Mỗi Lần Đều Chết Trong Lòng Nam Chính

Chương 47:




Editor: Muscat
Ninh Mông có tật giật mình, bị cháu trai bắt quả tang đúng là quá xấu hổ.
Vừa nãy cô còn cùng Khâu Khả Khả kêu lớn tiếng như vậy, nếu về sau bị cậu biết, chẳng phải là hủy hoại hình tượng nghiêm trọng rồi sao.
Ninh Mông sửa sang lại hình tượng một chút, hỏi: “Thời Thích, sao cậu lại ở đây?”
Thời Thích nói: “Nhìn cái là biết rồi.”
Ninh Mông: “……” Câu trả lời đúng là đau lòng thật.
Tiếng bước chân nhỏ từ phía sau dần dần truyền tới, hai nữ sinh từ nhà vệ sinh đi tới.
Sắc mặt Lưu Huyên vô cùng khó coi, chất vấn nói: “Mấy chị nghe lén sao?”
Chuyện này cô không dám nói cho ai cả, giấu hết trong lòng, tối hôm nay do bị cô bạn cùng bàn ép quá mới nói ra, không nghĩ rằng thoáng cái đã bị nghe lén.
Cô bạn ngồi cùng bàn nhìn thấy là đàn chị khối 12, nghĩ đến chuyện lúc trước, có chút khó hiểu: “Hai chị vì sao quan tâm chuyện của Lưu Huyên vậy?”
Khâu Khả Khả xoay người nói: “Hai em lúc đầu đột nhiên nói to như vậy, ai mà chả tò mò bước lại đây nghe chứ.”
Cô vốn dĩ có tính tò mò rất nặng, mà còn tối muộn như vậy chứ.
Ninh Mông kêu cô, giải thích nói: “Bọn chị không phải cố ý. Lúc đầu hai người cãi nhau nên cho rằng đã xảy ra chuyện gì, sau đó thì nghe được.”
Lưu Huyên không nói gì.
Ngay từ đầu đúng là giọng nói của các cô khá lớn, bị chú ý tới cũng không lạ, chỉ có thể nói các cô quá sơ ý.
Ninh Mông cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi: “Lưu Huyên, mấy lời mà em vừa nãy nói với bạn là sự thật sao?”
Trên khuôn mặt có mặt nạ, hơn nữa là còn sống, hoa văn có thể nhúc nhích… Sao nghe giống như mấy chuyện ma quái ngày xưa vậy.
Lưu Huyên nói: “Chuyện này không liên quan gì đến mấy chị.”
Ninh Mông ngửi thử, không ngửi ra được trên người cô ấy có mùi gì đó, ngược lại hỏi hệ thống: “Trên người cô ta có tử khí sao?”
Hệ thống nói: “Có mà, chính là khí đen mà cô thấy đấy.”
Sợ cô không hiểu, hệ thống nhanh chóng giải thích: “Tử khí, đương nhiên là hơi thở của người chết. Có chút giống oán khí, nhưng cũng có điểm khác nhau, ngửi không khác gì mùi hôi thối. Tử khí bám vào mà có mùi nồng, chứng minh người đó cách cái chết không còn xa nữa.”
Trong mắt Ninh Mông, khuôn mặt của Lưu Huyên đã không còn thấy rõ, tầng khí đen lượn lờ xung quanh càng đặc, sắc mặt vô cùng tối tăm và u ám.
Nếu không phải lúc trước đã gặp qua cô ấy, cô tuyệt đối sẽ không tin một nữ sinh bình thường sẽ biến thành bộ dạng này.
Thời Thích kéo Ninh Mông đến cạnh mình, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Vậy sao? Xem ra cô ấy cũng không cần giải quyết chuyện mặt nạ đâu.”
Khâu Khả Khả yên lặng nhìn người đang đứng bên cạnh mình bị kéo qua chỗ cậu ấy.
Lưu Huyên không thể tin được trừng to mắt: “Anh biết cách giải quyết sao?”
Cô bạn ngồi cùng bàn bình tĩnh hơn so với cô ấy, lễ phép nói: “Đàn anh biết cách cứu bạn của em sao? Chuyện này có thể bình yên giải quyết sao?”
Lúc đầu cô không tin, nhưng bây giờ nghĩ lại, Lưu Huyên căn bản không cần thiết phải lừa cô, hơn nữa mấy ngày nay trong mắt cô, nếu không phải sợ hãi tới cực điểm thì sẽ không như vậy.
