Mỗi Ngày Đều Phải Phòng Ngừa Đồ Đệ Hắc Hóa

Chương 41:




Không dưng bị gọi là tiểu bạch kiểm, không nói Cố Vân Quyết không cao hứng, ngay cả Mục Thần cũng thay đổi sắc mặt, người được hắn nâng ở lòng bàn tay nuôi lớn lại bị kẻ khác hiểu lầm như vậy, đáy mắt Mục Thần đã có sát khí.
Không quản đối phương là ai, cũng không có thể tha thứ!
Nhưng mà còn chưa đợi Mục Thần nói gì, Cố Vân Quyết đã ra tay trước, một tay của y phất lên, một đám hỏa diễm đỏ rực đã giáng lên cái búa lớn của đối phương, trong nháy mắt, cái búa đã bị nung chảy, chỉ còn lại một cái cán búa trụi lủi, nhiệt độ nóng rực trong nháy mắt truyền tới cán búa, đối phương bị nhiệt độ nung đến bỏng tay, bị đau đến hút một hơi khí lạnh, vội vàng ném xuống.
Lại nhìn cái búa lớn kia, toàn bộ đã bị nung chảy, biến mất không còn tăm hơi.
Trên mặt người tóc đỏ xuất hiện vẻ sợ hãi, nếu đây là pháp khí bổn mạng của mình, chắc chắn thần hồn của mình cũng bị trọng thương.
Cố Vân Quyết cười nhạt, tiếng nói thanh nhã ôn nhuận còn mang theo vẻ non nớt đặc trưng của thiếu niên, trong lời nói còn có ý giễu cợt, "Một đan tu Kim đan kỳ nho nhỏ cũng dám ngang ngược ở trước mặt sư tôn của ta, uy phong của Đan Thành này thực sự rất lớn."
Mọi người nhất thời hiếu kỳ đánh giá Cố Vân Quyết, âm thầm suy đoán, đồ đệ mà có loại tu vi này, kẻ làm sư tôn rốt cuộc là người phương nào? Người tóc đỏ này là đệ tử thứ mười bốn của Thành chủ, tên là Thượng Thừa, cũng là một gã tu sĩ Kim đan kỳ, loại tu vi này thế mà không hề có lực phản kích lại một thiếu niên.
Cố Vân Quyết khẽ mỉm cười, nụ cười trên mặt càng mang theo vài phần bất kham và tùy ý, thu lại ngọc bội ẩn giấu pháp lực, tu vi Kim đan hậu kỳ bộc lộ ra không còn che giấu. Mười sáu tuổi, Kim đan hậu kỳ, quả thực chưa từng nghe thấy. Kẻ mà mọi người có thể nghĩ tới, chỉ có thể là người gần đây bộc lộ tài năng tại tiên giới, giành được quán quân trong Tứ môn thi đấu, cũng là tu sĩ thiên tài nhất trong một ngàn năm nay, Cố Vân Quyết.
Lại nhìn gương mặt tuyệt mỹ tuấn tú kia của Mục Thần, khí chất thanh lãnh xa cách, mọi người nhất thời nhận ra thân phận của hắn, ánh mắt nhìn đôi thầy trò này nhất thời trở nên cổ quái, Luyện Đan Sư luôn luôn được gọi là tồn tại yếu nhất trong giới tu sĩ, đôi thầy trò này tuyệt đối đã phá vỡ cái quy tắc kia, khiến ngay cả kiếm tu cũng phải tránh né.
Nhìn lại chuyện náo loạn nãy giờ mình gây ra, người tóc đỏ lúng túng nắm tóc, ngại ngùng nói: "Nguyên lai là thầy trò a, sao không nói sớm?"
Bạc Cẩn Du thiếu kiên nhẫn giậm chân một cái, "Nói với các ngươi bao nhiêu lần, không đúng không đúng không phải, các ngươi mỗi ngày đang suy nghĩ cái gì?" Ngay tại lúc này, trên không trung liền bay tới mấy người tu sĩ, toàn bộ đều mang vũ khí, sát khí khóa chặt trên người Mục Thần, điều này làm cho Bạc Cẩn Du bất mãn trừng sư huynh của mình một cái, sốt ruột nói: "Ngươi đi giải thích rõ ràng với bọn hắn, bằng không ta lập tức rời nhà trốn đi!"
Đôi mắt lạnh lùng của Mục Thần nhìn về phía đối diện, hừ nhẹ một tiếng, trường kiếm màu đỏ trong tay hiện ra, sát khí nghẹt thở khiến lòng người run lên, hắn thản nhiên nói: "Nếu đến thì đều xuống đây đi, tuy rằng không biết các ngươi vì sao phải gây sự với ta, hôm nay cùng nhau giải quyết, để sau này đỡ gây thêm chuyện."
