Mỗi Đêm Một Câu Chuyện Kinh Dị

Chương 50: Vô đồng




Chỉ khi sắc trời sắp vào đêm, thái dương thu hồi một vệt cười cuối cùng của mình, một người trung niên chống gậy, áo khoác dài màu xám đi trên con đường mòn quanh co.
Phía sau ông ta là một thôn xóm, một thôn xóm bình thường, nhưng thôn xóm bình thường này lại vì tấm bia ở cửa thôn kia mà lộ vẻ không hề tầm thường chút nào.
Người trung niên từ khi ghi chép cơ hồ mỗi ngày tới đây xem xét tấm bia đá, đây là công việc của ông ta, cũng là trách nhiệm của ông ta.
Mỗi người sống trên thế giới này đều phải có trách nhiệm, người không có trách nhiệm chỉ là vì mình mà sống. Làm đàn ông, trên vai phải gánh một ít trách nhiệm, nếu không, sẽ không phải là đàn ông đích thực.
Kỷ Học cũng thế, trách nhiệm của ông chính là canh giữ tôn thất của Kỷ gia, đây là trách nhiệm làm chi duệ của ông, ông không thấy tủi thân, cũng không thấy bất bình. Bởi vì thân là tôn thất Kỷ gia cũng không phải chuyện gì đáng vui mừng. Mặt khác, ông còn thấy may mắn, mặc dù ông vì Kỷ Nhan mà mất một chân, song sau khi cài chân giả cũng không còn gì đáng ngại.
Ông như thường ngày đến xem xét tấm bia đá ở cửa thôn, tấm bia đá khắc chữ "Phạn" kia.
Nhưng hôm nay ông lại nhìn thấy tấm bia đá nứt ra, từ chính giữa nứt ra, vết nứt xuyên qua chữ "Phạn" kia. Kỷ Học im lặng không nói gì, sắc mặt nháy mắt ảm đạm như màu đen của màn đêm.
"Nếu tới, trước sau gì cũng phải tới." Ông khẽ thở dài, chậm rãi cất bước, đi trở về.
Hắc hồ không hề xuất hiện nữa, Thối Thối đương nhiên sẽ theo cha nó cũng phát triển thành một con hắc hồ cường tráng. Nhưng tôi vẫn không biết tới cùng ngày đó hắc hồ đã nói gì với Kỷ Nhan, tại sao hắc hồ cư nhiên còn có vẻ e ngại Kỷ Nhan.
Có lẽ bạn bè thân nhau cũng phải giữ một vài bí mật, một vài bí mật của riêng mình, như vậy sẽ không ảnh hưởng đến tình bạn giữa chúng tôi. Đa số mọi người cho rằng vì có bí mật, mới có thể khiến con người sinh ra lòng hiếu kỳ, nào ngờ nếu con người không có lòng hiếu kỳ, vậy cũng không có gì gọi là bí mật nữa. Song tôi biết, nếu Kỷ Nhan có chuyện gì không nói cho tôi, vậy chứng tỏ chuyện này cũng có chút phiền toái rồi.
Được rồi, còn anh chàng không có đồng tử nhưng lại chiếm được thân thể Lê Chính kia, hắn tới cùng đang làm gì. Có lẽ ở cùng người như Kỷ Nhan Lê Chính, chung quy có thể khiến người ta rơi vào những chuyện kỳ dị.
Có một người bạn như vậy, thật tốt.
"Cậu muốn biết ngày đó tại sao khi nó đối mặt với tớ cư nhiên tự mình thối lui không?" Kỷ Nhan dựa người trên giá sách màu đỏ, liếc mắt nhìn tôi, miệng hơi hé phun ra một vòng khói. Tôi đang ở nhà Kỷ Nhan, đứa bé ngồi bên cạnh chính là Lê Chính, anh ta đang cầm một quyển ghi chép cũ kỹ ra sức đọc, chẳng chút để ý đến chúng tôi, xem chừng anh ta đối với việc mình nhỏ đi cũng không để ý lắm.
