Mở Ra Ngoại Đeo Liền Xuyên Qua

Chương 56: Chân tướng X Tìm




Tiểu Duy nhìn nhìn Rồng Biển Cả Morrie Sickles trước mặt, lại quay đầu nhìn Rồng Thiên Không Shere ở phía sau, tiện đà liếc nhìn Rồng Sinh Mệnh Ueda cùng Rồng Hủy Diệt Alois đứng cách đó không xa, trong lòng nhịn không được âm thầm mắng: Chẳng lẽ hôm nay mấy tên điên này hẹn gặp mặt? Tiền hậu giáp kích loại đúng là khủng bố thần kinh mà!
Khi Tiểu Duy đang nghĩ làm sao có thể toàn thân trở ra, Morrie Sickles khó chịu trừng mắt nhìn Rồng Thiên Không Shere, nói: “Ngọn gió nào đem ngươi thổi tới đây?”
“Nói chuyện đừng khó chịu như vậy chứ, vừa rồi ta bị một tia sét mộng đẹp, xuống dưới nhìn xem là ai làm, kết quả là thấy các ngươi.” Shere khi nói những lời này trên mặt vẫn mang theo cười ôn hòa dung, đối với Morrie Sickles không có chút gì gọi là tức giận, nhẹ nhàng giải thích, nói xong còn hướng về phía Tiểu Duy cười cười.
Không biết vì sao mà nụ cười của Shere lại làm cho Tiểu Duy trong lòng cảm thấy sợ hãi —— đây … có phải là trước khi đánh thì tặng một cây kẹo ngọt?
“Đây là chuyện giữa ta và cô, ngươi đừng nhúng tay.” Morrie Sickles bất mãn Shere chặn ngang một cước, khẩu khí rất không tốt.
“Vậy chờ các ngươi đánh xong lại đến lượt ta cũng được.” Shere buông tay, cười hớ hớ đi về phía bọn Alois, còn hướng về phía Tiểu Duy vẫy vẫy tay, vừa đi vừa nói: “Tia sét vừa rồi là ngươi làm đúng không? Morrie Sickles là Thủy Hệ, cũng không có kỹ năng công kích thuộc tính lôi a ~”
Tiểu Duy đột nhiên cảm thấy mình rất có nguy cơ bị đánh gục tại chỗ nếu không trang bị võ trang đầy đủ ngay lập tức, thừa dịp đang rảnh, cô xem xét độ hao tổn trang bị của mình một chút, quả nhiên, bộ Dạ Linh Ẩn trên người độ bền đã gần bằng 0, tiếp tục hao tổn sẽ biến mất, nhưng là phải ở chỗ này đổi trang bị. . . . . .
ORZ. . . . .
Xin tha thứ cho cô rằng cô không thể làm được, chẳng lẽ phải đứng trước mặt bốn con rồng cởi hết quần áo sao? Đánh chết cô cũng không làm.
Như vậy nếu trang bị không đổi, mà muốn không bị mất thêm độ bền thì cách duy nhất là không bị công kích của đối phương đánh trúng.
Phàm là người chơi game biết, trang bị đối với PK mà nói thì chính là điều quan trọng nhất, đồng dạng cấp bậc nếu trang bị kém hơn thì kết quả PK vừa nhìn đã biết ngay, một kiện trang bị nho nhỏ có thể tạo ra khoảng cách lớn như vậy đất. Nhưng người và rồng tự nhiên là không giống.
Thân là Cự Long tộc, bọn họ căn bản không cần trang bị để tăng cường thuộc tính, bọn họ có da rồng và vảy rồng có lực phòng ngự siêu lớn, mà tự thân thuộc tính cũng là trời sinh tinh thuần cực cao, không cần gia tăng.
Đương nhiên, sự chênh lệch giữa Tiểu Duy và Cự Long tộc cũng chính là nó. Một người là cần chất lượng tốt trang bị tăng lên thuộc tính bản thân thì một bàn tay trần cũng có thể sở hướng vô địch.
