Mỗi Lần Đều Chết Trong Lòng Nam Chính

Chương 21:




Translator: Sangria.
Thời Thích cũng chỉ thấy lông cái đuôi kia rối xù, hơn nữa nó còn lắc qua lắc lại nên cậu mới sinh ra ý muốn bóp nó.
Tay cậu vừa nhấc lên, cái đuôi kia đột nhiên rụt lại, phất một cái vào cổ tay cậu, dường như nó bị cái gì đó đốt cháy, trụi cả một mảng
Lưu Vân Vân bỗng run lên, giống như bị giật điện.
Dương Thiên Huân đứng trước mặt bà đúng lúc nhìn thấy, trong lòng nghi ngờ, không thể không hỏi: “Bị gì thế? Lạnh à?”
Lưu Vân Vân cũng không biết mình bị gì, lắc đầu: “Không biết.”
Bà chỉ là cảm giác hệt như đột nhiên bị chuột rút, quay đầu lại nhìn, thấy thằng nhỏ mắt xanh kia sau lưng mình, liền lườm cậu.
Thời Thích đang chăm chú quan sát cái đuôi trụi lông, nhưng trong mắt Lưu Vân Vân hiển nhiên là đang mê mẩn nhìn chằm chằm vào mông bà.
Lưu Vân Vân nổi đóa, “Còn nhỏ mà thô bỉ như vậy, lớn lên thì thế nào nữa hả?”
Thời Thích chẳng hiểu thô bỉ là gì, nhưng cũng đoán ra là chẳng phải từ tốt đẹp gì, cậu không lên tiếng, rời khỏi chỗ cũ rồi đến cạnh Thời Thiện Cẩn.
Thời Thiện Cẩn đúng lúc có chuyện muốn hỏi: “Thứ con nhìn thấy có phải cái này không?”
Ông mở điện thoại đưa đến trước mặt Thời Thích, phía trên là ảnh của một con vật, dáng vẻ có hơi kỳ lạ, cơ thể nó màu vàng dài thòng lòng, đầu lại rất nhỏ, đôi mắt đen bóng, còn có bốn chân.
Khiến người ta chú ý nhất là cái đuôi dài xù lông.
Thời Thích nhìn vài giây, lại quay sang Lưu Vân Vân bên kia.
Cái đuôi dài kia lại quấn lên eo bà, chỉ là hiện tại phần đỉnh đuôi bị cháy một khoảng, nhìn thế nào cũng thấy xấu.
Cậu giòn giã đáp: “Rất giống với cái này, nhưng chỉ có cái đuôi nên con không biết có phải hay không.”
Thời Thiện Cẩn gật đầu, cất điện thoại, xác định đúng tám chín phần rồi.
Chồn thành tinh cũng chẳng phải chuyện gì hiếm, bên kia Đông Bắc đều gọi nó là Hoàng Đại Tiên, cũng là thứ gây họa.
Thời Thích tò mò hỏi: “Bác cả, đây là con gì vậy ạ?”
Thời Thiện Cẩn nói: “Chồn, người ta gọi nó là Hoàng Đại Tiên*.”
*Hoàng Đại Tiên: 
Ông hỏi tiếp: “Lúc nãy con bóp nó làm gì thế?”
Thời Thích đỏ mặt.
Thời Thiện Cẩn cười: “Bác không trách con, chỉ là muốn biết đã xảy ra chuyện gì.”
Đứa nhỏ này cơ thể đặc biệt, nhưng còn phải đợi phát hiện ra, lần trước cậu có thể dễ như trở bàn tay va phải nữ quỷ, còn trực tiếp làm nữ quỷ hoảng sợ bốc cháy, lửa cháy lúc đó ông cũng thấy được.
Thời Thích nhỏ giọng nói: “… Ở chỗ đỉnh đuôi nó bị đốt trụi rồi.”
“Ha ha ha.” Thời Thiện Cẩn cười to, xem ra quả nhiên y hệt nhau, cậu có năng lực thiêu cháy các loại yêu ma quỷ quái.
Hai người bọn họ nói chuyện mà Dương Thiên Huân nghe cứ như là tiếng Phạn, chẳng hiểu mô tê gì, nhưng thấy ông ta cười to như thế, ông tiến lại gần hỏi: “Ngài Thời, có phải đã có cách giải quyết?”
Từ lúc vào cửa đến giờ chẳng thấy ông ta cười, ông còn tưởng rằng ông ta thực sự giống như người mặt than mà trên mạng bây giờ hay nói đến.
Con thú này hiển nhiên chỉ có thiên địch diệt được nó.
