Tiếp được thân thể hương nhuyễn vội vàng chạy đến kia, Mộ Tịch Thịnh lập tức buộc chặt hai tay, ôm chặt nhân nhi trong lòng, dáng điệu như là sợ hãi giây tiếp theo Mộ Ti Vũ sẽ biến mất. Vui sướng khi mất đi lại có lại làm nội tâm hắn trăm mối ngổn ngang, không ngôn ngữ, không ánh mắt, chỉ chăm chú ôm nhau, "thình thịch thình thịch" – tiếng tim đập gấp gáp biểu hiện nỗi nhớ triền miên những ngày qua.Thập Tứ nương không có hạ kiệu, chỉ ngồi yên bên trong, lẳng lặng nhìn, lúc này đây bản thân xem như làm được một việc tốt rồi!
"Khởi kiệu!"
Buông vải mành, đem tình cảnh kia ngăn ở bên ngoài, vẻ mặt nàng lạnh lùng, tâm tư không biết bay đến nơi nào.
"Nàng đi."
"Ừm, không cần lo cho người khác, chúng ta cũng ly khai thôi!"
"Cha, không nên trách nàng, nàng cũng là bất đắc dĩ!"
"Được ——— Chỉ cần ngươi trở về, ta thế nào cũng được!"
Đưa tay cuốn cuốn lọn tóc nhi tử, Mộ Tịch Thịnh nắm tay y, hai người ở dưới ánh trăng thanh lãnh, trên ngã tư đường rộng lớn không người chậm rãi bước đi, tuyệt không lo lắng liệu sẽ có truy binh hay không, bởi vì căn bản là không cần lo lắng.
"Cha, người mấy ngày này có nhớ tới ta hay không?"
"Sao có thể không nhớ?"
"Nhớ bao nhiêu, nhiều như vậy?" Đưa tay ra một khoảng, "Hay là như vậy?" Cách hai tay rộng thêm một khoảng. Lúc này Mộ Ti Vũ giống như hài tử mới lớn, nóng lòng muốn tìm chứng cứ địa vị của mình trong lòng người yêu.
"Đồ ngốc —— Một chút đó sao đủ làm ví dụ ——!"
Cười đem cánh tay đang nỗ lực mở lớn của nhi tử kéo lại, đem bàn tay nhỏ bé kia nắm trong tay mình, thuận thế ôm lấy, cúi đầu, hạ xuống nụ hôn triền miên.
Không nhịn được vươn đầu lưỡi, tinh tế miêu tả cánh môi đã lâu chưa được thưởng thức, một lần lại một lần, xúc cảm mềm mại làm hắn say mê, ôn nhu dò xét tiến vào, mút lấy, dây dưa, đây là ngọt ngào thuộc về tình nhân.
Không muốn buông ra cánh môi đã bị mình mút đến sưng đỏ, nhãn thần Mộ Tịch Thịnh càng thêm thâm thúy. Lúc này Mộ Ti Vũ phá lệ mê người, cánh môi hơi sưng hé mở, tinh tế thở dốc, nhãn thần mê ly, hai má ửng hồng không khỏi làm người ta muốn yêu thương một phen.
"Vũ nhi ———"
Có chút thô bạo đem y ấn vào trong ngực mình, thanh âm trầm thấp gợi cảm vang lên bên tai Mộ Ti Vũ, hô hấp ẩm ướt nóng rực xẹt qua vành tai mẫn cảm, chơi đùa khiến thân thể Mộ Ti Vũ muốn mềm nhũn.
"Cha, không cần ——"
Thanh âm yêu kiều ngọt ngào làm cho người nghe khớp xương đều ngứa ngáy, thật muốn lập tức nhào tới tử hình ngay tại chỗ. Chính là bây giờ đang tại trên đường cái, hắn không muốn vì để thỏa mãn dục vọng nhất thời của mình mà làm Vũ nhi bị người khác nhìn thấy.
"Vũ nhi, chúng ta trở về đi!"
