Mờ Nhạt Tiểu Nương Tử...???

Chương 43: Tôi... là Lưu Khả Nhi!




Trương Diệp Phi thấy sự tình chậm trễ, bèn tự thân vận động, liền đó đem tất cả nến trong phòng đều được thắp sáng!


Từ đầu tới cuối, có 4 con người: Phi Thừa Ân, Lạc Vô Thần, Văn Vô Song và Lục Khải Nguyên... chỉ trơ mắt nhìn cô, 1 chút biểu cảm cũng không.


Cô bắt đầu cảm nhận thân thể nóng dần lên, là người am hiểu dược tính của các loại mê hương, độc dược...


Cô dễ dàng đoán được ngay đó là Mê Hương Đằng- 1 trong những loại xuân dược đặc chế có hiệu lực mạnh mẽ nhẩt của Huyết Lệ.


Loại mê dược này chỉ có tác dụng với... nữ giới!


Riêng với Huyết Lệ thì cơ thể cô bé từ lâu đã sản sinh miễn nhiễm với các loại độc lẫn mê dược... Cho nên, người trúng dược hiện tại, chỉ có mình cô!


Lâm Thiên Ngạo đáy mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cô, hắn nói:


_ Khai mau! Ngươi là tổ chức nào phái tới. Mục đích của ngươi là gì? Vì sao giả mạo Chủ nhân của bọn ta?


Hắn gằn giọng nguy hiểm, tay siết ở cằm cô tăng thêm lực đạo:


_ Chủ nhân thật sự của bọn ta... Người đang ở đâu...?


Cô không đáp, vẻ mặt ngoan cường đối diện hắn... Cô không của ai phái tới, thì khai thế nào? Nói cô là linh hồn xuyên không ư? Hắn, liệu rằng sẽ tin cô sao...?


Huống chi, mê hương mà bọn hắn sử dụng để đối phó với cô, vốn không có thuốc giải, chỉ có thể thông qua giao hợp nam nữ hóa giải...


Tuy nhiên, bọn hắn đủ độc ác... Thứ xuân dược đang phát tán rất nhanh trong cơ thể cô, là loại hình liệu trình đủ ngoan độc. Ước chừng phải đến 7, 8 nam nhân khỏe mạnh mới giải hết độc tố có trong xuân dược của Mê Hương Đằng...


E là cô có muốn giải, cũng sẽ chết vì kiệt sức bởi... giao hoan với quá nhiều nam nhân!


Tuy nhiên, nếu không giao hoan... cô chết còn khó coi hơn! Từng thớ thịt sẽ bị nở ra bung bét, kinh mạch đứt đoạn, mắt phù, não loét... từng chút 1 cảm nhận cơn đau thống khổ cắt da xé thịt, so với nỗi đau khổ hạnh vì thất thân trong vạn chủng thế gian, càng là loại trải nghiệm kinh khủng hơn gấp ngàn lần!


Giữ lại chút khí lực tỉnh táo, cô vớ lấy con dao gọt gọt trái cây để gần ngay kệ đầu nằm... Với thủ pháp nhanh nhẹn, đường dao lưu loát hướng thẳng tới chiếc cổ trắng sứ của cô...!


" Phập"... 1 dòng máu tươi lăn dài, mùi tanh của máu xộc thẳng vào cánh mũi làm cô an tĩnh hơn.


_ Cô muốn chết... Cũng được, nhưng phải sau khi cung cấp hết thông tin cho bọn tôi thì mới được chết! Muốn cái chết thanh bạch cũng được, muốn cái chết khoái lạc cũng không sao? Người cô cần, chúng tôi đều đã chuẩn bị sẵn... Chỉ cần cô chịu khai ra!!


Nói đoạn, hắn ném lưỡi dao sắc nhọn đã bị bẻ gãy kia, ghim thẳng lên bức tường đối diện. Tay hắn lau lau vết máu chảy ra từ lòng bàn tay hắn, vết cắt khá nông...


Hắn là đã dễ dàng cướp lấy lưỡi dao của cô bằng tay hắn... 1 nhát liền bẻ gãy lưỡi dao sắt nhọn 1 cách nhanh chóng và phi nó ghim thẳng lên tường với 1 khoảng cách khá xa!


Đủ thấy trình độ của cô, so với hắn, thật quá kém cỏi...!?
.
.
.
.


Cô nói:


_ Tôi mở mắt nhắm mắt, đều là Lưu Khả Nhi! Muốn giết thì cứ giết!


Tới bước đường này, cô chỉ mong hắn 1 đoạn chém chết cô ngay! Cô không muốn chịu nỗi đau nhục hình dày vò, cấu xé!


Hơi thở của cô càng lúc càng rối loạn, mắt cô mơ màng! Cơ thể nóng bức vô hạn, cô chỉ muốn thoát y... Tuy nhiên, với chút lý trí sót lại, cô thật không muốn... Đến chết, cô cũng không muốn cam cảnh bị người khuất nhục.


Cô có chết... cũng phải chết trong tư thế ngẩng cao đầu!