Ninh Mông túm ống tay áo Thời Thích: “Cậu… Lần trước sắc mặt của cậu không tốt lắm.”
Không nghĩ rằng cô nói như vậy, Thời Thích ngẩn ra sau đó bỗng nhiên mỉm cười, nhỏ giọng nói: “Chỉ là khi đó cảm thấy không thoải mái mà thôi.”
Cậu xoay người về phía Lưu Huyên, trở về khuôn mặt lạnh nhạt: “Tôi muốn biết tất cả mọi chuyện.”
Lưu Huyên có chút không tin, cô bạn ngồi cùng bàn nhỏ giọng khuyên nhủ: “Còn nước còn tát, tớ đã sớm nghe bạn học nói, trong nhà đàn anh khối 12 này không bình thường, không chừng biết gì đó.”
Cô nói như vậy cũng là tâm lý an ủi.
Lưu Huyên cuối cùng cũng đồng ý, cô nói: “Tìm phòng trống đi, ở đây em không nói được, hy vọng mấy anh chị có thể tin tưởng em.”
Trường học mỗi tối đến 12 giờ mới đóng cửa, hiện tại mới 10 giờ, bọn họ còn nhiều thời gian.
Vắng vẻ, lại đen như mực, nhìn rất đáng sợ.
Ninh Mông lén hỏi Thời Thích: “Cậu thật sự muốn đi sao?”
Chuyện này cô không giúp được gì, nhưng cũng không hy vọng cháu trai bị thương, dù sao bảo vệ chính mình mới là biện pháp tốt nhất, chỉ có thể nói bản thân ích kỷ.
Thời Thích nhíu mày, nhanh chóng triển khai, cứng rắn nói: “Nếu đã là bạn học, hỗ trợ lẫn nhau là việc nên làm.”
Khâu Khả Khả bĩu môi, rõ ràng nghĩ một đằng nói một nẻo.
Cô chỉ là người đứng xem, Thời Thích khẳng định không phải bởi vì lý do này mới làm, cô sớm đã nhìn thấu mọi chuyện.
Bọn họ tới lớp của Lưu Huyên, người ở đó đã về hết, người về cuối cùng đã được Lưu Huyên dặn dò không cần khóa cửa, cho nên bật đèn lên là được.
Đám người ngồi ngay ngắn, Lưu Huyên ngẫm nghĩ, nói: “Em…”
Cô nói xong từ đầu tiên rồi ngừng lại, suy nghĩ vài phút mới một lại mở miệng nói: “Vẫn là kể từ một tháng trước đi.”
Ninh Mông theo bản năng nhích lại gần Thời Thích.
Bọn họ ngồi bên cửa sổ, bên ngoài tối đen, chỉ có phòng học này sáng đèn, có cảm giác âm u quỷ dị.
Thời Thích nhẹ nhàng liếc mắt, không nói chuyện.
Lưu Huyên không chú ý đến hành động của bọn họ, tự nói: “Một tháng trước là lễ Quốc Khánh, em ở nhà rảnh rỗi không có việc gì làm, vừa lúc có mấy người bạn học cấp hai rủ đi ra ngoài chơi, nói là tụ tập cùng nhau, sau đó bọn họ chọn chỗ để chơi.”
Tên chỗ này cô chưa từng nghe qua, mấy người đó nói là vì không nổi tiếng lắm, cho nên mới không biết, nhưng thực ra chỗ đó cũng khá vui.
Chỗ đó có con sông rất dài, nhìn mãi không thấy đầu sông bên kia.
Buổi tối hôm đó mọi người ngủ lại ở bờ sông gần thôn, chuẩn bị ngày hôm sau qua bên kia nướng BBQ và câu cá, chơi cắm trại dã ngoại, hơn nữa đập chứa nước bên cạnh rất mát mẻ, không lo nóng nực.
Lưu Huyên chưa từng trải nghiệm cuộc sống như vậy, lúc ấy cảm thấy vô cùng kích thích.
Người trong trấn chỉ biết bọn họ tới đây trải nghiệm cuộc sống thiên nhiên, sau đó ngày hôm sau khi biết được các cô muốn đi bờ sông chơi, còn dặn dò nói không được chạy lung tung, không thể xuống nước.
