Mộc Cũng Có Đào Hoa

Chương 33:




Chuyển ngữ: Yunchan
Đào Mộc sầu muộn nhìn đôi nam nữ nọ mà lòng hỗn tạp bao nhiêu là mùi vị, vì nàng sực nghĩ ra đây có lẽ không phải là giả. Tuổi thọ của thần tộc rất dài, chuyện mà họ trải qua hệt như cát trên sa mạt, sóng trên biển lớn. Có vài thần tiên vì muốn lưu giữ lại khoảnh khắc đẹp đẽ mà thường tạo nên một kết giới, thi thoảng sẽ vào đó để hoài niệm lại chuyện xưa. Có điều... đây là chuyện Ngưu Quỳnh đã trải qua thật sao.
Nghĩ ra chuyện này khiến công trình gầy dựng trong lòng Đào Mộc bao lâu nay thi nhau sụp đổ, lòng Đào Mộc chát đắng, nhiều hơn chính là xót xa thương thân. Cô gái đó vừa xinh xắn vừa đáng yêu, trước đây còn làm thần nữ, còn nàng chẳng qua chỉ là một gốc đào tinh, còn bị khiếm khuyết tàn phế, sao so được với nàng ta chứ.
Cơn tự ti buồn khổ này canh cánh trong lòng Đào Mộc mãi, lên tới đỉnh điểm là khi Ngưu Quỳnh tiễn thiếu nữ hạ phàm.
Hôm đó, tuấn nam mỹ nữ đứng bên vách núi, thinh không quang đãng trong xanh, gió hiu hiu thổi. Mái tóc của thiếu nữ tung bay phấp phới hệt như một võ giả, toát lên phong thái tuyệt diệu. Trong không khí thoang thoảng mùi hương thơm ngát của cỏ cây, vài con bách linh điểu sải cánh bay vờn quanh họ, tiếng hót êm ái lảnh lót vang vọng cả một góc trời.
Ngưu Quỳnh vén vài lọn tóc lòa xòa trước trán nàng, sờ sờ đầu nàng, giọng đầy cưng chìu: "Đi đi, sớm trở lại."
Thiếu nữ cười hì hì: "Biết rồi, biết rồi." Sau đó thừa dịp hắn không chú ý mà hôn chóc vào má hắn một cái, sau đó phóng lên tường vân bay vọt xuống hạ giới.
Đào Mộc nghe đầu mình nổ tung, rồi sau đó chẳng còn bất cứ tiếng động nào nữa. Mặt Ngưu Quỳnh đang dâng lên rặng mây đỏ, còn không giấu nổi nụ cười trên môi, làm lòng Đào Mộc đau nhoi nhói hệt như bị người ta dùng kẽm gai siết lấy.
Nàng hết nhịn nổi phải bước tới hạch hỏi Ngưu quỳnh, rốt cuộc có từng thích nàng hay không, nhưng tiếc thay dù nàng nói gì hắn cũng không nghe được, càng buồn hơn nàng chỉ là một kiếp trong chốn phàm trần của hắn, sớm muộn gì cũng tan biến như bụi trong cuộc đời dài đăng đẵng của hắn. Mà vị thần nữ kia mới là người bầu bạn với hắn thật sự, còn nàng chỉ là tiểu tam qua đường, có tư cách gì mà đi đánh ghen vợ cả.
Đào Mộc đâm ra nhụt chí, nhưng câu chuyện của họ vẫn đang tiếp diễn. Nàng không muốn nghe không muốn thấy, nhắm mắt lại đi bậy đi bạ một hồi đột nhiên chân bị thứ gì ngáng trúng suýt thì ngã chúi, nàng vội mở mắt ra, thấy trước mặt là một thân cây đồ sộ.
Nàng đi vòng qua nó, chưa đi được mấy bước thì dừng lại, muộn màng phát hiện mình đang ở trong một khu rừng giăng đầy sương trắng, khói sương giăng lối chẳng thấy rõ điểm tận cùng. Đào Mộc thầm nghi ngờ, rõ ràng nàng đi theo một đường thẳng tại sao lại đi lạc tới tận đây, hơn nữa chỗ này trông không giống thần giới chút nào mà giống với khu rừng ở phàm trần hơn.
