Mình Thử Yêu Nhé, Cleo?

Chương 55:




Johnny mỉm cười, hắn mặc chiếc áo xanh sẫm và quần jean, trông giản dị mà đẹp ngỡ ngàng. Cleo không kìm được lòng; chỉ cần bất ngờ nhìn thấy hắn thế này đã đủ khơi lên dòng thác lũ cảm xúc. Ravenswood vắng bóng người suốt cả tuần vừa qua. Không ai biết hắn đi đâu.
“Cảm ơn Johnny rất nhiều vì đã biến giấc mơ của tôi thành hiện thực. Cậu đã vượt qua cả mong đợi của tôi, tôi vui mừng khôn xiết khi có những bức điêu khắc tuyệt đẹp này, và tôi biết là tôi sẽ yêu mến chúng cho tới khi tôi chết!” Người phụ nữ đó - liệu có phải là Phu nhân Rosemary không? - khoảng ngoài năm mươi tuổi, trông đẫy đà, tươi cười, mặc gi lê bông trần và quần nhung tăm xơ xác. Lại đoán nhầm. Bà ôm Johnny trước khi tuyên bố, “Ngoài này hơi lạnh nên ta quay vào trong được không? Ồ, xin chào!” Nhìn thấy Cleo lượn lờ đằng sau đám đông bên hàng cây thuỷ tùng, bà nói thêm, “Ta có khách mới đến này. Cô đến để bắt anh chàng nghệ sĩ của chúng tôi đi đấy à?”
Khi mọi người đi qua cô vào nhà, Cleo thấy mình bị đám khách túm tụm đó săm soi. Có phải họ đang cười cái quần tất kiểu bà già nhăn nheo của cô không? Khi chỉ còn ba người, người phụ nữ đó nắm chặt tay Cleo bằng cả hai tay và thân mật nói, “Tôi được nghe kể hết về cô rồi. À, mà tôi là Rose.”
Chuyện gì đang xảy ra đây? Cleo nói, “Chào bà. Tôi là Cleo. Ừm... có phải tôi sẽ chở bà đến Shepton Mallet không?”
“Không đâu, cô sẽ đưa Johnny về nhà. Giờ tôi phải đi mời rượu cho những người bạn đang khát khô của tôi đây. Và hết sức hoan nghênh các bạn trẻ nếu cô cậu muốn ở lại tham gia cùng chúng tôi.” Ngoái đầu cười với Johnny trước khi biến mất qua lối vòm, Rose vui vẻ nói, “Cô gái xinh xắn. Vết tàn nhang tuyệt đẹp. Quần tất buồn cười!”
Và rồi chỉ còn hai người ở khoảng đất trống đó, bao quanh là cây cối và gia đình hươu bạc được chiếu sáng nghệ thuật, bóng đêm trùm quanh họ và cỏ rụi xuống vì sương muối.
Cleo chạm mắt Johnny lần đầu tiên trong tối nay. Chắc chắn có chuyện đang xảy ra mà không ai giải thích gì với cô. Giống như trong giấc mơ ta thấy mình đứng trên sân khấu nhưng không ai nói cho ta biết tên vở kịch ta phải diễn.
OK, cái gì cần nói trước thì nói trước. Miệng khô khốc, cô nói, “Ở Shepton Mallet có chuyện gì?”
Johnny hít sâu. “Xin lỗi cậu, là ý của Rose.” Hắn nghe có vẻ không chắc chắn như thường lệ, bắt đầu như thế kể cũng lạ.
“Tại sao bà ấy lại biết hết về tớ?”
“Tớ đã làm việc tại đây tám ngày nay. Bọn tớ nói chuyện với nhau.” Hắn nói. “Tớ phải tâm sự với ai đó nếu không tớ phát điên mất. Và đưa cậu đến đây là ý của bà ấy. Nếu tớ biết cậu sẽ đến đây gặp tớ thì đã không còn là điều ngạc nhiên nữa.” Johnny khô khan nói tiếp, “Rose hay thích gây ngạc nhiên lắm.”
Tim của Cleo chưa bao giờ đập nhanh như vậy. Để có thêm chút thời gian suy nghĩ, cô nói, “Cô Clarice thế nào rồi?”
“Rất ổn. Tháng tới cô ấy sẽ chuyển về nhà dưỡng lão Neid.”
“Thế thì... tuyệt quá.”
“Tớ biết mà.”
Cô lấy hết can đảm. “Còn chuyện với Honor thì sao?”
“Honor ổn. Cô ấy cũng khoẻ.” Ngừng một lúc nữa. “Bọn tớ không còn bên nhau nữa. Tớ chấm dứt với Honor tuần trước rồi.”
