Mở Ra Ngoại Đeo Liền Xuyên Qua

Chương 64: Sủng vật X Đến nơi




Điểm dừng chân đám Tiểu Duy truyền tống là một ngọn đảo đơn độc trên đại dương, nếu tiếp tục đi tới thì phải ngồi thuyền mới có thể vượt qua biển Đỏ, đến thung lũng Hồng Phong.
Mà làm cho bọn họ há hốc mồm là, dân cư ở trên đảo cư nhiên không có một ai, toàn bộ thôn xóm giống như bị người cướp sạch không còn chút gì, người, vật phẩm tất cả đều biến mất, ngay cả nhà cửa cũng đều sụp đ, đúng với cái tên Cô đảo.
Không có bóng người, không có vật phẩm, cũng có nghĩa là không có con thuyền.
Tiểu Duy cau mày nói thầm mang mấy người kia theo thật là phiền toái, bây giờ muốn chạy cũng không được, phi thảm chỉ có thể ba người ngồi, vậy những người còn lại thì làm sao bây giờ? Cự long tộc thi không sao, chỉ bay một chút là được nhưng mấu chốt là con người.
Thaid đi theo Cathy lo lắng tìm manh mối ở bờ biển, muốn nhìn một chút xem liệu có con thuyền nào bị bỏ quên không, tiếc là kết quả lại làm cho người ta thất vọng.
Biển Đỏ này có một đặc điểm đặc biệt đó là không thể truyền tống, mặc kệ là ngươi dùng truyền tống thạch hay là truyền tống trận cũng không có cách nào xuyên qua biển Đỏ, cho nên nếu lựa chọn đường biển, cậy thì không thể là truyền thống.
Bây giờ đối với đám Tiểu Duy mà nói, biện pháp duy nhất chính là ngồi thuyền đi qua, nhưng là đảo này một người cũng không có thì làm sao có thuyền được, chẳng lẽ muốn bọn họ phải đốn củi ghép thuyền đi qua?
Morrie Sickles và Shere đối với chuyện này cũng không vội, lại nói bọn họ cũng chỉ là đi xem náo nhiệt, Morrie Sickles hứng thú với sắc đẹp của Tiểu Duy, mà Shere tắc hứng thú với thực lực của Tiểu Duy. Lại nói, Alois vẫn còn phải không kiểu như là đế vương tại thượng, ít nhất hắn còn mở miệng hỏi Tiểu Duy một câu.
“Tiểu Duy, chúng ta phải bay sao?”
Những lời này lập tức đưa tới Tiểu Duy xem thường, “Ngươi có thể bay qua vậy bọn họ có thể sao?”
“Vậy làm sao bây giờ?”
Một cái hai cái cũng chỉ biết hỏi làm sao bây giờ làm sao bây giờ, Tiểu Duy rất phiền chán, chắp tay sau lưng nhìn Cathy và Thaid từ nơi không xa đã đi tới.
“Thế nào?” Claude vội vàng hỏi.
Cathy không nói chuyện, chỉ lắc lắc đầu, vài người nhìn nhau sau đó tất cả đều quay đầu nhìn về phía Tiểu Duy.
Phía sau, Tiểu Duy đột nhiên cảm giác được huyệt thái dương lập tức chết lặng .
Đám người kia đều là tật xấu thần mã a? Cô là vạn năng sao? Vừa gặp phải chuyện không giải quyết được lập tức đều xem mình, thật sự là ORZ.
Đứng ở bờ biển, Tiểu Duy hướng về thung lũng Hồng Phong nhìn lại, lúc này mặt trời vừa vặn từ dưới biển nhô lên, ánh nắng màu vàng nháy mắt rải đầy mặt biển, lấp lánh lóa mắt. Tiểu Duy xoay người, nhìn mấy người đứng phía sau, mở miệng gằn từng chữ hỏi:
“Nếu ta cũng không có biện pháp, vậy làm sao bây giờ?”