Lưu Huyên và bạn cô cũng không để tâm, vốn dĩ không định xuống nước, bởi vì tin tức nghỉ hè có người chết đuối không ít, cũng không dám thử.
Chiều hôm sau bọn cô mang theo lều cắm trại và ăn uống ở bờ sông.
Dựng lều cắm trại xong, bọn cô vô cùng tò mò về con sông này, chuẩn bị đi vòng vòng trước xem thử, rồi đi câu cá nấu cơm.
Vì thế vài người dọc theo con sông hướng lên trên mà đi, xung quanh toàn là rừng cây, sau đó càng lên cao càng thưa thớt, vẫn không thấy được đoạn đầu của con sông ở đâu.
Nhưng bọn cô phát hiện một cây cầu, bắc ngang qua con sông, đối diện là một rừng cây, cũng giống với phía bên này.
Lòng tò mò nổi lên, Lưu Huyên cùng với bạn của mình cùng nhau bước lên cầu.
Cây cầu đá này vừa nhìn có thể biết là đã rất lâu năm rồi, trên bề mặt tảng đá có rất nhiều dấu vết, còn có rêu bám bên trên.
Mấy người chụp vài tấm hình ở trên mặt tảng đá, chuẩn bị sang bờ bên kia nhìn một chút, bên kia có phải giống bên này hay không, hay là còn chơi vui hơn.
Tiếng sông chảy vang bên tai.
Lưu Huyên bị tụt lại phía cuối, tới gần cầu, dưới chân vô ý dẫm phải món đồ gì đó, té ngã xuống đất.
Cô cầm lên thì thấy là một cái mặt nạ.
Mặt nạ màu đen, phía trên không có gì hết, chỉ có phần mặt mũi bị cắt thành lỗ, để lộ bàn tay đang cầm nó, còn bị trầy xước không ít.
Vài người tò mò chạy lại, chân Lưu Huyên cũng không đau, cười hi hi rồi đem mặt nạ đeo lên mặt hỏi bọn họ có đẹp hay không.
Mặt nạ không có hoa văn, đôi mắt lộ ra đảo tới đảo lui, nó không vừa với cô, hơn nữa còn là màu đen, các nữ sinh đương nhiên đều nói khó coi.
Lưu Huyên không vui, ném mặt nạ xuống đất, đứng lên cùng bọn họ trở về chỗ cắm trại cũ, bận bịu nướng BBQ nên đã quên chuyện về mặt nạ.
Sau khi cắm trại dã ngoại trở về, cô cũng không để chuyện này trong lòng.
Cho đến sau khi bắt đầu đi học lại không lâu.
Lưu Huyên không dám đụng vào mặt mình, “Trong nhà có gương to, ngày đó em mua váy mới, lúc ở mặc nhà thử, cảm giác trên mặt chợt lóe qua mặt nạ màu đen.”
Đúng là chỉ chợt hiện lên mà thôi, bản thân cô cũng chưa thấy rõ.
Lúc ấy căn bản không nghĩ gì, chỉ cho rằng do bản thân hoa mắt, tâm tư đều đặt lên chiếc váy mới, đảo mắt liền quên chuyện này luôn.
Sau đó ngày hôm sau ra cửa đi học soi gương, ở trong phòng tắm, lại lần nữa thấy mặt nạ kia, giống y đúc cái mà cô thấy ở trên cầu.
Lúc đó thời gian lưu lại trên mặt cô khá lâu, mười mấy giây, khiến cô nhìn rất rõ ràng.
Lưu Huyên nói: “Lúc ấy em hoảng sợ, sau đó mặt nạ lại biến mất, nhưng chuyện này muốn quên cũng không quên được. Lần thứ ba chính là ở nhà vệ sinh gặp các chị, lần này em nhìn thấy mặt nạ màu đen bắt đầu xuất hiện hoa văn.”
Cô ngừng lại, không biết nên miêu tả hoa văn kia như thế nào.
Thời Thích đột nhiên lên tiếng: “Vẽ ra.”
Lưu Huyên hơi sửng sốt.
Cô dĩ nhiên biết đàn anh này, hồi mới vừa vào lớp 10 bạn học trong lớp đều bàn tán, trường cô có một đàn anh có khuôn mặt cực kỳ đẹp, cơ bản là trong lớp hôm nào cũng bàn tán.
