Mỗi Lần Đều Chết Trong Lòng Nam Chính

Chương 77:




Lời của chủ nhiệm Ninh Mông không nghe lọt câu nào.
Cô duỗi tay sờ chuỗi hạt, thật sự rất thoải mái, nhiệt độ cuồn cuộn không ngừng truyền tới từ trên đó, như là túi sưởi di động vậy.
Vốn dĩ vào chỗ hồ bơi này, cơ thể cô đã hơi lạnh, bây giờ lại hoàn toàn không còn cảm giác này, cũng không biết là do hạt châu này hay sao.
Cô còn đang xúc động thì nghe được giọng nói hơi lạnh của Thời Thích: “Chủ nhiệm không có gì muốn nói sao?”
Ninh Mông kinh ngạc nhìn qua.
Cô không rõ ý câu này, nhưng nhìn thấy sắc mặt không tốt lắm của Vương Thiên Dân thì e là ông ta cũng hiểu rồi.
Lúc Vương Thiên Dân bị hỏi tới,  tim ông cũng giật thót theo.
Không biết là ông ta bị doạ sợ hay là vì bị hỏi như vậy.
Ninh Mông không muốn thấy nhất là cái vẻ mặt này, giống như rất lâu trước kia, khi Thời Thích vẫn còn là một đứa trẻ, lãnh đạo trường đại học đó cũng giống như vậy, ấp a ấp úng, đối với việc thế này luôn lén gạt đi, lại càng tăng thêm sự phiền phức.
Nếu lần trước ông hiệu trưởng kia nhắc tới, nào có việc sẽ còn có mấy thứ lộn xộn như vậy, vừa phí thời gian còn phí tinh lực.
Nhận ra được không khí không tốt, ông ta muốn nói lại thôi: “Thực ra không chỉ ở chỗ này… Người chết bị chôn sống sau núi đó còn có một học sinh khác.”
Ông làm chủ nhiệm đương nhiên đặc biệt biết rõ những việc này.
Chẳng qua lúc ấy thông tin không phát triển, vì tránh để ảnh hưởng đến việc chiêu sinh, huống hồ khi đó cũng vừa đúng lúc nghỉ hè, nên ông ta liền cứ lấp liếm tiếp.
Hiệu trưởng trường bị đổi ngay lúc đó nên cũng khiến cho chuyện này bị phủ đầy bụi.
Nếu không phải sự việc lần này xảy ra, căn bản là ông ta không thể nhớ rađược chuyện này… Đây cũng là nguyên nhân ông ta không có chút ghét bỏ việc tìm mấy đạo sĩ linh tinh.
Cùng một nơi, có hai người chết, nhìn thế nào cũng thấy bất thường.
Chung quanh lập tức yên lặng lại.
“Khi nào?” Ninh Mông mở miệng dò hỏi: “Người lúc đó là ai?”
Vương Thiên Dân nhìn Thời Thích, thấy anh không có ý muốn ngắt lời, đoán chừng là anh cũng cùng ý với nữ sinh này.
Ông ta hà hơi, nói: “Trước kia lâu lắm rồi, chắc là khoảng hai mươi năm trước, lúc ấy hồ bơi trong nhà mới được xây vào kì nghỉ hè, chưa dùng được mấy ngày thì đã có một giáo viên nữ đã chết đuối ở chỗ này, khi đó tôi vẫn còn là một viên chức nhỏ, cũng không được tiếp xúc với tình huống cụ thể, hiệu trưởng lúc đó gõ nhịp tay* là không được thông báo ra bên ngoài, giáo viên nữ kia cũng không có họ hàng, chuyện cứ để yên như vậy, không giải quyết được gì.”
*Gõ nhịp tay (gõ thước tay, đánh nhịp): là hành động quyết định một việc gì đó của người phụ trách.
Nhắc tới mấy câu cuối này, giọng điệu của Vương Thiên Dân có hơi thều thào.
Chuyện ém nhẹm kiểu này thực sự không quá vẻ vang, hồ bơi trong nhà mới xây xong, đã có người chết bên trong, cũng đúng là không may mắn.
