Mình Thử Yêu Nhé, Cleo?

Chương 4:




Chuyện gì đó đã xảy ra. Abbie thấy bụng quặn thắt và cô không biết phải làm gì. Có lẽ nếu cô thông thạo chuyện tình cảm hơn, như em gái cô, thì cô có thể đối phó dễ dàng hơn. Trước khi gặp Will, đường tình duyên của Cleo có thể long đong lận đận, nhưng ít nhất con bé cũng đã từng hẹn hò.
Nhưng khi lập gia đình hai mươi ba năm với một người đàn ông vui vẻ, giản đơn, hoàn toàn thoải mái mà gần như sau một đêm lại trở nên xa cách, và lạnh nhạt thì cả thế giới như đảo lộn. Không trật đi đâu được: Tom có dáng vẻ của người đang giấu một bí mật khủng khiếp. Hơn nữa, anh không chịu thừa nhận là có chuyện bất ổn, mà như vậy chỉ làm tình hình tệ hơn thôi. Bình thường là người vui vẻ và có thể đem mọi chuyện ra đùa bỡn, bây giờ anh như một người khác. Sáng nay khi cô đề cập tới chuyện đó lần nữa, anh đã nhìn cô với ánh mắt cô chưa từng thấy bao giờ và cuối cùng xoay ra gắt gỏng để cô không nhắc đi nhắc lại nữa, rồi sau đó ra khỏi nhà.
Thật là khủng khiếp. Abbie đã sống trong sợ hãi suốt ba ngày qua. Vì anh là đàn ông nên nghi ngờ đầu tiên trong danh sách rất có thể là sức khỏe, Tom phát hiện ra có điều gì nghiêm trọng. Hay là anh phát hiện ra một khối u? Đến gặp bác sĩ và được thông báo tin xấu? Đây là nỗi lo sợ đầu tiên của cô. Thứ hai, mà thực tế là cho đến tận đầu tuần cô vẫn có thể coi đó là chuyện không thể xảy ra, là chuyện anh có người tình. Nhưng hành động của Tom đã thay đổi quá nhiều so với bình thường, có lẽ điều đó cũng không hẳn không thể xảy ra. Mà người ta vẫn nói vợ luôn là người biết cuối cùng còn gì. Ôi trời, chuyện gì sẽ xảy ra nếu anh thực sự có người khác? Ăn nằm với cô ta? Nếu là người cô biết thì sao… chuyện đó đã xảy ra bao nhiêu năm nay rồi, nhưng giờ đối thủ của cô muốn hơn thế; dồn ép anh, đe dọa sẽ nói cho người khác để buộc anh phải hành động… bỏ vợ và bắt đầu cuộc sống mới với cô ta… có thể cô ta đã có thai…
Cuống quả táo thủy tinh màu hồng và vàng gẫy đánh rắc trong tay cô. Tệ thật, mấy thứ này còn đắt tiền nữa chứ, mỗi quả ba bảng rưỡi.
“Thật không thể tin được. Lại một quả nữa.” Des Kilgour, chủ trung tâm sân vườn này, nhìn thấy đồ trang trí Giáng sinh vỡ vụn khi anh ta đi ngang qua. “Chắc là thằng bé mặc áo khoác màu đỏ, nó vừa đứng ở đây lúc nãy…”
“Không phải đâu, là tôi đấy. Tôi đã làm vỡ.” Dù muốn vậy, Abbie cũng không thể để một đứa trẻ bốn tuổi vô tội nhận lỗi hộ. “Nó vỡ làm đôi. Tôi thực sự xin lỗi.”
“Ôi thôi nào, không sao cả, đừng lo lắng gì hết.” Nhìn thấy cô buồn, Des lập tức nhượng bộ. “Không sao đâu, tai nạn thôi mà.” Anh ta dừng lại, dùng ngón tay xanh xao vuốt mái tóc hoe đỏ của cô và dò hỏi vẻ quan tâm. “Cô không sao chứ, Caz?”
Abbie gật đầu, quyết định sẽ không nói ra. Des luôn dành tình cảm đặc biệt cho cô, vì thế anh ta mới không quát loạn lên. Nhưng anh ta là ông chủ tốt, cho dù anh ta khiến cô phát điên lên khi cứ gọi cô là Caz.
“Xin lỗi, tôi không sao. Chỉ là một ngày không vui thôi.”