Mà Tiểu Duy hoàn toàn là cái dạng người không thích tăng chỉ số phòng ngự, cô luôn chủ động công kích, lấy công làm thủ, tốc chiến tốc thắng. Nói cách khác, dựa vào tình huống trước mắt thì không thể đổi trang bị vậy liền đổi vũ khí, tăng cường lực công kích cũng có thể cho đối phương một kích trí mệnh. Mà khi Tiểu Duy đưa tay lấy ám ảnh nguyền rủa cùng quang minh tán dương đặt ở trong hắc động ra, cô suýt nữa là lại chửi ầm lên.
Không biết vì sao, cả thần chi sáo trang ở bên trong, ám ảnh nguyền rủa và quang minh tán dương tất cả đều bị phong ấn lại. Trên thực tế bị phong lại cũng không sao, chính là giải phong cần chút thời gian, nhưng là vì sao cố tình là lúc này, huống chi Tiểu Duy hoàn toàn không biết mấy thứ này bị phong ấn, chúng nó vẫn an ổn nằm ở trong hắc động của mình, không thể bị người động vào a!
Người nếu không hay ho, uống nước lạnh cũng có thể nhét kẽ răng.
Cắn răng chửi thầm mấy tiếng, cổ tay vừa chuyển, lấy một thứ khác từ trong hắc động ra —— đó là một loại dược tề mà Tiểu Duy đã từng kêu thế giới thu mua, tên là cường hiệu vương giả chúc phúc dược tề. Loại này dược tề có thể đem các hạng năng lực trị số tăng lên 50% trong nháy mắt, duy trì trong vòng 30 phút, loại dược này có thể tăng thuộc tính của bản thân lên rất cao, mặc dù không tốt bằng việc mặc thần chi sáo trang nhưng là là lựa chọn tốt nhất vào lúc này.
Đang lúc Tiểu Duy định đem dược tề lấy ra, không biết vì sao Alois đột nhiên lao đến, ôm lấy Tiểu Duy, đem cô ôm vào trong lòng, trừng mắt nhìn Morrie Sickles, ra vẻ không yếu thế.
“Morrie Sickles thúc thúc, không cần đánh nữa, Tiểu Duy đã bị thương.”
“Cũng không phải ta muốn đánh.” Morrie Sickles buông tay, hắn làm sao có thể nhìn không ra Tiểu Duy toàn thân đầy vết thương, chính là tiểu nha đầu này không chịu buông tha hắn, hắn có thể làm sao nha?
“Tiểu Duy, đừng đánh nữa, được không?” Alois cúi đầu nhìn Tiểu Duy trong lòng, vẻ mặt không đành lòng.
Tiểu Duy nhìn bình dược tề trong tay mình, rồi nhìn hư hao trang bị trên người, trong lòng có chút buồn bực, nhưng vẫn rất phối hợp gật đầu.
Alois thấy Tiểu Duy đồng ý, trong lòng vô cùng sung sướng, ngồi xuống bế Tiểu Duy lên, chạy vài bước đến trước mặt Ueda, nói: “Ueda thúc thúc, mau giúp Tiểu Duy trị liệu.”
Thấy hai bên đều đã bình tĩnh lại, Rồng Sinh Mệnh Ueda cũng nhẹ nhàng thở ra, vùng biển này bị hai người kia ép buộc đến mức chẳng còn chút sinh vật nào, có thể trốn tất cả đều chạy trối chết, nhìn mặt biển hóa thành sân băng dày tầng tầng lớp lớp, Ueda yên lặng cầu nguyện trong lòng: các sinh vật biển, các ngươi nhất định phải kiên cường sống sót a. . . . . .
Nhìn Tiểu Duy toàn người đây vết thương nằm trong lòng Alois , Ueda khẽthở dài, nói: “Đi đến chỗ ta trước đã.”
Trước khi đi, Rồng Thiên Không Shere cũng không quên kéo tay Tiểu Duy nói thêm một câu: “Chờ khi nào ngươi thương thế tốt hơn, chúng ta đi luận bàn một chút đi.”
Kết quả là bị Alois trợn mắt xem thường, Shere lại cảm thấy bình thường, một nhân loại thú vị như thế làm sao có thể tặng cho Alois tiểu quỷ đầu một mình một người chơi đâu? Không bỏ một chân vào tuyệt đối không phải là phong cách của hắn a.
