Mờ Nhạt Tiểu Nương Tử...???

Chương 35: Chạy trốn vào phòng nam chủ...!




Anh Túc thủ lĩnh dõng dạc ra lệnh:


_ Cô gái hôm qua đã trốn thoát... Ta cần mọi người chia ra thăm dò vị trí của cô ấy! Lưu ý, đừng làm thương tổn cô ấy khi tìm được. Mọi người hiểu chưa...?


_ Rõ! Thưa thủ lĩnh...!?


Cả nam chủ Tịnh Vũ và nam phụ Doãn Mặc Long cũng ra sức phụ 1 tay... đi tìm cô về.
.
.
.
.


_ Này! Này! Cô gái, sao lại ngủ ở đây...?


_ Ưm, yên lặng! Để ta ngủ...


_ Tôi đếm đến 3... Cô không dậy thì tôi ném cô ra ngoài...! 1...2...


_ Aaaaa.... Tên kia! Ngươi chưa đếm 3 mà!


_ Cô còn dám trả giá sao...??


Cô hơi dụi dụi mắt, sau đó thì tròn mắt kinh ngạc với " hiện tượng lạ" đang diễn ra trước mắt...


Tại sao tên nam chủ Lăng Huyết Vũ lại xuất hiện... ở đây??


Đúng lý ra thì hắn phải đang ở phòng vip, dành cho khách chứ...!!


Rồi, cô đảo mắt nhìn 1 vòng quanh phòng. Lối kiến trúc và bày trí này hình như là...


Phòng vip của khách...!!!


Cô vào lộn phòng sao...? Nằm lăn trên giường cả ngày giả bệnh làm đầu óc của cô cũng mơ hồ theo rồi sao??


Ai da... Phóng lao thì phải theo lao thôi..!!!


_ Cô còn không mau xuống khỏi giường của tôi...??


" Của cái đầu nhà ngươi... Toàn bộ chỗ này đều là tài sản của ta đó! Đồ điên...".


Cô mắng thầm hắn mấy câu, rồi bắt đầu diễn sâu:


_ Tôi... Tôi... rất sợ! Tôi không thể ra ngoài bây giờ... Làm ơn, xin anh hãy giúp tôi với...!!


Nét mặt ngáy ngủ của cô đã không còn, thay vào đó là nét hoảng loạn, sợ sệt, lại còn chất giọng hơi run rẩy nữa...!


Nghĩ là có thể lừa đảo được tên nam chủ cáo già kia... Nhưng không...


_ Cút khỏi giường của tôi ngay!!


Cô vốn không hợp vai sướt mướt, ủy mị... Cô biết vậy mà!


Cô nằm dài, duỗi thẳng chân... và ngủ tiếp. Nam chủ Lăng Huyết Vũ tức điên:


_ Cô không có lỗ tai sao...? Xuống ngay cho tôi...!


Cô trở mình, ôm lấy cái chăn ấm áp... Nam chủ Lăng Huyết Vũ thô lỗ giật lấy cái chăn, đạp cô xuống giường không thương tiếc...!!


Cô bị đạp xuống giường... dĩ nhiên là không vui.


Là hắn khiêu khích cô trước... Đừng trách cô độc ác...!!!


Cô đứng dậy, leo lên giường. Hắn tính đạp cô xuống thì cô bắt đầu... cởi cúc áo, lần lượt từng cái một...!


Chiếc áo ngực bra đen huyền bí không hiểu sao lại cuốn hút tầm nhìn của hắn... Cô cởi 1 cúc, 2 cúc và... dừng lại.


Hiện chiếc áo bra đen đang lấp ló sau bộ đồng phục nữ sinh trung học... Làn da trắng ngần của cô, bỗng nhiên thôi miên hắn... không thể dời mắt đi chỗ khác...!!


Rõ ràng chỉ là 1 con nhóc quê mùa... Sao cái áo trong bao trọn lấy vòng 1 đẫy đà ấy... lại... lại...


Hắn chảy cả máu mũi...!!!


Hắn vội chạy vào nhà vệ sinh, xả nước rửa mặt cho tỉnh táo...


Cô chép miệng:


_ Làm như mới thấy lần đầu...


Cô định cởi vài cái cúc uy hiếp hắn mà dám đạp cô nữa thì... cô sẽ hét lên...!


Đây tuy là phòng vip nhưng không cách âm, nhằm đề phòng trường hợp có kẻ ám sát đột nhập thì rất khó phát hiện ra...


Phe cánh của cô sẽ khó kịp trở tay và tương trợ kịp cho các vị khách ở dãy hành lang khách vip của cô...!!
.
.
.
.


Mà ở đây là đâu chứ... là đất của cô! Chơi theo luật lệ mà cô đề ra...


Kẻ nào dám vô lễ với người của cô thì đừng mong toàn mạng trở về...!


Ai cũng biết điều này! Hắn cũng thế...!


Cho nên, cô định dùng chiêu này vu khống hắn động chạm cô...


