Mờ Nhạt Tiểu Nương Tử...???

Chương 12: Kẻ ngoài lề... là bạn hay thù??




Gần hết tiết học đầu tiên, hắn- Doãn Mặc Long mới... lếch xác vào...!


Ai cũng thầm nghĩ: "Sao hắn không cúp tiết luôn nhỉ...??".


Hắn rất ngoan ngoãn về bàn, cũng không ho he lời nào sinh sự với cô...


Thời gian còn lại của tiết học... được mọi người đếm ngược từng giây...


Kể cả cô giáo đang... giảng bài trên bục giảng..!!
.
.
.
.


" Reeng... Reeng..." Ai cũng xem tiếng chuông hết giờ học làm... vị cứu tinh!


Mọi người thu dọn đồ nhanh... bất thường... Phút chốc, lớp học trống trải dị thường...


Chỉ cô và... hắn!?
.
.
.
.


Cô mặc kệ, tính ra ngoài thì...


Tên kia không nhúc nhích?? Cô ngồi phía trong, hắn không ra thì sao cô ra được...??


_ Cậu... không ăn trưa à?


_ Không...!


_ Không đói à?


_ Không...!


Cô nhìn hắn... Hắn nói... là thật!


Hắn hay tự ngược đãi chính mình, tự bỏ đói bản thân, tự làm bị thương... để cảm nhận sự tồn tại của bản thân??


Hắn đói... Hắn đau... Tức hắn còn đang sống! Thế thôi...


Hắn cũng rất đáng thương... ba hắn lẫn mẹ hắn là 1 sự kết hợp của hôn nhân chính trị không có tình yêu...


Hắn không tin tình yêu... Hắn chỉ tin dục vọng của con người... đã tạo ra hắn...!


Lúc hắn còn nhỏ đã chứng kiến cả mẹ lẫn ba hắn thác loạn cùng những người đàn ông, đàn bà khác... Thậm chí, bọn họ không hề kiêng dè... còn làm ngay trước mặt hắn...!?


Khi hắn thành niên còn suýt bị 1 người đàn bà bỏ thuốc gạ gẫm... mà cô ta lại là đàn bà của... ba hắn!?


Hắn tự lấy dao đâm vào chính mình kiềm chế bản thân, không muốn nhơ nhuốc giống bọn họ?? Vậy mà ả đàn bà kia lại mặt dày đi tố cáo hắn...


Ba hắn lại đi tin ả... tức giận đuổi hắn khỏi nhà... Từ đó, hắn trở thành 1 con sói đơn độc, tự lập nghiệp, đứng vững trên thương trường... Thành lập công ty đối nghịch với ba hắn...


Giờ hắn là tổng tài tập đoàn S & M lớn mạnh, có chuỗi công ty, xí nghiệp riêng chuyên kinh doanh bất động sản, cơ khí, khai thác khoáng sản...


Thật không hiểu sao... hắn còn cần tới trường...??


Cô thì vướng thân phận Lưu Khả Nhi ngoan hiền, hắn thì vướng bận gì cơ chứ?


Hay tại... hắn quá cô đơn???
.
.
.
.


Hắn vốn là nam phụ duy nhất ngoài lề hậu cung của nữ chủ... khá ghét nữ chủ mà không rõ lý do...!?


Haizzz... Dù sao cũng cùng chiến tuyến... thêm 1 bằng hữu còn hơn có thêm 1 kẻ thù!


Cô có chút mủi lòng... nói:


_ Đi thôi!


_ Đi đâu??


_ Theo " má " là sẽ biết con ạ!!


-...


Không hiểu sao, cô lại thuyết phục được hắn... Hắn theo cô cùng xuống khu vực nhà ăn cao cấp.


Cô lấy đồ ăn... khụ... khá nhiều! Cô rất có " tâm hồn ăn uống"... Cô còn " tốt bụng" chọn cho hắn 1 ít...


Còn lại là của cô...!?


Hắn và cô bưng hết số đồ ăn cô chọn về là đã bày kín bàn...


Mắt hắn hơi co giật nhìn cô... Có phải cô ăn giỏi nên miệng lưỡi mới bén hơn lưỡi lam không??


Hắn cũng ăn... Cô cũng ăn... Có điều số lượng đĩa... hơi chênh lệch thôi!


Cô ăn no... có thói quen là đi dạo...


Cô hỏi hắn:


_ Ở đây có chỗ nào dạo mát lý tưởng không?


Hắn nghĩ ngợi rồi đáp:


_ Sau trường có 1 cánh rừng phong nhỏ cũng...


Hắn chưa hết câu... Cô liền đứng dậy và bỏ đi trước...