Nàng lấy làm lạ, đang đưa mắt nhìn quanh quất thì chợt nghe gần đó dường như có người đang khóc, tuy âm thanh bị kiềm nén rất nhỏ nhưng ưu thương trong đó lại mang theo sức lan tỏa kỳ dị, nó lan theo gió bay tới đây.
Đào Mộc không hiểu sao lại thấy lòng buồn bã, nàng lần theo âm thanh đó thì nhìn thấy Ngưu Quỳnh, cả người thiếu nữ kia.
Có điều thiếu nữ lúc này đã rất yếu, trên y phục trắng ngần thấm đẫm đóa hoa mai màu máu, sắc mặt nàng ta tái nhợt, bờ môi nhuốm máu, thế mà vẫn nhìn người trước trước mắt không rời.
Ngưu Quỳnh vẫn mặc bạch y như nào giờ, nhưng dáng vẻ của hắn không còn tiêu sái nữa, hắn quỳ mọp dưới đất, ôm chặt thiếu nữ vào lòng, nước mắt tuôn rơi, tay vòng qua lưng thiếu nữ. Trông hắn rõ ràng rất đau đớn nhưng vẫn cắn chặt răng cố nén, chỉ phát ra tiếng nấc khe khẽ, hệt như... một con thú nhỏ đang đau lòng.
Thiếu nữ không thể động đậy, đến nói cũng khó khăn: "Tiểu Bạch... đừng khóc, ta ở cạnh huynh lâu rồi... bây giờ cũng nên... đi theo phụ quân, bằng không... một mình ông ấy cô đơn lắm, huynh đừng đau lòng... ta thích... nhìn huynh cười, sau này ngày nào huynh... cũng phải vui vẻ, ta sẽ thầm... theo dõi huynh... đừng chọc... chọc cho ta nổi nóng..."
Nước mắt càng rơi mau hơn, Ngưu Quỳnh nức nở: "Được, ta không chọc muội nổi nóng nữa."
"Hì hì... ngoan ghê..." Thiếu nữ cố nặn ra một nụ cười rồi dần dần nhắm mắt lại, vào khoảnh khắc bàn tay kia buông xuống một cơn gió từ đâu thổi thốc tới, cuốn theo thiếu nữ vừa hóa thành bụi, chớp mắt đã tan biến chẳng còn vết tích, mùi hương thoang thoảng trong không khí chẳng bao lâu cũng tan đi.
Ngực Ngưu Quỳnh trống rỗng, hắn không còn kiềm nén nổi nữa, thét lên thành tiếng, toàn thân run lên bần bật, đau tới xé lòng, ngực như sắp bể tan, cổ họng tanh nồng, phun ra máu.
Lòng Đào Mộc đau như đao cắt, dường như hồn phách cũng ra đi theo thiếu nữ kia. Hai tay nàng run lên cầm cập, chân nhũn ra đứng không vững. Nàng vội bám lấy thân cây gần đó, đầu óc quay cuồng, trong đầu như có vô số kim châm đang đâm vào cực lực, cổ tay va vào má, nước mắt đã rơi từ lúc nào không hay.
Tại sao? Tại sao mình lại đau lòng?
Câu hỏi này nảy lên trong phút chốc nhưng đã bị đau đớn đẩy lùi rất nhanh, đầu đau như sắp nứt ra, sắc mặt xám trắng, bên tai là tiếng thét gào bi thương. Nàng lảo đảo chạy về phía trước, muốn chạy trốn khỏi nơi bi thương này.
Chẳng biết chạy được bao lâu, rốt cuộc cơn đau đầu cũng giảm bớt, bước chân Đào Mộc dần chậm lại, nàng ngồi khụy xuống một tảng đá.
Tại sao thiếu nữ phải chết? Chuyện gì đã xảy ra?