"Kỳ thật tớ cũng không rõ ràng, nhưng tớ lại nghe thấy hắc hồ nói." Kỷ Nhan bóp tắt đầu thuốc lá, hai tay cắm trong túi quần, đi tới trước mặt tôi.
"Tớ cũng rất kinh ngạc, tớ cũng không biết mình có thể nghe hiểu ngôn ngữ của chúng, nhưng tôi rõ ràng nghe thấy nó nói cho tôi biết, một thanh niên tóc trắng thường xuyên xuất hiện trong ngọn núi kia, hắc hồ ly từ trên người y ngửi không ra mùi của người sống, nhưng đồng dạng ngửi không ra mùi của yêu quái." Tôi nghe xong cảm thấy khó hiểu, đây đại biểu cho ý gì?"
"Về sau tớ kể cho Lê Chính, không ngờ anh ta nói hậu nhân của Lê gia từ xưa cũng có bản lĩnh nghe hiểu hồ ngữ. Song cứ như vậy cũng biết, cái gã kia cư nhiên lẩn trốn trong núi." Tôi rất hiếm khi nhìn thấy Kỷ Nhan nhíu mày, cho dù sự tình nguy hiểm phức tạp mấy trước mặt cậu ấy cũng luôn mang theo nụ cười. Tôi chợt nhìn Lê Chính một chút, y vẫn như trước đọc bút ký, phảng phất như chẳng hề liên quan gì đến y, khi y phát hiện tôi nhìn chằm chằm y, Lê Chính rốt cuộc buông bút ký trong tay.
"Có liên quan gì tới tôi chứ? Cũng không phải ở trong tay tôi, tôi không có nghĩa vụ giúp mấy người." Y mặt cười tỏa nắng, có lẽ tôi nên sớm biết, căn bản không cần phải trông cậy vào y, trừ phi, lợi ích của bản thân Lê Chính bị tổn hại.
"Nếu anh khoanh tay đứng nhìn, đời này cũng chỉ có thể là một đứa con nít." Tôi lạnh lùng nói.
Lê Chính khựng lại, nhìn Kỷ Nhan một chút, trên khuôn mặt Kỷ Nhan lại mang theo mỉm cười khó tả, nhưng nhìn kỹ lại không giống như cười.
"Cậu nói rất có đạo lý, đích xác nếu mất Kỷ Nhan, thứ nhất tôi thiếu một đối thủ, thứ hai sợ rằng muốn về thân thể càng khó. Nhưng mà, chúng ta ngoài sáng, tên kia lại tùy thời có thể tập kích chúng ta, hơn nữa mục đích cuối cùng và thân phận của gã, chúng ta đều không biết, cùng loại đối thủ này giao chiến, cũng như phân cao thấp với không khí." Tôi không phải không thừa nhận Lê Chính nói rất có đạo lý.
Song có đạo lý cũng không có nghĩa là hữu dụng.
"Như vậy đi, hôm nay chúng ta cứ xuất phát, đến ngọn núi sâu nơi hắc hồ ở, để xem có đầu mối gì." Kỷ Nhan quyết định, Lê Chính từ chối cho ý kiến gật đầu.
Tôi cũng đi, đây vốn không phải dự tính ban đầu của Kỷ Nhan, ngược lại Lê Chính nhìn tôi cười.
"Để cậu ấy đi đi, mặc dù là giấy vệ sinh cũng sẽ có công dụng của nó." Lê Chính lại cười cười.
Đây không phải ví dụ tốt, song nếu Kỷ Nhan đã đồng ý cho tôi đi, vẫn có thể chấp nhận.
Chúng tôi không gọi Lạc Lôi và Lý Đa, nhất là Lý Đa, vô luận là Kỷ Nhan hay Lê Chính đều không hy vọng cô bé tham gia vào việc này.
Họ chỉ có một nguyện vọng, hy vọng Lý Đa có thể dùng thân phận một cô gái bình thường tiếp tục sống.
Loại sức mạnh này chúng tôi đều từng được thấy qua, thậm chí họ còn rõ ràng hơn tôi, sức mạnh đó không chỉ hủy diệt người khác, mà còn có khả năng hủy diệt chính cô bé.
