Đào Mộc thăm hỏi sức khỏe tổ tông nhà lão một hồi, thử vào thì phát hiện không phá được kết giới, thế là mấy câu thăm hỏi đều xổ hết ra ngoài. Nàng đang phát huy tài mắng chửi hết sức điêu luyện thì liếc thấy một dấu chấm đen xuất hiện giữa không trung, nó đang lao đầu về phía này. "Đó là... Phi Liêm!" Đào Mộc nhìn từ đằng xa đã nhận ra ngay, lòng mừng thầm, không lẽ nó biết nàng sắp đi xa nên tới đây đưa tiễn? Quả nhiên là một chú chim đầy nghĩa khí! Chắc nó có thể bay ra khỏi kết giới này cũng nên. Hy vọng đang dần đáp xuống, Đào Mộc nhìn nó với ánh mắt tha thiết mong mỏi, nhìn nó bay về hướng mình mà vẫy vẫy tay phấn khích: "Phi Phi ơi, Liêm Liêm ơi, ta ở đây nè, ở đây nè..." Sau đó, nàng cảm thấy một cơn lốc cuốn phăng tới, gáy thít lại, bị xách bổng lên trời. Tới khi hoàn hồn lại thì đã bị Phi Liêm tóm gáy bay về hướng núi rồi. Nàng la hét gào thét, vùng vẫy quẫy đạp, mắng mỏ nhiếc móc liên hồi cũng chẳng được tích sự gì, thấy thế mới đành tuyệt vọng, phát hiện mình y hệt con chuột chết, tư thế bay quá là bất nhã, bèn lên tiếng thương lượng: "Liêm Liêm, ngươi nể tình ta dầu gì cũng là một đại mỹ nữ, liệu có thể, có thể đừng tóm gáy ta kiểu này được không, kỳ lắm, hơn nữa móng của ngươi cũng mỏi rồi, hay là đổi sang tư thế khác đi ha? Ờ, ta thấy trên lưng ngươi có vẻ thoải mái đó." Con mắt màu nâu xám của Phi Liêm liếc qua nàng, rồi bơ luôn. Đào Mộc lại rơi nước mắt lã chã: "Ngươi nể tình bình thường ta đối xử với ngươi tử tế, hót phân cho ngươi nè, làm người yêu của ngươi nè, ân cần phục dịch ngươi nè, không có công lao thì cũng có khổ lao, ngươi nhìn ta đáng thương biết bao nhiêu nè, gáy ta bị siết đau quá nè." Phi Liêm lại liếc nàng, lần này nó có vẻ hơi dao dộng, Đào Mộc tiếp tục cố gắng: "Chẳng phải mấy hôm trước ngươi phải lòng gà rừng nhỏ sao, về rồi ta bắt cho ngươi, chịu không?" Mí mắt Phi Liêm giật giật như đang suy tư, sau đó móng vuốt của nó nới ra một tí. Đào Mộc còn chưa kịp rú lên tiếng nào thì đã té bịch lên lưng nó, chỗ mới này quả nhiên khác một trời một vực, tầm mắt thoáng đãng, tâm tình thoải mái, bao nhiêu buồn rầu vì bị bắt lại đều bay hết theo gió. Đào Mộc hào hứng đứng thẳng trên lưng chim, tưởng tượng mình là nữ vương chỉ điểm giang sơn, vạn dân cúi đầu, duy ngã độc tôn, quan trọng nhất là hậu cung ba ngàn giai lệ, mập ốm béo gầy, rực rỡ muôn màu... Lão già đứng trên đỉnh núi chào đón nàng, Đào Mộc hăm hở vẫy tay chào lão, sau đó... bị Phi Liêm quăng bẹp xuống đất, lăn quay mấy vòng, phanh lại ngay chân lão. "Hề hề hề, đi đâu?" Lão già cười gian, hỏi nàng. Đào Mộc đứng lên như chẳng có chuyện gì xảy ra, chỉnh trang lại vạt áo, đáp: "À, ngắm mặt trời mọc đó mà, ờ, gần đây tự dưng hứng làm thơ trỗi dậy, nên muốn học hỏi mấy vị văn nhân thi khách sáng tác ra một bài thơ để đời, nên mới ra ngoài... hóng hóng gió, may mà tình cờ gặp được Phi Liêm cho ta quá giang về đây." "Vậy kia à, thế sáng tác đến đâu rồi?" "Ừm, ta không hài lòng lắm, chắc phải đi thêm mấy lần." Đào Mộc toát mồ hôi hột: "Chuyện này khá là phiền, ta thấy để Phi Liêm chở đi chở về cả ngày không hay cho lắm, nó cũng không tình nguyện lắm, hay là sau này để ta tự đi một mình, lâu rồi không vận động nên cũng mập ra." "Ừm... Cũng phải, Phi Liêm là vật cưỡi của ta, cho ngươi xài thật là quá mất phong độ." Lão già gật gù: "Cho nên ngươi tự về đi nha." Nói xong lão vung tay áo hất nàng ra ngoài. Đào Mộc bay vèo đi xa với tốc độ ánh sáng, giãy giụa nói: "Ta... nói... là... sau... này... mà...." Nhìn từ xa lão già có vẻ hơi kinh ngạc: "À, quen tay..." Đào Mộc tiếc tới đứt ruột đứt gan, rơi tự do về chỗ kết giới, nàng hầm hầm một hồi đành bấm bụng leo về núi, leo tới giữa sườn núi thì đụng phải thiếu niên, làm nàng hết hồn: "Hả, sao ngươi leo chậm quá thế!" Thiếu niên liếc nàng: "Còn ngươi sao nhanh thế hả? Hết đi lại về." Đào Mộc: "Chậc, số xui thôi." Dừng một lát: "Sao ngươi thản nhiên quá vậy, không trốn được ngươi không bực à?" Thiếu niên đáp tỉnh bơ: "Ta thấy ngươi nói phải, người trẻ thì nên học hỏi thêm kinh nghiệm." Đào Mộc: "... Lật mặt nhanh thiệt." Màn đào thoát lần này kết thúc trong thất bại, về sau Đào Mộc được tăng gấp ba công việc, ngày nào cũng mệt tới bở hơi tai. Nàng vẫn nhớ một câu danh ngôn thế này, ở đâu có áp bức ở đó có đấu tranh, có đấu tranh sẽ có thất bại, mà thất bại là mẹ thành công. Nàng đã trải qua thất bại, tin rằng thành công chẳng còn cách quá xa, bóng đêm sắp đi qua, ánh ban mai đang vẫy gọi nàng.