Mấy người kia sắc mặt lập tức trở nên bảy sắc cầu vồng trông rất đẹp mắt, lại cũng chỉ có thể hai mặt nhìn nhau, nói không nên lời cái gì .
Tiểu Duy trên mặt từ từ lộ ra nụ cười lạnh lùng, loại này ở trong trò chơi mà nói thì đây là chuyện nhỏ đến không thể nhỏ hơn, nhưng đặt vào hiện thực thì lại làm cho người ta không thể. . . . . . Nghĩ lại đã cảm thấy khó thở.
“Mục sư biết du thượng thủy hành không?” Tiểu Duy mặt không chút thay đổi nhìn Theodore đại chủ giáo hỏi, giáo chủ đại nhân cấp bậc cao như vậy, tchuyện nhỏ như di chuyển trên nước hẳn là biết đi?
Nhưng làm cho người ta không nghĩ tới là, mọi người bao gồm cả Theodore đại chủ giáo đều lộ vẻ kinh ngạc nhìn Tiểu Duy, du thượng thủy hành là kỹ năng chỉ có Giáo Hoàng đại nhân mới có thể a! Là bọn hắn tùy tùy tiện tiện một cái giáo chủ có thể học được sao?
Tiểu Duy nhìn sắc mặt bọn họ liền biết vị đại giáo chủ này không được, không khỏi ai thán trong lòng, cô rốt cuộc là tạo cái gì nghiệt mà lại để cho mấy người này đi theo a.
Nâng tay cho mỗi người đều bỏ thêm một cái du thượng thủy hành, cũng dẫn đầu đi sâu vào trong biển. Đối với Tiểu Duy cường đại, mọi người đã thấy rất bình thường, nhưng mọi người kinh ngạc là chẳng lẽ Tiểu Duy chuẩn bị dùng nó để đi sao?
Ngay khi tất cả mọi người rối rắm vấn đề này, Tiểu Duy lại nâng tay, dưới chân liền xuất hiện một ma pháp trậnmàu lam lớn, theo chú ngữ không ngừng đi ra từ trong miệng cô, ma pháp trận quang mang cũng càng ngày càng sáng, cuối cùng ma pháp trận ở dưới đáy biển cũng dâng lên theo, giống như có cái gì đó muốn thoát khỏi mặt biển ra.
” Tiểu Duy, cẩn thận. . . . . .” Alois còn chưa nói xong thì thấy một con cự mãng ba đầu lớn đi ra từ đáy biển, vảy trơn dính nước biển cộng thêm ánh mặt trời phản xạ trở nên sáng lóa, chói mắt lại chói mắt.
“Thủy vương ba đầu . . . . . .” Karle Sellecti lẩm bẩm mấy chữ, kinh ngạc nhìn sủng vật trong truyền thuyết của Rồng Biển Cả, không nói nên lời.
Thủy vương ba đầu xác thực đã từng là sủng vật của Rồng Biển Cả Morrie Sickles, chẳng qua là ở trăm năm trước kia bởi vì cùng một mỹ nữ nào đó trong hậu cung của Morrie Sickles yêu đương vụng trộm, mà bị Morrie Sickles đuổi đi, sau đó không còn người nhìn thấy bóng dáng của nó .
Cho tới bây giờ. . . . . . Ngay cả Morrie Sickles bản thân cũng cảm thấy kinh ngạc, vốn là sủng vật của mình, bây giờ lại bị một cô gái nhỏ loài người tùy tùy tiện tiện gọi về đi ra, đây quả thực. . . . . . Rất không thể tưởng tượng được.
Lúc này Morrie Sickles nheo mắt lại, bắt đầu đánh giá Tiểu Duy đứng cách đó không xa.