Nỗ lực khắc chế, Mộ Tịch Thịnh ở trong lòng cảnh cáo bản thân, hiện tại không phải lúc nghĩ tới điều này, vẫn trở về trước thì tốt hơn. Tuy rằng hắn không sợ hãi thế lực của nữ vương Trục Nguyệt quốc kia, thế nhưng xung đột có thể tránh vẫn tốt hơn là cứng đối cứng – lưỡng bại câu thương.
...
Cỗ kiệu ở cửa cung bị người ngăn cản, hiển nhiên là đã sớm có chuẩn bị.
"Công chúa, bệ hạ tới, ngài ———"
Bích Anh tiêu sái đi tới bên kiệu bẩm báo. Đợi một hồi, Thập Tứ nương mới miễn cưỡng mở miệng.
"Ta đã biết!"
Bích Anh lập tức đưa tay vén màn kiệu, tiến lên đỡ lấy Thập Tứ nương xuống kiệu, Hách Liên Khởi Tô chắc hẳn ở đây chờ đã lâu.
"Trận thế thật lớn! Kinh động đến cả Khương Quân!"
Không thèm để ý liếc nhìn tới binh lính xếp thành hàng hai bên, còn mắt chỉ chăm chú nhìn người nào đó đang ngồi trên bước liễn(1) hoa lệ, gương mặt giống y hệt bản thân.
Ngoài ý muốn chính là Hách Liên Khởi Tô rất yên ổn trầm tĩnh, dù sao bản thân xem như đã phá hủy đại kế của nàng. Nói đến khó hiểu thì phải là bộ dạng của Khương Quân.
Lúc này, đôi mắt to của Khương Quân trợn tròn, môi mím chặt thành một đường thẳng, hai gò má hơi đỏ lên. Đương nhiên, Thập Tứ nương cũng không nhận ra đây là nàng ta vì nhìn thấy mình mà kích động, nhất định là bị chọc tức. Tình huống bây giờ có đúng hay không nên gọi là hoàng đế chưa vội, thái giám đã gấp? Hình dung như vậy tựa hồ cũng có chút không chuẩn xác, dù sao Khương Quân cũng không phải là thái giám, nàng là tướng quân.
"Người đi rồi?"
Hai người cứ như vậy không coi ai ra gì đối diện, người chung quanh đều là để trang trí. Đấy là nếu như bỏ qua ánh mắt giết người của Khương Quân thường thường phóng tới.
"Đúng vậy!"
"Chúng ta trở về đi!"
"Trở về? Bây giờ?"
"Ừ, trở về đi! Lên kiệu ngồi cùng cô!(2)"
Nghe vậy, Thập Tứ nương cũng không từ chối, ỡm ờ bước lên kiệu.
"Cái gì? Cứ như vậy là xong?" Khương Quân vẻ mặt không thể tin nổi kêu to, "Bệ hạ, mỹ nhân của ta bị nàng thả mất, ngài ngay cả mắng cũng không mắng nàng một câu, còn cho nàng ngồi chung kiệu! Bệ hạ——"
Mặc kệ thanh âm Khương Quân vang vọng toàn bộ hoàng thành cũng không ai để ý tới nàng. Bọn thị vệ bảo vệ bốn phía bước liễn, chậm rãi trở về nội cung. Chỉ còn Khương Quân hoa hoa lệ lệ bị bỏ rơi, mắt thấy từng người từng người đi qua nàng mà ngay cả liếc cũng không liếc nhìn nàng một cái.
"Các ngươi, các ngươi ——" Khương Quân đã tức giận nói không ra lời, "Hừ, ngài không đi tìm, ta tự mình đi!"
Nói xong thở phì phì chạy theo hướng ngược lại.
...
"Vì sao không trách ta?"
Lớp vải thật dày chắn tầm nhìn người khác, cũng ngăn thanh âm truyền ra.
"Không có vì sao, kỳ thực người đi rồi cũng tốt! Đỡ cho Khương Quân mỗi ngày bám theo ta ồn ào!"
"Chỉ vì vậy?" Thập Tứ nương hiển nhiên không tin, "Đây chính là then chốt giúp ngài tranh đoạt thiên hạ!"
"A Nhiên, muội cho rằng ta không có Mộ Ti Vũ sẽ không thể tranh đoạt thiên hạ sao?"
