Từng đội, từng đội binh lính tới lui tuần tra ở trên đường, kiểm tra mỗi một bách tính, khách lữ hành qua đường, nhất là tổ hợp 2 nam tử tuổi trẻ đi cùng nhau kiểm tra càng tỉ mỉ, làm cho bách tính vốn đang an cư lạc nghiệp không khỏi nhân tâm hoảng sợ, nghĩ có phải hay không đã xảy ra đại sự gì, quốc gia có đúng hay không sắp có điều thay đổi?"Ngươi nói coi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Ai, ta làm sao mà biết được!", Một nữ phụ nhỏ giọng nói thầm, đột nhiên thần bí nhìn bốn phía một chút, xác định không có ai chú ý các nàng bên này, mới tiến tới thì thầm bên tai người bên cạnh, "Nhưng mà hai ngày trước, ta nghe tẩu tử Trương gia nói tướng quân đại nhân của chúng ta bị bệnh, bệ hạ dán bố cáo tìm danh y! Cũng không biết có trị được không?"
"Tướng quân đại nhân? Đó chính là chiến thần nha, như thế nào lại bị bệnh?"
"Ta làm sao mà rõ! Bất quá mấy ngày nay điều tra lục soát rất chặt, ta đều bảo nam nhân nhà ta ít ra ngoài đường thôi, miễn cho vướng phải chuyện không tốt. Nhị Mặt Rỗ, ngươi cũng mau mau nhanh về nhà bảo người nhà cẩn thận đi, thế đạo bây giờ, cái gì cũng không thể nói chính xác được đâu!"
"Đúng vậy, vẫn là Thúy Hoa cô chu đáo, ta đây phải về nhà ngay!"
Hai người phụ nữ buồn chán đứng ở sạp bán đồ ăn vặt góc đường tám chuyện, chỉ chốc lát sau liền tản đi, tuy rằng đã tận lực giảm nhỏ tiếng nói nhưng vẫn bị người có tâm nghe thấy hết. Nghĩ tới lời nói của hai nữ nhân kia, Mộ Ti Vũ không khỏi buồn cười, đương nhiên, y cũng không có cố nín cười làm gì, khóe miệng nhẹ nhàng co giật, chỉ chốc lát sau đã không quan tâm cười nghiêng ngả ngã vào trong lòng Mộ Tịch Thịnh.
Bất đắc dĩ ôm lấy tiểu nhân nhi đang cười đến thở gấp kia vào lòng, Mộ Tịch Thịnh sủng nịch nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn, bất lực lắc lắc đầu.
"Được rồi, đừng cười nữa, nhanh ăn đi! Ngươi không phải kêu đói bụng sao, để lâu thức ăn nguội mất!"
"Cha, ngươi cũng không cho người ta cười nhiều một chút! Người không thấy hai đại nương vừa rồi sao? Lớn lên xấu như vậy, ta xem nam nhân nhà nàng cũng không dễ nhìn hơn đâu, chẳng lẽ còn sợ bị ai nhớ thương?"
"Cái miệng của ngươi càng ngày càng không có quy củ, thật muốn bịt nó lại, không cho nó phun ra lời lẽ nào không tốt nữa!"
Làm bộ muốn ở trước mắt bao người hôn lên cái miệng nhỏ lúc nào cũng chọc tức chết người không đền mạng kia, Mộ Ti Vũ lập tức bị dọa. Da mặt của y tương đối mỏng, còn chưa có muốn cho người khác tham quan miễn phí, huống chi hai người họ hiện tại còn đang cải trang nha, ngươi nói, hai nữ tử dung mạo xinh đẹp lại ở trên đường cái không coi ai ra gì ôm hôn, không phải là muốn dọa chết người ta sao?!?
Hóa ra sau ngày hôm kia, bọn họ cũng không có rời khỏi cái trấn nhỏ này, mắt thấy cũng không có người đi truy tung mình, hai người đơn giản đi du sơn ngoạn thủy luôn, nào biết đâu chỉ mới qua vài ngày, Trục Nguyệt quốc bắt đầu lục soát tìm những nhóm hai nam tử trẻ tuổi đi với nhau, hành động này nói rõ là nhắm vào hai người bọn họ, không khỏi làm cho cả hai có chút nghi hoặc, cũng phải việc lục soát này không đúng, mà là thời điểm lục soát!
Hai người lập tức quyết định thay nữ trang, tiếp tục ở lại Trục Nguyệt đợi, nhìn xem nữ vương kia rốt cuộc muốn làm cái quỷ gì. Vì thế, bọn họ còn cố tình quay trở lại kinh thành, may mà chiêu hiểm này ra thật tốt, một đường đi tới, mức độ tra soát ngày càng giảm đi, quả nhiên nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất.
...
"Tiên sinh, chúng ta theo lời ngài đã nghiêm mật kiểm tra ở trấn nhỏ kia nhưng đều không tìm được tung tích của Mộ gia gia chủ, bọn họ sợ rằng đã ly khai, nếu như vậy chỉ sợ sẽ có chút rắc rối!"
