Minh Nhật Tinh Trình

Chương 26:




Hạ Tinh Trình ngủ một giấc rất sâu, dường như chưa kịp mơ một giấc, thì sáng sớm hôm sau đã bị Hoàng Kế Tân đánh thức rồi.
Cậu mở mắt ra, đầu tiên là thích ứng với ánh đèn trong căn phòng, rồi mới hỏi Hoàng Kế Tân: "Sao lại là anh?"
Hoàng Kế Tân nói: "Anh lấy thẻ phòng từ chỗ Tiểu Đường, sợ cậu sẽ ngủ chết ở đây luôn."
Hạ Tinh Trình thở ra một hơi, thậm chí còn mang theo chút mùi rượu chưa tan hết, cậu ngồi dậy, phát hiện ra mình vẫn mặc áo sơ mi và quần tây, tối qua mới cởi áo khoác ra đã nằm xuống ngủ rồi.
Hoàng Kế Tân hỏi cậu: "Tối qua Dương Du Minh nói gì với cậu?"
Hạ Tinh Trình giơ tay che mặt, dáng vẻ rất đau khổ: "Em không nhớ nữa." Một lát sau cậu lại nói: "Em chỉ nhớ đã kính rượu ảnh thôi."
Hoàng Kế Tân dựa vào tường, rút một điếu thuốc ra châm lửa: "Vậy không biết anh ta nói gì, anh thấy chuyện này cứ vậy mà trôi qua đi."
Hạ Tinh Trình không trả lời, cậu vén chăn lên trèo xuống giường, vừa đi tới phòng vệ sinh vừa cởi sơ mi và quần tây nhăn nhúm trên người mình ném xuống đất.
Cậu mở vòi sen ra, bước vào trong bồn tắm lớn, không kịp đợi nước nóng hết đã chui vào dưới cột nước, giơ tay dùng sức lau mặt, một tay khác thì chống lên tường thở hổn hển.
Thật ra cậu vẫn còn nhớ những lời tối qua Dương Du Minh nói với mình, từng chữ đều nhớ rất rõ ràng, bao gồm cả câu "Cậu tỉnh lại đi" chói tai kia nữa.
Nước nóng tràn vào mũi và tai cậu, cậu khó chịu bị sặc bắt đầu ho, thân thể nằm nhoài lên mép bồn tắm, Hạ Tinh Trình nghe thấy Hoàng Kế Tân ở bên ngoài hỏi cậu bị sao vậy, nhưng cậu chẳng có sức để trả lời.
Cảm giác say rượu rất khó chịu, lần này càng thống khổ hơn nữa.
Cảnh đó lúc sau có quay lại một lần, dựa theo yêu cầu của Hà Chinh, nhưng lúc thành phim Hà Chinh sẽ chọn cái nào, giờ Hạ Tinh Trình vẫn chưa biết.
Phương Tiệm Viễn tỏ ra khó chịu với Dư Hải Dương, có gặp nhau cũng không muốn nói chuyện với hắn.
Lúc này bạn học cấp 3 của cậu tổ chức tụ hội, gọi cậu cùng ra ngoài chơi, ngày đó cậu ra khỏi nhà từ buổi sáng, tiệm tạp hóa trong nhà đổi thành mẹ Phương trông coi.
Phương Tiệm Viễn chơi đến chiều mới về, ở trên cầu thang gặp được Dư Hải Dương, bị Dư Hải Dương nửa dỗ dành nửa ép buộc mang lên giường, cảnh này chính là cảnh đầu tiên mà bọn họ quay lúc mới vào đoàn phim.
Sau đó, mối quan hệ giữa Phương Tiệm Viễn và Dư Hải Dương được xoa dịu. Có thêm nhiều thứ bắt đầu mọc rễ nảy mầm, rồi mạnh mẽ lớn lên trong lòng Phương Tiệm Viễn.
Trong khoảng thời gian đó đã xảy ra một chuyện làm Phương Tiệm Viễn hoàn toàn tiếp nhận Dư Hải Dương từ tận đáy lòng.
Ngày đó lúc Dư Hải Dương về, Phương Tiệm Viễn ăn xong cơm tối đang ngồi trong phòng mình đọc sách.
Cậu ngồi phía trước bàn học, cửa sổ mở rộng, sau lưng là cái quạt sàn mà Dư Hải Dương đã sửa lại giúp cậu, cánh quạt đang vù vù thổi gió.
Phương Tiệm Viễn giẫm một chân trên ghế, một lát sau lại chê không thoải mái nên đổi tư thế khác, hai chân giẫm lên ngồi xổm trên ghế.
Dưới lầu vang lên một tiếng đóng cửa rất nhẹ.
Phương Tiệm Viễn lập tức thẳng lưng dậy, bản thân vô thức cố nắm bắt động tĩnh từ dưới lầu truyền tới.
Nhưng cậu vẫn chưa nghe thấy tiếng bước chân của Dư Hải Dương, mãi cho đến khi có người ở bên ngoài nhẹ nhàng gõ cửa hai lần.
Phương Tiệm Viễn nhảy xuống ghế, lúc chân giẫm lên dép lê, lập tức thả nhẹ động tác, cố gắng không gây ra tiếng động đi tới mở cửa ra.
Cậu biết Dư Hải Dương không muốn quấy rầy đến mẹ mình, nên cậu cũng cố gắng yên tĩnh, vừa mở ra nhìn thấy quả nhiên là Dư Hải Dương đang đứng ở cửa.
