Mỗi Ngày Nhân Vật Chính Hộc Máu Ba Lần

Chương 14:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Arisassan
Thương thế của Dung Dực tuy có tiên đan hỗ trợ nhưng vẫn cần thời gian để tu dưỡng, Mục Nhung cần sử dụng Nguyệt Hạ Tuyết Sâm thì cũng cần phải thu thập thêm một ít dược liệu nữa, trên đường về từ rừng Nguyệt Kiến, hai người tự về phủ của mình. Sau khi Mục Nhung chuyển kiếp chưa tới hai ngày đã chạy đến đu bám Dung tiểu boss, trong quãng thời gian qua không hề khách khí mà chiếm lấy phòng ngủ của người ta, hiện tại đột nhiên trở về phủ của mình thì tự nhiên không thấy quen cho lắm.
Trưởng công chúa Triệu Dương là muội muội mà Thánh Văn đế tin tưởng nhất, đương nhiên cấp độ xa hoa của Mục phủ sẽ không hề thua kém Dung phủ, chẳng qua dù sao bà cũng là một nữ nhân gia, cho nên phong cách bố trí trong phủ có hơi tinh xảo gọn gàng hơn một chút. Ngay cả nơi Mục Nhung ở cũng trồng đầy hoa lá, ngoài hành lang có treo màn lụa, mười dặm đốt hương, trong phòng thì mời danh gia đến khắc một tấm muôn hoa đua nở trên vách tường đá, trông vô cùng sống động dưới ánh nến mờ ảo vào ban đêm, đúng là lộng lẫy mà.
Mục Nhung bệnh tật triền miên nên không thể tập võ, bản thân hắn cũng không thích đọc sách, chỉ thích nuôi mấy con thú quý hiếm để ngắm, nên trong phòng không đặt bất cứ binh khí hay sách tranh nào, thay vào đó ngoài cửa sổ có treo vài chiếc lồng nhốt những chú chim với bộ lông cực kỳ sặc sỡ, từ ngoài nhìn vô, ai cũng sẽ nghĩ rằng đây là khuê phòng của tiểu thư nào đấy.
Dung Dực mà trông thấy căn phòng này thì chắc chắn sẽ ê cả răng, nhưng Mục Nhung thì không để ý chút nào, đời trước cả ký túc xá đông lạnh hè nóng hắn cũng từng ở qua, nên bây giờ có được một căn phòng ngủ ấm áp 24/24 là đã vui vẻ lắm rồi. Hắn chỉ không quen một chỗ là trưởng công chúa thích hương, đệm chăn trong phủ cái nào cũng được ngâm trong nước hoa tươi, vừa ngả đầu xuống là hương hoa đã đập vào mặt, thơm thì thơm thật đấy, nhưng không yên giấc bằng hương bồ kết nhẹ nhàng sảng khoái trên chăn của Dung Dực.
Hạ nhân ở Mục phủ có quy củ hơn Dung phủ rất nhiều, hầu hạ hắn rửa mặt xong thì im lặng lui xuống, chỉ để lại nha hoàn thiếp thân Thu Đông đứng canh ở ngoài. Mục Nhung bọc người trong chăn, chốc chốc suy nghĩ về tình tiết câu chuyện bên Dạ Minh Quân, chốc chốc lại cân nhắc về chuyện của Thu Nguyệt Địch, cuối cùng lại nghĩ tới mùi hương trong ổ chăn của Dung Dực, đêm nay người nọ rốt cuộc cũng được ngủ trên giường mình rồi, không biết nghe thấy mùi thuốc đông y do hắn để lại thì có ngủ ngon được không đây...
Mặt của Dung Dực cứ bay qua bay lại trong đầu, trong lúc mơ mơ màng màng, hắn cũng thiếp đi, còn mơ thấy một giấc mộng.
Trong mơ, hắn trở thành Dạ Minh Quân trong nguyên tác, đạp Dung tiểu boss đang giương nanh múa vuốt ở dưới chân, cảm nhận được khoái cảm khi bắt nạt người đàng hoàng. Thế nhưng, hắn chưa kịp hưởng thụ đãi ngộ của nhân vật chính Long Ngạo Thiên thì trên trời đột nhiên đổ xuống một trận tuyết, Dung Dực vốn phải bị hắn đạp dưới chân đột nhiên đỏ cả mắt, rút kiếm chém về phía hắn, miệng còn thốt ra câu thoại kinh điển: "Mục Nhung, hôm nay ta nhất định phải lấy cái mạng chó của ngươi!"
