Mở Ra Ngoại Đeo Liền Xuyên Qua

Chương 45: Chân tướng X Tinh linh




Tinh linh nằm ở trong lồng giam màu vàng lúc này vẫn không nhúc nhích, sắc mặt tái nhợt, hô hấp mỏng manh. Trên người của hắn cũng không có vết thương, chính là cả người rất suy yếu, có lẽ là bị ám nguyên tố nồng đậm trong Địa Ngục cốc ăn mòn quá lâu, ấn đường và hốc mắt đều có quầng thâm. Mái tóc dài màu vàng kim. Vốn nên mềm mượt nhưng nay đã trở nên khô héo gãy ngọn, hai mắt nhắm nghiền, từ khuôn mặt góc cạnh có thể nhìn ra đây là một nam Tinh linh.
“Sao lại là Tinh linh?” Thụy khó tin chỉ vào lồng sắt hỏi, “Ngươi không phải nói phụ thân ta là Lucifer sao? Lucifer là chiến tướng mạnh nhất trong lịch sử Ma tộc ta, làm sao lại là con Tinh linh đang hấp hối này!”
Ma vương lúc này lại giống như không nghe thấy câu hỏi của Thụy, ánh mắt chuyên chú nhìn chằm chằm Tinh linh trong lồng sắt, ánh mắt giống như xuyên qua mấy trăm năm, xuyên thấu qua Tinh linh kia nhìn người nào đó. . . . . .
“Lucifer đã chết.” Tiểu Duy nhẹ nhàng nói , “Chết không thể sống lại.”
Không biết vì sao, khi Tiểu Duy nói ra những lời này trong lòng có chút giãy dụa, chẳng lẽ là bởi vì Harry bọn họ sao. . . . . .
“Đương nhiên, Lucifer, cậu của ta, khi thảo phạt Cự Nhân tộc bạo động đã hy sinh.”
“Thụy, ngươi có biết lúc ấy là thảo phạt nhánh nào của Cự Nhân tộc không ?” Tiểu Duy giọng điệu bình tĩnh, thản nhiên nói.
“Là Thiên Họa Cự Nhân tộc.”
“Thiên Họa Cự Nhân thích nhất là. . . . . .” Tiểu Duy nói xong nhìn về phía Alois, đáp án của vấn đề này nàng từng ở trong đại lao đã nói với hắn.
“Thịt nướng.” Alois trả lời.
”Đúng vậy.” Tiểu Duy nở nụ cười hài lòng với Alois, nói tiếp: “Ngươi nên biết, làm cường giả của một quốc gia hoặc một chủng tộc là sẽ được Caesar thiên thần che chở, nhưng là che chở cái gì?”
“Sự che chở này là khi linh hồn của cường giả bị thiên thần triệu hồi, cũng giao cho này cơ hội chuyển thế sống lại.”
“Nhưng là, rất không may, thân thể Lucifer bị Thiên Họa Cự Nhân tộc ăn hết, giống như ăn thịt nướng vậy.”
“Hắn mất đi cơ hội sống lại ở chính cơ thể mình.”
“Cho nên. . . . . .” Thụy không thể tin được nhìn Tiểu Duy, ánh mắt dừng ở trên người Tinh linh trong lồng giam, trợn mắt há mồm.
“Cho nên, Lucifer chỉ có thể chuyển thế sống lại.” Tiểu Duy đi đến nhà giam giữ, lấy ra cái chìa khóa vuốt vuốt, “Chuyển thế sống lại có nghĩa là gì ngươi biết không? Là vứt bỏ tất cả của kiếp trước, quên đi tình cảm, vinh dự, sức mạnh, trở thành một sinh mạng mới.”
“Nói thật, cường giả được Caesar thiên thần cho cơ hội chuyển thế sống có thể nói là đếm trên đầu ngón tay, nhưng bọn họ là không ai chọn sống lại trên cơ thể của bản thân.”
Chiếc chìa khóa nhỏ màu vàng hơi chuyển động, nhà giam bị mở ra, Tiểu Duy đứng ở cửa nhìn vị Tinh linh tiều tụy kia, ý bảo Alois đem hắn ôm ra .
“Lucifer sống lại thành vị Tinh linh này, quên mất từ trước ở Ma tộc hết thảy, ngay cả tên hắn bây giờ cũng không phải là cái tên mà các ngươi vãn nhớ rõ Lucifer nữa, hắn chỉ là một Tinh linh bình thường sống trong Tinh linh tộc .”
Ma vương Loisa vô cùng bi thương nhìn Tinh linh đang hôn mê bất tỉnh trong lòng Alois, nàng biết mình như vậy là rất ích kỷ, nhưng đó là người nàng yêu nhất chuyển thế sống lại, nếu cứ như vậy không biết nhau, làm cho hắn sinh hoạt ở nơi nàng không nhìn thấy, Ma vương Loisa làm không được.