“Thế thì đừng làm vỡ cái nào nữa nhé.” Anh ta vui vẻ vỗ nhẹ lên vai cô. “Mấy quả táo đó không mọc trên cây đâu!”
Ông chủ tốt, nhưng là diễn viên hài độc thoại hạng xoàng. Cố gom một nụ cười gượng gạo, Abbie nói, “Tôi sẽ không làm vậy đâu.”
“Mà cũng sắp sáu giờ rồi. Tom có đến đón cô không?”
Cô lắc đầu. “Tối nay anh ấy làm muộn.” Hay là đang bận làm tình với cô ta, ai mà biết được.
Xin đừng để anh ấy có người tình…
Yết hầu của Des lồi lên rồi hạ xuống. “Nếu cô muốn tôi sẽ đưa cô về nhà.”
Anh ta thật tốt bụng khi nói vậy, nhưng Abbie lại lắc đầu. Trung tâm sân vườn này chỉ cách nhà khoảng cây rưỡi và đi bộ thì tốt hơn cho cô.
“Được rồi. Tôi nên làm tiếp thì hơn. Còn cô thì tươi lên nhé, Caz. Chuyện đó có lẽ không xảy ra, nhỉ?”
Cả đời cô ghét nhất câu đó. Nếu Tom yêu một phụ nữ khác thì sao. Nếu cô ta trẻ hơn và có thể sinh con và anh ấy thực sự muốn có con với cô ta thì sao? Abbie chăm chú phân loại các đồ trang trí Giáng sinh bừa bộn vào các khoang theo từng màu. Nếu tất cả những điều cô sợ nhất đang xảy ra bây giờ thì sao?
Ta biết là ta rất kém cỏi khi đang cố nấu nướng cho ai đó và giả vờ như đó là việc ta vẫn làm hằng ngày. Mở chai rượu tự rót cho mình một cốc đầy – chỉ để kiểm tra xem rượu có ngon không thôi mà – Cleo thổi phù mớ tóc mái ra khỏi mắt và tự hỏi tại sao cô lại làm như vậy. Tuy nhiên cô biết câu trả lời; cũng giống như khi ta nhìn thấy chiếc váy trên một tạp chí sáng loáng, chạy vội ra cửa hàng để mua nó vì trông nó đẹp tuyệt trên người cô người mẫu, và cũng hy vọng là cái váy sẽ làm mình trông giống như cô người mẫu. Và chuyện này là lỗi của Nigella. Cô đã xem chương trình đó. Nigella làm cho việc chuẩn bị một bữa ba món thật là đơn giản. Bẫy cô, Cleo, để cô tin rằng nó dễ, và vì thế đã mời Will đến sau giờ làm và nói với anh rằng cô sẽ nấu bữa tối cho anh.
Và vâng, ngay sau khi lời mời vui vẻ thoát ra từ miệng cô, cô thực sự đã nghĩ chuyện này sẽ diễn ra. Cô nghĩ là cô có thể làm được, rằng cô hoàn toàn có đủ khả năng làm Will bất ngờ với tài nấu nướng tới mức anh nhận ra rằng cô hiển nhiên là “người phụ nữ hoàn hảo” cho mình.
Chà, kế hoạch là như vậy. Tuy nhiên, thay vào đó cô bị bao quanh bởi đống hỗn độn, xốt pho mát vón cục, món gà nướng có vị lạ đến mức đáng lo lắng, và củ cải vàng bị cháy.
“Mọi thứ ổn chứ?” Will thong thả bước vào căn bếp nhỏ xíu, sơn màu xanh và trắng được trang trí đa phong cách, rõ ràng đang tự hỏi hai người sẽ được ăn món gì tối nay.
“Ổn rồi, ổn rồi, em chỉ… sắp các thứ lại với nhau thôi…” Quấy nồi nước xốt một cách điên loạn, Cleo tự hỏi không biết làm thế quái nào để mấy cục phó mát vón lại đó tan ra. “Không phải đợi lâu lắm đâu!” Đích thị là loại nước xốt khó tan. Nó cứ vón lại như vậy mà không chịu rã ra gì cả. Nhưng nếu cô dùng cái rổ lưới đựng rau củ thì những cục vón nhỏ vẫn có thể lọt qua. Có một cách duy nhất là dùng nhíp để gắp từng cục ra một, nhưng thế thì sẽ lâu lắm…
“Đây là những thứ gì vậy?”