Chúng tôi mất hai giờ để tới chân núi du lịch lần trước, không giống mấy hôm trước, như cũ vô cùng tú lệ, chẳng qua du khách đã ít hơn rất nhiều.
Chỉ là chúng tôi không lường trước được, cư nhiên sẽ có người nghênh đón chúng tôi.
Quần áo màu trắng và tóc màu bạc, mang kính đen gã đứng trong ánh mặt trời cười rất vui vẻ.
"Tôi nói rồi, nếu tôi không thật sự nắm chắc, sẽ không đồng thời đối địch với hai người các cậu." Gã cười cười, quả nhiên, gã kia đích xác đã sở hữu thân thể của Lê Chính, thậm chí giọng điệu nói chuyện đều vô cùng giống nhau.
"Ồ? Vậy ý của ngươi là nói hiện giờ đã có năng lực làm thế?" Kỷ Nhan còn chưa nói, Lê Chính đã mở miệng trước.
"Đến đây với tôi, tôi sẽ nói cho các cậu biết tất cả mọi chuyện." Gã tháo kính đen ra, tôi nhìn kỹ, quả nhiên, con mắt màu xám, không có đồng tử.
Tạm gọi gã là Vô Đồng đi.
Gã tựa hồ rất tự tin, một mực đưa lưng về phía chúng tôi, cũng biết chúng tôi sẽ đi theo gã. Trong núi rất u tĩnh, thỉnh thoảng gió núi thổi qua làm cho người ta cảm thấy vô cùng thích ý, nhưng còn mang theo chút ẩm lạnh.
Đoàn người bỗng nhiên không nói gì, đi đến giữa sườn núi, Vô Đồng phía trước đột nhiên ngừng lại. Gã quay đầu nhìn ba chúng tôi cười.
"Biết bởi vì sao phải có đồng tử không?" Vô Đồng cười hỏi. Chúng tôi bỗng dưng không nói, hồi lâu sau, Kỷ Nhan chậm rãi trả lời gã.
"Thời đại cổ xưa Nữ Oa tạo con người, dùng bùn đất làm thân, bất đắc dĩ hồn phách không an phận, Nữ Oa tạo đồng tử để trói buộc, do đó khi đồng tử con người khuếch đại, cũng chính là lúc linh hồn rời khỏi thân thể." Kỷ Nhan dừng một chút, "Song đây cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi."
"Người không có đồng tử, đương nhiên cũng chẳng khác nào không có linh hồn." Vô Đồng đứng ở vị trí cao, thân thể che ánh mặt trời phía sau, tôi nhìn không rõ mặt gã, nhưng tôi có thể cảm giác được gã có lời muốn nói.
"Tôi đến tột cùng là cái gì? Ngay cả bản thân cũng không rõ ràng, không phải người không phải yêu, không phải quỷ không phải thần. Bởi vì những thứ này đều là từ linh hồn. Kỳ thật tôi chẳng qua là mảnh nhỏ lưu lại sau cú nổ oán nhai lại tự dưng tiến vào thân thể này. Do đó tôi bảo lưu ý thức của oán nhai, ý thức của vô số người chết oan này. Một thanh âm trong đó nói cho tôi biết, nếu tôi muốn lấy được linh hồn thật sự, phải tập hợp mảnh nhỏ của oán nhai và phản hồn hương sau cú nổ mạnh. Lần phát nổ đó sức mạnh của phản hồn hương đã dung hợp với mảnh nhỏ của oán nhai, mỗi một mảnh nhỏ của oán nhai đều có sức mạnh kinh người. Tôi lợi dụng những mảnh nhỏ này lừa gạt người phàm, lợi dụng dục vọng của họ, như vậy, nhân tính tham lam và xấu xí có thể phát huy năng lực của oán nhai đến mức cao nhất, tôi cũng mới có hy vọng thu được linh hồn chân chính, trở thành người cũng tốt, thần cũng được, tóm lại tôi cần một định luận." Gã rốt cuộc đã nói xong.
