nhiễm hy sinh cả gia đình già trẻ lớn bé phò tá Thánh Văn đế đăng cơ được chứ. Hiện giờ Mục Nhung đã khỏe, Dung gia cũng nên thoái vị.
Vốn Mục Nhung còn muốn nể tình giữa hai bên mà để cho y sống, nhưng Dung gia lại chọc giận hắn đến mức phát bệnh như thế, nên đừng trách Mục gia hạ thủ vô tình. Đương nhiên, Mục Nhung có nói rằng, nếu đại tiểu thư Dung gia nguyện ý vào Mục phủ làm nô làm tì, hắn có thể để lại cho nàng một mạng.
Y tưởng mình đã hiểu được Mục Nhung, không ngờ đối phương lại thâm tàng bất lộ như thế, thần không biết quỷ không hay mà tiếp nhận thế lực Mục phủ, nha hoàn thiếp thân là một cường giả Từ Thánh, còn có thể điều động nhiều cao thủ hoàng thất đến vậy.
Điều buồn cười ở đây là, Nguyệt Hạ Tuyết Sâm chữa khỏi cho Mục Nhung lại do chính y tìm thấy. Trong rừng Nguyệt Kiến, y tự cho là hai người đồng sinh cộng tử cùng chung hoạn nạn, hiện giờ nghĩ lại, e là lúc đó trong lòng Mục Nhung không biết đã chế nhạo y bao nhiêu lần rồi.
Thật vậy, ngay từ đầu khuôn mặt của người kia chưa hề lộ ra vẻ kích động, do y quá ngây thơ, tự cho là hai người có giao tình, cũng tin vào vẻ thương tâm mà người kia giả dạng, đoạn giao tình này, chỉ có một mình y đơn phương nghĩ thế thôi.
Thu Đông một chưởng đánh vỡ tâm mạch của y, bản thân Dung Dực cũng nghĩ mình chết chắc rồi, nhưng trong khoảnh khắc y sắp tắt thở kia, một dòng nước ấm đột nhiên bảo vệ tâm mạch của y, chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ để y cố gắng lết người ra khỏi núi xác, một đường chạy trối chết tới rừng Nguyệt Kiến.
Y bị thương rất nặng, may là lúc trước có để lại một ít thuốc trị thương trong nhà gỗ, y ở đó dưỡng thương mấy ngày cuối cùng cũng có thể hoạt động được. Sau đó y phát hiện, hóa ra thứ bảo vệ tâm mạch của mình chính là một chiếc nhẫn ngọc, y nhớ rõ đây là chiếc nhẫn mà Mục Nhung đã tiện tay đưa cho mình ở rừng Nguyệt Kiến. Khi đó thiếu niên điềm đạm đáng yêu trốn sau lưng y gọi ca ca, y còn nghĩ có một huynh đệ như vậy cũng không tồi, cũng đối xử với hắn như huynh đệ ruột thịt, bây giờ nhớ lại chỉ cảm thấy bi ai.
Y không hề đối xử không tốt với Mục Nhung, từ khi hai người biết nhau y lúc nào cũng quan tâm lo lắng cho sức khỏe của hắn, Mục Nhung muốn dưỡng bệnh ở Dung phủ, y lập tức cho người vào ở trong phòng ngủ của mình; Mục Nhung muốn tìm Nguyệt Hạ Tuyết Sâm, y lập tức dẫn người cùng hắn ra ngoài tìm; thậm chí ngay lúc Vũ Thắng vạch trần bộ mặt thật của Mục Nhung với y, dù cho y tức giận đến mức muốn đoạn tình tuyệt nghĩa với người này, nhưng cuối cùng vẫn quay đầu ôm người nọ đang phát bệnh vào Mục phủ.
Khi đó, Mục Nhung nằm trên giường không ngừng ho ra máu, trên tay vẫn nắm chặt góc áo của y, y có hơi động dung, thầm nghĩ người này tuy chỉ muốn lợi dụng nhưng chắc vẫn còn một chút chân tình với y. Nhưng ngươi này cũng hại nhị tỷ, cho nên cuối cùng y mới cắt đứt mảnh áo kia rồi quay người rời đi, y nghĩ hai người sẽ không còn quan hệ gì với nhau như mảnh áo đã bị cắt kia nữa, không ngờ Dung phủ lại nhanh chóng nghênh đón biển máu ngập trời.