Sau đó, hắn tỉnh dậy.
Mở mắt ra, khi bức màn màu đỏ treo trên đỉnh giường dần dần rõ ràng hơn, hắn mới nhận ra đó chỉ là một cơn ác mộng, đang thở phào nhẹ nhõm, vừa quay đầu sang đã trông thấy khuôn mặt anh khí bức người của Dung tiểu boss, làm hắn sợ tới mức phải đứng phắt lên.
Động tác của hắn khiến Dung tiểu boss giật mình, tưởng người này lại không khoẻ chỗ nào đấy, nên lập tức bước lên kiểm tra, thấy sắc mặt của hắn vẫn bình thường, chỉ mang vẻ mơ màng của một người vừa tỉnh giấc thôi thì yên tâm ngồi xuống ghế trở lại, nói: "Mặt trời đã lên cao rồi, ngươi còn chưa tỉnh nữa ư?"
Mới vừa gặp ác mộng, nhân vật chính trong cơn ác mộng đó lại đứng ngay cạnh giường của mình, khung cảnh này thật sự rất đáng sợ, nhưng vừa trông thấy khuôn mặt kia của Dung Dực, Mục Nhung lại hết sợ luôn. Cho nên, giấc mộng này đang cảnh cáo hắn đừng nên bắt nạt người khác quá mức sao?
Mục Nhung chỉ tưởng trước khi ngủ mình lo nghĩ về tình tiết trong nguyên tác nhiều quá nên trong mộng mới xuất hiện Dung tiểu boss nguyên bản, thế nhưng để tránh không cho chuyện đó thành sự thật, hắn quyết định sau này nên thân thiết với Dung Dực hơn một ít, hiện tại cũng cười cười đáp lời: "Ngươi đến rồi, sao không bảo bọn nha đầu vào đánh thức ta?"
Hiếm lắm hắn mới nói chuyện nhẹ nhàng như thế, không ngờ Dung Dực nghe xong thì lại cảm thấy bứt rứt trong người, nghi hoặc hỏi lại hắn: "Ngươi bị bệnh nữa à, sao hôm nay giọng nói ỉu xìu vậy?"
Mục Nhung chưa từng gặp ai như vậy, người khác nói chuyện nhẹ nhàng với y thì y thấy không quen, tưởng người ta có bệnh, lúc này mới cảm thán cách suy nghĩ của Dung tiểu boss quả nhiên khác với người bình thường, sau đó bèn thành thạo lườm y một cái, chuyển lại giọng mà hắn vẫn hay nói với y: "Mấy ngày nay ngươi làm bồi giường quen nên không có ta thì không ngủ được à? Mới sáng sớm tự nhiên chạy tới cạnh giường ta doạ ai vậy?"
Nhắc mới thấy lạ, vừa rồi lúc người này lễ phép hỏi thăm Dung Dực như một thế gia công tử đàng hoàng, y lại cảm thấy rất kỳ cục, hiện tại bị lườm liếc các kiểu thì mới thấy thoải mái, y không thèm quan tâm đến mấy lời châm chọc của đối phương, chỉ cười đáp lại: "Thúc phụ của ta mới vừa dẫn binh trở về, phủ ta quyết định tổ chức yến hội để đón gió tẩy trần cho ông ấy. Bên nhà thúc phụ có vài người xấp xỉ tuổi ta, nên ta đến đây để mời ngươi qua chơi. Ngươi phải cố gắng quen biết thật nhiều thanh niên tài giỏi vào, đừng có giao lưu với đám hoàn khố kia nữa."
Chủ nhân của cơ thể này vừa có kế mẫu là công chúa vừa có tước vị, nên cũng có rất nhiều hồ bằng cẩu hữu trong vương thành, thế nhưng bản thân hắn lại không thèm phấn đấu tí gì, bạn bè cũng toàn là hoàn khố chỉ biết ăn chơi phóng túng. Hôm qua Dung Dực đã nằm trên giường suy nghĩ cẩn thận một lần, trưởng công chúa không con, sớm hay muộn Mục Nhung cũng phải tiếp quản Mục phủ, nếu một ngày nào đó trưởng công chúa buông tay đi đến tây phương cực lạc, với năng lực hiện tại của hắn, thế nào gia nghiệp cũng bị quản đến bại sạch. Bản thân y nếu đã xem Mục Nhung là huynh đệ, thì không thể trơ mắt nhìn hắn sa đoạ được, vừa nghe tin thúc phụ trở về liền cưỡi ngựa tới Mục phủ, muốn giới thiệu cho hắn biết đường nhân mạch này.
