Minh Thiên Hạ

Chương 12: Bát Đại Khấu 12





Nhìn bộ dạng giận dỗi thê tử, La Nhữ Tài đột nhiên nhớ tới cảnh thê tử hồi nhỏ theo mình chơi đùa nghịch ngợm, hai người là thanh mai trúc mã, đánh đánh chửi chửi nhau suốt ngày đấy, kỳ thực tình cảm rất sâu đậm, vuốt tóc nàng dỗ dành: “ Ngoan, bao năm qua nàng theo ta đã phải chịu khổ nhiều rồi, có điều không bao lâu nữa ngày tháng khổ ải sẽ hết.

Cái triều Đại Minh này sắp tàn rồi.”Dương thị khiếp sợ bịt ngay mồm trượng phu lại, thậm chí chạy ngay ra cẩn thận mở cửa ngó nghiêng xung quanh, sau đó quay về chỉ mặt trượng phu: “ Cái tật thích nói linh tinh mãi không chừa, cẩn thận bị kéo đi chặt đầu đấy.”La Nhữ Tài gạt tay lão bà ra: “ Kinh thành bị Thiên Lôi oanh kích rồi, nàng nghĩ mà xem, ông trời phải bất mãn với hoàng đế tới độ nào mới cho sét đánh.
Nghe nói thái giám bên cạnh hoàng đế đều bị Thiên Lôi đánh thành tro, hoàng đế phải chui xuống bàn, thiếu chút nữa mất mạng.
Nàng đợi mà xem, thiên hạ này sắp loạn rồi, giờ nàng ra giữa đường mà kêu cũng chẳng ai quản đâu.”Dương thị lau máu me vết bẩn trên mặt La Nhữ Tài, bực tức nói: “ Thiên hạ loạn thì chàng phát tài được chắc?”La Nhữ Tài cười lạnh: “ Thiên hạ không loạn, La Nhữ Tài này cả đời chỉ có thể làm một dịch đinh, thiên hạ loạn rồi mới là lúc ta thi triển thủ đoạn.”Dương thị nằm xuống bên cạnh La Nhữ Tài, nói nhỏ: “ Chàng khỏe mạnh tốt hơn bất kỳ điều gì.”La Nhữ Tài cảm động luồn tay vào trong yếm ngực thê tử, trừ hạt đậu lớn hơn chút thì chẳng khác gì ngực mình, xoa nắn một hồi nghe lão bà rê n rỉ cũng vô vị thở dài, trong đầu xuất hiện thân thể đầy đặn của phụ nhân áo đỏ, thổi tắt đèn...Liên tục hai ngày, La Nhữ Tài cứ lởn vởn quanh con đường tới mộ tổ nhà Đỗ Lương Tài.Cùng lúc đó tin tức Đỗ Lương Hùng bị Viên đại soái chém đầu cũng truyền khắp phủ Duyên An.Đến tối ngày thứ ba, La Nhữ Tài nấp trong cái hố đất khuất gió mới đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân lộn xộn, loáng thoáng còn nghe thấy tiếng người truyền đến.La Nhữ Tài nghe kỹ một lúc liền cười nhạt.Đợi đám người đó đi xa, hắn ra đường giơ đuốc lên kiểm tra dấu chân.Đất vàng trên đường là do hắn cố tình rải lên, bên trên có bốn dấu chân rõ ràng, trong đó có một dấu chân cực lớn, rất giống cái chân đã dẫm lên mặt hắn.Hắn quay về cái hố, tiếp tục hơ lửa, còn tranh thủ nướng một cánh bánh kê đen xì.Ăn no rồi nhìn mặt trăng sáng rực, vội vàng đi tới huyện Duyên An.Tường thành phủ Duyên An đổ nát có một lỗ hổng lớn, La Nhữ Tài dễ dàng chui vào thành, lần mò đêm tối tới nhà Đỗ Lương Tài, thở hồng hộc gõ vòng sắt trên cánh cửa đen xì, tiếng gõ cửa trong đêm tối tĩnh mịch truyền đi rất xa.Một tuần hương sau, La Nhữ Tài được quản gia Đỗ thị cung kính tiễn ra ngoài, đợi quản gia cáo từ vào nhà, hắn sờ hai đĩnh bạc cứng cứng trong lòng, rất hài lòng với lợi nhuận của công việc này.Người Đỗ thị nghe hắn nói Trương Đồ đang đào mộ tổ của mình, chủ nhân Đỗ thị đã dẫn một đám đao khách, gia đinh rời Đỗ thị được một tuần hương rồi.Đợi thêm nửa canh giờ nữa, đám Trương Đồ hẳn là hết sống rồi.Đi trên đường phố đen xì, lòng La Nhữ Tài giống có lửa đốt, đèn lồng đỏ của câu lan viện ở xa vẫn sáng, nhưng hắn chẳng dừng bước, xuyên qua cái phố câu lan này chính là Tây Thị.Ở Tây Thị còn có một mỹ kiều nương mặc áo đỏ đang đợi mình.Sắp tới nhà Trương Đồ rồi.La Nhữ Tài ho một tiếng gõ cửa gỗ, rất nhanh sau cửa có giọng phụ nhân rụt rè: “ Gia gia về rồi sao?”Hắn ậm ừ, cánh cửa gỗ mau chóng mở ra, một phụ nhân xinh đẹp cầm đèn dầu xuất hiện trước mắt.Phụ nhân thấy người kia không phải phu quân mình, vừa muốn hô hoán liền bị La Nhữ Tài bịt ngay miệng, đèn dầu rơi xuống đất bùng lên ánh lửa.La Nhữ Tài kéo phụ nhân vào nhà, vừa đi vừa nói: “ Phu quân nàng vì trộm mộ nhà Đỗ Lương Tài bị người ta đánh chết rồi, sau này nàng theo ta đi.”Phụ nhân ra sức vùng vẫy, còn cắn mạnh lên tay La Nhữ Tài, La Nhữ Tài nhìn cánh tay chảy máu, đành lấy trong lòng ra một đĩnh bạc nhét cho nàng: “ Bằng này đủ mua hai con la lớn đấy.”Nhân lúc nàng sững sờ, La Nhữ Tài vác lên vai đi về phía sau, phụ nhân kinh hoàng nhìn lửa cháy trên mặt đất dần lan tới cánh cửa gỗ, hét lên: “ Cháy rồi.”“ Ha ha ha, có làm sao, càng ấm! “ La Nhữ Tài vội bế phụ nhân tới bên giường, thả nàng xuống rồi bắt đầu cởi y phục, hắn thực sự sắp bị lửa dục đốt cháy thành than rồi.……Người thứ bảy trong bát đại khấu – Phạm Tiêu Sơn.Mặt trời vừa mới đường chân trời bay lên, then gỗ trên đại môn Hằng Long Hiệu liền bị hỏa kế kéo ra.Phạm Tiêu Sơn cả đêm không chợp mắt bước qua ngưỡng cửa, nhìn mặt trời mùa đông thở ra một hơi thật dài, hắn là ông chủ của Hằng Long Hiệu, nhừng nhìn hắn đố ai nghĩ đây là một thương cổ, dáng cao cao, gầy gầy, đôi mắt có thần nhìn xa xăm, tựa như một bậc chí sĩ nặng lòng vì lo cho thiên hạ.Một con lạc đà cao lớn phì mũi trước mặt hắn, nhai thức ăn trong miệng đủng đỉnh đi qua trước cửa hiệu.
Nhìn người Mông Cổ ngồi ngất nghểu giữa bướu lạc đà, lại nhìn đội lạc đà, con ngươi Phạm Tiêu Sơn co lại, nặn ra vẻ mặt tươi cười chắp tay nói: “ Khách nhân muốn ra ngoài Khẩu ạ?”Người Mông Cổ hừ một tiếng, chẳng thèm đáp, càng chẳng dừng đội lạc đà, lắc lư đi về phía mặt trời đang lên.Hỏa kế thấy đông gia nhà mình bị làm nhục, có chút tức giận muốn đuổi theo lý luận với tên người Mông Cổ dơ bẩn kia, nhưng bị Phạm Tiêu Sơn gọi lại.“ Quay về, lần này là do ta không biết ý tứ, không trách người ta không để ý tới ta.”Hỏa kế nhìn hàng hóa chở trên lưng lạc đà, khịt mũi xem thường: “ Đông gia, trên lạc đà toàn là da cừu, không đáng tiền.”Phạm Tiêu Sơn chép miệng: “ Ai không biết da trâu đáng gia hơn da cừu, nhưng không biết chúng ta kiếm được tiền từ da cừu nhiều hơn xa da trâu.”Hỏa kế nghe vậy sán tới hạ mình nói: “ Ngài dạy tiểu nhân đi.”Phạm Tiêu Sơn lườm hỏa kế: “ Giúp ngươi tăng bản lĩnh là sư phụ ngươi, là chưởng quầy của ngươi, chuyện này hỏi ta làm gì? “ Nói rồi chắp tay chui vào quán canh thịt cừu đối diện.Mùa đông lạnh lẽo có được một bát canh thịt cừu nóng hôi hổi, lại ngâm một cái bánh nướng nóng mới ra lò, ăn hết bát, tình khí thần liền quay lại.