Nàng rối rắm trăm đường nhưng chỉ một điều là có thể khẳng định, những chuyện diễn ra trong kết giới này đều là thật, nếu lão già muốn dựng huyễn cảnh để đả kích nàng thì nhất định sẽ không để thiếu nữ chết đi.
Lòng Đào Mộc lạnh buốt. Ngưu Quỳnh yêu sâu đậm một cô gái không phải là mình. Nàng rất khó chịu, khó chịu tới khó thể thở nổi, hệt như bị nước biển nhấn chìm, muốn vùng vẫy cỡ nào cũng vô ích.
Nàng bàng hoàng nhận ra tình cảm mình dành cho hắn đã sâu đậm tới mức này, thầm muốn thoát ra ngoài để nói chuyện với hắn. Trước đây nàng chỉ nghĩ đơn giản ái tình là ngọt ngào vui vẻ, bây giờ ngẫm lại nếu không thể có kết cục hoàn hào thì nên dừng lại sớm vậy. Lần trước buông tay là để chạy trốn, lần này là thật lòng muốn chạy, chứ không phải vì bất kỳ thứ gì khác.
Nói thật ra Đào Mộc cũng kệt sức rồi, nghĩ đi nghĩ lại đã lâu như vậy mà chẳng ai vào đây được, lòng hy vọng hắn sẽ tới cứu mình cũng bị dập tắt hoàn toàn. Nàng ủ rũ thật lâu, chuẩn bị đi tới cửa kết giới để xin xỏ lão già, bảo lão yên tâm thả mình ra.
Nhưng khi đứng dậy nàng lại rơi vào bối rối, nhìn quanh ngó quất, mình vào đây bằng đường nào? Nhìn mãi cũng không nhìn ra đầu mối, sống lưng bỗng lạnh toát, đừng nói nàng sẽ bị nhốt ở đây luôn nhé.
Nàng đang ngơ ngác nhìn quanh thì bỗng dưng bầu trời phương Bắc bay tới một đám mây đen lớn, ngay sau đó phương Tây cũng kéo đến vô số tường vân, tất cả đang tụ về hướng nàng.
Đào Mộc khó hiểu nhìn lên không trung, thấy áng tường vân gần mình nhất dần hiện ra một người.
Là Ngưu Quỳnh.
Hắn mặc khôi giáp trắng, tay cầm Côn Ngô kiếm, nét mặt lạnh lùng, toàn thân tỏa ra sát khí nồng nặc, lạnh tựa băng tuyết.
Còn trên mây đen là đồng tộc của nàng, tên nào tên nấy cũng hung dữ bặm trợn, yêu khí ngất trời. Người đứng đầu không phải là yêu vương nàng biết mà là một nam yêu rất trẻ, bề ngoài tuấn tú, gầy gò.
Không lẽ đây là tiết mục đánh hội đồng!
Đào Mộc chậm chạp ý thức được tình hình, lẹ làng núp ra sau tảng đá.
Hai phe đã chạm mặt, tiểu yêu trẻ tuổi cười rất âm hiểm, giở giọng đắc ý: "Thần quân, dạo này sống nổi không?"
Ngưu Quỳnh sa sầm mặt, ra tay ngay tức khắc mà không đáp lại một câu, mây gió đổi màu, cát bay mù trời. Đào Mộc nhìn mà trợn hết cả mắt mồm, trông hệt như đồ nhà quê mới ra tỉnh chưa thấy sự đời, trầm trồ không ngớt.
Ngưu Quỳnh biến hóa chớp nhoáng, hoàn toàn không thể nhìn ra chiêu thức của hắn. Thần tướng và yêu binh cũng giao chiến khốc liệt, bóng đao ánh kiếm, sấm chớp quay cuồng. Đào Mộc xem tới say mê, rồi bỗng thấy bạch quang bao quanh Ngưu Quỳnh bùng sáng, hắn biến thân thành một con bạch hổ vô hình, uy mãnh nhào vào nơi sâu nhất trong đám mây đen.