Đến tận lúc này y mới hiểu được, hóa ra trên đời còn có kẻ nhẫn tâm đến như thế, ai làm hắn thương tâm, hắn sẽ trả thù gấp trăm ngàn lần. Trước kia y quá tự đại, cứ nghĩ mình trải nghiệm trong quân đã đủ thành thục rồi, cho nên luôn tin tưởng vào mắt nhìn của mình, cuối cùng mãn bàn giai thâu* trước sự thật. Y thề, từ nay về sau y sẽ không dễ dàng tin tưởng vào bất cứ ai nữa, sinh mạng của cả Dung gia, Mục phủ và triều đình đều phải nợ máu trả máu.
[*ý chỉ việc phạm một sai lầm nhỏ sẽ khiến toàn cục thất bại]
Không ai biết y còn sống, cho nên y lẻn vào vương thành vô cùng thuận lợi. Dung Dực ẩn trong góc phố quan sát Mục Nhung ba ngày, thấy người này ban ngày ngồi ngẩn người trên tàn tích nhà mình, ban đêm thì ra ngoại ô hóa vàng đốt giấy, nếu không chính mắt trông thấy Thu Đông, e là cả y cũng tin vào tấm si tình này của hắn, đúng là diễn xuất xuất thần nhập hóa mà.
Mặc dù Mục Nhung ngày nào cũng ra ngoài hành động nhưng luôn luôn cẩn thận, bên người lúc nào cũng có người đi theo, đến tận hôm nay không biết Tôn Chí Viễn nói gì với hắn, người này thế mà lại một mình thất hồn lạc phách đi vòng vòng trong hẻm nhỏ, Dung Dực xác định xung quanh không có ai mai phục, mới bí quá hóa liều nắm lấy cơ hội mà chế trụ hắn.
Đến khi đắc thủ, y còn cảm thấy vô cùng quỷ dị, trong nhận thức của y, Mục Nhung người này tâm cơ thâm trầm hành động ngoan độc, không phải là người dễ bị bắt đến như thế. Nhưng hiện tại cổ tay y đang nắm mềm như không có xương, tấm lưng đơn bạc của người nọ đã bị y ép xuống, tựa như chỉ cần dùng lực chút thôi là sẽ gãy ngay, nếu có ai trông thấy cảnh tượng này, chắc chắn sẽ nghĩ đây là ác bá đang cường đoạt thiếu niên nhà lành.
Người này từ trước đến giờ luôn như vậy, luôn luôn giả vờ nhu nhược khiến cho đối thủ phải lơ là, Dung Dực thầm nhủ với mình không được mắc mưu lần nữa, tâm cảnh giác đề cao đến mức tối đa, lúc này mới buông tay xoay mặt người mình đang chế trụ qua, sau đó thứ nghênh đón y chính là một khuôn mặt tươi cười đẹp như lá mùa thu.
Khoảng thời gian qua Mục Nhung tu luyện chú thuật nên cả người đều bị âm khí vờn quanh, làn da vốn trắng nõn càng trở nên tái nhợt, cộng thêm việc không chăm chút cho vẻ ngoài nên ngày nào cũng tóc tai rối tung hai mắt vô thần, bộ dạng trông hệt như ma quỷ, hoàn toàn không thấy phong thái quý công tử năm xưa. Có lẽ vì lý do đó, nên khi ánh mắt trống rỗng kia sáng lên mới chói lòa đến như vậy, giống như con sông đang héo mòn chợt tìm được một suối nguồn mới, mặt đất khô cạn nhanh chóng bị nước suối róc rách bao phủ, trong chớp mắt đã đong đầy nước ngọt không thấy bờ bên kia, chỉ thấy rừng phong rực rỡ quế vàng tỏa hương, tuy khung cảnh yên tĩnh không một tiếng động, nhưng chỗ nào cũng toát ra vẻ hân hoan tràn đầy sức sống.
Trông thấy đôi mắt này, khuôn mặt Dung Dực hoảng hốt trong giây lát, lần này lúc y ra tay cũng từng dự đoán phản ứng của Mục Nhung, có thể là mở miệng xin tha, hoặc ác độc trào phúng, hoặc là tiếp tục đóng kịch bày ra vẻ ủy khuất giả tạo, thế nhưng y không ngờ được rằng, hắn lại lộ ra biểu tình như vậy, cứ như luôn mong ngóng được trông thấy y.