Mọi người đều biết thái độ của Mục Nhung đối với Dung phủ là như thế nào, bọn nha đầu tưởng hắn rất muốn được gặp tiểu cữu tử trong lòng mình, cho nên cũng không ngăn cản, dẫn người đi thẳng đến phòng ngủ luôn.
Thực tế đã chứng minh rằng, hiểu biết của hắn đối với Dung tiểu boss quả nhiên không sai chút nào, vừa bước vào căn phòng bốn vách tường đều khắc hình hoa này thì Dung Dực đã run cả lên, thầm nghĩ, thẩm mỹ của Mục Nhung bị cái gì vậy? Phòng của một đại nam nhân mà còn kiều diễm hơn cả khuê phòng của nhị tỷ y, khó trách sau khi Mục Nhung chiếm được phòng ngủ của y rồi thì không chịu rời đi, nam nhân nào lại muốn ở trong một nơi như thế này chứ.
Nghĩ đến đây, vì mục tiêu giúp Mục Nhung giống một nam tử đại trượng phu hơn, y quyết định sau này phải thường xuyên dẫn người sang phủ mình ở, để người này được phòng mình hun đúc một chút. Như thế còn có thể mỗi ngày gọi hắn rời giường tập võ đúng giờ nữa, quả thật là nhất cử lưỡng thiện.
Tính tình của Dung Dực vốn ngay thẳng, đã nhận ai là kẻ thù rồi thì tới một giọt máu cuối cùng cũng muốn chém chết, nhưng khi đã nhận ai là bạn, cũng sẽ đối xử tốt với họ từ tận đáy lòng, câu thầy tốt bạn hiền chính là để chỉ loại người này đây.
Mục Nhung không biết y suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ tưởng Dung Dực tính tình thẳng thắn muốn tới là tới, nhớ lại thanh danh của mình ở Dung phủ, chợt cảm thấy hơi xấu hổ, do dự nói: "Gia yến của Dung phủ, ta tham dự có kỳ lắm không?"
"Có gì mà kỳ chứ? Hồi trước Vũ Thắng cũng thường tới nhà của ta ăn cơm, mấy ngày nay hắn gây chuyện đánh nhau nên bị người lớn cấm túc, ta dư ra một chỗ nên đành mời ngươi."
Một hoàn khố như Mục Nhung có một đám hồ bằng cẩu hữu, thì một người xuất chúng từ nhỏ tới lớn như Dung Dực cũng có bạn bè riêng của mình, hơn nữa người có thể lọt mắt Dung tiểu boss không phải võ dũng phi phàm thì cũng là tài chí vẹn toàn, nói chung là nhân tài tương lai của đất nước. Vũ Thắng là trưởng tử của Vũ gia xuất thân quân binh, từ nhỏ đã theo quân đội xuất chinh, rất tâm đầu ý hợp với Dung Dực. Thế nhưng không hiểu tại sao, chuyện mà người trong vương thành đều biết này, trong sách lại không hề nhắc đến. Có khi nào là do lão Vương quá tập trung miêu tả Dạ Minh Quân, nên mới lười tả về các mối quan hệ của nhân vật phụ?
Tưởng tượng đến việc bên cạnh Dung Dực còn có một đám thiếu niên thiên tài xoay quanh, Mục Nhung chợt cảm thấy chỗ bám trên đùi của mình có hơi chật chội, gia yến lần này cũng coi như là dịp để Dung Dực tỏ rõ giao tình giữa hai người trước mặt người thân, vì mục tiêu đá văng Vũ Thắng rồi độc chiếm cái đùi của Dung tiểu boss, hắn không thể không đi được.
Mọi chuyện đã quyết định xong, hắn cũng đứng lên, Thu Đông từ trước đến nay vốn là một người vô cùng chu toàn, vừa trông thấy động tác của hắn liền ra lệnh cho nhóm nha hoàn bưng đồ rửa mặt vào trong phòng. Trưởng công chúa sinh ra trong chốn cung đình, cách làm việc mà hạ nhân được dạy cũng cực kỳ tinh tế, bưng ba bồn nước ấm vào, bồn nước thứ nhất có bỏ hoa kim ngân và phấn trân châu dùng để rửa mặt, bồn thứ hai là nước hoa hoắc hương dùng để súc miệng, bồn cuối cùng mới là nước sạch dùng để rửa lại tất cả một lần.