Ôi trời, hắn nghiêm túc đấy à? Không thể kiềm chế được, Cleo bật ra, “Thật à? Tại sao? Tại sao cậu lại làm thế?”
Hắn giơ tay lên để ngăn cô lại. “Được rồi, để tớ giải thích vài điều. Lúc tớ còn ở bên Mỹ, Honor và tớ có hẹn hò với nhau nhưng mọi chuyện không ổn thoả lắm. Mối quan hệ dần đi đến ngõ cụt nhưng Honor hoảng sợ khi tớ định chấm dứt. Rồi cô ấy gặp một người khác và nói với tớ là mối quan hệ của bọn tớ đã hết. Làm như thế cô ấy sẽ không phải là người bị bỏ. Điều đó với tớ không thành vấn đề. Tớ thấy khuây khoả. Nhưng rồi tháng trước mọi việc hỏng bét cả khi cô ấy nhận ra gã kia tệ hại đến thế nào. Đó là lúc cô ấy gọi cho tớ lúc tớ đang ở Norfolk và cô Barbara thì sắp qua đời. Ngay sau đó, cô ấy nhảy lên chuyến bay sớm nhất. Rồi cô ấy từ chối hợp đồng quảng cáo nhiều triệu đô la để ở bên tớ, nên tớ còn biết nói gì? Cảm ơn nhưng anh không muốn vậy à?” Hắn lắc đầu. “Tớ không thể làm thế với cô ấy được. Cô ấy dễ thương và tốt bụng. Nên tớ thấy mình phải chấp nhận thôi, thử thêm một lần nữa.”
“Cho tới một tuần trước.” Răng Cleo lập cập. “Có chuyện gì vậy?”
“Cậu thực sự muốn biết à?” Hắn nhìn cô chăm chú. “Được rồi, tớ sẽ nói. Có cậu.”
“Cái gì?”
“Cậu nhớ lúc tớ nhờ cậu sang nhà tớ bầu bạn với cô Clarice buổi tối hôm đó không?”
“Có.” Ôi trời, cô biết làm gì với lượng adrenaline thừa này bây giờ?
“Cậu nói là cậu sẽ giúp. Rồi cậu nói, Mấy giờ cậu muốn tớ sang?” Johnny đợi, rồi cúi mặt xuống, “Và lúc đấy tớ chỉ muốn nói là, Tất cả các giờ.”
Im lặng. Đằng xa vẳng lại tiếng cú kêu. Cleo rùng mình; chuyện này thực sự đang xảy ra à? Có cảm giác như nó đang xảy ra, nhưng làm sao cô biết chắc như đinh đóng cột được?
“Và đó là lúc tớ biết mình phải làm gì,” Johnny nói. “Kể cả nếu tớ có biến thành một thằng đại ngốc. Bởi vì có thể cậu không cảm thấy như vậy về tớ, nhưng từ khi quay lại Đồi Channings, tớ không thể thôi nghĩ về cậu.”
Hắn có nghe được tim cô đập nhanh thế nào không? Giống như có một con kangaroo đang cố vùng ra khỏi ngực cô. Liều mình thoáng nở nụ cười, Cleo nói, “Nghĩ gì về tớ cơ?”
“Chỉ những điều tốt thôi. Tớ nghiêm túc đấy. Từ hôm đám tang của bố tớ, cậu đã ở... trong này.” Hắn vỗ một bên đầu.
Ôi trời, thật tuyệt vời. “Nhưng tại sao lại là tớ? Tại sao lại tớ mà không phải Honor?”
“Được rồi, nghĩ gì nói nấy nhé.” Johnny giơ ngón tay ra đếm. “Nếu cậu làm gãy một cái móng tay, cậu có gọi cho thợ làm móng bảo cô ta bay đến sửa không?”
“Có thể,” Cleo nói.
“Nếu tớ nhăn mặt và trán tớ nhăn lại, cậu có nhai đi nhai lại với tớ là tớ thực sự cần phải bơm botox không?”
“Cũng có thể.”
“Nếu tớ bảo cậu là tớ đang sắp xếp đưa cô tớ về nhà dưỡng lão ở Bristol thì cậu có nói là, ‘Ôi chà, có phải làm vậy không? Thế thì cô ấy sẽ liên tục muốn đến đây nghỉ lại đấy.’”
Hắn nhại giọng Honor đến mức hoàn hảo. Vừa sốc vừa vui mừng, Cleo nói, “Trời đất, cô ấy nói thế thật à?”
Johnny nhún vai. “Đó không phải là lý do tớ chấm dứt với cô ấy. Tớ làm thế vì cô ấy không phải là cậu. OK, tớ thú nhận được chưa?”
“Được rồi.”
“Em hài hước, dễ cáu và em không hề biết mình đẹp thế nào.” Anh dừng lại. “Em chính là lý do anh quay lại sống ở Đồi Channings.”