Bạc Cẩn Du biến sắc, "Mục Thần, Đan Thành có quy củ, trong thành không cho phép động võ, nếu không sẽ bị trục xuất khỏi Đan Thành, vừa nãy sư huynh của ta cũng chỉ là hù dọa ngươi một chút, không có ý tứ gì khác."
Mục Thần cụp mắt nhìn mũi kiếm của chính mình, thanh âm thanh lãnh tuy rằng không cao, lại khó nén ngạo khí, "Ta không quan tâm." Hắn cũng sẽ không vì một cây Ngọc Dung Chi mà để cho mình tự dưng bị khinh bỉ, càng sẽ không để cho đồ nhi của mình chịu oan ức. Đối phương căn bản không phân tốt xấu, cứ nhất định cho rằng thầy trò bọn họ sai, chính mình cũng không làm chỗ dựa cho mình, vậy ai sẽ vì mình mà tranh một phần ngông nghênh? Mặt mũi, là tự mình giành lấy, không phải do người khác đưa cho.
Lúc này, trong đám người bên cạnh đột nhiên có một hán tử thân cao thể tráng đi ra, người kia thân cao tới chín thước, cao lớn vạm vỡ, sắc mặt có chút đen, kéo ống quần lộ ra một túm lông chân, bước chân chạm đất vang ầm ầm, thật là doạ người, tất cả mọi người theo bản năng nhìn sang, lòng nói ai da, Gấu Đen thành tinh từ đâu tới vậy?
Liền thấy đối phương sau khi đi vào liền quét mắt một vòng trên người mọi người, ánh mắt không dừng lại trên người Bạc Cẩn Du tướng mạo diễm lệ, cũng không dừng lại trên người Mục Thần thanh lãnh tuấn mỹ, trái lại con mắt vừa nhìn thấy Thượng Thừa thì đột nhiên sáng ngời, "Nương tử! Ta rốt cuộc tìm được ngươi! Hài tử đã ba ngày không bú sữa, ngươi sao vẫn chưa về nhà!"
Người này giọng không thấp, giọng ồm ồm như tiếng chuông lớn đột nhiên vang lên giữa buổi hoàng hôn, mọi người lập tức cảm thấy mỗi một lời nói của gã đều đánh thẳng vào màng nhĩ của mình, nghe dị thường rõ ràng.
Người chung quanh ngẩn người, sau đó liền vui vẻ bàn tán, về nhà cho bú sữa? Ánh mắt của tất cả mọi người đều vô thức nhìn về phía ngực của Thượng Thừa, ánh mắt rất là vi diệu, đồ nhi nhỏ nhất của thành chủ, trong thành này ai không biết? Người này rõ ràng là nam, sao có thể cho bú sữa, tên ngốc này đến từ nơi nào?
"Sư tôn, nam cũng có thể sinh con?" Cố Vân Quyết hiếu kỳ kéo ống tay áo của Mục Thần, mâu sắc như càng thêm sâu hơn so với lúc thường, dường như đang ẩn giấu thứ gì, dù là ai chỉ liếc mắt nhìn liền không dời mắt nổi.
Mục Thần nhìn tròng mắt của y, nhíu nhíu mày lại, lắc đầu biểu thị chính mình cũng không biết.
"Tại hạ từng xem qua một quyển sách, trên đó có ghi lại có một loại đan dược có thể làm cho nam nhân sinh con, nghe đâu chỉ cần nam nhân ăn vào, không chỉ có thể sinh con, còn có thể có sữa." Một người thanh niên mặc quần áo thư sinh nhíu lại lông mày, vừa nhớ vừa lấy từ trong túi không gian ra một quyển sách, tìm kiếm từng trang từng trang, "Trong sách còn nói, có một loại người ở giữa nam nhân và nữ nhân, nửa người trên là nam nhân, nửa người dưới là nữ nhân, lúc thường mặc quần áo vào căn bản không thấy được." Thanh tuyến của người kia vô cùng sạch sẽ, cầm trong tay bản sách thuốc, nói mạch lạc rõ ràng, đại hán kia nghe thấy lời của đối phương thì khiếp sợ trợn mắt lên, cả giận nói: "Ngươi không nên nói bậy nói bạ, mẹ của con ta không phải loại người như vậy!"
Ánh mắt của mọi người nhất thời chấn kinh rồi, còn có người như thế?!
Thượng Thừa cũng chấn kinh rồi, nam nữ một thể? Sinh con? Có sữa? Ai?!
Bạc Cẩn Du cùng một đám sư huynh đệ cũng nổi giận, "Người điên từ đâu tới, ở đây nói hưu nói vượn!"