Cô định cắn lưỡi tự vẫn quyên sinh. Thế nhưng, kẻ trước mặt cô là ai? Vị quan Đồ Tể trong truyền thuyết, cặp mắt diều hâu sát thủ của hắn, há lại có thể dễ dàng để cô qua mặt hắn sao??


Hắn bóp chặt hàm cô, gằn giọng:


_ Ngươi... không khai! Ta lập tức bẻ gãy hàm ngươi ngay!


Đây là lần đầu tiên, Lâm Thiên Ngạo mất bình tĩnh đến vậy! Chỉ vì... Thiên Nguyệt - nữ chủ nhân của lòng hắn!?


_ Ngạo ca, bình tĩnh! Anh như vậy, cô ấy có thể nói sao?


Huyết Lệ vội lên tiếng can ngăn. Rồi cô bé từ tốn nói:


_ Để em!


Cô biết Huyết Lệ không định thôi miên cô, vì thủ pháp thôi miên của cô bé, cô đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Trừ khi, tình cảm chị em khắng khít 2 năm nay giữa cô và em ấy... đều là giả dối!


Lâm Thiên Ngạo buông cô ra, vốn công cụ khảo hình tra tấn cô, hắn đã chuẩn bị từ lâu! Chỉ cần cô tiếp tục không chịu mở miệng, nhất định sẽ nếm đủ mùi vị của địa ngục trần gian...!?


Huyết Lệ lên tiếng:


_ Chủ... à chị, không sao chứ!?


Cô lắc đầu... cố nén lại dược lực đang phát tán ngày 1 nhanh trong cơ thể, Huyết Lệ chua sót nói:


_ Xin chị... hãy nói ra Chủ nhân hiện tại đang ở đâu? Chỉ cần chị nói ra, sẽ không chịu nỗi đau thể xác!


_ Vậy nỗi đau tinh thần... có ít đi không?


Xuân dược mạnh mẽ là vậy, cô chỉ có thể gắng gồng chịu được thêm chút nữa! Khi hiệu dược phát huy đến đỉnh điểm, u mê qua đi sẽ là những trận đau đớn thấu tận trời xanh...!?


Còn nếu như nghe lời, đồng ý khai man, khoái lạc, phóng túng thì đó sẽ là vết nhơ lớn nhất đời cô!


Cô vốn là linh hồn xuyên không... Nếu cơ thể mà cô xuyên qua ngay từ đầu là của 1 kẻ giả mạo! Thì có ai minh oan được cho cô đây??
.
.
.
.


" Lưu Khả Nhi ơi là Lưu Khả Nhi...?


Rốt cục, tôi là ai?


Mà cô là ai...???".
.
.
.
.


Cô ngoan cố đáp:


_ Tôi là... Lưu Khả Nhi!


Cô chỉ có thể nói ra cái tên này thôi! Cái tên Cao Lam Anh đã chết theo nỗi ô nhục hôm nay! Cô chết đi, có vấy bẩn, cũng không để bẩn tên tuổi của chính mình như vậy!


" Thiên, Phong... Cao Lam Anh- tớ sắp tới chỗ các cậu đây! Chờ tớ nhé!".
.
.
.
.


Huyết Lệ nhanh chóng phát giác cô có ý định lặp lại hành động tự sát, liền nhanh tay điểm huyệt đạo trên người cô!


Nước mắt lăn dài, đến cùng Huyết Lệ... em cũng giống bọn họ, sống chết vì người con gái tên... Lưu Khả Nhi kia sao?


Cô đến chết, cũng không thể chết như ý của mình! Thật đáng thương làm sao!?


Xuân dược phát tán càng nhanh, cơ thể cô càng khô nóng và bị mị dược dày vò, cô khao khát nam nhân cùng cơ thể của họ đến vô cùng...!


Cô thầm mắng chính mình dâm đãng, nhưng lý trí của cô cứ bị cuốn dần đi, chỉ còn lại khao khát bản năng nguyên thủy nhất!


Cô vặn vẹo cơ thể vô lực, không sức phản kháng vì bị điểm huyệt... Cô rốt cục cũng đầu hàng, lên tiếng van nài:


_ Giết... giết tôi đi! Làm ơn...


Bọn họ ai nấy cũng đều kinh ngạc, cứ ngỡ cô sẽ chịu khai thật, chẳng ngờ cô lại cứng đầu đến vậy! Chưa từng có ai chịu đựng được đến lúc này như cô cả...!?


_ Khai đi! Cô sẽ được toại nguyện... Cô là ai?


Cô đáp:


_ Tôi là... Lưu Khả Nhi! Tôi không có ký ức, tôi chỉ biết mình là Lưu Khả Nhi thôi! Cũng có thể, tôi là kẻ giả mạo...


Cô mê sảng, nói năng mơ hồ... Tiềm thức của cô đã chấp nhận cô chính là Lưu Khả Nhi, nếu có khác thì chính là ngay từ đầu kẻ cô xuyên không vào, chính là... giả mạo!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.