Vương Thiên Dân lại nói: “Thực ra còn có một nguyên nhân nữa, kinh phí xây dựng hồ bơi là từ Cục Giáo dục hoạch định xuống tiêu phí sức rất nhiều, xảy ra chuyện như vậy, khả năng cao là hồ bơi trong nhà sẽ bị niêm phong, đến lúc đó tất cả đều uổng phí.”
Năm đó đại học C đúng lúc đang tranh giành tên tuổi với một trường học khác, mà việc này hoàn toàn chính là nhược điểm, nhất định  không thể đưa nó ra ngoài ánh sáng được.
Internet hai mươi năm trước còn chưa phát triển như bây giờ, hơn nữa lúc đó người cũng ít, rất dễ để giấu giếm, chỉ có một số ít người hiểu rõ tình hình biết được mà thôi.
Thời Thích đột nhiên hỏi: “Cách chết thế nào?”
Vương Thiên Dân đang nhớ lại sự kiện đó, vừa bị hỏi như vậy, nhanh chóng nói: “Chỉ là chết đuối rất bình thường, không có kì dị giống như lần này.”
Ông ta hồi tưởng lại một chút rồi miêu tả: “Lúc trước bên trong bể bơi vừa mới được đổ đầy nước không lâu, giáo viên kia vào mùa hè ở lại trường, lúc chạng vạng cô ta lại bất thình lình muốn đến đây bơi lội, kết quả xảy ra chuyện.”
Lúc phát hiện cô ta đã không còn dấu hiệu của sự sống.
Ninh Mông cau mày, cứ cảm thấy không đúng chỗ nào đó.
Nếu là dựa theo cách tìm kẻ thế mạng đơn thuần như vậy mà ngẫm lại, vì sao cách chết của Cố Miểu Miểu lại phức tạp như vậy chứ?
Hay là còn một hung thủ khác?
Cô nhìn xung quanh một lát, Mạnh Ninh đã tới cái hồ bơi này không ít lần, đêm nay lại là lần đầu tiên cô đến sau khi nhập vào người.
Về phần chỗ này có quỷ hay không, cô cũng không rõ lắm.
Nhưng cũng không đúng, nếu lúc trước Thời Thích học ở đây, nhất định anh đã từng đến hồ bơi, nếu có quỷ chỉ sợ anh đã sớm bắt mới đúng.
Thời Thích chỉ gật đầu, anh mở cửa phòng ra.
Phòng nhỏ đang khép kín, cửa vừa mở ra lập tức có gió thổi vào.
Vương Thiên Dân đi cuối cùng, toàn thân ông ta rùng mình một cái, đóng cửa lại.
Ở chỗ này xem camera tốn nhiều thời gian như vậy, cũng không biết bên ngoài đã thế nào rồi.
Bọn họ đi một đường không nói chuyện, khi đi đến giữa hồ bơi và phòng thay đồ thì ngừng lại.
Vương Thiên Dân chủ động đi lên, “Tôi mở khoá cho.”
Ông ta móc chìa khoác ra, hướng đèn pin về ổ khóa, nhẹ nhàng mở khoá.
Trong lúc đó  ông ta cũng không dám ngẩng đầu, bởi vì trên cửa có hai miếng thuỷ tinh, không khác mấy so với cửa trong phòng bệnh của bệnh viện.
Cửa vừa mở, ông ta liền nhanh chóng lui về sau.
Thời Thích nhíu mày, “Lui lại phía sau một chút.”
Từ trên miếng kính có thể thấy được khung cảnh tối đen như mực của bên kia, giống như chiếc gương mà phản chiếu ra bóng ba người ở bên trên.
Trái tim của Vương Thiên Dân thót lên lên, ông ta đang định nói gì đó, cả người bỗng cứng lại, chỉ lên trên, “Có, có có cái gì!”
Ninh Mông bị tiếng hét của ông ta làm giật mình, cô đột nhiên không hề đề phòng nhìn qua, vừa vặn nhìn thấy một khuôn mặt dán trên kính, nhãn cầu lộn xộn nhìn ba người bọn họ.