Hôm nay thì khác, Phạm Tiêu Sơn ăn hết bát canh, hai cái bánh, trong lòng vẫn lạnh băng, chẳng ấm áp được chút nào, thi thoảng lại thở dài.Một người trung niên râu ngắn đi tới, lấy từ trong bát ra một cái chân cừu, đặt vào cái bát trống không của Phạm Tiểu Sơn, thuận thế ngồi xuống đối diện với hắn, cười hì hì:” Ăn với ta một lúc.”Phạm Tiêu Sơn chẳng phản ứng, không nhìn người trước mặt, chỉ cúi đầu rút từ bên hông ra một túi thuốc, nhồi thuốc xong, kẹp một cục than đỏ ở trên bếp, châm thuốc hút bạch bạch.Vương Đăng Khố thấy Phạm Tiêu Sơn chẳng để ý tới mình, cởi cái túi gấm bên hông ném lên bàn:” Thử xem, hoàng yên thượng hạng đấy.”Phạm Tiêu Sơn liếc túi thuốc, phả ra làn khói:” Sao, hạn yên của ngoài Khẩu không hợp khẩu vị à? Chuyển sang Vân Quý đạo sao?”Vương Đăng Khố cúi đầu ăn, nghe ngữ khí âm trầm của Phạm Tiêu Sơn cũng không giải thích, tới khi ăn hết bát thịt cừu cùng bánh mới chùi mép nói:” Dưới Trường Bạch Sơn cũng sản xuất hoàng yên đấy.”Phạm Tiêu Sơn kinh hãi, nhìn trái nhìn phải, thấy trong quán trừ chưởng quầy bận rộn ra thì không có ai khác, đứng dậy: “ Đi chỗ khác nói chuyện.”Vương Đăng Khố cười nhẹ, cẩn thận dùng khăn tay bọc lấy cái chân cừu trong bát rồi mới theo Phạm Tiêu Sơn rời quán..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.