Bình thường Dung Dực toàn tự mình rửa mặt, hiện tại nhìn cảnh Mục Nhung được bảy tám nha hoàn vây quanh hầu hạ cẩn thận như thế, trong lòng lại oán thầm một phen, thế nhưng đây là quy củ trong phủ người khác, y không thể nói gì được, đành phải nhàm chán nhìn ngắm xung quanh.
Kỳ thật không chỉ có y, cả Mục Nhung cũng cảm thấy việc mấy nhà hào môn quý tộc phức tạp hoá chuyện đánh răng rửa mặt này khiến cho nó thật sự rất phiền. Nhất là khi hắn biết Thu Đông đang cẩn thận hầu hạ trước mặt mình kia, bên ngoài là nha hoàn thiếp thân của hắn, thực tế lại là nhãn tuyến do trưởng công chúa đặt vào, còn có một lớp thân phận khác là người do Thu gia trên thiên giới phái xuống, nói chung là một gián điệp bí mật. Hắn vốn định thảo luận những chuyện kỳ quái đã gặp trong rừng Nguyệt Kiến với Dung Dực, nhưng có nàng ở đây thì không tiện mở miệng cho lắm.
Dung Dực chán nản ngồi chờ trên ghế, trông thấy bọn họ lượn qua lượn lại cả buổi mới xong được công đoạn thay đồ, cuối cùng là ngồi xuống trước gương bắt đầu chải tóc, đang định trào phúng vài câu thì đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng cây lược ngọc bích chậm rãi lướt xuống mái tóc đen dài như thác nước kia, chợt nhớ lại cảm xúc mềm mượt khi tóc của đối phương rơi vào trên lòng bàn tay mình lúc mình giúp Mục Nhung tắm rửa, khó trách chỉ cần một lược thôi là đã chải hết rồi.
Lúc Mục Nhung dưỡng bệnh ở Dung phủ thì chưa xuống giường lần nào, Dung Dực chỉ thấy bộ dạng xoã tóc của hắn giống hệt như một cô nương, trông vô cùng nhu thuận. Hiện giờ thấy hắn đội phát quan lên lộ ra cái trán gọn gàng, có vài phần tiên y nộ mã [*khí phách phấn chấn, hăng hái] tuổi thiếu niên, trông cũng có sức sống hơn rất nhiều.
Y ngồi nhìn đến ngẩn ngơ, còn Mục Nhung thì chịu đựng đến đoạn đội phát quan lên là hết mức rồi, vừa nghe thấy đám nha đầu đang thảo luận với nhau có nên đánh thêm tí phấn không liền hít một ngụm khí lạnh, đứng dậy kéo Dung Dực đang ngẩn người ra ngoài. Hành động này khiến Dung Dực thanh tỉnh trở lại, nghiêng mắt nhìn hắn một cái, thuận miệng nói: "Cuối cùng ngươi cũng xong rồi à?"
Mục Nhung thầm nghĩ bản thân dễ tính như vậy còn cảm thấy khó chịu, huống chi Dung Dực vốn có phong cách làm việc luôn luôn nhanh nhẹn nghiêm túc, lần này đúng là làm khó y mà, chỉ hít sâu một hơi, nói: "Ta bắt đầu nhớ phòng của ngươi rồi."
Dung Dực nghe hắn nói hắn thích chỗ ở của mình, không hiểu sao trong lòng lại hơi cao hứng một chút, lập tức lên đường: "Vậy ngươi ăn cơm xong thì sang nhà ta chơi đi, rồi tối chúng ta đi dạo phố."
Mục Nhung kỳ thật rất hồi hộp khi biết mình phải đối mặt với người Dung phủ, nghe y nói vậy cũng yên tâm hơn phần nào, thầm nghĩ cùng lắm thì im lặng không nói gì thôi, đám hào môn đại hộ sĩ diện kia chắc chắn sẽ không chủ động làm phiền mình, nên cũng cười nói: "Cũng được, có khi trong yến hội ta không ăn no được đâu, ngươi nhớ nhờ ta ăn khuya đấy."
Hết chương 14
*Hoa kim ngân: dùng để chữa các bệnh ngoài da, ho, viêm mũi dị ứng và giải nhiệt


*Phấn trân châu: làm từ ngọc trai nghiền ra thành bột


*Hoa hoắc hương: nó thơm


Editor: Lý do tui up chương trễ vậy là vì tuần này bận ôn thi giữa kỳ, nhưng ai ngờ đâu thi giữa kỳ vừa xong thì được báo là tuần sau bắt đầu thi cuối kỳ OTL Nên sẽ dừng đăng trong 2 tuần nhé


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.