"Nhưng ngươi đã gián tiếp giết rất nhiều người." Tôi đột nhiên lớn tiếng hỏi, Kỷ Nhan cũng quay đầu nhìn tôi. Sắc trời dần dần bắt đầu trở tối, nghe nói hôm nay có nhật thực, ánh mặt trời phía sau Vô Đồng bắt đầu chậm rãi mất đi tia sáng. Gã như trước mỉm cười, từ túi lấy ra một cái hộp, dài hai tấc, màu sắt đen, cái hộp lúc lấy ra, chung quanh đều nổi lên lớp sương đen dày đặc. (Tiêu: mấy anh biết lựa ngày lên núi ghê =.=)
Vô Đồng mở hộp ra, bên trong bay lên một khối tinh thể dài hình sáu cạnh, giống như thủy tinh màu đen. Nhưng mà, tựa hồ mặt trên còn có vết nứt.
"Khi ý thức tôi chưa hoàn chỉnh, thanh âm kia còn nói cho tôi biết, nếu muốn làm cho oán nhai và phản hồn hương hợp lại thật sự còn cần hai điều kiện." Vô Đồng tung tinh thể lên, kỳ quái chính là khối gì đó tựa như thủy tinh màu đen kia không rơi xuống đất, mà lơ lửng giữa không trung.
"Thứ nhất, cần mảnh vỡ thấm máu của tộc nhân Kỷ thị bị sát ý xâm phạm. Thứ hai, cần thân thể tộc chân Lê thị. Thật may quá, hai thứ này đều đã đầy đủ hết." Nói xong, Vô Đồng tức khắc vọt tới trước mặt chúng tôi, tốc độ cực nhanh khiến mọi người giật mình đến không cách nào nhúc nhích.
Gã chỉ vươn một tay, Kỷ Nhan liền bất động, cứng ngắc đứng đó. Lê Chính bên cạnh tức thì bị trói buộc tại chỗ, phảng phất như trên người bị sợi dây vô hình trói lại.
"Còn nhớ người có thể khiến người ta chạy đến vô hạn không. Tôi đưa mảnh vỡ cho hắn thì không định thu hồi vào lúc đó, bởi vì khi đó tôi ngay trong tối, hoặc nói lúc các người xử lý mỗi một sự tình tôi đều ở đó, khi cậu phẫn nộ giết chết hắn, tôi không thu hồi mảnh vỡ, vì tôi hiểu rõ tính tình của tộc nhân các cậu, khi cậu nhặt mảnh vỡ lên, tôi để nó tiến vào thân thể cậu, tựa như thức ăn chuẩn bị sẵn vậy, khi tôi cần dùng, tôi sẽ từ trong thân thể cậu lấy ra một khối cuối cùng cũng là khối quan trọng nhất." Tôi trơ mắt nhìn Vô Đồng cười hì hì từ trong thân thể Kỷ Nhan hút ra một cụm sương mù màu đen.
Tựa như lần "Chạy" kia, chỉ có điều lần này là từ trong thân thể đi ra. Cụm sương đen nọ nhanh chóng dung hợp trong tay Vô Đồng thành một khối mặt mỏng hẹp dài, hơn nữa cuối cùng tiến vào khối thủy tinh đen có vết nứt. Thủy tinh đã chân chính đầy đủ không chút sứt mẻ.
Trên mặt Vô Đồng lộ ra vui sướng khó nén.
"Không ngờ, cư nhiên sẽ thuận lợi như thế." Gã vui mừng khôn xiết, nắm thủy trinh trong tay.
"Kế tiếp thì sao, điều kiện của ngươi không phải đều đã hoàn thành sao, nhưng ngươi vẫn không có đồng tử nha." Lê Chính đột nhiên thấp giọng cười lạnh nói, Vô Đồng không có phản ứng, xoay người đi qua đó. Mà Kỷ Nhan thì như rút cạn sức, quỳ rạp trên mặt đất.
"Tôi nói rồi, mặc dù lúc ở trang viên kia tôi không cách nào địch nổi với các người, nhưng hiện giờ tôi đã có sức mạnh áp đảo này, cho dù các người không đến tìm tôi, tôi cũng sẽ rất nhanh đi tìm các người." Vô Đồng nâng thủy tinh qua đầu, quay về hướng mặt trời đã bắt đầu phát sinh nhật thực.