“Củ cải vàng.” Cô biết giọng mình nghe có vẻ chống chế. Nhưng người ta làm thế nào để nấu chín đầu to mà không làm cháy đầu nhỏ của chúng? Nigella làm thế nào nấu được loại rau củ có hình tam giác cơ chứ?
Nhìn thấy nước xốt pho mát, Will nói quả quyết, “Món gà trông ngon quá.”
Ôi trời, món gà. Vì nó hơi mặn nên cô đã sửa sai bằng cách cho đường vào, nhưng sau đó vị của nó rất kỳ dị nên cô đã phủ thêm một lớp xốt sa tế, nhưng cái vị ngọt thì vẫn còn đó nên bây giờ nó có vị ngang phè như kẹo bơ cứng đậu phộng với sự nổi loạn của nước xốt Worcestershire. Và tỏi. Món đó chẳng ra gì, cô không thể để anh nếm nó được, vẻ mặt kinh hoàng của anh sẽ làm cô không chịu nổi. Cô sẽ phải thú nhận thôi. Uống thêm một ngụm rượu nữa, Cleo lắc đầu rồi nói, “Anh biết không? Em mới có…”
Tiếng đập cửa lộc cộc làm cô dừng lại ngay.
“Ai đó?” Will hỏi. “Em còn mời ai đến ăn tối à?” Giọng anh có vẻ hơi hy vọng, như thể có thêm người ăn đỡ đống thức ăn này thì cũng không hẳn là ý kiến tồi.
“Không. Có lẽ là đội hát thánh ca.” Cũng vui mừng bởi sự ngắt quãng tạm thời này, Cleo ra cửa trước mở cửa.
Eo, không phải đội hát thánh ca. Người đang đứng bên ngoài cửa mặc chiếc áo khoác hiệu Barbour cổ dựng lên để tránh rét là Johnny LaVenture.
“Cleo, tớ muốn nói vài lời.”
Cleo lưỡng lự; bất cứ khi nào có ai nói với cô như vậy, cô lại có cảm giác thôi thúc muốn hét to “Mèo con!” hay “Áo ngực!” hay “Thiếu muối!” Nhưng trông hắn có vẻ chẳng thích thú gì mấy từ này. Thực ra trông hắn có vẻ gần như dữ tợn.
“Được thôi.” Cô đứng nguyên tại chỗ tự hỏi hắn đến đây làm gì. “Tớ tưởng cậu về Mỹ rồi chứ.”
“Tớ về rồi. Và giờ thì lại ở đây. Cái mùi ma quỷ gì thế?”
Láo. Nhưng hắn cũng có lý. Món hoa lơ xanh cô nấu lúc trước vẫn đang trong cái chảo trên bếp, đợi rưới xốt pho mát khi cô tìm ra cách đánh tan mấy cục vón. Thấy bị xúc phạm, cô nói, “Bữa tối đấy.”
“Đang cháy rồi.” Vào nhà mà không được ai mời, hắn đi ngang qua cô để vào bếp.
“Xin lỗi!” Cleo nén giận bước theo hắn. Căn nhà bỗng chốc như nhỏ hẳn đi khi hắn bước vào. Tốt nhất là hắn không được để lại vết bùn trên tấm thảm màu kem ở hành lang.
“Quỷ thần ơi, cậu không ngửi thấy gì à?” Johnny đi thẳng tới bếp, cầm cái chảo tráng men màu xanh với món hoa lơ khô cháy bên trong mà thả vào chậu rửa. Khói mù tỏa lên như một cây nấm ngay lập tức bao trùm cả căn bếp với tiếng xèo xèo chói tai.
“Cái bếp ga đó không bật mà.” Cleo chống chế thốt ra. “Tớ tưởng có mùi khủng khiếp như vậy vì đó là món hoa lơ xanh.”
Hắn nghiêng cái chảo vẫn còn bốc khói về phía cô. Món hoa lơ đã đen kịt lại dính chặt vào đáy chảo. Ôi dào, ít nhất bây giờ cô không còn phải lo tính cách đánh tan món xốt pho mát vón cục nữa. Nhướng mày nhìn món củ cải vàng gần như biến thành than, nước xốt và con gà chặt làm tư, Johnny nói với Will, “Anh định ăn mấy món đó thật à?”
