Mộ Sắc Tịch Hoa

Chương 50: Mưu đồ đã lâu (2)




"Ba ——— ba ——— ba ———"
Gần, càng gần, bước chân có tiết tấu riêng, tuy không phải rất lớn nhưng lại từng chút gõ vào đáy lòng. Không khỏi ngừng thở, lẳng lặng nhìn phía trước. Tối như mực, đưa tay không thấy năm ngón, chỉ có ánh sáng xanh lục nhàn nhạt, có vẻ càng thêm quỷ dị.
"Cha, ngươi nói sẽ là ai? Bất quá, nhìn Huyết Giao như vậy, ta cũng đoán được là ai!"Cười đắc ý, Mộ Ti Vũ chính là tuyệt đối không quan tâm vị trí của bản thân bị lộ, toàn thân bao phủ một tầng lục quang, có muốn trốn cũng trốn không được, cho nên đơn giản cái gì cũng không câu nệ.
Sủng nịch vỗ vỗ đầu Mộ Ti Vũ, Mộ Tịch Thịnh không ý kiến, nhãn thần thâm thúy, không biết đang tính toán cái gì. Toàn bộ mọi chuyện trong ngày hôm nay có thể rõ ràng, mặc kệ là ai, đều sẽ phải trả giá cho những việc kẻ đó đã làm.
Khoảng cách không phải quá xa nhưng "Người" kia lại đi thật lâu, thanh âm bước chân vẫn như vậy, không lớn không nhỏ, cũng không có bởi cự ly rút ngắn mà to hơn.
"Thế nào còn chưa tới? Hắn vừa đi vừa ngủ à, so với rùa còn chậm hơn!"
Chờ đến không nhịn được, tự nhiên bắt đầu oán giận, Mộ Ti Vũ phát hiện tính tình mình gần đây càng ngày càng táo bạo, cũng không biết bị làm sao, đối bất cứ chuyện gì cũng không còn kiên nhẫn.
Cẩn thận đè lại thân thể Mộ Ti Vũ, chỉ liếc mắt một cái hắn đã biết con trai bảo bối nhà mình muốn làm gì. Ai, bất đắc dĩ thở dài, tâm bắt đầu đề phòng, thứ sắp sửa phải đối mặt còn chưa biết là cái gì đâu!
"A ——"
Một tiếng kêu sắc nhọn cắt ngang không gian, Huyết Giao sợ hãi kêu lên. Tiếng hét chói tai của gã kết thúc, Mộ Tịch Thịnh vô cùng kinh ngạc phát hiện, cách không xa trước mặt bọn họ, không biết từ lúc nào xuất hiện một loạt dấu chân chỉnh tề, phát ánh sáng màu đỏ máu, dưới lục quang yếu ớt chiếu rọi, vạn phần ghê người.
Dấu chân kia đang chậm rãi tiếp cận bọn họ, mỗi bước cự ly đều bằng nhau, tiết tấu giống nhau, thanh âm từng chút từng chút một tới gần.
Một tay ôm Mộ Ti Vũ vào lòng, Mộ Tịch Thịnh mang theo y cẩn thận thối lui, dấu chân kia cũng không có ngừng, trái lại có xu thế nhanh hơn.
"Đây là thứ gì? Không thể nhìn thấy, là Ẩn hình nhân sao?"
Dù cho như vậy, Mộ Ti Vũ vẫn có tâm tình hỏi chuyện, một chút cũng không nhìn ra y khẩn trương.
"Ẩn hình nhân là cái gì?" Mộ Tịch Thịnh kinh ngạc hỏi lại, trời đất, trong miệng bảo bối không nên có nhiều từ ngữ cổ quái như vậy!
"Đại khái là một loại thuật ẩn thân thôi! Bất quá, đây cũng thật là cho chúng ta một kinh hỉ!"
Nói xong, Mộ Tịch Thịnh cũng không tiếp tục lui về phía sau nữa, mà đem Mộ Ti Vũ bảo vệ sau lưng, hai tay đẩy về phía trước, hai quang cầu màu đen thẳng tắp bắn ra ngoài, chuẩn xác đánh lên chỗ vết chân đang hạ xuống.
"A — đừng ———"
Chỉ nghe thấy tiếng rên rỉ trầm thấp, dấu chân dừng lại một chút rồi lại tiếp tục bước tới.