Bỗng dưng từ đâu ré lên một tiếng thét kinh hoàng, mây đen tan đi, nam yêu trẻ tuổi phun máu, rớt thẳng xuống từ không trung, nện mạnh xuống bên cạnh tảng đá lớn.
Đào Mộc nhìn hắn té mà cũng đau theo, thầm mặc niệm cho hắn một câu, nhác thấy Ngưu Quỳnh vung kiếm lao xuống, nàng bèn ba chân bốn cẳng chuồn sang bên.
Khi nhát kiếm đâm phập vào cơ thể của nam yêu, nam yêu chẳng những không hoảng sợ mà còn cười gằn dữ tợn: "Nguyên thần của ả đã dung hợp làm nhất thể với ta, ngươi dám hủy diệt nó ư?"
Nhát kiếm của Ngưu Quỳnh thoáng khựng lại, nam yêu chớp lấy cơ hội này để vùng tháo chạy. May mà Ngưu Quỳnh hoàn hồn lại kịp thời, kiếm quang vồ tới ác liệt, đâm thẳng qua lưng của nam yêu.
"Ngươi, ngươi lại..." Nam yêu không dám tin, trong giây phút gã ta gục xuống, giọng thâm độc âm vang tới tận chân trời: "Ngươi vĩnh xiễn sẽ không gặp lại ả ta, vĩnh viễn cũng không..."
Ngưu Quỳnh run bắn lên, cố lê bước tới, vào khoảnh khắc gã ta tan thành mây khói đã nhanh chóng ngưng tụ thần lực, cướp lấy Nguyên Thần trong cơ thể gã, sau đó vội vàng dùng bạch quang che chở, bay vào trong mây.
Đào Mộc trợn mắt nhìn toàn bộ diễn biến, đột nhiên nhớ tới lời đồn trong yêu giới.
Nghe đâu trước đây có một yêu vương dùng thuật nhiếp hồn để hãm hại một vị thần nữ, khiến thần giới nổi cơn thịnh nộ, phái trăm ngàn thần tướng báo thù cho vị thần nữ ấy, đánh cho yêu binh tan tác, yêu vương hôi phi yên diệt, yêu giới chìm vào điêu linh, nhiếp hồn thuật cũng thất truyền từ đó.
Đào Mộc ngơ ngác nhìn chiến cuộc đã tan trên không trung mà sợ tới mất hồn mất vía, không lẽ... vị thần nữ đó chính là thiếu nữ Tiểu Nhị? Còn người báo thù cho nàng ta, là Ngưu Quỳnh?
Đầu óc Đào Mộc loạn cào cào, mặc dù nàng không hiểu nhiều về chuyện thần tiên, nhưng Thượng Tiên với Thần Quân kém nhau bao xa nàng cũng biết rõ. Dõi mắt khắp cửu trọng thiên người được xưng là Thần Quân chẳng có mấy, nhưng rõ ràng Ngưu Quỳnh từng nói hắn là Thượng Tiên cơ mà, vậy vị Thần Quân có bề ngoài giống hắn như đúc đó là ai?
Đào Mộc bèn ngẫm lại mấy vị Thần Quân mà mình biết để coi đây có thể là ai, nhưng động não một hồi thì đầu lại đau, hơn nữa còn đau hơn lúc nãy rất nhiều, tai ong ong, rất nhiều âm thanh vọng vào tai.
"Tiểu Bạch, cười cái coi."
"Tiểu Bạch, ta muốn tới Dao Trì nghịch nước."
"Ta muốn Bạch Trạch làm vật cưỡi, ta muốn...."
"Huynh làm vật cưỡi cho ta được không?"
"Tiểu Bạch, huynh còn tái phạm thì ta không thèm để ý tới huynh nữa!"
"Chúng ta đi ngắm sông ngân đi..."
"Tiểu Bạch, chờ ta về nhé."
"Đừng khóc, ta thích nhìn huynh cười mà..."
"Hì hì... ngoan ghê."
...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.