Sẽ thật tuyệt nếu Will đấm một phát vào mặt Johnny, nhưng có khả năng là anh cũng đồng tình với hắn. Cleo giận dữ nói, “Đợi đã, tớ đã mời cậu vào nhà chưa?” Căn nhà không thể so sánh được với Ravenswood nhưng đây là nhà của cô, là nơi cô lớn lên và cô yêu từng xăng ti mét của căn nhà ấm cúng, cũ kỹ này.
“Chưa.” Johnny nhìn cô. “Thế cậu có nhớ đã nói chuyện với hai người muốn mua nhà tớ không?”
Ôi, chết tiệt.
“Cái gì cơ?”
“Đừng giả vờ cậu không biết gì. Thôi nào, tớ đâu có đến đây để nếm món ăn của cậu.” Hắn lắc đầu trắc ẩn. “Tớ nói chuyện với người bán nhà cho tớ. Sau đó tớ gọi cho hai người đã đổi ý sau khi nói chuyện với ai đó trong làng. Trước đó họ rất thích ngôi nhà.” Đôi mắt hắn lấp lánh. “Cho tới khi họ nghe chuyện ở đây có cả đội Thiên thần Địa ngục cướp giật trong làng hằng đêm.”
“Và anh cho rằng Cleo nói với người ta thế à?” Will cuối cùng cũng đứng ra bảo vệ cô. “Anh biết đấy, tôi không nghĩ vậy.”
Thực ra, tại sao lúc trước cô cần anh bảo vệ thì anh lại không làm vậy?
“Tôi chắc là anh đúng,” Johnny kéo dài giọng. “Chỉ là lúc tôi yêu cầu họ mô tả lại người họ nói chuyện cùng, họ nói đó là cô gái da ngăm khoảng gần ba mươi với mấy lọn tóc nhuộm đỏ và đốm tàn nhang rất lớn bên dưới mắt phải.” Hắn dừng lại. “Nên anh có thể thấy tại sao tôi lại kết luận như vậy.”
Cleo thấy Will bị sốc.
“Đúng vậy, là tớ đấy.” Cô đứng thẳng lưng thách thức. “Nhưng cậu phải nhìn thấy họ cơ. Họ không hề hợp với cái làng này đâu.”
“Và tớ đoán cậu sẽ thấy rất vui nếu làm cho tớ cáu điên lên,” Johnny nói. “Vậy thì chúc mừng, cậu thành công rồi. Nếu tớ không tìm thấy ai khác mua ngôi nhà trước Giáng sinh, tớ sẽ mất cơ hội mua căn hộ tớ vẫn muốn mua từ lâu rồi. Vì thế nên lý do tớ đến đây hôm nay là yêu cầu cậu không làm như vậy nữa. Vì nói thật là tớ không thấy chuyện này buồn cười tẹo nào cả.”
Và thế là hết. Hắn quay lưng bỏ đi.
Khi cửa trước đã đóng, Will chăm chú nhìn Cleo qua căn bếp.
“Anh không thể tin được là em không kể với anh chuyện này.”
Ôi trời, lại một ông thích rao giảng đạo đức. “Em chỉ ghét mỗi cái là hắn luôn đạt được những thứ hắn muốn.” Cô thở dài thườn thượt. “Anh có bị bất ngờ và thất vọng không? Em đã tự làm ô danh và hạ thấp mình phải không?”
Một nụ cười chầm chậm nở trên môi anh. “Anh sẽ tha thứ cho em.”
Phù, cảm ơn trời! Và vì cả hai đã sẵn đà thú nhận lỗi lầm… “Còn chuyện nữa,” Cleo nói. “Em không giỏi nấu ăn đâu.”
“Sao em nói vậy. Anh không hề nhận ra đấy.” Will cười và tiến gần tới cô. “Đến đây hôn anh nào. Ai mà muốn ăn rau chứ.”
“Món gà cũng vậy. Cũng khủng khiếp lắm.” Cleo nói khi dừng giữa hai nụ hôn, “Mình sẽ ăn cái gì đó ngoài quán rượu nhé. Anh làm gì thế?”
Tay anh đã luồn xuống dưới áo cô… úi, và giờ anh đang cởi chiếc áo ngực lụa xa tanh màu tím nhạt.
“Lên giường trước đã,” Will thì thầm vào tai cô. “Quán rượu sau.”
Mùi món hoa lơ cháy trụi cũng làm cô mất hết cảm giác muốn ăn. Vòng tay qua cổ anh, Cleo hạnh phúc nói, “Với em đó là ý kiến tuyệt vời.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.