Mộc Cũng Có Đào Hoa

Chương 40:





"Đi theo ta." Thiếu niên nhìn thẳng vào nàng: "Chỉ cần ngươi theo ta rời khỏi nơi này, ta sẽ tha cho bọn quái vật kia."
"Đi... đi đâu?" Đào Mộc thảng thốt, hỏi hắn.
"Về Sảo trấn."
Đào Mộc lau mồ hôi lạnh trên trán, ậm ừ mở miệng: "A Hạo, có... có phải ngươi... ờ... tính mang ta về làm mẹ ngươi không?"
Thiếu niên trầm mặt xuống để lộ vẻ khinh thường, hắn im lặng giây lát rồi đột nhiên giữ lấy mặt nàng, cúi người xuống.
Đào Mộc sợ tới chết đứng, không kịp phản ứng gì, vừa bị hắn hôn sượt qua môi đã nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc vẳng tới, ngay sau đó thiếu niên bị ném mạnh ra ngoài.
Ngưu Quỳnh tái xanh mặt, mắt hừng hực lửa nóng, hung hăn nhào tới kéo phắt nàng vào lòng, hung ác nhìn nàng.
Đào Mộc tới đây mới hoàn hồn lại, ý thức được mình vừa bị người ta sàm sỡ, hơn nữa còn bị một tiểu tử miệng còn hôi sữa sàm sỡ, làm nàng nổi giận thật sự.
"A Hạo, ngươi mắc chứng gì thế hả, sao lại dám giở trò với dì đây! Đầu ngươi bị úng nước sao!"
Thiếu niên chống đất đứng dậy, dáng vẻ khá là chật vật. Hắn liếc sang Ngưu Quỳnh đầy thâm độc sau đó mới chậm rãi cất giọng: "Ha, ta chưa bao giờ coi ngươi là trưởng bối, tính ra ngươi cũng chẳng lớn hơn ta bao nhiêu tuổi, là do ngươi trì độn thôi."
Môi Đào Mộc run lên: "Ngươi, ngươi vừa ý ta thật à?"
"Phải." Thiếu niên nhìn xoáy vào nàng.
Đào Mộc giật thót, chột dạ liếc sang Ngưu Quỳnh, nuốt ực nước bọt: "Ờ, A Hạo, thật lòng xin lỗi, ta, ta đã có Ngưu ca rồi, ngươi đừng nên đau lòng, sau này ngươi sẽ gặp được người tốt hơn..."
"Có gì phải xin lỗi!" Ngưu Quỳnh đột nhiên quát lên, trừng thiếu niên: "Còn chưa đủ lông đủ cánh đã dám cướp nữ nhân của ta, sao cha ngươi lại dạy dỗ ra tiểu tử bẩn thỉu như ngươi?!"
"Rõ ràng ta gặp nàng trước." Thiếu niên lạnh mặt đáp trả: "Là ngươi hoành đao đoạt ái, phá hoại tình cảm của chúng ta."
"Sao ngươi lại nghĩ lệch như vậy." Đào Mộc không nhịn được phải chen vào: "Chúng ta... có tình cảm nam nữ khi nào?"
Sắc mặt thiếu niên càng khó coi hơn, nghiến răng bước tới: "Nếu như không có hắn thì chúng ta nhất định sẽ thành đôi."
"Chuyện này.... cũng không nhất định." Đào Mộc thấp giọng nói.
Thiếu niên căm hận trừng Ngưu Quỳnh: "Còn hai ngày, nếu ngươi không tìm được Dược Linh tiên thì ta sẽ giết hết bọn chúng!" Dứt câu thì quay đầu bỏ đi.
"A, A Hạo, A Hạo..." Đào Mộc vốn định xin thêm chút thời gian cho Ngưu Quỳnh nhưng cuối cùng mọi chuyện lại nát bét, nàng vội vàng đuổi theo muốn cứu vãn tình hình, nhưng vừa chạy được hai bước thì đã bị Ngưu Quỳnh ôm lấy eo, quẳng lên vai vác thẳng tới khu rừng nhỏ đằng sau miếu.
"Có phải ngươi còn tiếc rẻ không!" Ngưu Quỳnh giận dữ mắng nàng.
Đào Mộc vội lắc đầu, nhận ra hành động vừa rồi đã khiến hắn hiểu lầm, nàng lật đật chạy lại ôm lấy hắn, giọng thành khẩn: "Ngưu ca, ta thật lòng chỉ xem hắn là cháu trai, trong lòng ta chỉ có mỗi ngươi thôi."
Mặt Ngưu Quỳnh thoáng dịu lại nhưng vẫn chưa hết âm u, tầm mắt hắn dừng lại trên môi nàng, im lặng một lát rồi bỗng đưa tay lên lau cực lực.
Bàn tay hắn cầm kiếm quanh năm nên đầu ngón tay chai sần, chưa kể hắn còn ra sức quá mạnh, Đào Mộc cảm thấy vành môi đau rát nên hớt hải rụt nhanh ra sau, tiếc là mới lui được nửa bước đã bị hắn lôi về.