Cô chớp mắt. “Thật không tin được anh.”
“Thật đấy. Em muốn nghe lời thú nhận nữa không?”
“Chắc chắn rồi,” Cleo nói.
“Cái này hơi xấu hổ.”
“Kiểu em thích nhất đấy.”
“Khi anh cá với em là em sẽ không thể chịu cảnh thiếu bạn trai quá sáu tháng, đó là vì anh không muốn em dây dưa với bất cứ ai khác.”
Bụng Cleo quặn lại sung sướng. “Nhắc lại cho em xem mình cá bao nhiêu tiền đi. Em mong thắng vụ này quá.”
“Anh chưa thú nhận hết.”
“Xin lỗi. Anh tiếp tục đi.”
“Bao nhiêu tháng trời anh đã muốn được hôn em.” Johnny lắc đầu. “Rất muốn. Trời đất, ngần ấy thời gian mà anh chưa hề được hôn em...”
Cleo nuốt nước bọt. “Anh làm em lo lắng rồi đấy.”
“Sao thế?”
“Bởi vì nhỡ em rất kém trong khoản này thì sao? Biết đâu em hôn như cái máy giặt.”
Johnny nói, “Em đã bao giờ nghĩ là anh cũng rất lo không?”
Cô lắc đầu. “Giờ anh lại nói lung tung rồi. Anh có bao giờ lo lắng đâu.”
“Trước đây thì không.” Anh tiến lại gần. “Nhưng bây giờ thì có. Ngoài những chuyện khác ra, anh cũng đã nói với em tình cảm của anh, vậy mà em chưa đáp lại một lời. Em rất có thể sẽ bảo anh cuốn xéo đi.”
Cleo ngước nhìn anh. Anh có vẻ như đang nói thật, nhưng đây là người đàn ông tự tin nhất cô từng gặp trong đời. Không định trước, cô giơ tay ra áp lòng bàn tay vào vùng vùng tam giác ấm áp trên ngực anh nơi cổ áo sơ mi để hở...
Thịch thịch thịch thịch thịch thịch...
Johnny thở ra, ngượng ngùng. “Ôi trời, em nghe được tiếng tim anh đập à?”
Thật buồn cười là bao nhiêu năm trời cô không hề nghĩ là đàn ông cũng có thể lo lắng về chuyện này. Nụ cười toả lan khắp khuôn mặt Cleo khi cô nắm tay anh đặt dưới cổ cô.
Thùm thụp thùm thụp...
Johnny cảm nhận được, rồi thả lỏng thấy rõ. “Gần nhanh bằng nhịp tim anh.”
Anh hôn cô hay cô hôn anh đây? Cleo không hề biết chuyện đã xảy ra thế nào; cô chỉ biết là hai người gặp nhau ở giữa, môi chạm nhau và kỳ diệu thay, có vẻ như chúng đã biết nhau từ lâu. Johnny quàng tay ôm cô, cô lùa tay vào tóc anh và cảm giác thật hoàn hảo đến nỗi cô không muốn nó kết thúc.
Mà mãi lâu sau nó cũng không kết thúc. Cho tới khi họ phải dừng lại lấy hơi.
Johnny mỉm cười vuốt ve mặt cô. “Không hề giống máy giặt tẹo nào.”
“Anh cũng vậy.”
Anh chạm vào vết tàn nhang dưới mắt phải cô. “Lời thú nhận cuối cùng nhé?”
“Nói đi.” Làm sao chân cô vẫn đứng vững được nhỉ?
“Anh yêu em. Thật đấy. Và anh cảm thấy thật mới mẻ, bởi vì anh chưa bao giờ cảm thấy như vậy với bất cứ ai trước đây.”
Anh yêu em. Đây rồi. Lần trước đã có người nói câu này với cô, chính là Will, trong quán rượu hôm đó khi cô nói với anh ta là cô không còn muốn liên quan gì đến anh ta nữa. Đó là tiếng Anh yêu em đầu tiên của cô và nó thật kinh khủng, hoàn toàn không ổn.
Nhưng lần này thì thật tuyệt. Johnny đã nói câu đó và cảm giác thật hạnh phúc và ổn thoả biết bao. Cleo nuốt khan; cô không hề chắc là chân mình còn đứng vững. Nếu không phải anh đang ôm cô, thì cô đã thành một đống trên cỏ rồi. Cô nói nhỏ, “Đừng có đùa đấy...”
“Ôi trời, đừng có nghĩ thế! Chuyện đó làm anh day dứt hàng năm trời...”
“Day dứt vì cái gì?”