Đi được 1 đoạn, cô xoay người, nhìn hắn...


_ Còn không đi?


Hắn vội vã bước theo cô... Không hiểu sao thấy cô đợi hắn đi cùng... làm hắn thấy vui vui trong lòng...


Đây là cảm giác vui vẻ sao? Với hắn, điều đó... thật mới mẻ!!
.
.
.
.


----- Rừng phong sau trường-----


_ Woa... đẹp thật!!


Những chiếc lá chưa kịp thay mới vẫn mang màu đỏ, có cả lá xanh và ngả vàng nữa...


Sự tươi mát của tự nhiên làm tâm hồn con người như được gọt rửa, trở nên thanh tịnh hơn...!


Cô nghiêng đầu, nhìn hắn:


_ Cậu khiến cho tôi có cảm giác nhớ đến 1 người...


Hắn nhìn cô chăm chú...
.
.
.
.


Người đó là Thiên... Vẻ mặt khi cậu xù lông mà không ai để ý... giống hệt hắn!


" Thiên... Phong... Tớ nhớ các cậu quá..!"
.
.
.
.


Hắn thấy cô trầm tư liền hỏi:


_ Người đó thế nào..??


_ Là 1 người rất quan trọng... với tôi!


Giọng cô nghe như sắp khóc, cô luyện ngục, học sử dụng khí giới, ám tiễn, độc dược và toi rèn ý chí sắt đá... suốt 2 năm qua...


Nhưng... chỉ khi nghĩ về 2 cậu ấy...


Thì cô lại... không kiềm được xúc động...


Hắn im lặng không nói gì. Lòng hắn chợt như có lửa đốt, có kim châm... khó chịu vô cùng...


Hắn... rốt cục là muốn gì đây??
.
.
.
.


Cô ngồi đó với hắn... Cả 2 đều im lặng...


Bất chợt cô gục vào hõm vai hắn... hắn liền bất động nhìn cô...


Có lẽ cảm giác bên cạnh hắn...


Rất giống Thiên, khiến cô thân thuộc và không đề phòng...


Cứ thế, có một người con gái ngủ rất say... và 1 người con trai mải ngắm nhìn cô gái đến quên cả thời gian...


Hai tâm hồn như đã tìm thấy điểm tựa...


Khi họ bên nhau!?
.
.
.
.


Cô và hắn... hợp nhau 1 cách kì lạ...


Lúc trước là Thiên luôn trêu cô nhưng luôn bị cô lạnh nhạt...!?


Giờ thì là cô trêu hắn, còn hắn thì lại như 1 chú thỏ ngoan hiền bị bắt nạt, cứ để mặc cho cô trêu...!?


Thật là 2 hình ảnh trái ngược... nhưng rất đỗi ấm áp và có chút thân thuộc...


Tuy nhiên, hắn vẫn không phải là...


Thiên của cô...!!
.
.
.
.


Ra về, hắn cũng lẽo đẽo theo cô... Cô không muốn thân phận Lưu nhị tiểu thư bại lộ nên... cắt đuôi hắn!!


Anh hai cô gọi tới...


_ Alo anh hai, em nghe!


_ Nhi Nhi, anh không tìm thấy em... Em đang ở đâu vậy?


_ Anh hai, em đang ngoài đường... Em muốn đi dạo 1 chút và mua ít đồ. Lát em tự về sau...


_ Anh hai chở em đi... Anh hai cũng muốn mua đồ mà!


_ Anh hai ngoan... Lần sau nha, em hứa!


_ Tha cho em... Nhưng lúc về phải gọi anh hai tới đón nha!


_ Anh hai! Em lớn rồi mà..


_ Chừng nào còn gọi anh 1 tiếng Anh Hai là phải nghe lời. Anh hai chờ điện thoại của em đó nghe chưa??


_ Haizzz! Anh muốn khổ thì em cho anh khổ...


_ Khổ vì em... Bao nhiêu cũng được...!!


_ Em cúp máy đây! Bye anh...


_ Ok! Bye em!


Nếu cô không chủ động cúp máy thì cuộc nói chuyện sẽ... kéo dài vô tận tới lúc hết pin...


Anh hai luôn vậy...! Cô quen rồi...!


Cô bắt taxi và thẳng tới trung tâm mua sắm Time Upper... thuộc quyền sở hữu của Lưu gia...


Vi vu hít từng làn gió mát... xe công nghệ hiện đại có khác chạy trên đệm từ chân không... êm vô cùng!!


Tới nơi, cô bước xuống xe... Công cuộc tiến hành càn quét bắt đầu thôi!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.