Thời Thiện Cẩn gật đầu, trầm ngâm nói: “Ông đến chợ thực phẩm mua một con ngỗng trắng to còn sống mang về đây.”
Dương Thiên Huân trừng lớn mắt: “Ngỗng trắng?”
Việc này với ngỗng trắng liên quan gì chứ, từ lúc bắt đầu đến giờ, ông thấy bản thân thực sự càng lúc càng mù mờ.
Nhưng ông ta cũng không bắt bẻ, đi đến cách đó không xa, bấm số điện thoại của tài xế của mình: “Tiểu Lý, anh đến chợ thực phẩm gần nhất mua về đây con ngỗng trắng còn sống.”
“Mua mấy con thưa ông chủ?”
Dương Thiên Huân suy nghĩ một lát, “Hai con đi, nhất định phải lớn khỏe, không lấy mấy con yếu ớt bệnh tật, hơn nữa chỉ cần ngỗng trắng to, anh hiểu chưa?”
Nếu một con chết, thì còn có thể sử dụng con khác.
Tài xế vội vàng đáp: “Tôi hiểu rồi ông chủ, tôi sẽ nhanh chóng trở về.”
Dương Thiên Huân thở dài một hơi, ông chẳng quan tâm là ngỗng trắng hay ngỗng đen, chỉ cần giải quyết được chuyện xui của mình thì mua gì chả được, tinh thần ông đã suy sụp lắm rồi, là do ngủ không đủ giấc.
Lưu Vân Vân không có thiện cảm gì với Thời Thiện Cẩn, nghe ông nói mua ngỗng thì càng chán ghét hơn.
Bà từ nhỏ đã không thích động vật, mấy loại gia cầm cũng chẳng ưa, cho nên sau khi trưởng thành thức ăn bà dùng đều đã qua xử lý, lần này chắc chắn là ông ta bảo mua đồ sống về.
Lát nữa khẳng định sẽ có tiếng kêu gào ầm ĩ của mấy con ngỗng kia.
Tài xế rất nhanh đã trở lại, xách theo hai con ngỗng trắng, anh ta gõ cửa.
Dương Thiên Huân vội vàng mở cửa, bên ngoài tài xế đầu đầy mồ hôi, nói: “Ông chủ, đây là ngỗng trắng ông cần ạ.”
Hai con ngỗng trắng buộc chung một chỗ, rống họng về phía ông, tiếng kêu lớn vang vọng, ông quan sát màu lông, bóng mượt phát sáng, hẳn là chất lượng không tệ.
Dương Thiên Huân vừa lòng gật đầu: “Tăng thêm tiền thưởng tháng này cho cậu.”
Tài xế mừng rỡ, lại hỏi: “Ông chủ, mua ngỗng để làm gì vậy ạ, tự mình xử lý rất phiền phức, có cần tôi giúp ông giết nó không?”
Tôi chính là muốn nó sống! Dương Thiên Huân nhận ngỗng, xua xua tay: “Được rồi tôi tự mình làm, anh đi về trước đi, có việc sẽ gọi anh.”
Tài xế gật đầu rời đi, có hơi khó hiểu.
Ông chủ mình nổi tiếng biết hưởng thụ, lần nào ăn cơm không phải ăn ngoài thì cũng được bà Lưu nấu, sao lại nổi hứng tự mua ngỗng về nhỉ? Rõ là kỳ lạ.
Dương Thiên Huân đóng cửa lại.
Hai con ngỗng thật sự rất lớn, lại cứ không ở yên, vẫy cánh phành phạch trong tay ông, không ngừng kêu quác quác, còn dùng mỏ mổ ông.
Dương Thiên Huân không đề phòng, bị mổ trúng, ông “á” một tiếng, thả tay ra.
Hai chân trái phải của chúng bị buộc vào nhau, vừa thả xuống đất, hai ngỗng ba chân vừa chạy vừa nhảy, nếu không phải do quá nặng thì nó đã bay lên luôn rồi.
Dương Thiên Huân không kịp để ý đến cánh tay, vội vàng tóm lấy chúng nó, đi đến phòng khách: “Ngài Thời, ngỗng ngài muốn đã mua về rồi.”
Kỳ lạ thay, hai con ngỗng đưa đến trước mặt Thời Thiện Cẩn liền yên tĩnh lại, thỉnh thoảng gào lên một tiếng.
Thấy thế, Dương Thiên Huân càng cảm thấy Thiện Cẩn thật sự giỏi, bản thân không tìm lầm người.