"Đau." Nàng than phiền.
Tay Ngưu Quỳnh bỗng khựng lại, sau đó nhẹ dàng hơn rất nhiều, hắn chậm rãi vuốt ve vành môi nàng, giọng điệu vẫn mang theo lửa giận: "Ngươi không biết tránh sao? Còn để mặc cho hắn giở trò."
"Ta, ta giật mình nên không phản ứng kịp..." Đào Mộc oan ức lẩm bẩm, thấy hắn không có dấu hiệu nguôi giận thì giở giọng nịnh nọt: "Ngưu ca, ngươi yên tâm, hắn chưa giở trò được bao nhiêu, cùng lắm chỉ đụng nhẹ một cái thôi, không hôn như ngươi đâu."
Vừa dứt câu thì mới muộn màng phát hiện hình như mình vừa gây họa nữa rồi, áp suất chung quanh thoắt cái thấp xuống tới đáng sợ, nàng không dám nhìn mặt Ngưu Quỳnh, chỉ biết nhắm tịt mắt lại nhào lên hôn vào môi hắn.
Ngưu Quỳnh đứng sững ra chốc lát, rồi đột nhiên ôm ghì lấy eo nàng, dùng sức ấn nàng vào ngực mình, điên cuồng liếm hôn. Đào Mộc ôm lấy cổ hắn, treo cả người lên người hắn. Trong khu rừng nhỏ yên tĩnh chỉ có tiếng thở dồn dập của cả hai, ban đầu Đào Mộc còn bắt kịp tốc độ của hắn, nhưng sau đó dần kiệt sức, bị hắn ấn lên thân cây sau lưng, bất lực đón nhận sự điên cuồng của hắn.
Chẳng biết hôn bao lâu, mãi tới khi đầu óc Đào Mộc đã hoàn toàn đảo lộn thì bỗng cảm thấy môi hắn miết qua vành tai, lướt qua cằm, hôn dọc xuống cổ rồi dừng lại trên xương quai xanh.
Hắn hôm nay khác hoàn toàn với trước đây, cứ như bị thứ gì kích động vậy.
Đào Mộc phân tâm nghĩ thầm giây lát, bỗng dưng cứng đờ cả người.
Vì tay Ngưu Quỳnh không chịu để yên, một tay vuốt ve eo nàng, tay còn lại miết dọc bên thân.
Lửa nóng xộc thẳng lên đầu, người Đào Mộc mềm nhũn ra không còn sức lực, vài lần muốn té ngã nhưng được bàn tay vòng qua eo của hắn đỡ lấy kịp thời.
"Đại, đại hồ tử..." Nàng kêu lên run rẩy, giọng mềm nhẹ như tơ, đôi môi ấm áp của Ngưu Quỳnh lại ấn lên môi nàng lần nữa, hơi thở nặng nhọc: "Đừng nói chuyện."
Đào Mộc ậm ờ, câu sau bị chặn lại trong miệng, nàng dây dưa với hắn theo bản năng, hiện tại đã quên mất mình đang ở nơi nào.
Hai tay Ngưu Quỳnh vẫn không ngừng nhóm lửa thổi gió trên người nàng, tuy cách một lớp lụa nhưng cảm giác vẫn rõ mồn một, mỗi động tác đều như châm dầu vào lửa, thiêu đốt tới nỗi lòng nàng ngứa ran.
Một cơn gió từ đâu thổi tới đem theo không khí mát lành, thổi cho đầu óc hỗn độn của Đào Mộc tỉnh táo lại, cùng lúc đó tay của hắn cũng khựng lại.
Hai người đều sững ra bất động, bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều kinh ngạc ra mặt.
Hồi lâu sau Đào Mộc mới sực tỉnh lại, đỏ bừng mặt dời bàn tay đang đặt ở bụng dưới của mình đi, ho khan: "Chưa, chưa kịp nói với ngươi, ta hết tàn phế rồi."
"Sao lại tốt như vậy?" Ngưu Quỳnh nhìn nàng sững sờ.
Đào Mộc bèn kể lại đầu đuôi mọi chuyện hôm đó, cuối cùng mới thẹn thùng nói: "Ngưu ca, bây giờ ngươi không còn gánh nặng trong lòng nữa, chúng ta có thể... gì đó... bất cứ lúc nào, có điều chỗ này đồng không mông quạnh, không tường không vách, nếu bị người ta nhìn thấy thì... hay là..."
Còn chưa nói xong Ngưu Quỳnh đã kéo nàng bước nhanh ra khỏi rừng, Đào Mộc mừng rơn trong bụng, tim đập rộn lên: "Ngưu ca, huynh còn gấp hơn ta..."
"Còn nhớ đại nương đó ở đâu chứ?" Ngưu Quỳnh đột nhiên hỏi một câu lạc đề.
Đào Mộc ngỡ ngàng: "Nhớ."
"Người đó chính là Dược Linh tiên." Ngưu Quỳnh nghiêm túc nói: "Chúng ta sẽ đi tìm bà ta ngay bây giờ."
Đào mộc: "... Ta còn tưởng..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.