Lần đầu nhìn thấy cô là kinh diễm, càng về sau làm cho hắn khiếp sợ là thực lực cường đại, và hiện tại có rất nhiều cảm giác và ngôn ngữ khó nói nghẹn trong lòng, nhưng lại làm cho hắn cảm thấy có chút rầu rĩ khó chịu, không riêng gì bởi vì sủng vật vốn của mình bị người khác gọi về đi, còn có nhiều cảm xúc khác nữa, phức tạp và tụ tập.
Kỳ thật thủy vương ba đầu này là một trong những triệu hồi thú của Tiểu Duy mà thôi, từ khi Tiểu Duy còn ở trong trò chơi đã có được triệu hồi thú. Nhớ ngày đó vừa mới thu phục Alois còn tại đế đô hỗn giang hồ, cô từng đem đám triệu hồi thú phóng ra cùng nhau ăn cơm, chẳng qua là đặc biệt dặn dò chúng thu nhỏ lại mà thôi.
Tiểu Duy biết thủy vương ba đầu đã từng là sủng vật của Rồng Biển Cả Morrie Sickles, lúc trước có thể được đến nó cũng là thần xui quỷ khiến , nhưng dù sao cũng là Morrie Sickles tự mình đem thủy vương ba đầu đuổi đi, hôm nay cô lại tiến hành triệu hồi, thân là Rồng Biển Cả Morrie Sickles cũng không thể nói gì.
Quả nhiên, so với những người khác kinh ngạc, Morrie Sickles trấn định hơn nhiều, vốn vẫn luôn tươi cười xấu xa, lúc này lại hơi đờ đẫn, giống như không thấy được kia thủy vương ba đầu vậy.
Thủy diện thủy vương ba sau khi xuất hiện đầu đầu tiên là hướng Tiểu Duy phục tùng cúi đầu, để cho cô tùy ý nhẹ vỗ về trán mình, tiện đà vụng trộm liếc mắt nhìn Morrie Sickles, nhìn hắn ở cách đó không xa khẽ cúi ba cái đầu xuống, cũng áy náy nhắm hai mắt lại, hoàn toàn nhìn không ra khí thế của thủy vương.
Những động tác liên tiếp này đi vào trong mắt Karle Sellecti và Theodore, đã không còn là ý gốc của nó.
Này lễ tiết, là ma thú đối với chủ nhân thể hiện sự tuyệt đối phục tùng trung thành của mình, nói như vậy con người khi cùng ma thú ký kết chính và phụ khế ước tuyệt đối sẽ không nhận được lễ ngộ này, nhưng cho dù là ký kết bình đẳng khế ước người hòa ma thú cũng không thể như vậy.
Không thể không nói, nữ nhân này cường đại có chút thái quá .
Karle Sellecti đã hoặc nhiều hoặc ít thói quen Tiểu Duy cường đại đến mức biến thái, và Theodore đại chủ giáo cũng như vậy, khi hắn nhìn đến thủy vương ba đầu hiện thân liền kinh ngạc há to miệng, lui chận lại về phía sau vài bước, sau lại nhìn đến thủy vương cúi đầu hành lễ, tròng mắt suýt nữa là rơi ra.
“Này, Karle Sellecti đại sư. . . . . .” Giọng nói Theodore đại chủ giáo lúc này vô giác run rẩy, “Này, này, đây là. . . . . .”
Karle Sellecti vẻ mặt bình tĩnh, vỗ vỗ bả vai Theodore đại chủ giáo nói: “Thói quen là tốt rồi.”
Sau đó, vài người nhìn thấy Tiểu Duy hướng về mình ngoắc ngoắc, ý bảo mọi người bò lên lưng thủy vương.
Trừ bỏ Theodore đại chủ giáo vẫn còn ngây ngẩn tại chỗ, những người khác đều đi tới, mà thủy vương ba đầu lại phi thường phối hợp cúi đầu, phối hợp giúp mọi người đi lên.