Thình lình chình ình một gương mặt quỷ. 
Miếng thuỷ tinh chỉ hơi to, cũng chỉ có thể thấy đựợcmặt quỷ mà thôi, nó ghé sát lêntrên kính, máu chảy khắp ngũ quan, nhìn qua cực kì kinh khủng.
Thấy Ninh Mông nhìn, nó còn nhe răng trợn mắt với cô.
Ninh Mông: “…”
Đừng tưởng cô nhát gan là có thể hù doạ chứ.
Chủ nhiệm phòng giáo vụ và cô cùng im thin thít dán sát ở chân tường bên kia nhìn Thời Thích đứng bên cạnh cửa, anh chỉ nhẹ nhàng chạm vào cửa một cái, cái mặt quỷ đó lập tức nhíu lại.
Sau đó biểu cảm nó khó coi rồi biến mất sau cửa.
Nó vừa đi, sau mặt kính lại trở lại một màn đen tối, giờ phút này lại cho người ta một loại cảm giác sâu không lường được.
Ninh Mông nhẹ nhàng thở ra.
Sắc mặt Thời Thích bình tĩnh, anh móc một thứ từ trong túi ra thổi khí vào, vật đó rơi trên mặt đất lấy tốc độ mắt người có thể thấy được mà đầy đặn
dần.
Không bao lâu, một thứ đồ như một đứa bé xuất hiện trước mặt ba người.
Là một con quỷ nhỏ.
Nhìn thấy dáng vẻ của nó, Ninh Mông trợn lớn mắt.
Đây không phải là con quỷ nhỏ xanh đỏ cô từng chê bai là nửa mùa sao?
Đối với đoạn ký ức này cô cực kì nhớ dai, lúc ấy cô còn trong thân xác Ninh Ninh, con quỷ nhỏ này nửa đêm lại tới hù doạ cô, cuối cùng còn tìm cách chạy ra từ cửa sổ.
Không ngờ tới rằng hôm nay cô còn có thể thấy được nó ở đây.
Vẫn là bộ quần áo hoa đỏ xanh như cũ, trên mặt nó u lên hai cục màu đỏ, làn da trắng như quét bằng nước sơn, trắng đến doạ người.
Cơ thể bụ bẫm, đứng ở chỗ đó vẫn không nhúc nhích.
Gu thẩm mỹ của Thời Thích thật là…
Ninh Mông sâu sắc cảm thấy năm đó bản thân mình ra đi quá sớm, còn chưa kịp bồi dưỡng thẩm mĩ quan đúng đắn cho anh, nên anh mới để cho con quỷ nhỏ đáng sợ như thế này ra đời.
Cô hung dữ nhìn chằm chằm nó.
Không biết có phải bị phát hiện hay không, con quỷ nhỏ đột nhiên nhìn về phía cô, bỗng nhiên làm ra mặt quỷ, xứng với cái mặt của nó cùng với hai cục má hồng.
Trông vô cùng đáng sợ
Thời Thích cũng theo ánh mắt của nó mà quay đầu lại.
Ninh Mông nhanh chóng chỉnh lại biểu cảm, giả bộ như cái gì cũng chưa từng xảy ra.
Chuyện cô nhập vào người Ninh Ninh không thể bị anh phát hiện được, bằng không nhất định sau này không có trái ngọt để ăn, chỉ là khoảng thời gian sống làm Ninh Ninh thật đúng là dễ chịu, giờ ngẫm lại cô rất nhớ đấy..
Con quỷ nhỏ lại quay đầu đi, không biết nó nghe thấy cái gì, đầu to lúc lắc, tay nhỏ đẩy cửa ra, theo khe hở mà lách vào bên trong.
Tất nhiên Vương Thiên Dân thấy được cảnh này, ông ta run lẩy bẩy..
Ông ta liên tục lui về sau vài bước, thở hổn hển, chỉ thiếu chút là không hét chói tai thành tiếng.
Nhìn nhìn con tiểu quỷ loại trẻ con đẩy cửa ra chen vào chạy đi, giọng ông ta run run hỏi: “Bạn học Thời, đó là thứ gì?”