Mắt gã nhìn thẳng mặt trời.
Thủy tinh trong tay, mặt trời, con mắt Vô Đồng thành một đường thẳng tắp, ánh nắng bị che phủ xuyên thấu qua thủy tinh màu đen tiến vào trong mắt Vô Đồng, phảng phất như đang cử hành một loại nghi thức vậy.
Lê Chính lặng lẽ, từ bên hông lấy ra một cây đinh, ném thẳng vào thủy tinh. Tôi cơ hồ nhìn không thấy được quỹ đạo của cây đinh, chỉ từ tiếng động mới phát hiện hướng đi của cây đinh.
Một nửa đinh bắn vào lưng Vô Đồng, một nửa khác thì vọt về hướng thủy tinh.
Mặc dù đối tượng khác nhau, nhưng kết quả thật giống nhau, tất cả đinh đều tự động rơi xuống đất, phảng phất như va vào một bức tường không khí.
Không đợi tôi kịp phản ứng, hai tay Lê Chính lại nắm đầy đinh, tiến về hướng Vô Đồng.
Nhưng nghi lễ đã hoàn thành, bởi vì mặt trời lại khôi phục thân thể đầy đủ, nhật thực lần này rất ngắn.
Vô Đồng không xoay đầu qua, đối mặt với Lê Chính đang tiến tới gã vẫn đưa lưng lại.
Lê Chính không ném đinh trong tay, mà trực tiếp nắm trong tay đâm tới.
Nhưng Vô Đồng xoay người lại, cầm hai tay Lê Chính, xách cả người Lê Chính lên, Lê Chính bị nhấc giữa không trung giơ chân đá mặt Vô Đồng, lại bị né tránh dễ dàng.
"Đây là thân thể của ngươi, đá hỏng nó ta cũng mặc kệ." Vô Đồng cười cười, bởi vì đọ sức, tôi không cách nào thấy rõ mắt gã, tôi đành phải đỡ Kỷ Nhan đứng lên, thần sắc cậu ấy so với lúc trước đã khá hơn nhiều, nhưng vẫn rất suy yếu.
Thanh âm của Vô Đồng vừa nói ra, Lê Chính đột nhiên từ trong miệng phun ra thứ gì đó.
Cư nhiên chính là cây đinh, hơn nữa là hai cái, dưới khoảng cách gần như vậy trực tiếp bay về hai mắt Vô Đồng.
Khi Lê Chính phun cây đinh tôi nhìn thấy trên mặt y lộ ra một tia cười thắng lợi, song rất nhanh nụ cười kia liền đông cứng.
Bởi vì xảy ra chuyện y không cách nào tưởng nổi.
Cây đinh quả thật đã bắn trúng mắt Vô Đồng, nhưng giống như bắn vào đầm nước sâu, trực tiếp chìm nghỉm.
Lần này tôi nhìn thấy, mắt Vô Đồng rốt cuộc đã có đồng tử. Gã đã thành công? Nhưng gã hiện giờ rốt cuộc tính làm gì?
Cây đinh cư nhiên lại từ trong miệng Vô Đồng bay ra, lần này trực tiếp bắn trúng hai mắt cá chân của Lê Chính. Hai cây đinh toàn bộ bắn thẳng vào. Khi Vô Đồng vứt Lê Chính xuống đất, trên đầu Lê Chính che kín mồ hôi, nhưng y cắn chặt môi, không rên một tiếng.
"Đinh bình thường đối với ta vô dụng, đừng nói là ngươi, hiện giờ dù tộc trưởng của hai tộc các ngươi, ta cũng không e ngại." Vô Đồng nhìn hai người trên mặt đất, bắt đầu cười ha hả.
"Bây giờ ngươi rốt cuộc là cái gì?" Lê Chính hỏi. Vô Đồng đột nhiên ngừng cười.