"Thứ này thật đúng là không đơn giản! Mặc Châu, ngươi đến xem đó là cái gì!"
Hiếu kì ló ra nhìn, thấy công kích của Mộ Tịch Thịnh vô hiệu, Mộ Ti Vũ tạm thời triệu hồi Mặc Châu. Một đạo lục quang rực rỡ hiện lên, Mặc Châu tản ra tức giận cường đại từ mi tâm Mộ Ti Vũ xông ra, lẳng lặng bảo vệ trên đỉnh đầu y.
Thứ nhìn không thấy gì kia tựa hồ kiêng kị lực lượng của Mặc Châu, dừng lại cước bộ, không tiếp tục tiến lên, chỉ có Huyết Giao ngồi xổm trong góc phòng run rẩy, giống như thứ không nhìn thấy đó là khắc tinh của gã.
"Mặc Châu, đây là thứ gì, ngươi biết không?"
Thực sự rất thú vị, trong trí nhớ của Mộ Ti Vũ, cho dù là thuật ẩn thân cũng không làm được như vậy. Trên thiên hạ này, không có thuật ẩn thân của bất cứ người nào có thể giấu được ánh mắt của y, cho dù là thần cũng không ngoại lệ.
"Đây là Ẩn Đà!"
"Ẩn Đà? Là cái gì?"
Mặc Châu quả nhiên không làm cho bọn họ thất vọng, vừa nhìn liền lập tức biết được lai lịch của thứ này. Trong không khí có thể nghe được tiếng hít thở ồ ồ của thứ gì đó, tâm của thứ gọi là Ẩn Đà đó bị rối loạn.
"Ẩn Đà là một loại người nhưng cũng không phải người. Bọn họ không có lực lượng cực đại, lại sinh ra đã trong suốt, ngoại trừ người cùng tộc, bất luận là ai cũng nhìn không thấy bộ dạng của họ."
"Còn có người như vậy sao? Thật thú vị!"
Nghe được chuyện hứng thú, Mộ Ti Vũ trực tiếp quên luôn Ẩn Đà trước mắt, chuyên tâm nghe Mặc Châu nói chuyện. Mộ Tịch Thịnh gương mặt lạnh băng, tuy vẫn nghe nhưng càng nhiều là chú ý động tĩnh của Ẩn Đà bên kia.
"Ẩn Đà này có một nhược điểm trí mạng, dù thân hình có thể biến mất nhưng không thể ẩn giấu vết chân, hơn nữa bọn họ còn có một bản lĩnh cao cường, đó là có thể cùng nhân loại dung hợp. Người cùng bọn họ dung hợp không chỉ có thể có được năng lực của Ẩn Đà, còn có thể tăng lực lượng đến vô cùng."
Không nhanh không chậm nói xong, Mặc Châu tuyệt không lo lắng Ẩn Đà này nổi bão. Nàng từ lâu đã định liệu trước, thấy Mộ Ti Vũ hứng thú nghe, cũng nói càng tỉ mỉ.
"Ngươi biết rất rõ ràng!" Một thanh âm thô ách khó nghe vang lên, cùng thanh âm êm dịu dễ nghe của Mặc Châu hình thành đối lập cường liệt.
Quả nhiên, mỹ nhân phải đứng cạnh rất nhiều sửu nhân mới có thể phụ trợ mình càng thêm thiên sinh lệ chất, cũng chỉ có thanh âm này phụ trợ mới có thể thể hiện được sự xuất trần của nàng.
Theo thanh âm phát ra, tại chỗ vết chân cuối cùng, một bóng người chậm rãi hiển hiện, bắt đầu từ bàn chân, sau đó là toàn bộ chân, rồi bụng, thân trên, hai tay, đầu...
Trên mặt lúc đầu chỉ hiện ra da mặt trắng bệch, cái gì cũng không có, giống như vẽ tranh, từ từ xuất hiện tơ máu, hai mắt dần dần lộ ra, rồi đến mũi, miệng, lông mày, chính là Nạp Tháp Khanh Nhai.
"Quả nhiên là ngươi, nói, ngươi làm tất cả những chuyện này rốt cuộc có mục đích gì?"