Nhưng Ma vương cũng biết, Tinh linh không thể sống lâu trong Ma tộc. Đã không có rừng rậm dễ chịu, tuổi thọ của bọn hắn sẽ ngắn đi một cách đáng sợ, huống chi sự ăn mòn của ám nguyên tố trong thời gian dài, càng làm cho sinh mệnh của hắn đi bước một bước về phía nơi diệt vong.
“Hãy để cho hắn trở về rừng rậm đi, như vậy, ít nhất linh hồn Lucifer có thể có cơ hội sống tiếp.” Tiểu Duy nói không sai, nếu Lucifer chuyển thế cứ như vậy chết ở chỗ này, như vậy linh hồn của hắn cũng sẽ hôi phi yên diệt rồi, linh hồn không có thành tựu sẽ không được Caesar thiên thần coi trọng, bọn họ sẽ giống như những phàm nhân khác hóa thành bụi, biến mất ở trên đại lục này.
Đẩy đại môn ra, xuyên thấu qua hành lang dài với những cửa sổ to nhỏ có thể nhìn đến bầu trời lớn màu đỏ của Ma tộc.
Tiểu Duy đem cái chìa khóa đặt ở trong tay Thụy, xoay người đi ra ngoài cửa. Khi đứng ngoài cửa, dừng chân lại, Tiểu Duy vẫn chưa quay đầu, trù trừ một chút, mở miệng nói: “Ta cảm thấy, Lucifer hắn cũng không có quên tình yêu hắn dành cho ngươi, Loisa Ma vương.”
Khi Ma vương nghe thấy lời này lập tức ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm bóng lưng Tiểu Duy, há miệng thở dốc lại nói không ra nửa câu .
“Nếu quên mất, làm sao có thể lựa chọn chủng tộc vốn là họ hàng gần có thể dựng dục hậu đại Tinh linh tộc chuyển thế đâu. . . . . .” Tiểu Duy mang theo Alois chậm rãi rời khỏi phòng Ma vương, phía sau truyền đến là tiếng nức nở đứt quãng của Ma vương bệ hạ , tiếng khóc đau thương tới cực điểm kia thẩm thấu đến từng góc tâm hồn.
Mỗi người đều có niềm tin của mình, tất cả mọi người đều cố gắng dùng niềm tin đó để xây dựng một cuộc sống chỉ của mình.
Khi đi ra khỏi Ma vương cung điện, Tiểu Duy suýt nữa cho là mình đi sai đường. Ma tộc lãnh địa vô cùng phồn hoa lúc này lại biến thành một mảnh phế tích, Tiểu Duy đứng ở cửa vương cung nhìn những tòa nhà phía xa đang không ngừng sụp xuống, mà kẻ đánh nhã những tòa nhà kia, hình như đúng là ác ma do cô triệu hồi . . . . . . này thật là một sự hiểu lầm lớn a. Vì thế, cô mỉm cười nói với Alois: “A Lạc, chúng ta đi miệng núi lửa đi, đến lúc nên đi khỏi đây rồi.”
Alois không nghi ngờ gì, ngoan ngoãn gật gật đầu, ôm Tinh linh cùng Tiểu Duy đi về phía miệng núi lửa phương hướng. Tiểu Duy vụng trộm quay đầu nhìn ác ma còn đang náo loạn, yên lặng ở trước ngực vẽ một cái chữ thập, cầu nguyện cho hắn và những người trong Ma tộc đang chiến đấu với Holomen Pheotor không bị chà đạp quá thảm, cầu nguyện những tòa kiên trúc bị phá hủy có thể khôi phục lại trong khoảng thời gian ngắn . . . . . . Được rồi, nàng biết đây là lừa mình dối người, nhưng nếu lúc ấy đem Holomen Pheotor thu hồi, bọn họ tuyệt đối đi ra không được Ma tộc đại môn!
Khi bước vào dãy núi lửa hoạt động, Tiểu Duy vỗ tay ra tiếng, cười hì hì mang theo Alois chạy trốn. Mà Ma tộc bên này toàn thể tác chiến đều choáng váng —— ác ma to lớn vừa mới cùng bọn họ chiến đấu làm sao lại đột nhiên biến mất rồi? Lại còn biến mất không còn thấy bóng dáng đâu nữa, giống nhau cuộc chiến đấu nãy giờ không có thật. Nhưng nhìn kia những tòa nhà bị phá hủy diệt, lại đủ để chứng minh ác ma kia là thật. Rốt cuộc. . . . . . chuyện gì đã xảy ra ?
“Tiểu Duy, chúng ta đi đâu?” Alois ôm Tinh linh, dựa theo mệnh lệnh của Tiểu Duy , giẫm ô vuông bên phải.
“A? Còn phải hỏi sao, đưa Tinh linh này trở về a.”
“Đưa đi đâu?”
“Rừng Linh Mộc, nơi sinh sống của Tinh linh tộc.”
Vì an toàn, Tiểu Duy bọn họ trực tiếp theo từ núi lửa truyền tống đến Tuyết Sơn. Từ truyền tống trận đi ra, Tiểu Duy đi mua vài cái áo lông thú chống lạnh, phủ lên người Tinh linh vẫn còn đnag hôn mê bất tỉnh.
