Mờ Nhạt Tiểu Nương Tử...???

Chương 37: Thu nhận... chủ nhân!?




Cô ra vẻ nhíu mày, khó chịu nhìn hắn.


_ Cậu... là kẻ đã vu khống tôi...!?


Hân điên tiết, gầm lên:


_ ĐỒ NGỐC...!!!


Nam phụ Doãn Mặc Long cười lớn tiếng:


_ HAHAHA... LÃO ĐẠI... SUY ĐOÁN KHÁ LẮM... HAHAHA...!!!


Nam chủ Tịnh Vũ nheo mắt nguy hiểm nhìn cô:


_ Mọt sách... Nếu tôi là kẻ đó! Tôi lột da sống cô luôn rồi... Còn thả cô đi được sao??


Cô nhàm chán, đáp:


_ Vậy làm sao để tôi tin được rằng chính cậu là người đã... thả cho tôi đi...??


_ Cái đó...


_ Bộ cậu thích nhận bừa người khác làm sủng vật của cậu lắm à!?


Nghe cô hỏi vậy, hàm ý đều là mỉa mai. Thế nhưng, tên nam chủ kia mặt dày không phải dạng vừa...


_ Ừ! Tôi thích thế...


Cô cười thầm trong lòng... Cô sẽ cho hắn đặc biệt khai sáng " định nghĩa" về cụm từ " Chủ nhân" của cô, dành riêng cho hắn!


_ Nhưng tôi rất khó nuôi...


_ Tôi lo được...


_ Tôi thích ăn ngon, lại ăn rất nhiều...


_ Tôi sẽ mua cho cô. Bữa chính, bữa phụ đều không thiếu...


_ Tôi thích đồ ăn tự nấu hơn... nhưng nấu không ngon là tôi sẽ không ăn.


_ Đồ tự nấu dinh dưỡng và hợp vệ sinh hơn! Tôi biết nấu ăn, tôi lo được...!


_ Tôi rất lười chép bài... chỉ thích ngủ...!


_ Tôi sẽ chép thay cô và chăm cô ngủ...


_ Chân tôi yếu... lười đi bộ. Nhưng lại có thói quen đi dạo mát, sau mỗi bữa ăn!?


_ Chân tôi rất khỏe... Tôi sẽ cõng cô đi bất cứ đâu cô muốn!


_ Tôi hay đau đầu... dễ say nắng, còn dễ đổ bệnh nữa!


_ Tôi sẽ chăm cô thật kĩ. Tuyệt đối, sẽ không để cô chịu khổ... dù chỉ 1 chút.


_ Thể chất tôi yếu nên cũng không trực nhật lớp được...


_ Tôi trực thay cô...!


_ Tôi thích mua sắm... nhưng lại ngại xách đồ!?


_ Tôi đưa cô đi, tôi xách túi cho cô.


_ Tôi thích được đi chơi xa ít nhất 2 tuần 1 lần...


_ Mỗi cuối tuần, liền đèo cô đi chơi xa. Đi đâu cũng được...


_ Tôi dễ hoảng sợ... Ai lớn tiếng cáu giận, động tay chân là lại làm tôi đau đầu...!?


_ Cái này tôi biết rồi! Sẽ không làm cô hoảng sợ như hôm ở phòng y tế nữa! Tôi hứa sẽ không nổi giận, không động tay chân với cô nữa!


_ Nếu có thì sao...??


_ Tuyệt đối không! Tôi mà làm trái lời nào do tôi thốt ra, hứa hẹn với cô thì... cô muốn xử phạt tôi, sao cũng được!


_ Thật...???


_ Tôi thề...!


_...


Cô cạn... lời với tên nam chủ này rồi!


Sao cô cảm nhận là hắn có chút... dại
" sủng vật" là cô quá!


Bộ hắn thích nuôi " sủng vật" lắm sao? Mà tính ra thì cô cũng không lỗ vốn hay thiệt thòi gì...??


Thôi thì... cho hắn chút quyền lợi nhỏ bé là được " nuôi" cô vậy!?


Tùy biểu hiện của hắn, cô sẽ quyết định thời điểm để " thanh trừ" hắn khỏi dàn hậu cung của nữ chủ đại nhân...!


Trước tiên, cô sẽ để bọn nam nhân của nữ chủ lần lượt, từ từ nhận ra và đối diện với bản chất của nữ chủ...


Sau thì... đá bọn hắn cho Huyết Lệ xử lý trong vòng 1 nốt nhạc...!?


Nam nhân thôi mà... Huyết Lệ có thể thao túng bọn hắn rất dễ dàng...!


Sau cùng, đích thân cô sẽ thu dọn " tàn cuộc" cùng nữ chủ đại nhân của chúng ta...!?
.
.
.
.


" Nữ chủ... Phương Mộng Cầm,


Cô hãy chờ xem món quà hậu lễ đáp trả của tôi nhé...!


Tôi tin nhất định... sẽ khiến cô cảm thấy... hài lòng...!!!".
.
.
.
.