Phản ứng này thật sự rất quái dị, Dung Dực không nhịn được mà nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, xác định câu mình nói là muốn lấy mạng chó của người này chứ không phải là lời ngon tiếng ngọt gì cả, sau đó mới bực bội mở miệng nói: "Ngươi cười cái gì?"
"Trông thấy ngươi, ta vui lắm."
Qua nhiều ngày phải nhịn trước mặt Thu Đông, đây là câu nói thật lòng đầu tiên của Mục Nhung, cũng không chỉ vì được gặp lại nhau mà vui vẻ. Nếu là ma đầu Dung Tiểu Boss sau này, chắc chắn sẽ không để cho người nào được sống, nhưng Dung Dực lại không giết hắn, điều này cho thấy hiện tại y vẫn còn giữ được một ít tâm tính ngây ngô tuổi thiếu niên, vẫn muốn nghe kẻ thù nhận lỗi với mình. Mặc dù y cực kỳ thương tâm, nhưng vẫn không hề tuyệt vọng với thế giới này.
Dung Dực tốt bụng trong trí nhớ của hắn chưa hoàn toàn biến mất, hắn vẫn có thể giúp Dung Tiểu Boss tương lai giữ lại một ít tâm tính thiếu niên trong thời loạn lạc này, đây không phải là chuyện đáng mừng nhất sao?
Dung Dực chưa thấy ai bị người khác trả thù mà lại lộ ra thần sắc như thế, nhất thời không hiểu được người này đang nghĩ gì, nhớ tới những tin đồn trên phố đồn rằng Mục Nhung vì tình mà phát điên, bèn hỏi: "Ngươi bị điên thật rồi à?"
Mục Nhung cũng không khó hiểu khi nghe y hỏi vậy, nhưng hắn biết giờ có giải thích gì thì Dung Dực cũng sẽ không tin, hắn ra ngoài hơi lâu quá rồi, chắc giờ Thu Đông đã phái người ra ngoài tìm hắn, để tránh đêm dài lắm mộng, hắn quyết định mở miệng nói ngay vào chủ đề chính luôn: "Thế lực kẻ thù của ngươi ở vương thành quá lớn, hiện giờ mà đi báo thù chẳng khác gì lấy trứng chọi đá hy sinh vô ích cả, không bằng ẩn nấp dân gian tăng cao tu vi, với tư chất của ngươi thì chỉ trong vòng mười năm chắc chắn sẽ lên được cảnh giới Thần Thánh."
Câu này nghe vô cùng hùng hồn, nhưng khi nó được phát ra từ miệng đối tượng bị báo thù thì lại cực kỳ quỷ dị, Dung Dực chợt cảm thấy không biết cách vào thành mai phục của y có chỗ nào không đúng không nữa, sao biểu hiện của Mục Nhung không hề giống trong tưởng tượng của y vậy. Cố ý muốn cho người luôn giữ vẻ mặt bình tĩnh này phải hoảng hốt, nhưng dù y có tăng lực nắm tay đến cỡ nào, đối phương vẫn làm như không có cảm giác gì, còn cười nói: "Ngươi cần một đồng bạn, cho nên, ta xin tự đề cử mình."
Trên đời này có chuyện gì quái dị hơn chuyện kẻ thù nói muốn giúp ngươi báo thù không? Dung Dực bị mấy lời nói của hắn chọc cười, nhưng ý lạnh trong mắt lại sâu thêm: "Sao ta tin ngươi được chứ?"
"Trên thế gian này chỉ có ta mới tìm được tung tích của Mạc Quy."
Chỉ một câu thôi mà Mục Nhung đã thành công áp chế được Dung Dực, Dung Tịch là thân nhân duy nhất của y hiện tại, để tìm được tung tích của nàng, Dung Dực chắc chắn không thể giết hắn được. Nhưng bây giờ y thân đơn thế cô không thể chống cự nổi thế lực của Mục phủ, tất nhiên sẽ không tha cho Mục Nhung, vì kế hoạch của mình mà chỉ có thể bắt người này đi rồi tra hỏi kỹ hon.
Thế nhưng, tại sao y cứ có cảm giác người này chẳng những không sợ bị mình bắt đi mà còn có vẻ chờ mong vậy?