Trong tay Dư Hải Dương xách theo một cái túi nhựa, lúc giơ cao lên cho cậu nhìn, ngón trỏ của một tay khác đặt bên môi, ra hiệu cho cậu đừng gây ra tiếng động.
Phương Tiệm Viễn bảo hắn đi vào, giơ tay đóng cửa phòng, tiếp đó nhận lấy túi trong tay Dư Hải Dương, mở ra xem, phát hiện ra là một túi đồ nướng. Trong đó có sườn và cánh gà Phương Tiệm Viễn thích ăn nhất.
Lúc Phương Tiệm Viễn ngồi bên cạnh bàn học ăn đồ nướng, Dư Hải Dương ngồi bên giường cậu, hơi lười biếng hút thuốc.
Phương Tiệm Viễn nhìn trộm Dư Hải Dương, hỏi hắn: "Đêm nay uống rượu hả?"
Dư Hải Dương mỉm cười: "Uống một chút, không nhiều."
Phương Tiệm Viễn ngồi xếp bằng trên ghế, cúi đầu ăn đồ ăn, một lúc sau lại nói: "Đừng ngồi hút thuốc trên giường tôi, coi chừng đốt cháy ra giường của tôi đó." Thật ra cậu cũng chẳng để ý lắm, chỉ là muốn nói chuyện với Dư Hải Dương mà thôi.
Dư Hải Dương nghe vậy nói: "Xin lỗi," tiếp đó trực tiếp dụi tắt thuốc, tàn thuốc thì để trên tủ đầu giường, ngoắc ngoắc tay với Phương Tiệm Viễn: "Tiểu Viễn, lại đây."
Phương Tiệm Viễn thả que tre trong tay xuống, liếm liếm môi, nói: "Làm gì?" Cậu đứng lên, đi tới bên cạnh Dư Hải Dương.
Lúc cậu đi tới gần giường, Dư Hải Dương nắm lấy tay cậu kéo cậu ngồi lên đùi mình, hai cánh tay ôm chặt lấy eo cậu, tiếp đó, Dư Hải Dương gục đầu vào lồng ngực cậu.
Dư Hải Dương ra ngoài từ sáng sớm, ở bên ngoài bận rộn cả một ngày, quần áo và tóc đều mang theo mùi mồ hôi và mùi thuốc lá.
Phương Tiệm Viễn buổi tối tắm rửa sạch sẽ ở trong phòng ngồi quạt, toàn thân từ trên xuống dưới nhẹ nhàng khoan khoái chỉ có hương thơm của sữa tắm.
Nhưng Dư Hải Dương dám vào người cậu như vậy, cậu lại chẳng cảm thấy ghét bỏ, một lúc sau giơ tay ôm lấy đầu Dư Hải Dương đang vùi trước ngực mình.
Bàn tay Dư Hải Dương nhẹ nhàng vuốt ve eo Phương Tiệm Viễn.
Phương Tiệm Viễn hơi ngớ ra, sau đó cảm giác được cái tay kia vén áo ba lỗ của cậu lên rồi luồn vào, vuốt ve từng tấc da thịt cậu.
Áo ba lỗ màu trắng rộng rãi cách màn hình, vẫn có thể nhìn ra phạm vi hoạt động của cái tay kia, nó dọc theo eo của Phương Tiệm Viễn đi lên trên, ngón tay mơn trớn xương sườn, vạt áo ba lỗ bị kéo lên trên một đoạn, dưới ánh đèn vàng ấm áp, da thịt trắng nõn cũng nhuốm một tầng màu sắc mềm mại.
Tiếp đó cái tay kia vuốt ve sau lưng Phương Tiệm Viễn.
Toàn thân Phương Tiệm Viễn bỗng nhiên nổi da gà, ngay cả ngón chân cũng kéo căng. Cậu không biết lưng mình lại nhạy cảm như vậy, lúc bàn tay Dư Hải Dương nhẹ nhàng mơn trớn, một trận rùng mình dọc theo sống lưng bỗng chốc lan ra, làm toàn thân cậu bắt đầu ngứa ngáy.
Cậu muốn giãy dụa, nhưng Dư Hải Dương lại dùng cánh tay siết chặt lấy eo cậu, rồi ngẩng đầu hôn lên cằm và cổ cậu.
"Không," Phương Tiệm Viễn nhỏ giọng nói, còn dùng sức đẩy Phương Tiệm Viễn ra.
Dư Hải Dương dừng hành động của mình lại, hạ giọng an ủi cậu: "Được, được, tôi chỉ ôm em thôi."
Phương Tiệm Viễn không giãy dụa nữa, chỉ đỏ mặt thở hổn hển.
Dư Hải Dương ôm cậu ngồi một lúc, vuốt ve gáy cậu, hôn lên trán cậu, rồi buông cậu ra đứng dậy: "Tôi lên đây, em nghỉ ngơi sớm một chút."
Phương Tiệm Viễn đứng dậy theo.
Dư Hải Dương mỉm cười với cậu, rồi đi tới cửa phòng.
Tối hôm đó Phương Tiệm Viễn nằm trên giường rất lâu nhưng vẫn không ngủ được, xúc cảm của tay Dư Hải Dương giống như vẫn còn ở lại trên lưng cậu, tiếp tục làm cậu ngứa ngáy.
Không biết qua bao lâu, Phương Tiệm Viễn mơ hồ nghe thấy mẹ Phương đang gọi mình.
Ban đầu cậu tưởng là ảo giác, từ trên giường bật dậy, lắng nghe cẩn thận một lúc mới nhận ra mẹ đang ở phòng bên cạnh gọi mình thật, bèn vội vàng bò xuống giường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.