Lúc này, một tiểu cô nương chợt lên tiếng hỏi: "Gia gia, này có phải là thẹn quá hóa giận trong truyền thuyết không?"
Vị lão giả kia vội vàng che mắt tôn nữ, ôm hài tử ngượng ngùng nói xin lỗi: "Đồng ngôn vô kỵ, đồng ngôn vô kỵ!" Nói xong liền ôm hài tử nhanh chóng rời đi, ông ta cũng buồn bực, lúc thường hài tử ngốc muốn chết, một từ dạy tám lần cũng không học được, từ lúc nào mà nó học được cái câu thẹn quá hóa giận này, nói cũng quá không phải lúc.
Vốn là tìm Mục Thần để gây phiền phức, kết quả mục tiêu đều chuyển đến trên người Thượng Thừa, Cố Vân Quyết kéo ống tay áo của Mục Thần, muốn kéo kiếm trong tay của hắn đi qua, đến gần sát Mục Thần, nhỏ giọng nói: "Sư tôn sao có thể tính toán với một người đã có chồng, tướng công nhà người ta còn chờ hắn trở lại cho con bú sữa, chúng ta đi nhanh lên đi, thật là đáng sợ."
Âm thanh tuy nhỏ, người chung quanh lại nghe rõ ràng, lúc này tráng hán mặt đen kia lần thứ hai đánh về phía Thượng Thừa, hô to khàn cả giọng: "Nương tử, chẳng lẽ ngươi không cần ta và con trai nữa sao? Sao ngươi lại độc ác như vậy?"
Thượng Thừa giận đến đỏ mặt, gần như muốn phun máu, "Ai là nương tử của ngươi, nói hưu nói vượn nữa thì đừng trách ta không khách khí!"
Người kia còn rất si tình, "Ngươi đánh chết ta cũng không thể không nhận con của chúng ta!"
Mục Thần nhìn trò khôi hài này, khóe miệng giật một cái, cảm thấy mình mà còn tiếp tục tính toán với bọn họ, mình tuyệt đối chính là não tàn.
Thu kiếm, dắt tay đồ nhi, Mục Thần đã không muốn tiếp tục nhìn nữa, "Chúng ta đi thôi."
Cố Vân Quyết nắm lấy một cái tay khác, ra dấu với phía sau, cũng không quay đầu lại, mỉm cười để Mục Thần dắt đi.
Sau đó, trò khôi hài phát sinh ở nơi này cấp tốc truyền ra khắp Đan Thành, hiện tại chính là lúc nhiều người nhiều miệng, lấy một truyền trăm, nhiều người nhiều miệng, lời đồn càng thêm bất khả tư nghị. Đệ tử thứ mười bốn của thành chủ Đan Thành Thượng Thừa là một quái vật bất nam bất nữ, phần trên là nam nhân, phần dưới là nữ nhân! Cũng có người nói Thượng Thừa là một nam nhân đã ăn trộm đan dược có thể sinh con! Còn có người nói Thượng Thừa mỗi ngày đều phải về nhà cho hài tử bú sữa, thậm chí ngay cả chi tiết nhỏ đều nói rất rõ ràng. Nói chung, nghe sai đồn bậy, truyền càng ngày càng kỳ cục, thậm chí còn truyền vào tai thành chủ Bạc Vân Thiên.
Bị ân sư hỏi đến việc này, Thượng Thừa hận đến muốn cắn nát hàm răng, mùi máu tanh tràn ra trong miệng, cũng không biết giải thích thế nào. Loại hiểu lầm này thật sự không cách nào giải thích, hắn cũng không thể cởi quần cho mọi người thấy, ta thật sự không phải là quái vật, thứ nam nhân có ta đều có! Mà hiện tại dù cho hắn có cởi quần thì tất cả mọi người vẫn hoài nghi hắn đã ăn qua thuốc gì, oan ức này có thể tưởng tượng được.
Mục Thần đã mang theo Cố Vân Quyết đi đến gian khách sạn to lớn nhất, chưởng quỹ nhiệt tình giới thiệu: "Ai nha, hai vị đến thật là đúng lúc, vốn tiệm của chúng ta đã sớm đầy phòng, nhưng mới vừa nãy, phòng chữ Thiên có một vị khách trả phòng, thực sự là đến sớm không bằng đến khéo!"
Cố Vân Quyết móc ra hai khối linh thạch hạ phẩm, dặn dò: "Dọn dẹp hết toàn bộ đồ đạc bên trong, chúng ta đã đem theo toàn bộ dụng cụ gia đình, nếu không có dặn dò, thì không cần dùng tới đồ khách sạn."