Lúc trước y đã không hiểu được Mục Nhung rồi, sau khi trở về y phát hiện ra người này càng khó hiểu hơn nữa, giống như chỉ cần nhìn sắc mặt của y thôi là biết được y đang nghĩ gì, khiến y cực kỳ khó chịu. Đối với một người đang muốn trả thù, thấy kế hoạch bị chệch đi đủ hướng như vậy thật sự không phải là cảm giác dễ chịu gì cho cam, cho nên sắc mặt của y càng xấu hơn, mạnh tay đè Mục Nhung lên tường rồi uy hiếp tiếp: "Hôm nay ngươi rơi vào tay ta, ta chắc chắn có biện pháp để ép ngươi nói thật."
Xin chú ý, khi Dung Tiểu Boss bắt đầu sử dụng vũ lực có nghĩa là ngươi khiến y khó chịu rồi, lúc này có 50% là y sẽ bóp cổ ngươi để ngươi câm miệng, 50% còn lại là y sẽ đánh ngươi ngất để ngươi im luôn, suy ra, phải cố gắng nói hết lời mình muốn nói trước khi y động thủ.
"Trong ngực ta có một tấm bản đồ, trên đó ghi rõ vị trí nhãn tuyến của Mục phủ trong vương thành."
Vừa thấy hành động của y, hệ thống phân tích hành vi của Dung Tiểu Boss trong đầu Mục Nhung lập tức rung chuông cảnh báo, hắn nhanh chóng nói ra tin tức quan trọng trước khi y nâng tay lên, sau đó quả nhiên bị Dung Dực bổ một chưởng vào cổ, hôn mê bất tỉnh.
Thân thể mềm mại của người này ngã vào trong lòng mình, Dung Dực vô thức mà đờ cả người ra, nhưng cũng nghe được những gì hắn nói, một tay đỡ lấy hắn, đưa tay vào trong ngực hắn rồi sờ soạng. Hiện tại đang là trời đông giá rét, Mục Nhung đi vòng vòng qua lại trong hẻm nhỏ một hồi lâu, dù có mặc y phục rất dày, nhưng trong ngực vẫn vô cùng lạnh lẽo, chỉ có làn da là có một chút hơi ấm thôi.
Xúc cảm truyền đến từ đầu ngón tay khiến cho Dung Dực hơi mất tự nhiên một chút, thầm nghĩ phải nhanh chóng tìm được bản đồ rồi đặt người này xuống đất, không ngờ đúng lúc này lại vang lên tiếng bước chân, y cảnh giác ngẩng đầu lên, liền trông thấy Tôn Chí Viễn đang trợn to mắt.
Tôn Chí Viễn đi được nửa đường thì chợt nhớ mình vẫn chưa nói cho Mục Nhung biết một tin, quay lại chỗ cũ thì phát hiện ra không biết hắn đã đi đâu rồi, thấy hạ nhân bận bịu đi tìm xung quanh, cũng giúp bọn họ tìm luôn. Sau đó tình cờ gặp được Dung Dực nghe đồn là đã sớm hóa thành tro tàn trong trận hỏa hoạn kia.
Chết rồi sống lại vốn kinh khủng lắm rồi, đã vậy người này còn ôm Mục Nhung đang hôn mê vào ngực, tay còn sờ sờ trong áo người ta, quay đầu nhìn về phía khuôn mặt xinh đẹp của Mục Nhung, một công tử phong lưu chuyên dạo chơi chốn phong nguyệt như hắn lập tức nghĩ lệch, nhanh chóng cao giọng kêu lên thảm thiết: "Bớ người ta —— phi lễ ——"
Lòng đầy sát ý đến bắt người cuối cùng lại trở thành đăng đồ tử lén lút tập kích thiếu niên nhà lành, trước khi vào thành Dung Dực chưa bao giờ nghĩ rằng lần đầu tiên mình báo thù sẽ ra kết quả như vậy, gió lạnh vù vù thổi qua bên tai, nội tâm chợt cảm thấy bi thương cực kỳ.
Y biết tiểu tử Mục Nhung này chỉ có một bụng ý xấu thôi chứ không tốt đẹp gì mà! Sau này mà còn tin người này nữa y sẽ phản bản quy nguyên luôn cho xem!
Hết chương 25


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.