Bốn rồng một người cứ như vậy đi đến chỗ ở của Rồng Sinh Mệnh Ueda —— thần điện ẩn sau cây sinh mệnh. Alois nhẹ nhàng đem Tiểu Duy đặt ở trên giường, cau mày nhìn miệng vết thương, há miệng thở dốc, rốt cục hỏi ra miệng.
“Tiểu Duy. . . . . . Đau không?”
“Làm sao có thể không đau?” Tiểu Duy vẫn khẩu khí không tốt như trước, kỳ thật cô một chút cũng không muốn cùng tên Cự Long tộc này nhấc lên quan hệ, mục đích duy nhất của cô là hỏi ra vị trí của Caesar thiên thần, sau đó đi về nhà!
Alois không bị khẩu khí khó chịu của Tiểu Duy làm cho khó chịu, vẫn thân thiết nhìn miệng vết thương của Tiểu Duy, vẻ mặt đau lòng. Morrie Sickles và Shere vô cùng hứng thú nhìn vẻ mặt của Alois, lại cùng liếc mắt nhìn nhau một cái, hiểu rõ.
Mối tình đầu của con rắn nhỏ này không ngờ lại là một nhân loại, nhớ tới cuộc sống Alois trước kia vẫn luôn trong thần điện ở Diệt Long sơn cốc, tiền nhiệm Rồng Hủy Diệt sẽ định kỳ đi thăm, cũng không tiếp xúc đến sinh vật ngoại giới gì, vậy, làm sao hắn có thể nhận thức nhân loại này?
Nghi hoặc càng ngày càng nhiều, Morrie Sickles và Shere liếc nhau một cái, nghi vấn đều rõ ràng trong mắt nhau.
“Được rồi, ngươi uống nó đi.” Ueda nói xong đẩy cửa ra đi đến, cầm một lọ dược tề trong tay, đưa cho Tiểu Duy.
“Thần thánh dược tề?” Tiểu Duy vừa nhận lấy có chút sửng sốt một chút, sau đó gật đầu như hiểu ra, quơ quơ dược tề trong tay hướng về phía Ueda, nói : “Nghe nói ngươi và Rồng Hi Vọng Aus Belle là một đôi tình nhân, xem ra có vẻ là thật.”
Rồng Sinh Mệnh ngẩn cả người, sau đó nhìn về phía Morrie Sickles và Shere, thấy hai người cũng giống hắn, đã nói: “Lời đồn không thể tin, là quan hệ của chúng ta khá thân thiết thôi.”
“Ồ?” Tiểu Duy liếc mắt nhìn Ueda một cái, mở nắp bình ra, không khách khí uống vào.
“Tiểu nha đầu, ngươi có vẻ rất hiểu chuyện trong Cự Long tộc chúng ta nha.” Morrie Sickles nhận lấy thần thánh dược tề của Ueda, uống vào rồi nhìn Tiểu Duy nói: “Nói xem ngươi biết cái gì?”
“Không có gì.” Tiểu Duy không muốn trả lời vấn đề của hắn, mà trên thực tế, cô đối với Cự Long tộc cũng biết rất ít, trong trò chơi cũng không chú ý đến chuyện của bọn họ, bởi vì những điều cần dùng đến cũng chỉ có về Rồng Hủy Diệt và Rồng Hi Vọng.
“Vậy ngươi vì sao muốn biết Caesar thiên thần đang ở đâu?”
Morrie Sickles hỏi đúng trọng điểm, Caesar thiên thần là vị thần cao nhất trên mảng đại lục này, ngai cả chín đại thủ hộ trụ cột Cự Long đều là do thiên thần đại nhân tự mình sắc phong, nay một nhân loại nho nhỏ lại tuyên bố muốn tìm Caesar thiên thần. . . . . .
“Hỏi hắn một chuyện, một chuyện đối với ta mà nói thì nó rất quan trọng.”
“Là chuyện gì?” Morrie Sickles không thuận theo không buông tha truy vấn, “Ngươi không nói chúng ta cũng sẽ không nói cho ngươi biết Caesar thiên thần chỗ .”
