Minh Thần

Chương 17: Lính mới




Thời đại ngày càng phát triển không ngừng, thần đương nhiên cũng phải tiến theo thời đại.
Lúc này Anute đang giảng giải cho Hàn Hiểu về quy tắc của Thần Giới.
“Cũng giống như di dân, ta muốn ở lại một quốc gia nào đó thì nhất định phải được chính phủ của nước đó cho phép”.
Trong đầu Hàn Hiểu lập tức hiện ra một dấu chấm than to đùng.
“Chính phủ cho phép? Vậy cái…Đảng  chính là theo chủ nghĩa Mác vô thần luận giả….”.
“Nghĩ cái gì vậy?”.Anute liếc mắt nhìn người bạn đời của mình một cái: “Ta chỉ nói đến Thần Giới”.
“Nói như vậy …”.Hai mắt Hàn Hiểu lập tức sáng lên: “Em có thể có cơ hội nhìn thấy thần tiên Trung Quốc sao? Ngọc Hoàng Đại Đế? Vương Mẫu Nương Nương? Hay là Quan Âm Bồ Tát?”.
Mãn nguyện mà nằm trên ghế Salon, khóe miệng Anute cong lên, cánh môi mỏng tuyệt đẹp phun ra hai chữ.
“Cà phê”.
Hứ! Hàn Hiểu tức giận dùng ánh mắt giết người, cuối cùng, vẫn là lòng hiếu kỳ chiến thắng, ngoan ngoãn đi pha cà phê.
Ly cà phê thơm ngon đưa lên, Hàn Hiểu chớp chớp mắt nhìn Anute.
Đối phương cúi đầu nhấp một hơi.
“Đắng quá”.
Đắng cái đầu anh a!
“Ta chém đấy, Anute, anh đừng có quá phận”.
Hàn Hiểu gào lên rồi nhảy lên ghế salon, liều mạng lắc lắc cổ đối phương.
“Khụ khụ, đừng có lắc, ta nói”.Anute vội vàng để ly cà phê trong tay xuống, khẽ vỗ về cơn nóng giận của người tình bé nhỏ.
“Thần Linh cũng có phạm vi hoạt động, trên cơ bản dựa vào khu vực mà phân chia.Đông Á, Đông Nam Á, Bắc Âu, Châu Phi, Châu Mỹ.Bởi vì sức mạnh của thần linh cũng không phải là tuyệt đối hoàn toàn, dựa theo tín ngưỡng mạnh yếu mà phân chia ra dài ngắn, hơn nữa dân cư thế giới hiện giờ di chuyển thường xuyên, rất nhiều ranh giới cổ đã mơ hồ không rõ nữa”.
Nói đến đây Anute mỉm cười.
“Thực ra ‘chính phủ’ của em đã biết ta nhập cảnh rồi, chẳng qua là mắt nhắm mắt mở, với lại ta cũng không phải là kẻ xấu”.
Hàn Hiểu bĩu môi, cái gì mà không phải kẻ xấu, phải là kẻ trùm sò của đám người xấu ấy chứ. Thần của bóng tối và cái chết a! Chính là phần tử khủng bố của quốc gia ấy chứ!
“Em cảm thấy có hứng thú với thần tiên sao?”.
Hàn Hiểu vội vàng gật đầu.
“Đáng tiếc a”.Anute làm ra vẻ tiếc hận mà lắc đầu: “Tư cách của em quá thấp, không thể nhìn thấy bọn họ”.
“Đúng vậy, tư cách của tôi quá thấp”.Hàn Hiểu cười lạnh: “Tư cách của tôi quá thấp nên chỉ có thể nhìn thấy anh – một thần chết cấp thấp”.
Lúc đầu, Hàn Hiểu còn có thể bị Anute trêu trọc vài câu là bắt đầy giậm chân giậm tay, nhưng hiện tại cậu đã có miễn dịch rồi.
Binh tới tướng đỡ, nước tới đắp bờ, Trung Hoa to lớn của cậu ít nhiều gì cũng có 5000 năm lịch sử, cậu sao có thể thất bại trước con sói trước mắt sao? A, không đúng, hình như Ai Cập có 6000 năm lịch sử….
“Muốn gặp cũng không phải là không có cách”.Anute cười giống như hồ ly.
“Nói như cách của bọn em thì là lấy âm bổ dương, hấp thu tinh hoa để bù đắp yếu kém”.
Hấp thu tinh hoa sao? Đợi đến khi Hàn Hiểu kịp phản ứng thì mặt mũi đỏ bừng giống như tôm luộc …Cái tên sói lớn háo sắc này!
“Chi bằng bây giờ chúng ta thử đi”.
“Cút! Sói háo sắc! Cấm có qua đây …Ưm ưm …aa….”.
“Ngoan, cục cưng, đừng có cắn”.
“Ưm—a…aaa…a…”.
Âm thanh kháng nghị chậm rãi trở nên mềm nhũn, hóa thành tiếng rên mê người, trong chốc lát cảnh xuân trong phòng bắn ra tứ phía, tình cảm mãnh liệt vô hạn.
Tiểu Hàn Lễ đang chơi trò chơi điện tử ở trong một phòng khác bĩu bĩu chiếc môi nhỏ nhắn, đưa tay che lỗ tai lại—-
Không thích! Nó muốn kháng nghị!
Đã già như thế rồi cũng nên chú ý đến sức khỏe một chút có được không!
Hết phiên ngoại 2

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.