Hơn nữa bởi vì cùng ở tầng một, mỗi ngày đều có nữ sinh rủ nhau đi vệ sinh, vì nếu may mắn thì có thể gặp một lần… Tuy nhiên cô nghe nói chưa ai gặp được.
Cô bạn ngồi cùng lay lay cô, Lưu Huyên hoàn hồn, nhanh chóng đáp: “Dạ được.”
Tuy rằng kỹ thuật vẽ tranh chẳng ra gì, nhưng mấy nét đơn giản vẫn có thể vẽ được.
Cô rất nhanh đã vẽ xong hình dạng hoa văn của mặt nạ trên giấy, đưa cho mọi người nhìn: “Chính là như vậy, đây là hoa văn xuất hiện lúc đầu.”
Ninh Mông thò đầu lên xem.
Trên tờ giấy trắng chỉ có hình dáng mặt nạ, còn có ngũ quan, vô cùng đơn giản giống như tùy tiện cũng có thể vẽ ra, hoa văn chỉ có mấy nét, phác hoạ được phía bên trái của mặt nạ.
Lưu Huyên lại cầm về, vừa vẽ vừa nói: “Sau đó vài ngày sau, em liền phát hiện ra thời gian nhìn thấy mặt nạ càng ngày càng dài, từ vài phút dần dần biến thành một giờ… Hoa văn ở trên đó cũng càng ngày càng nhiều.”
Ninh Mông nhìn chằm chằm mặt cô ấy, vẫn chỉ có thể nhìn thấy một tầng khí đen.
Cái mặt nạ kia nhất định là không bình thường, có lẽ đã bị nguyền rủa, có lẽ là quỷ đã đeo qua, dù sao không phải thứ tốt lành gì.
Thời Thích vươn tay cầm tờ giấy, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mặt giấy.
Hoa văn càng ngày càng nhiều, không lặp lại mà chồng lên nhau, lộn xộn bao trùm toàn bộ mặt nạ, đường nét phức tạp.
Lưu Huyên liếm môi, thấy rất khô, “Nửa tháng trước bắt đầu đã lưu lại ở mốc mấy giờ, hiện tại cơ bản lúc nào nó cũng xuất hiện, em giống như là cả ngày đeo mặt nạ để sống vậy.”
Ngày ngày nhìn thấy, cô chỉ có thể lẳng lặng đeo cái mặt nạ này.
Mỗi lần hỏi người khác, người khác luôn nhìn thấy khuôn mặt ban đầu của cô, mặc kệ là người quen hay là người xa lạ.
Có lúc cô nghĩ, cô hy vọng người khác nói với mình, họ nhìn thấy là bình thường, còn những thứ mà cô nhìn thấy là ảo giác.
Có lúc cô lại cảm thấy bản thân nhìn thấy là sự thật, người khác nhìn thấy bình thường nhưng lại là ảo ảnh, một ngày nào đó cô sẽ đánh mất khuôn mặt của mình.
Dần dần, cô không hỏi người khác nữa, mà tự giấu những chuyện này vào trong lòng không dám nói cho ai.
Cô nói một cách nhẹ nhàng còn người nghe thì ớn lạnh sống lưng.
Lưu Huyên tiếp tục nói: “Em muốn đến nơi đó tìm cái mặt nạ kia, nhưng em không nhớ rõ đường đi tới đó, hơn nữa mấy người bạn kia đều ở ký túc trường, chỉ có thể đợi đến ngày nghỉ mới liên hệ được với họ.”
Vừa hay chính là ngày mai.
Cô cảm thấy mấu chốt sự việc nhất định ở trên cái mặt nạ kia, chỉ cần tìm được cái mặt nạ mà cô tiện tay ném trên mặt đất, chắc chắn có thể giải quyết vấn đề.
Thời Thích bỏ tờ giấy xuống, ánh mắt đặt ở khí đen lượn lờ trên mặt cô ấy, nhẹ nhàng nói ra mấy chữ: “Trễ thêm mấy ngày, là cô không thể cứu được nữa.”
Lưu Huyên sững cả người.
Nơi này chỉ có cô bạn cùng bàn và Khâu Khả Khả có thể nhìn thấy khuôn mặt vốn có của cô ấy, chỉ cảm thấy sự sợ hãi trên mặt cô mỗi lúc một nghiêm trọng hơn..
******
Cô ấy giống như trước đây.
Luôn quan tâm cái này cái kia.
Nhưng người cô ấy quan tâm nhất vẫn là mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.