Tiểu Duy hung tợn khoét liếc mắt một cái Morrie Sickles, một trận cười lạnh, nói : “Sợ là chính các ngươi cũng không biết đi, đúng không?”
Lời còn chưa dứt, trừ bỏ Alois không hiểu gì ra thì ba con rồng khác đều thay đổi sắc mặt.
Tiểu Duy trong lòng cứng lại, sẽ không phải bị cô nói trúng đi?
“Ngươi nói đúng, chúng ta cũng không biết.” Rồng Sinh Mệnh Ueda đứng ở nơi đó vẻ mặt bình tĩnh nói.
“Ueda!” Morrie Sickles mở to hai mắt nhìn, lớn tiếng nói: “Làm sao ngươi có thể đem chuyện này nói cho một nhân loại?”
“Chính là bởi vì chúng ta cũng không biết hắn ở nơi nào, cho nên mới muốn nghe xem lý do ngươi phải tìm hắn.” Ueda không nhìn Morrie Sickles, nói tiếp.
Mà Shere thì ở một bên kéo Morrie Sickles lại, nhìn hắn lắc lắc đầu, “Nghe lý do của cô gái kia một chút, ta cũng rất tò mò.”
“Ta nhớ Alois nói cho ta biết, khi hắn sinh ra đã từng thấy qua Caesar thiên thần.” Tiểu Duy mắt sáng ngời nhìn Ueda, không bỏ qua bất cứ thay đổi nào trên mặt hắn.
“Đúng vậy, chính là lúc Alois sinh ra, là lần cuối cùng chúng ta nhìn thấy thiên thần đại nhân.” Ueda nhớ lại nói nói : “Từ đó về sau, thiên thần đại nhân cũng không có xuất hiện.”
“Các ngươi cho tới bây giờ cũng chưa từng đi tìm hắn sao?”
“Cho tới bây giờ chỉ có thiên thần đại nhân kêu gọi chúng ta, chúng ta có tư cách gì đi tìm?”
“Được rồi, như vậy lần cuối cùng nhìn thấy Caesar thiên thần là ở đâu?”
“Diệt Long sơn cốc, trong thần điện.”
Nói cách khác lần cuối cùng nhìn thấy thiên thần đúng là trong cung điện của Alois sao. . . . . . Tiểu Duy nâng cằm lên, chìm vào suy nghĩ.
Như vậy xem ra, hệ thống đại thần biến thành thần cằn nhằn, ngay cả Cự Long tộc đều không thấy được, cô nhớ rõ lúc trước khi tiến trò chơi, hình như có một truyền thuyết gì đó. . . . . . Lúc này nhất thời chưa nghĩ ra.
“Ngươi vì sao lại muốn gặp thiên thần đại nhân?” Ueda thấy Tiểu Duy không nói gì, mở miệng hỏi.
“Ta? Ta chỉ là . . . . .” Tiểu Duy mắt nhìn Alois, nói : “Ta chỉ là muốn về nhà thôi.”
“Về nhà? Nhà ngươi ở đâu?”
“Ta không phải người của thế giới này, ta cũng không biết làm sao lại tới được nơi này.” Tiểu Duy nhất buông tay, nhớ lại nói : “Hình như là bắt đầu từ khi nhìn thấy Alois, chính là xuyên qua.”
“Kể lại xem.”
Tiểu Duy đem toàn bộ mọi chuyện mỗi ngày mỗi tháng mỗi năm nói cho bốn con rồng, bắt đầu từ khi biết Alois, đến khi nói xong Morrie Sickles rất khinh bỉ nhìn Alois, nói:
“Ngươi thật là làm mất mặt Cự Long tộc, làm tọa kỵ cho con người ?” Alois nghe vậy cúi đầu, dịch dịch người lại gần Tiểu Duy.
“Nói như vậy, Tiểu Duy là ở trong thần điện nhận thức Alois rồi?” Vẫn không nói chuyện Shere đột nhiên lên tiếng hỏi, “Vậy là ngươi làm sao mà biết Alois ở đâu?”
“Chuyện trong thế giới này và tình tiết trong trò chơi ở thế giới của ta hoàn toàn giống hệt, cho nên ta tưởng nơi này là trò chơi, cho nên. . . . . .”
“Trò chơi? ! !”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.