"Ha ha, Bích Anh đại nhân không cần lo lắng, ta đã tính đến sư huynh bọn họ sẽ trở lại đây, các ngươi có thể ở kinh thành tìm được bọn họ!"
"Kinh thành, thực sự?"
Bích Anh có chút không tin mở to hai mắt, tìm nhiều ngày như vậy, đừng nói người, ngay cả cái bóng cũng không thấy, nàng gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng.
Mọi người ai cũng không được rảnh rỗi, bệ hạ nhất thời ngã xuống, người khác mới biết được xưa này ngài có bao nhiêu khổ cực. Quốc gia to như vậy, ai cũng có thể thiếu nhưng nhất định không thể không có Hách Liên Khởi Tô a!
"Bản công tử sao có thể lừa gạt đại nhân, nếu như không tin thì ngài cứ dẫn người đi lục soát đi! Bất quá———"
Trông Bích Anh đang lo lắng nhìn mình, Mạc Cơ nhưng lại nổi hứng muốn chơi đùa.
"Bất quá cái gì? Chỉ cần tiên sinh ra điều kiện, Bích Anh sẽ tận lực hoàn thành!"
"Ai ~ Nếu Bích Anh đại nhân đã nói vậy, điều kiện cũng không có gì, chỉ hi vọng ngươi đáp ứng một yêu cầu của ta!"
"Cái gì? Mời ngài cứ nói!"
"Chính là nghìn vạn lần không thể để sư huynh ta biết ta đang ở đây, bằng không đừng nói gì đến cứu trị cho nữ vương, hắn ngay cả tới cũng sẽ nhất định không chịu tới!"
"Đây là đương nhiên, xin tiên sinh yên tâm. Vậy tiên sinh, chúng ta phải làm sao mới tìm được Mộ gia gia chủ?"
Hướng Bích Anh vẫy vẫy tay, ý bảo nàng tiến lại gần, "Các ngươi lần này không thể chỉ tìm tra nam tử, ngay cả nữ tử cũng không được buông tha. Nếu phát hiện có người khả nghi, đem cái này thả lên người bọn họ, bọn họ bảo đảm chạy không được!"
Cười gian lấy ra một bình dược lục sắc, dưới con mắt nghi hoặc khó hiểu của Bích Anh, nhét vào tay nàng.
"Được rồi, ta cũng mệt rồi, chúc đại nhân mã đáo thành công!"
Làm bộ uể oải ngáp một cái, Mạc Cơ lập tức khép cửa phòng lại, đem Bích Anh còn có chút khó hiểu nhốt ngoài cửa. Phương pháp đã nói cho các nàng, về phần có tìm được hay không không liên quan gì đến y.
Kỳ thực Mạc Cơ vẫn hy vọng các nàng có thể tìm được bọn Mộ Tịch Thịnh, bởi vì..... như thế mới có trò hay để xem, nghĩ đến đó, cái kẻ luôn e sợ thiên hạ chưa đủ loạn kia tung tăng nhảy nhót vui mừng đến triệt để.
"Bây giờ không có chuyện gì để làm, đi xem xem hai công tử của ta đang làm gì mới được, mấy ngày không chà đạp bọn họ, có chút không quen!""
Nhỏ giọng lầm bầm, Mạc Cơ quỷ dị biến mất khỏi căn phòng, sau đó lại quỷ dị xuất hiện trong phòng bọn Tiểu Ngải. Đột nhiên nổi ý xấu muốn xem bọn họ đang làm cái gì, Mạc Cơ không có hiện ra chân thân mà ẩn thân đứng giữa gian nhà.
Trong phòng im ắng, không có bất luận thanh âm nào, điều này làm cho Mạc Cơ thật nghi hoặc, chậm rãi xuyên qua căn phòng, đi vào phòng trong, lại cái gì cũng không phát hiện.
Bích Anh an bài cho bọn Tiểu Ngải ở trong thiên điện, tuy nói là thiên điện nhưng phòng ở cũng không nhỏ. Bởi cả bọn bị hạn chế hành động cho nên Mạc Cơ rất nhanh loại bỏ khả năng bọn họ trốn ra ngoài.
"Hai tên này rốt cuộc chạy đi đâu? Thực sự là không bao giờ làm cho người khác bớt lo, cũng chỉ có ta mới nguyện ý cho bọn hắn làm tiểu tư, còn người khác á, hừ ~"
Ở trong phòng tìm một vòng, cái gì cũng không có, Mạc Cơ không khỏi có chút sốt ruột. Cùng hai người kia ở chung một thời gian ngắn, chính vì có hai người họ ở bên, y mới có thể cảm thấy sinh hoạt có chút lạc thú, lúc trước là mình "liều mình" cứu bọn họ, cho nên trừ khi chính y đạp bọn họ đi, bằng không hai tên tiểu tử này đừng nghĩ bỏ lại y rời đi.
"Kỳ quái, rốt cuộc đã chạy đi đâu? A, đó là cái gì?"
Trước mắt, một tia sáng hiện lên, rất nhanh lại biến mất, Mạc Cơ hiếu kì nhanh chóng đuổi theo.