"Không biết, ngay cả bản thân cũng không biết, nhưng ta đã có linh hồn, có giá trị sống sót. Song, trước khi ta bắt đầu hưởng thụ cuộc sống của mình, phải trừ bỏ bọn bây, như vậy ta mới có thể an tâm." Vô Đồng từ từ tiến sang.
"Anh còn chiêu nào khác không?" Kỷ Nhan hỏi Lê Chính.
"Nơi này không có tử thi." Lê Chính trả lời một câu.
"Vậy thì khống chế tôi đi, tôi sẽ dùng thuật chết giả, khiến cơ năng thân thể đình chỉ hết, giống như thi thể. Song chỉ có thể duy trì vài phút, hết thời gian, tôi có thể sẽ biến thành thi thể thật sự." Kỷ Nhan giãy giụa đứng dậy.
"Không cần nói chúng ta sẽ chết ngay thôi." Trên vai Lê Chính mơ hồ xuất hiện một con trùng, tôi biết nó, đó là khống thi trùng.
Vô Đồng dừng bước, hơi giật mình nhìn Kỷ Nhan.
Bởi vì Kỷ Nhan đã té xuống, như một khúc gỗ bị chém đứt, mắt đóng chặt, sắc mặt tái nhợt. Mà cùng lúc đó, khống thi trùng trên vai Lê Chính phân tách ra, bò vào thân thể Kỷ Nhan.
"Xác sống sao." Vô Đồng từ trong lỗ mũi hừ một tiếng.
Nhưng tiếng thứ hai còn chưa kịp ra, Kỷ Nhan đã từ trong tay rút ra huyết kiếm. Tốc độ của cậu ấy quả thực vượt ngoài sức tưởng tượng.
Kỷ Nhan hiện giờ trên thực tế nằm dưới sự khống chế của Lê Chính, phảng phất như Lê Chính đang thao túng một con rối gỗ công kích Vô Đồng vậy.
Vô Đồng cật lực né tránh công kích của Kỷ Nhan. Nhưng không để ý đến mặt đất có một cây đinh đang chậm rãi di chuyển lên.
Cây đinh từ mặt đất nhảy dựng lên, bắn ra ngoài.
Vô Đồng không né tránh, cũng không phải vì gã né không kịp, mà vì gã vốn không cần né tránh.
Cây đinh bắn về phía Kỷ Nhan.
Tôi cơ hồ gào lên.
Cây đinh dùng tốc độ cực nhanh tiến vào tay phải giữ huyết kiếm của Kỷ Nhan. Tôi phảng phất như nhìn thấy cây đinh kia đang xuyên qua cánh tay Kỷ Nhan.
Vô Đồng bị hết thảy những việc này dọa ngây người.
Huyết kiếm đâm hướng về phía mắt phải của Vô Đồng, gã toàn lực lui về phía sau, nhưng đợi trong nháy mắt rơi xuống kia, cây đinh nọ cũng bắn ra ngoài.
Nhưng Vô Đồng đã không còn khả năng lui về phía sau nữa.
Cây đinh đã bắn thủng mắt gã. Đây không phải đinh bình thường, trên cây đinh này có máu của Kỷ Nhan.
Gã từng cần mảnh vỡ thấm máu có mang sát ý của Kỷ Nhan để hoàn thành nghi thức, nhưng hiện giờ máu của Kỷ Nhan trái lại là vũ khí chí mạng với gã.
Tôi nhìn thấy đồng tử trong mắt Vô Đồng chậm rãi biến mất. Gã phảng phất như không thể tin chuyện này là sự thật.
"Ngươi đã nói với ta, nghi lễ thành công ta sẽ có linh hồn, hơn nữa là linh hồn bất diệt mà." Gã dùng hết sức lực gào to lên trời.
Gã tới cùng đang nói chuyện với ai tôi không biết, nhưng tôi biết gã xong rồi.
Thân thể Vô Đồng nhanh chóng tan biến, hóa thành tro bụi.
Điều này cũng có nghĩa Lê Chính không cách nào thu hồi thân thể của mình nữa. Tôi nhìn thấy y chớp mắt một cái, trên mặt không có quá nhiều biểu cảm khác.