Ninh Mông trả lời nói: “Ừm… Đó là người máy.”
Vương Thiên Dân: “…”
Khỏi cần lừa ông, đừng tưởng ông ta không biết, bạn học Mạnh ạ.
Tuy rằng trong lòng ông ta đã đoán được, nhưng ngoài miệng không nhận được đáp án, ông ta vẫn không dám nói ra suy đoán của mình.
Sau khi tiểu quỷ mở cửa thì lập tức biến mất trong bóng tối.
Rất nhanh, nó đã vội vàng chạy về, quơ chân múa tay động đậy ở chỗ kia, hình như đang truyền đạt tin tức gì đó.
Thời Thích nghiêng mặt, thản nhiên nói: “Đi xem thử.”
Ninh Mông kề sát bên cạnh anh, đáp: “Được được được.”
Thấy một nữ sinh còn không sợ hãi như vậy, thân là chủ nhiệm phòng giáo vụ, Vương Thiên Dân cảm thấy bản thân mình nên làm tấm gương, cũng cười: “Được, vậy đi xem thôi.”
Có lẽ là có tiểu quỷ mở đường, nên con đường gần nhất đi thẳng đến bể bơi bên kia đều vô cùng an toàn, không có chuyện gì xảy ra.
Ngay cả cái mặt quỷ kia cũng biến mất.
Về phần chủ nhân của mặt quỷ, lại  không biết được.
Quỷ nhỏ chen chúc bên cạnh Thời Thích, Ninh Mông đợi ở bên còn lại.
Vương Thiên Dân thấy hai vị trí tốt nhất đã bị chiếm, chỉ có thể im lặng  đi đằng sau, ông ta nhìn hai người cùng một đứa trẻ như người một nhà phía trước, sâu sắc cảm thấy thế giới này thật khác lạ 
Đêm nay ông ta không chỉ nhìn thấy mặt quỷ mà còn nhìn thấy một tờ giấy biến thành một đứa bé, còn biết chạy nữa!
Xuyên qua nửa đại sảnh chính là bể bơi.
Cách bể bơi bên kia còn một khoảng ngắn, Ninh Mông lại cảm thấy không đúng lắm.
Hôm nay cô đi giày xăng đan, là loại giày có đế bằng, âm thanh đạp trên gạch men lại thay đổi, như là đang đạp lên trên mặt nước, phát ra tiếng động khẽ.
Càng đến gần bể bơi bên kia, hình như chân cô cũng cảm nhận được nước.
Ninh Mông giật giật ngón chân, duỗi tay kéo Thời Thích, nhắc nhở nói: “Trên đất có nước.”
Bởi vì không bật đèn, cô cũng không quá chắc chắn đây là nước hay là chất lỏng gì khác, mũi không ngửi thấy mùi máu tươi, chắc không phải là máu.
Vương Thiên Dân nghe tiếng, đèn pin trong tay khẽ dao động.
Ánh sáng đèn pin mạnh chiếu vào phía trước, thấy được rõ ràng một khoảng khu vực rộng.
Nước bể bơi rất yên ả, mà xung quanh lại hằn lên vết nước hình tròn lan thẳng đến dưới chân bọn họ.
Mà trong số vết nước này còn có một đôi dấu chân.
Có thể suy luận được, chủ nhân của dấu chân này bò lên từ bể bơi, liên tục bước đi, để lại vệt nước suốt đường đi cho đến chỗ của họ.
Ninh Mông bị suy nghĩ của mình dọa sợ.
Bỗng nhiên có một tiếng nước nhỏ vang lên, cô chợt ngẩng đầu nhìn về phía bể bơi.
Mặt nước vốn yên ả lại lồi lên với tốc độ mắt có thể thấy được.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ai cũng không thể tin  được sao lại có chuyện không khoa học thế này xảy ra.
Phần lồi lên đó vẫn luôn từ trung tâm vòng nước bơi ra chỗ bên cạnh.
Rồi sau đó yên bình trở lại.
Ninh Mông không nhịn được nghĩ, có phải nó đã lên bờ rồi không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.