“Vì trò cá cược ngu xuẩn đó. Cái đêm khiêu vũ ở trường ấy.” Johnny lắc đầu ngại ngùng. “Anh vẫn muốn xin lỗi về chuyện đó nhiều lần rồi, nhưng anh không đủ can đảm. Rồi anh nghĩ - hy vọng - là có thể em đã quên hết rồi, nên không nên nhắc lại làm gì. Nhưng em chưa quên đúng không? Anh rất xin lỗi.”
Anh thực sự nghĩ thế. Thật kỳ diệu là mọi gánh nặng xấu hổ đã cất khỏi vai cô và tan biến. Cleo vui vẻ nói, “Bây giờ thì em quên rồi. Mà thôi, tiếp tục chuyện anh đang nói đi.”
“Được rồi, có thể thế này thì đường đột quá,” Johnny tiếp tục, “nhưng bao nhiêu năm nay em là người anh chờ đợi. Bởi vì anh biết anh có thể sống cả đời bên em. Anh muốn sống cả đời mình bên em...” Thêm một nụ hôn, rồi giọng anh hơi run run, “Em cho anh cơ hội chứng tỏ điều đó nhé?”
Cleo nói, “Đừng có hứa những lời anh không giữ được. Ta cứ sống từng ngày một nhé được không?”
“Được, nhưng anh biết cảm giác của mình, và anh biết đây là lời hữa, anh có thể thực hiện được. Anh sẽ không nghĩ khác về em đâu.” Ánh mắt anh cho cô biết anh nói thật. “Em là tất cả những gì anh mong muốn!”
Cleo cảm thấy tim mình như nở ra vì vui mừng. Mãi tới khi anh nói ra, cô mới dám tự thú nhận với bản thân rằng tất cả những gì mình muốn là được nghe Johnny LaVenture thốt ra những lời đó. Nếu chuyện này xảy ra mấy năm trước thì có thể đã không thành. Nhưng bây giờ... bây giờ thì rất phù hợp, hoàn hảo. Cô nghiêng đầu. Chờ đã...
“Tiếng gì đó?”
Johnny đứng thẳng lên nghe ngóng. Chỉ láng máng nhưng nghe như tiếng hò reo vậy.
“Ồ, kệ đi.” Sau khi nhìn ra đằng sau, anh vui vẻ nói, “Chỉ là Rose thôi, ăn mừng vì bà ấy đã đúng ấy mà.”
Trước đó, Cleo đã tự hỏi sao người ta lại đặt làm một bức điêu khắc hoành tráng thế này và đặt nó giữa đám cây cối, nhìn từ bên ngoài vào thì chỉ thấy thấp thoáng vì bị hàng rào cây thuỷ tùng cao gần bốn mét chắn.
Giờ cô nhận ra là, giống như Stonehenge, bức điêu khắc đã được cẩn thận đặt ở một vị trí mà từ khu nhà kính ở bên chái nhà, ta có thể rõ ràng chiêm ngưỡng nó qua lối vòm.
Cũng thật rõ ràng là cùng với gia đình hươu thép đằng sau lưng họ, cô và Johnny được ánh đèn trắng bạc chiếu sáng.
Và Rose không phải là người duy nhất hò reo và vẫy tay. Tất cả khách của bà đều túm tụm bên ô cửa sổ dài; hai người đang đứng ngay giữa trung tâm của sự chú ý.
“Ta phải vào uống một chút thôi,” Johnny nói. “Để bà ấy có được giây phút huy hoàng.”
“Thế này thì xấu hổ lắm,” Cleo nói.
“Không sao đâu, sẽ ổn thôi, anh hứa mà. Này, em làm cái gì đấy? Trời đất, em đang cởi hết áo quần ra đấy à?” Johnny hoảng sợ nói, “Này, anh cũng không thể chờ hơn được nữa nhưng chúng mình không làm gì ở đây được đâu, mọi người vẫn đang nhìn đấy.”
Đằng sau hàng rào, hơi khuất tầm nhìn từ phía nhà kính, Cleo làm việc cô phải làm và nói, “Đừng lo, em không định trần truồng ở đây đâu. Em chỉ cởi bỏ cái quần tất kinh dị này đi thôi. Này, đây, giấu nó trong áo anh ấy.”
Johnny giơ cái quần lên nhìn ngắm đầy yêu thương, chiếc quần nhăn nheo xấu xí màu trà đặc. “Được thôi, nhưng chúng mình sẽ không bao giờ vứt nó đi. Nó sẽ là vật kỷ niệm cho một ngày đáng nhớ.” Luồn tay qua eo Cleo và đi bên dưới mái vòm thuỷ tùng, anh thì thầm, “Em có thể mặc nó bên dưới váy cưới khi bọn mình lấy nhau.”
Anh tưởng cô ngu ngốc hết thuốc chữa chắc? “Em có ý hay hơn,” Cleo nói. “Sao không phải là anh mặc nhỉ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.