Kỷ Nhan cũng giải trừ thuật chết giả, song cả cánh tay cũng đã không thể động đậy nữa. Chỗ Vô Đồng đứng chỉ để lại khối tinh thể đen nhánh như mực. Tôi đi qua đó, muốn nhặt lên.
Trên mặt đất có thêm bốn thanh đao.
Cư nhiên là đao bằng giấy. Giấy màu trắng, giống như tiền giấy tung lên lúc đưa tang.
Tôi vừa ngẩng đầu nhìn, một người trẻ tuổi đội mũ dài cao mà nhỏ hẹp, nửa quỳ trên một con hạc giấy nhìn chúng tôi, mang trên mặt tươi cười.
Đó đích thật là một con hạc giấy, hơn nữa trong tay người trẻ tuổi còn cầm một thanh đao giấy.
Trang phục của hắn ta cực kỳ giống âm dương sư thời đại Bình An của Nhật Bản.
Khuôn mặt tuấn mỹ cùng ánh mắt cực kỳ rét lạnh thâm thúy, nhưng ngoài miệng lại lộ tươi cười, nụ cười nọ không hề mang theo bất cứ cảm tình gì.
Trên mặt đất tinh thể đã dung hợp phản hồn hương trôi bồng bềnh, rơi vào tay người trẻ tuổi.
Kỷ Nhan và Lê Chính đã không còn sức lực dư thừa nữa, mặc dù tôi không bị thương, nhưng tôi biết chỉ cần tôi bước thêm chút nữa, đao giấy sẽ xuyên qua trái tim tôi.
Người trẻ tuổi mặc áo choàng trắng rộng thùng thình, đứng lên, tiêu sái mà mạnh mẽ vung ống tay áo một chút.
"Ta rốt cuộc đã có thể thoát ra." Hắn cư nhiên nói chuyện, tôi còn đang lo lắng tiếng Nhật của tôi không tốt.
"Nếu không phải Vô Đồng tin lời ta, chỉ sợ ta còn bị nhốt trong oán nhai. Nhưng không sao cả, nếu tự do hơn một ngàn năm có thể đổi lấy phản hồn hương, vô cùng đáng giá." Nói xong, hắn vỗ vỗ tay với hạc giấy, con hạc nhanh chóng bay lên.
"Bảo trọng tốt thân thể nhé, ta vẫn rất cảm tạ các ngươi đó." Thanh âm mặc dù còn đó, nhưng người đã không thấy đâu nữa.
Lê Chính và Kỷ Nhan cũng không biết hắn, thậm chí chưa từng nghe nói qua.
Mặc dù tôi biết âm dương sư có thể sử dụng giấy chỉ có một, nhưng tôi thật sự cảm thấy khó lý giải được.
Hắn sao lại xuất hiện ở chỗ này.
Song hiện giờ không rỗi suy nghĩ thân phận của hắn, nhiệm vụ cấp bách hiện nay là phải đưa hai người này đến bệnh viện.
Tôi xuống chân núi gọi bảo vệ núi lên, mất thật nhiều công sức mới chuyển được hai người họ xuống núi.
May mắn, hai người đều bị thương ngoài da, mặc dù đinh xuyên qua tay Kỷ Nhan, nhưng đều kỳ tích tránh được thần kinh và xương cốt quan trọng, xem ra Lê Chính khống chế đinh vô cùng cẩn thận.
Chẳng qua họ một người bó tay, một người bó chân, nhìn nhau không nói lời nào.
Xem ra, hai người họ phải sống ở chỗ này một khoảng thời gian rồi.
Mà tôi thì lại nghĩ, làm thế nào viện một cái cớ, ứng phó những câu hỏi của Lý Đa.
Đột nhiên tôi nghĩ đến Vô Đồng, gã tựa hồ vốn không nên xuất hiện, kết quả chỉ trở thành con cờ của người khác, có lẽ giống với vài người, cả đời này đều muốn chứng minh giá trị của bản thân, kết quả cuối cùng mới phát hiện mình vẫn luôn bị người lợi dụng.
Đây là chuyện đáng buồn nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.