Kỳ thực chân tướng cũng không cần vạch trần, Mộ Ti Vũ chỉ cần biết thủ phạm là Nạp Tháp Khanh Nhai, chỉ là không nghĩ tới phương thức lên sân khấu của hắn lại mới mẻ độc đáo như thế, rất có tiềm chất tạo nên bầu không khí kinh khủng.
"Mục đích? Khặc khặc khặc ——" Trên gương mặt không chút thay đổi lộ ra nụ cười buồn nôn, hai tròng mắt Khanh Nhai giống như sắp rớt ra, "Ta muốn tất cả mọi người phải chết, ta muốn phá hủy thế giới!"
Tựa hồ là nghĩ tới điều gì, gương mặt của hắn càng thêm dữ tợn, ngũ quan đều vặn vẹo vào nhau.
"Bắt đầu từ các ngươi!"
Máu, chỉ có máu mới có thể làm cho tâm linh hắn bình an. Khanh Nhai điên rồi, liên tục theo đuổi lực lượng, chỉ vì muốn hủy diệt toàn bộ.
Nhanh chóng đánh tới phía trước, cho dù biết rõ vầng sáng của Mặc Châu có thể gây thương tích cho mình, cước bộ cũng không đình chỉ. Quanh thân phát sinh bạch quang chói mắt, bạch quang qua đi còn lại là huyết vụ(màn sương bằng máu) nồng đậm, kết hợp lực lượng của Ẩn Đà cùng Huyết Giao, Khanh Nhai từ lâu đã biến thành một quái vật.
"Chỉ bằng ngươi cũng muốn chơi ta!"Không đợi Mộ Tịch Thịnh phản ứng, Mộ Ti Vũ đã nhảy vọt lên phía trước, "Cha, ngươi đứng cạnh nhìn. Hừ, thù của bản thân chỉ có bản thân báo mới thỏa mãn!"
Trước khi huyết vụ kịp quấn lên người, Mộ Ti Vũ đã nhanh chóng triệu Mặc Châu, vầng sáng của Mặc Châu lấy đỉnh đầu Mộ Ti Vũ làm trung tâm từng vòng từng vòng phiêu tán ra ngoài, huyết vụ chỉ cần đụng tới liền biến mất vô tung vô ảnh.
"Chết, chết, các ngươi đều phải chết!"
Mặt ngoài thân thể bắt đầu xuất hiện vết thương, da bị ăn mòn, lộ ra thịt đỏ sẫm bên trong, hiện ra mạch máu, máu kia chỉ thong thả lưu động bên ngoài miệng vết thương, cũng không chảy xuống. Dù cho như vậy, Khanh Nhai giống như cũng không có cảm giác, không ngừng liều mạng xông lên phía trước, huyết vụ tán đi, thân thể hắn liền mất đi lớp bảo vệ.
Tâm đã chết, người cũng sớm đã chết. Khi một màn kia thoáng hiện lên trước mắt, trong lòng Khanh Nhai đã không còn gì khác, chỉ muốn trả thù mọi người. Không ai có thể sống sót, hắn cần máu của bọn họ để cúng tế y, tế người hắn yêu.
Đã không còn cảm giác đau đớn, thần thì thế nào, hôm nay cũng phải chết trong tay con kiến là hắn.
...
"Có đúng hay không rất thú vị?"
"Quả nhiên rất tốt, không nghĩ tới yêu có thể khiến con người điên cuồng như thế!"
"Ai cũng đều chơi vui như vậy, nhân loại hay thần thì cũng như nhau! Bất quá Khanh Nhai kia chỉ sợ không phải đối thủ của Mộ Ti Vũ, ai, chỉ có thể làm một hồi kịch hay thôi!"
Hai nam tử đứng một bên, không coi ai ra gì nói chuyện, đôi mắt bọn họ đều chằm chằm nhìn về một hướng, đó là một mặt gương đồng, bên trong gương chiếu cảnh tượng trận ác đấu.
"Không sao, nhân loại không được, chúng ta không phải còn có một bán thần có thể lợi dụng hay sao?"
"Ngươi nói Mạc Cơ? Sớm chỉ biết ngươi lắm mưu ma chước quỷ! Ha hả ——"
Hai người nhìn nhau cười, sau đó không nói gì, lẳng lặng xem cuộc vui.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.