Cô nhún vai, tỏ vẻ bất cần nói:


_ Ok! Fine. Tùy biểu hiện của cậu, tôi sẽ xem xét đến việc có nên đi tìm 1 " cậu chủ" nào khác, ngoài cậu không nữa...!?


Nam chủ Tịnh Vũ giật mình, vội đáp:


_ Đừng! Tôi hứa, tôi sẽ làm tốt. Tôi sẽ chịu trách nhiệm với cô đến cùng. Nhất định...!!


Cô nhíu mi tâm, ra vẻ bất đắc dĩ, nói:


_ Chờ xem, cậu làm tốt đến đâu đi...!


Tên nam chủ kia vui mừng hớn hở hơn cả người nông dân được mùa...! Hắn nói khẽ:


_ Ưm... Cô gọi tôi 1 tiếng... ưm... thử xem!


Cô lầy lội đáp:


_ Ưm...


Hắn đen mặt, giận dỗi đáp:


_ Cái kia cơ...??


Cô không ngại lấy " nhọ" bôi mặt hắn, cho thêm đen...


_ Hửm...!?


Hắn lầm lì, dỗi cô, tính quay đi thì... cô cố tình " dỗ ngọt"...


_ Cậu chủ...!


Hắn đan xen cảm xúc, vừa là ngạc nhiên, vừa là vui sướng. Ngay lập tức, hắn liền quay sang cô và bị cô tống vào tay hắn 1 " dị vật".


_ Cậu chủ... chép bài đi! Em ngủ...


Cô nói khẽ như mèo cào... Chữ " em" phát ra từ miệng cô, sao lại dễ nghe đến như thế....!!


Nội tâm hắn xốn xang cả lên, hắn rất ngoan ngoãn gật đầu, chép bài vở cho cô trước... hắn sau...!?


Tên Long nam phụ tranh phần:


_ Lão đại! Tôi chép cho cô cũng được mà...!?


Nam chủ Tịnh Vũ lườm hắn... Việc cô giao hắn mà tên ôn dịch kia cũng tranh với hắn là sao...??


Cô nhẹ giọng:


_ Tôi nóng... Lão nhị, quạt cho tôi ngủ đi...!!


Nghe cô nói vậy thì tên nam phụ kia mới hài lòng, liền tận tâm quạt mát cho cô, " hầu " cô ngủ...!


Cả lớp lại được dịp... rửa mắt!!


Ai cũng thầm nhủ, cô thật sự là... quá lợi hại đi...!!


Đắc tội cô, xem ra còn đáng sợ hơn đắc tội gã Doãn Mặc Long thần kinh bất ổn kia...!


Bọn họ rất tự khắc biết điều... im lặng, cắm cúi làm phần việc của mình.


Có điều, vẫn có 1 vài kẻ không biết... thức thời! Thích làm những việc đi... ngược với cộng đồng, với xã hội!?


Điển hình như... nữ chủ đại nhân của chúng ta...!!
.
.
.
.


_ Vũ ca, anh không nên xem Nhi Nhi là món đồ chơi mà đùa bỡn như vậy! Nhi Nhi sẽ tủi thân và mặc cảm lắm...!!


Nam chủ Tịnh Vũ liếc khẽ ả, đáp:


_ Việc của tôi, không hề can dự gì đến Phương tiểu thư...! Mong tiểu thư, miễn làm phiền!?


Lời lẽ lạnh lùng, ý tứ của hắn đã quá rõ ràng.


Có điều, nữ chủ nhất thời, kinh mạch không thông, não bộ thì hơi thiếu muối nên ả liền tỏ vẻ ủy khuất, chọc người thương tiếc...!


_ Vũ ca... hức... sao anh lại ghét bỏ Cầm nhi! Hic... hic...


Bọn nam chủ, nam phụ của ả lúc bấy giờ mới can thiệp...


Nam chủ Lại Nhật Khanh, ứng đáp:


_ Cầm nhi! Kẻ có lòng muốn đi, em muốn níu giữ cũng khó... Đợi khi, hắn ta nắm rõ bản chất đê tiện của cô ta. Tự khắc, hắn sẽ biết bản thân đã phạm sai lầm lớn nhường nào...!?


Nam phụ Diệp Chấn Lôi không mặn không nhạt lên tiếng:


_ Bị 1 con nhóc quê mùa dắt mũi mà không biết hổ thẹn. Cầm nhi, mặc kệ gã mất trí đó đi! Em còn có bọn anh mà...!
.
.
.
.


Lời lẽ thì như an ủi nữ chủ... Thực chất lại là đang chỉ trích cô...!!


Không sao... Cô chính là muốn cái hiệu ứng như vậy...!?


Càng tin tưởng, bảo bọc sự thuần khiết của ả... thì khi bộ mặt thật của ả bị vạch trần, cảm xúc của bọn hắn mới có thể...


Đạt tới cảnh giới tột cùng " thăng hoa" chứ...!?


Cô... rất muốn xem thử...!? Chừng đó, miệng của bọn hắn sẽ dát nên lời vàng ý ngọc nào...


Để che đậy cho nữ chủ " bạch liên hoa" thiện lương của bọn hắn...??


Cô là... đang mỏi mắt trông chờ đây!!
.
.
.
.
!?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.