Chưởng quỹ vui vẻ nhận lấy, nhanh chóng dặn dò người dọn hết đồ vật bên trong, phần lớn tu sĩ đều có sở thích của riêng mình, chỉ cần linh thạch đủ, bọn họ đều có thể thỏa mãn yêu cầu của khách.
Mục Thần nhìn cái giường mà Cố Vân Quyết bày ra, nhíu mày, hình như hơi nhỏ.
Cố Vân Quyết đàng hoàng trịnh trọng nói: "Lúc trước chọn lựa không kỹ, bây giờ sư tôn chịu khó một chút, ta tĩnh tọa trên đất là được rồi."
Mục Thần mặt lạnh, không khách khí ừ một tiếng.
Mắt của Cố Vân Quyết chợt lóe vẻ thất vọng, nhưng ý cười rất nhanh đã bao trùm, tâm tình không tệ bày sẵn đệm chăn cho Mục Thần, vỗ vỗ, cảm giác nằm trên đó chắc hẳn rất thoải mái.
Lúc này, ngay tại khách sạn đối diện, Ngụy Hoài Đồng toàn thân trùm áo đen đứng ở bên cửa sổ, xuyên thấu qua khe hở cửa sổ nhìn chòng chọc vào bóng lưng gầy gò của Mục Thần, tay trái của gã đặt ở sau lưng, nắm chặt thành đấm, tay phải lại cầm lấy bệ cửa sổ, móng tay cắm sâu vào bệ cửa, đôi mắt sau mặt nạ mặt đã biến thành màu đỏ tươi, gần như điên cuồng!
Thanh âm khàn khàn như ác quỷ từ địa ngục bò ra, thấp giọng đọc lên tên Mục Thần, dường như muốn nhai nát cái tên này, sát khí dày đặc nói: "Tiểu sư đệ, thứ mà ngươi xem trọng nhất, có phải là thiếu niên bên người ngươi hay không?"
Đứng ở bên cửa sổ, Mục Thần dường như có cảm ứng, bỗng nhiên quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng quan sát một vòng trên tầng gác đối diện, nhưng không thể tìm được cảm giác rợn cả tóc gáy vừa nãy xuất phát từ nơi nào.
Cố Vân Quyết đi tới, thuận theo ánh mắt của hắn nhìn sang, nheo mắt lại che giấu sát ý, y cười hỏi: "Làm sao vậy? Có chỗ nào không thích hợp sao?"
Mục Thần lắc lắc đầu, không yên lòng dặn dò một câu: "Ngươi nhất định phải đi bên cạnh không rời khỏi ta, không nên chạy loạn."
Cố Vân Quyết cười nhích qua, ôm eo Mục Thần, thấp giọng nói: "Đồ nhi nhất định ghi nhớ lời sư tôn nói, nhất định ở cạnh ngài một – tấc – không – rời" Nhìn vành tai trước mắt trắng nõn như ngọc, Cố Vân Quyết liền đến gần hơn chút, chóp mũi cọ cọ, rất muốn nhẹ nhàng gặm cắn liếm láp một chút, để cho nó vì mình mà nhiễm phải một vệt diễm sắc.
Hơi thở ấm áp vừa vặn thổi vào nơi cổ mẫn cảm của Mục Thần, điều này làm cho Mục Thần không khỏi nghiêng đầu, vừa vặn bày ra đường cong ưu mỹ nơi cổ, thuận theo ánh mắt của Cố Vân Quyết nhìn xuống, xương quai xanh tinh xảo xuyên thấu qua vạt áo màu trắng, như ẩn như hiện hấp dẫn thần kinh của y. Đóa hoa sen nơi ngực kia đã chỉ còn lại một cái dấu nhợt nhạt, vừa vặn có thể nhìn thấy một góc hoa, Cố Vân Quyết cười một nụ cười sung sướng, nhắm mắt lại, nghe mùi vị thanh nhã trên người Mục Thần, mơ hồ đè xuống cảm giác nóng rực trong lòng.
Y cũng đang âm thầm suy nghĩ, thời điểm nào nên nói ra tâm ý của chính mình đây? Mười sáu, mười bảy tuổi, dường như là độ tuổi kích động, không biết khi sư tôn biết được tâm ý của mình thì sẽ có tâm tình gì?
"Sư tôn."
"Hử?"
"Ta muốn nói với ngươi một chuyện."
"Nói."
"Sư tôn hứa với ta đi, đợi ta nói xong không cho ngươi tức giận"
Mục Thần kéo kéo cánh tay quấn trên eo mình, không biết tại sao đối phương lại ôm chặt như thế, đành phải bảo trì động tác này, không nhịn được nói: "Nói!"
~~~~~~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.