Trên thực tế, ông ta nghe qua không ít chuyện của nhà họ Thời, nhưng đều là về cậu hai nhà họ Thời, nếu chẳng phải qua lời người ta, ông căn bản không biết rằng cậu cả nhà họ Thời lại làm nghề này.
Nhưng cũng vì thế, ông mới biết, hóa ra không ít người muốn mời người đàn ông này mà không được, lần này do ông ta lấy tấm gỗ quý kia thuyết phục, may là bây giờ vẫn chưa bán tấm gỗ đó đi.
Khi trước Thời Thích từng nhìn thấy ngỗng, là mấy con nhà hàng xóm nuôi rồi đem ra ngoài bán, cậu thật sự chẳng biết ngoại trừ việc đó ra còn có công dụng gì khác.
“Không được lại đây!” Lưu Vân Vân la to.
Sắc mặt Dương Thiên Huân khó coi, giải thích: “Cô ấy từ nhỏ đã sợ động vật nên sợ ngỗng, ngài Thời không cần để ý.”
Thời Thiện Cẩn không lên tiếng, tháo ngỗng ra, bóp cổ một con ngỗng trắng, cẩn thận nhìn khắp nơi, sau đó mới nói: “Đưa bà ta lại đây.”
Dương Thiên Huân nghe không hiểu.
Thời Thiện Cẩn giật giật khóe miệng: “Vợ ông ấy.”
Lưu Vân Vân lắc đầu: “Ngài Thời, tôi thực sự rất sợ động vật, ngài đừng để tôi qua đó. Dương Thiên Huân, em không qua, em không qua!”
Sức lực bà yếu hơn Dương Thiên Huân, chẳng mấy chốc đã bị lôi đến đây.
Thời Thiện Cẩn véo véo mông ngỗng, ngỗng trắng như bị lửa đốt nhảy dựng lên, nó không ngừng kêu gào, đạp đá lung tung, thậm chí còn đạp thẳng vào Lưu Vân Vân.
Sau đó một chuyện kỳ lạ bỗng xảy ra.
Thời Thích nhìn không chớp mắt.
Con ngỗng trắng kia dường như phát giác được trên người Lưu Vân Vân có thứ gì, vây quanh bà không ngừng kêu lên, tiếng sau gào to hơn tiếng trước, cuối cùng đến cả con ngỗng trắng khác đang yên ổn bên kia cũng chạy đến cùng gào lên.
Hai con ngỗng trắng không ngừng kêu, âm thanh long trời lở đất.
Không biết qua bao lâu, đám ngỗng cuối cùng cũng yên tĩnh lại.
Dương Thiên Huân cũng bị vây quanh, mặt ông ta tái xanh, tai gần như sắp điếc đến nơi rồi, Lưu Vân Vân được ông đỡ cứ thế ngất xỉu đi.
Thời Thiện Cẩn nhìn thời gian cũng vừa đủ rồi, nói: “Gọi bà ta dậy.”
Dương Thiên Huân bấm bấm tay bà, Lưu Vân Vân từ từ tỉnh lại, vẻ mặt đờ đẫn.
Ngay lúc ông cho rằng bà bị dọa đến ngu người, Lưu Vân Vân đột nhiên mở miệng nói: “Ta cũng không ăn trộm gà của nhà các ngươi……”
Yên lặng bỗng chốc bao trùm cả căn phòng.
Dương Thiên Huân hóa đá tại chỗ, run lên bần bật.
Thời Thích lại nghe được ý tủi thân trong lời nó nói.
Cậu ổn định lại rồi nhìn nó, cái đuôi kia như chạm phải kẻ địch, giơ lên thẳng đứng, lông phía trên cũng dựng lên, tràn đầy cảnh giác.
Cậu vốn chỉ thấy được một cái đuôi, hiện tại toàn bộ hình dáng đều thấp thoáng hiện lên, gương mặt Lưu Vân Vân giống như trên bức hình mà cậu nhìn thấy, mặt người với mặt thú đan xen lẫn nhau, vô cùng kỳ quái.
Thời Thiện Cẩn mặt không biến sắc: “Ngươi nhập vào cơ thể con người vốn đã sai rồi.”
Lưu Vân Vân cử động cơ thể, Dương Thiên Huân càng thêm sợ, dù nghe thế nào thì ông cũng biết có chuyện không ổn.
Thời Thiện Cẩn lấy ra một lá bùa, ông lại đến phòng bếp lấy ra nửa bát nước, lá bùa bốc cháy ở trong nước.
Cảnh tượng chẳng hợp với lẽ thường làm Thời Thích không thể rời mắt.
Sau vài giây, lá bùa đã cháy thành tro, lẫn vào trong nước.