Sau đó, ép hắn cho cô trú ẩn nhờ. Dù sao, thời gian của trò chơi trốn tìm này đã bắt đầu đếm ngược... Cô mà ra bây giờ... thì lộ tẩy cả...!


Còn trò vui phía sau của cô nữa! Cô không muốn kế hoạch của mình... bị chính mình làm phá hỏng be bét đâu...!?


Cô biết rõ hắn ta là đang cần dựa vào Blood Rose nhà cô...!


Cho nên, làm sao hắn ta dám đứng trên đất của cô mà... đi trái luật của cô chứ...!?


Chỉ là, cô lại không ngờ sinh lý của hắn lại không ổn định... đến như vậy...!


Cô mới khởi động... chưa kịp đe dọa hắn thì đã bị hắn... dọa ngược lại.


Cái này có được xem là tiềm năng sát thủ... lấy máu người mà không cần dao hay súng trong truyền thuyết hay không...??


Dù sao thì cũng đã giải quyết xong... Boss nam chủ Lăng Huyết Vũ rồi...!!


Cô cài lại cúc áo, ôm lấy chiếc chăn dày cộm và ngủ ngon lành...


Lát sau, khi đã cầm được máu... nam chủ Lăng Huyết Vũ mới ảo não bước ra...!


Máu chảy nhiều quá... làm anh ta hơi choáng váng đầu óc, nên liền leo lên giường ngủ 1 mạch đến sáng...!
.
.
.
.


_ Ưm... Ngủ ngon quá!


Cô tỉnh dậy sau khi đã ngủ đủ, giờ đã đến thời điểm mà cô nên hành động...


Cô lén nhìn qua tên nam chủ trời đánh vừa nãy dám to gan đạp cô xuống giường.


Chờ đi! Sau bọn nam chủ Tịnh Vũ sẽ là đến hắn... Cô sẽ trừng trị từng gã đàn ông trong hậu cung của nữ chủ...!


Để xem, ả ta sẽ vì gã đàn ông nào mà chịu rơi 1 giọt nước mắt thật lòng...!?


Chỉ sợ là, ả chỉ lo đi tìm... vài gốc cây cổ thụ khác cho bản thân. Đúng là những gã đàn ông ngu ngốc mà...!


Cô rời đi... để lại 1 tấm chi phiếu và 1 tờ giấy có ghi dòng chữ...


" Phục vụ tốt... thưởng thêm..!!!".
.
.
.
.


-------- Trường học -------


Hôm nay, cô đã chính thức đi học lại sau... 1 ngày dưỡng bệnh ở nhà.


Mẹ cô khuyên cô tịnh dưỡng thêm... nhưng cô không muốn bà vất vả thêm!


Vả lại, cứ nằm suốt trên giường... cô thật sự không quen chút nào!?


Anh Hai cô lại nói luôn miệng:


_ Em gái mới bệnh dậy nhớ chú ý sức khỏe biết không ? Trưa nay, anh sẽ mang canh tổ yến và cháo bào ngư cho em tẩm bổ...! Đừng tự ý ăn ở phòng ăn, đồ ăn đó nhiều dầu mỡ, muối... vân vân và mây mây...!!!


Anh cô dặn nhiều quá... cô chỉ nhớ mỗi là buổi trưa phải chờ anh mang thức ăn qua... Chỉ vậy thôi!!


Haizzz... Ai mà lấy phải anh cô... làm vợ!


Chắc suốt cả ngày sẽ  bị tra tấn lỗ tai mất! Thật thương cảm cho chị dâu tương lai của cô mà...!


Vì cô mệt... nên anh cô miễn cho cô thực hiện nghĩa vụ gia đình. Bù lại, anh cô sẽ làm...


Anh thơm 2 bên má cô liên tục, lại còn bẹo má cô. Khiến 2 bên má cô hơi sưng đỏ cả lên...! Da cô trắng mà.. bị đỏ như vậy nên lại càng nổi bật...!?


Cô... chỉ có thể thở dài với anh Hai cô thôi...!?


Cô là, bất lực với anh Hai của cô luôn rồi...!
.
.
.
.


--------- Lớp A1 khối 10 -------


_ LÃO ĐẠI... TỶ KHÔNG SAO CHỨ...!!!


Cô vừa vào tới cửa là bắt gặp bốn gương mặt đưa đám của...


Bộ tứ siêu quậy....!!


Cả 4 tên to đầu... mà nước mắt như mưa...!!


Cô hơi bối rối... vỗ vỗ nhẹ đầu từng tên một... như dỗ bọn trẻ nhỏ nín khóc:


_ Ngoan... Ngoan! Nín đi nào... Lão đại thương nhé...!!


Sao cô có cảm tưởng rằng cô không phải là... Lão đại của bọn họ...!?


Mà cô lại thấy mình giống 1 bà mẹ đơn thân... đang phải gánh gồng, chăm lo cho...


Cùng lúc, 4 thằng con trai lớn tướng thế này...!?
.
.
.
.


CÓ AI CHO CÔ BIẾT...


VIỆC GÌ ĐANG DIỄN RA Ở ĐÂY KHÔNG...???


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.