"Ta ——"
"A Nhiên, những người như Linh lạc sẽ không quan tâm đến chuyện trong thiên hạ, hiện tại ta và muội ở cùng một chỗ, như vậy là đủ rồi. Kỳ thực ta lúc đầu cũng không phải là một đế vương có hùng tâm, một khi đã như vậy, bỏ công đi bắt một người không biết có thực như trong lời đồn đãi hay không, lại đi làm một vài chuyện vô dụng, không phải rất không đáng giá sao?"
Hách Liên Khởi Tô uyển chuyển đem ý nghĩ nội tâm bản thân chậm rãi nói ra, lúc này các nàng là tỷ muội nhiều năm không gặp. Không phải đế vương cùng thần tử, cho nên cũng không cần tự xưng vương.
"Xin lỗi ———"
Câu này là lời xin lỗi Thập Tứ nương chân tình muốn nói, cũng không phải chỉ vì một chuyện này, còn có rất nhiều chuyện, bao gồm cả lần biết rõ Hách Liên Khởi Tô đứng ngoài Tây Vân điện, bản thân lại chỉ lạnh lùng đứng nhìn.
"Giữa chúng ta không cần nói những lời đó!"
Đưa tay nắm lấy đôi bàn tay đã lạnh lẽo của người kia, "Nhìn muội xem, biết rõ đem lạnh cùng không mặc thêm nhiều áo một chút! Nhiều năm như vậy còn chưa biết tự chiếu cố bản thân!"
"A tỷ!"
Biệt danh khi còn bé cứ như vậy không hề cách trở kêu ra, Thập Tứ nương mạnh mẽ nhào vào trong lòng Hách Liên Khởi Tô, nước mắt không biết từ lúc nào đã thấm ướt viền mắt, tất cả mọi người đều thay đổi, thế nhưng "A tỷ" luôn thương yêu mình nhất vẫn chưa từng thay đổi.
"Thật là, đã lớn như vậy, còn giống y một tiểu hài tử!"
Xoa xoa đầu Hách Liên Khởi Nhiên, Hách Liên Khởi Tô cười cười nói nhưng thanh âm run run che giấu không được chuyện nàng cũng rơi lệ.
Hai người, đều là nữ nhân mạnh miệng, từ nhỏ đến lớn đối mặt đủ chuyện làm nàng không thể khóc, nhưng mà vào giờ khắc này, các nàng cũng chỉ là người thường mà thôi, "Ôm ấp của ta, vĩnh viễn là nơi cho muội trở về!"
...
"A Nhiên, ta đợi muội trở về, muội nghìn vạn lần không thể quên ta!"
"A tỷ, chúng ta cũng không phải tiểu hài tử, ta sao có thể quên tỷ? Ngày mai, tỷ đừng tới tiễn ta, miễn cho khóc sướt mướt làm người chê cười!"
"Nhưng mà ——— "
"Được rồi, ta muốn ngủ!"
"Vậy —— Ta không làm ồn muội —— "
"Ân, đem nay ta muốn ôm tỷ ngủ!"
"Được, ôm ấp của ta vĩnh viễn là nơi cho muội trở về! Tùy thời hoan nghênh muội tới ôm!"
"Hừ —— Ra vẻ —— "
Hai nữ hài nho nhỏ, ôm nhau nằm trên giường lớn, dùng nhiệt độ cơ thể chia sẻ cho nhau ấm áp. Ngày mai các nàng sẽ chia ra, không biết bao nhiêu năm sau mới có thể gặp lại, thế nhưng dù có bao nhiêu cách trở, dù các nàng có cách nhau hàng vạn dặm, ràng buộc huyết thống là vĩnh viễn.
...
Chú thích:
(1) Bước liễn: Ai xem phim cổ trang sẽ biết cái này, là loại kiệu 4 người khiêng, bình thường chỉ có 1 ghế tựa, không có mui và 4 vách che như loại kiệu thông thường nhưng khi đi ra ngoài cung có thể gắn thêm mái che và màn phủ xung quanh.
(2) Cô: Cách xưng hô của người bề trên với bề dưới, đồng nghĩa với "quả nhân", "bản vương", "trẫm"... ta để nguyên "cô" là vì... nó ngắn =)))))