Mộ Trung Vô Nhân: Quỷ Trượng Phu

Chương 17: Di chúc[7]




Hắn suy nghĩ một chút, nói: "Tôi hiểu tâm tình của cô bây giờ, cảm giác mông lung không biết nên tin tưởng ai. Năm đó tôi cũng phải đứng giữa hai lựa chọn như vậy. Xin cô yên tâm, những lời tôi nói với cô đều là sự thật. Chiếc nhẫn kia là Khương Vũ Bạch vào ngày 20/4 năm ngoái đưa cho cô, trên thân còn có hoa văn thời Công Dương, đúng không?"
Không thể không thừa nhận, luật sư Trương không có miêu tả của ta vẫn hình dung ra bộ dáng của chiếc nhẫn, hay nói cách khác hắn từ lúc bắt đầu đã biết "Manh mối" chính là chiếc nhẫn.
Xem ra ta thật đã cả nghĩ rồi.
Tâm tình của ta ngay lập tức liền dịu đi, cảm giác choáng váng cùng ghê tởm liền giảm bớt.
Ta nhấc mi mắt, nói: "Chỉ bằng lời nói của một bên tôi thật sự rất khó tin tưởng anh hoàn toàn."
"Cũng không cần nóng vội." Hắn có vẻ đã đoán được ta sẽ bày ra loại thái độ này, "Tôi chỉ phụ trách nhiệm vụ đem tình hình hiện tại phổ biến cho cô, quyền quyết định là ở cô thôi."
Bạn trai hiện tại là thật hay giả, ta muốn tự mình kiểm chứng.
"Cộc! Cộc! Cộc!" Bên ngoài có người gõ cửa, "Tại sao lại khóa cửa thế này?" Là Khương Vũ Bạch...... Xem ra hắn đã tiếp thu xong phần kia "Di chúc".
Luật sư Trương bằng tốc độ tia chớp, mang vào mắt kính cùng tóc giả, sau đó đem đèn bàn tắt đi, kéo ra bức màn. Tốc độ phi thường nhanh lẹ, ta thậm chí không có thấy rõ động tác của hắn. Hắn rốt cuộc là ai, ở trong việc này có bao nhiêu phần liên hệ?
Hắn nâng ta dậy, ấn ta trở lại ghế gấp, đem môi dán ở bên tai nhẹ giọng nói: "Tôi đã để lại địa chỉ liên hệ sau túi quần jean của cô. Đến lúc cô tự mình xác nhận, hoan nghênh cô tới tìm tôi." Sau đó hắn đứng thẳng thân mình, mở cửa ra, đối diện với Khương Vũ Bạch cười cười: "Chúng ta bên này cũng vừa kết thúc xong."
Khương Vũ Bạch nhìn sắc mặt cực kỳ khó coi của ta cùng luật sư Trương, hắn nheo mắt lại, giống như đã đánh hơi được cái gì: "Làm sao vậy? Có vấn đề gì à?"
Ta cúi đầu nói cho qua chuyện, "Chỉ là vì thấy được di chúc của hai bác, nhớ tới vài chuyện trước kia nên có chút khổ sở trong lòng."
Những lời này không có nửa câu là giả, ta bây giờ thực sự khó chịu, trong đầu rối tinh rối mù hết cả, ta đơn thuần không biết phải phản ứng thế nào. Cảm giác khẩn trương nhưng vô lực khiến ta hít thở không thông, vành mắt đỏ lên rớt ra hai giọt nước mắt, cũng rất hợp với hoàn cảnh.
Trong cơn hoảng loạn, ta liếc luật sư Trương một cái, chỉ thấy hắn giống như tất cả chưa từng phát sinh, nhìn cùng không thèm nhìn ta, lại bày ra vẻ mặt trung hậu hướng về phía Khương Vũ Bạch. Ghê thật! Kỹ thuật diễn xuất của hắn thật cao siêu, nếu làm diễn viên ắt hẳn có thể vươn ra ngoài lãnh thổ Châu Á. Ta từ nhỏ đến lớn đều rất nghe lời, chưa làm qua cái gì đi ngược với đạo lí, cơ bản đều được người lớn yêu quý. Ta không ăn trộm, không cướp giật, không nói dối (con nhà người ta trong truyền thuyết =.=), giờ bị cuốn vào loại chuyện kinh thiên động địa này, mỗi bước đi đều có thể ảnh hưởng đến vận mệnh của cả thế giới, làm sao có thể bình tĩnh cho nổi. Dù sao ta vẫn không thể diễn chân thật được như hắn.
Khương Vũ Bạch cẩn trọng nhìn phần "Di chúc" trên bàn trong khi Luật sư Trương vỗ vỗ bờ vai hắn: "Hôm nay tôi đã cho hai vị xem qua phần di chúc của mình, dựa theo di nguyện của bà Khương, chúng tôi vẫn tiếp tục bảo quản nội dung di chúc. Băng ghi hình, văn kiện đều không thể mang về. Nhưng việc trao đổi nội dung hai phần di chúc tuỳ thuộc vào quyết định cá nhân của hai người, cái này pháp luật không có hiệu lực."
Luật sư Trương tự nhiên nhìn ta cười cười, ánh mắt như đã chắc chắn ta tuyệt đối sẽ không để lộ chân tướng.
Luật sư đưa chúng ta trở về, trên đường không có nói chuyện một câu nào. Về đến nhà, Khương Vũ Bạch cởi áo khoác ném lên sô pha, sau đó hỏi ta: "Rốt cuộc nội dung di chúc của em là gì vậy? Kỳ thật tôi không nghĩ ra vì cái gì mẹ lại muốn đem di chúc chia làm hai phần, chẳng lẽ có chuyện gì tôi không thể biết sao."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.