“Chúng ta trước tìm một chỗ nghỉ ngơi xuống.” Tiểu Duy nói xong, mang theo Alois đi tới khách điếm duy nhất ở Tuyết Sơn, cầm kim tệ đưa cho chủ quán, định lấy một phòng.
Không ngờ, ông chủ khách điêm kia lại dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn mình, thét chói tai lấy chạy ra ngoài. Nhìn bóng lưng người nọ biến mất, Tiểu Duy trong lòng có dự cảm không tốt xuất hiện.
Mắt nhìn Alois và Tinh linh hôn mê bất tỉnh, Tiểu Duy phất phất tay, nói : “Chúng ta lập tức rời đi nơi này.”
Vừa mới đi khỏi khách điếm không bao xa, một đám binh lính cách đó không xa lao đến, đưa bọn họ bao bọc vây quanh. Alois đi lên che ở phía trước, hắn tuy rằng không biết đám người kia đến làm gì, nhưng từ khí thế có thể nhìn ra, tuyệt đối là lai giả bất thiện.
Tiểu Duy vỗ vỗ Alois, ý bảo hắn thả lỏng, đi đến phía trước hỏi: “Đây là ý gì?”
Lúc này, một vị Mục Sư mặc áo trắng từ phía sau đi ra, trong tay cầm một trang giấy, cẩn thận so dánh cái gì đó, sau đó, Tiểu Duy nghe thấy người này nói: “Là bọn họ, bắt lại mang đi.”
“Vô duyên vô cớ lại muốn bắt người? Ta như thế nào không biết Quang Minh Thần Điện đã muốn sa đọa thành như vậy.” Tiểu Duy nhìn phù hiệu trên áo người áo trắng kia, ánh mắt trở nên lạnh như băng làm cho người ta sợ hãi.
“Chú ý cách dùng từ của ngươi!” Người đàn ông mặc áo trắng nhíu mày, nhìn Tiểu Duy, “Đây là Quang Minh Thần Điện mệnh lệnh, có người báo nói các ngươi ở Tát Phỉ Lạp Tư đế đô sử dụng hắc ám ma pháp, làm cho mọi người trong đế đô biến thành cương thi! Hiện tại đem bọn ngươi ra công lý, chờ Giáo Hoàng đại nhân xử lý!”
Khi Tiểu Duy nghe thấy người đàn ông áo bào trắng nam nhân nói những lời này, nhịn không được cười lớn. Thực buồn cười, đế đô lần đó bị Huyết tộc xâm phạm như thế nào đều quy tội trên người cô và Alois? Uổng phí cô còn cố ý đem phương thuốc giải trừ nguyền rủa để lại cho Karle Sellecti!
Chẳng qua là nếu cẩn thận ngẫm lại, Quang Minh Thần Điện này cũng đáng ngờ nhiều hơn, vốn trong trò chơi, Quang Minh Thần Điện chính là nơi chỉ để tăng máu giải độc chữa nguyền rủa, NPC ở đó gần như đều là loại hình không tranh sự đời, hoàn toàn không giống như bây giờ. . . . . .
Nhưng nếu không phải Claude bọn họ làm, Quang Minh Thần Điện tại sao muốn đem chuyện này tính trên đầu nàng? Là vì nàng? Hay là Alois? Tiểu Duy nheo mắt lại, cẩn thận nhớ lại tình hình lúc đó. Nhưng tình huống bây giờ không cho phép cô suy nghĩ quá lâu, chỉ thấy người đàn ông áo trắng kia vung tay lên, quát lớn: “Bắt lấy bọn họ!”
“Trước khi ngươi đến không có người nói cho ngươi biết, đối thủ của ngươi là loại người nào sao?” Tiểu Duy là cười, nhưng nụ cười này lại làm cho tất cả mọi người ở đây cảm thấy đáng sợ.
“Hừ, chẳng qua là hai cái hắc ma pháp sư sứt sẹo thôi!” Người đàn ông áo trắng vẫn chưa phát hiện, nhạo báng nhìn Tiểu Duy.
“A? Hắc ma pháp sư?” Tiểu Duy nâng lên tay phải, mang trên mặt thản nhiên tươi cười, nhìn vị Quang Minh Thần Điện sứ đồ đứng đối diện đang đắc ý, nói : “Ngươi nói, ngươi nếu bị quang minh ma pháp đánh bại, sẽ như thế nào đâu?”
“Quang minh ma pháp? Ngươi? Ngươi này dơ bẩn hắc ma pháp sư căn bản cũng không xứng đem quang minh ma pháp bốn chữ này nói ra khỏi miệng!”
Lời còn chưa dứt, tay chân người đàn ông áo trắng bị những cây thương được tạo từ quang nguyên tố đục lỗ, bốn cái lỗ máu chảy đầm đìa cứ như vậy hiện ra ở trước mặt mọi người.
“Quang minh mũi nhọn, ngươi nói là không phải quang minh ma pháp?” Tiểu Duy lắc lắc bàn tay vừa sử dụng quang hệ ma pháp, cười hỏi.
“. . . . . .”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.