Thời Thiện Cẩn đút nước cho ngỗng trắng rồi vỗ vỗ đầu nó, ngỗng trắng tựa như được cổ vũ, bừng bừng phấn khích gào to lên.
Theo tiếng kêu của nó, Thời Thích thấy con chồn trên người Lưu Vân Vân ngày càng rõ ràng.
Cuối cùng trước mắt cậu lóe lên, cái bóng màu vàng nhảy xuống trên người bà, nhanh như cắt bỏ chạy, muốn vọt ra cửa sổ chạy trốn.
Thời Thiện Cẩn bất động.
Đây là tòa nhà hơn 20 tầng, nó nhảy xuống thì cũng chỉ có một đường chết.
Thời Thích liền thấy con chồn kia nhoài người trên bệ cửa sổ, trông xuống phía dưới, lại quay đầu nhìn bọn họ, cảm thấy muốn òa khóc.
Hình như trông nó có hơi thảm, cậu nghĩ thầm.
Ngỗng trắng đuổi theo, đôi cánh vẫy phành phạch muốn trèo lên bệ cửa sổ, tiếc là bọn nó không lên được, hai con ngỗng đành đứng dưới gào to về phía con chồn.
Lưu Vân Vân lại bất tỉnh, xỉu trên người Dương Thiên Huân.
Không bao lâu sau, bà ta tỉnh lại, mặt ngơ ngác nhìn Dương Thiên Huân đang không ngừng run rẩy, “Sao vậy? Anh sao lại…”
Giọng Dương Thiên Huân như lạc đi: “Ngài Thời…”
Thời Thiện Cẩn nói: “Nó đã đi rồi.”
Dương Thiên Huân lập tức thở phào nhẹ nhõm, cả người nhũn như bông, cho dù có là ai đi chăng nữa biết người kề gối mình lại bị nhập cũng đều thấy hãi hùng.
Thời Thiện Cẩn lạnh nhạt nói: “Bà ta may đấy, không đụng phải con chồn tu luyện lâu năm, nếu không chẳng đợi được đến hôm nay đâu.”
Người bị chồn nhập vào, phần lớn cuối cùng đều hóa rồ hóa dại, mất đi thần trí, tương tự với bệnh tâm thần, lâu dần dĩ nhiên không thể quay về bình thường được nữa.
“Vâng vâng vâng, ngài Thời nói rất đúng.” Dương Thiên Huân nghe, ông ta không ngừng gật đầu, cả trán cả lưng đều toát mồ hôi lạnh, ướt đẫm quần áo.
Thời Thiện Cẩn không để ý đến bọn họ nữa, ông đi đến bệ cửa sổ tóm con chồn kia xuống.
Cái đuôi của nó ở phía sau, đúng thật là đỉnh đuôi bị trụi mất một mảng, có dấu vết bị bỏng, ông không ngờ thể chất Thời Thích lợi hại đến vậy.
Con chồn còn muốn giãy giụa, bị ông thúc một cái liền co quắp, gục đầu xuống, dáng vẻ đáng thương, hệt như cam chịu số phận.
Hai con ngỗng trắng cũng cun cút theo sau, muốn mổ con chồn vàng.
Thời Thích nhìn thấy cảnh tượng này liền nghĩ đến câu “Ta cũng chẳng ăn trộm gà nhà ngươi”, cảm thấy nó có hơi buồn cười.
“Về được rồi.” Thời Thiện Cẩn đến trước mặt cậu.
Thời Thích gật đầu.
Chồn bị xách theo, ước chừng cao ngang ngực cậu, trừng đôi mắt to nhìn cậu, muốn duỗi móng cào cậu.
Nhưng vừa nghĩ đến đỉnh đuôi bị trụi một mảng của mình, nó lại hậm hực nằm co quắp ở đó.
Thời Thích tuy tò mò nhưng không dám đưa tay chạm vào nó, cậu sợ đốt cháy hết lông trên người nó, thế thì toi mất.
Dương Thiên Huân đã lấy lại tinh thần, sắc mặt vẫn có chút trắng bệch như cũ: “Ngài Thời, tôi tiễn ngài xuống!”
Thời Thiện Cẩn nói: “Không cần.”
Dương Thiên Huân chỉ đợi lời này, bây giờ ông hận không thể cách xa con chồn kia, “Vậy ngỗng trắng trong nhà xử lý sao đây ạ?”
Thời Thiện Cẩn nhìn ông ta, “Ăn.”
Bỏ lại câu này, ông dẫn theo Thời Thích, hai người một chồn rời khỏi căn nhà.
*****
Mình sắp về nhà gặp nội rồi.
Mong quá đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.