Bất đắc dĩ nhìn Theodore đại chủ giáo mắt còn đang trợn tròn, Tiểu Duy bất đắc dĩ lắc đầu. Claude liếc mắt nhìn Thaid một cái, người sau tự nhiên hiểu được ý của chủ tử mình, vội vàng đem Theodore đại chủ giáo còn đang sững sờ ôm đi lên.
Sau đó, chỉ thấy Tiểu Duy vỗ vỗ đỉnh đầu thủy vương ba đầu, nói : “Lên đường đi.”
Thủy vương ba đầu là ma thú dống trong nước có tốc độ nhanh nhất trong nước trừ người cá ra, đương nhiên, đây là tuyệt đối sẽ không đem Rồng Biển Cả Morrie Sickles tính vào , bởi vì tốc độ của hắn là hoàn toàn không có có thể so sánh được.
Cho nên không bao lâu sau, bọn họ có thể nhìn đến chấm đen nhỏ mơ hồ xuất hiện phương xa, mà hướng kia chính là thung lũng Hồng Phong .
Chỉ là, mặc dù thủy vương ba đầu ở trong biển có tốc độ cực nhanh, nhưng vẫn có điểm yếu.
Cũng giống như chim bay trên không trung dễ dàng trở thành đồ ăn của phi hành ma thú, tác dụng phụ thủy vương ba đầu liên tiếp mang đến cũng làm cho người ta không biết nên khóc hay cười.
Đầu tiên là khi bọn hắn tiếp cận thung lũng Hồng Phong cảng, bởi vì thủy vương ba đầu là sinh vật biển sâu, ở biển cạn không có biện pháp dừng lại, cho nên bọn họ lựa chọn một vị trí cách đó không xa đi xuống. Mà nơi đó vừa vặn có mấy chiếc thuyền đến từ thung lũng Hồng Phong đi ra đánh cá, Tiểu Duy nghĩ mấy con thuyền này vừa vặn có thể chở nhờ bọn họ đến thung lũng Hồng Phong.
Nhưng không nghĩ đến là, sự sợ hãi mà thủy vương ba đầu mang đến cho người đánh cá nhóm vượt xa dự tính, bọn họ thậm chí đặt chân xuống biển hỏi thăm bọn họ, trực tiếp không nghĩ mà làm, cho đến khi chở bọn họ đến thung lũng Hồng Phong cảng thì bọn họ vẫn không thể chấp nhận sự thật là mình vừa tận mắt nhìn thấy thủy vương ba đầu.
Ở cảng thung lũng Hồng Phong, trấn trưởng Mario đã đứng chờ Tiểu Duy bọn họ đi tới, nhìn thấy Tiểu Duy mọi người đến, kích động không thôi.
“Mọi ngươi cuối cũng cũng đến đây. . . . . .” Trấn trưởng đại nhân lão lệ giàn giụa, khóc rống như mưa làm cho Tiểu Duy không biết làm sao.
“Lại xảy ra chuyện gì sao?” Tiểu Duy dùng chữ “lại”, bởi vì ở trong trò chơi không thấy trấn trưởng khóc lớn như vậy.
“Thợ săn của trấn chúng ta hai ngày trước ở sâu trong rừng phong gặp được con gái Maria của ta.” Trấn trưởng đại nhân hoàn toàn không để ý vài người còn đứng ở cảng, trong lòng vô cùng đau đớn, đứa con gái duy nhất mất tích làm cho hắn thống khổ, “Nhưng thợ săn nhìn thấy nói con gái của ta nhìn qua giống như đang mang thai, bụng rất lớn.”
“Con gái của ta còn không chưa gả người ta, không có khả năng cùng đàn ông có cái loại quan hệ này, nhất định là tên bắt cóc nó làm! Van cầu các ngươi mau cứu cứu con gái của ta đi!” Trấn trưởng đại nhân nói rất thảm thiết rất chân tình, nhưng cũng làm cho Tiểu Duy nhớ tới nội dung vở kịch tiếp theo.
Xem ra trò hay cũng sắp trình diễn a. . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.