Minh Nguyệt Nhập Quân Hoài

Chương 7: Vô quyền bi hỉ (1)




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit & Beta: Pianvy Kim –

Ma tộc liên tục tra hỏi Ma anh, mười hai vị trưởng tộc đồng ý đưa binh đến Họa Thành.
Nhưng Ma Khôi và Ma tộc như nước cùng nguồn, xuất binh thực ra không có ý giết chóc, Ma tôn Doanh Trì quyết định tự mình đi trước.
Húc Họa vừa trở về Họa Thành liền nhận được chiến thư của Ma tộc. Phong thư do Doanh Trì đích thân viết, lời văn khẩn thiết: không có ý muốn chinh phạt Họa Thành, chỉ mong “lấy trà thay đao, đối mặt thương lượng.”
Húc Họa đáp lại bằng bài binh bố trận, ở lối vào Họa Thành phục kích năm nghìn quân tiền phong của Doanh Trì. Ma tộc ồn ào, cho rằng Ma Khôi gan to bằng trời.
[Cửu Uyên Tiên Tông]
Mỗi tông môn đều có loại pháp bảo mà chưa đến lúc khẩn cấp thì sẽ không dùng. Lúc này, các đệ tử Khí tông đem Huyền Quang Kính dựng đứng ngay giữa Thận Khởi Lâu.
Hư ảnh Thiên Ma Thánh Vực hiện trên không trung, chín mạch chưởng viện thần sắc nghiêm nghị.
Dưới Họa Thành, Ma tôn Doanh Trì đôi môi nhếch, đồng tử cuồn cuộn ma khí phả ra màu tím. Thị vệ trưởng Hàm Nịnh đứng sau lưng hắn nói khẽ: “Ma tôn, trận này bắt buộc phải đánh, đám lão già kia hẳn đã có ý muốn trốn tránh rồi.”
Doanh Trì đương nhiên biết, mặc dù đại quân áp thành chỉ để uy hiếp, nhưng một khi máu chảy, chiến trận liền không thể tránh khỏi. Hắn đi chuyến này nhất định phải có thu hoạch, bằng không vừa mới hành quân đã tổn hại đến năm nghìn Ma binh, mười hai lão già tộc trưởng kia sao có thể cho qua?
Hắn nhẹ nhàng vuốt ve chiếc nhẫn đá quý đỏ sậm trên tay, hồi lâu sau nói: “Toàn lực công thành, Ma Khôi không hàng không được dừng.”
Hàm Nịnh nói: “Cô ta sẽ không.” Doanh Trì mắt lạnh lẽo, Hàm Nịnh không như người khác e ngại hắn: “Từ lúc ngài dùng Thần Nữ Lệ và máu dâm xà lên người cô ta, ngài nên biết, cô ta sẽ không bao giờ chịu khuất phục nữa. Trận chiến này tuyệt đối không được lưu tình, chỉ có người sống ta chết.”
Doanh Trì đánh mạnh một quyền lên mặt hắn. Hàm Nịnh trong nháy mắt mặt mày be bét máu. Hắn tiện tay quẹt một cái, cũng không lui lại.
Ma binh công thành, Họa Thành chìm trong chiến hỏa.
Bốn tướng quân Ma Khôi gồm Tham, Niệm, Sân, Si chưởng quản binh sĩ, hiện giờ là Tham tướng dẫn quân nghênh địch. Doanh Trì chăm chú quan sát chiến trường, ánh mắt tìm tòi. Ma Khôi xưa nay đời đời sống trong Họa Thành, vô cùng thần bí, chưa từng tham dự chiến sự, cho nên thực lực vẫn còn là một ẩn số.
Theo tình hình hiện giờ, có lẽ thể chất của Ma Khôi cũng không phải cường hãn, bởi vậy số lượng binh sĩ Đao tu, Kiếm tu cực kì thưa thớt, ngược lại sở trường về pháp trận. Doanh Trì cảm thấy an tâm một chút, trận chiến này vô luận phe ta hay địch ai tử thương, thì phần lớn tổn thất vẫn là phe hắn. Còn có, người kia vì cái gì vẫn chưa xuất hiện?
[Cửu Uyên Tiên Tông]
Trước Huyền Quang Kính, Ma tức đen tím mờ mờ ảo ảo. Thiên Cù Tử ánh mắt ảm đạm, trưởng tộc Ma Khôi mặc dù không rõ thực lực ra sao, nhưng chỉ nhìn pháp trận phòng ngự của Họa Thành, hắn đã có thể đánh giá.
Họa Thành không có linh mạch.
Dù là Tiên tông hay Ma tộc, thuật pháp nào cũng tiêu hao linh lực. Đệ tử nhập môn, chuyện đầu tiên làm là luyện đúc linh khí cho riêng mình. Linh mạch không những chứa linh khí tinh thuần, mà còn càng làm cho nơi nó hiện diện trở nên đất lành chim đậu. Cỏ cây nhật nguyệt cùng linh khí tẩm bổ cho nhau, tuần hoàn tái sinh. Nếu được giữ gìn thỏa đáng, linh mạch chẳng những không bị tiêu hao, mà còn ngày càng dồi dào hơn.
Đương nhiên thứ quý giá như thế rất khó tìm, Họa Thành thiếu khuyết linh mạch cũng không kì quái.
Cửu Uyên tính toàn bộ Tiên Tông, trên núi Dung Thiên có đến chín đầu linh mạch, trở thành đệ nhất đại tông, chèo chống toàn bộ Huyền Môn. Thần điện của Ma tộc bất quá cũng chỉ có bốn linh mạch, mà cũng làm ra được trận pháp Cửu Tử Thiên Võng không ai dám khinh thường rồi.
(*) Gốc là “Cửu Cức Thiên Võng”, nhưng “tử” và “cức” cùng nghĩa, “cức” nghe hơi … nên editor mạn pháp đổi phiên âm thành “tử”
Vậy nên, trận đánh này, Ma Khôi hầu như không có cơ hội thắng.
Cửu Uyên Tiên Tông dĩ nhiên sao có thể để mặc ngồi xem Ma tộc chiếm được Ma Khôi. Nhưng nên làm gì, khi nào làm?
Còn nàng… rốt cuộc có dự tính gì?
Nếu Họa Thành thực sự khó giữ được, nàng liệu có cân nhắc đến điều kiện của Cửu Uyên Tiên Tông không?
Hắn đang xuất thần, bên tai nghe thấy một tiếng hô. Hắn ngẩng đầu lên, nhìn thấy trong Huyền Quang Kính, nàng ấy dây lụa buộc tóc, trên áo thêu ngọc, một thân trắng thuần, tay cầm Liên Đăng. Giống như thân này không ở trên chiến trường, mà đang ban đêm trăng sáng tìm hoa vậy.
Doanh Trì nheo mắt, Liên Đăng trong tay Húc Họa đột nhiên bừng sáng, quang ảnh rơi xuống, chạm vào ai liền bốc cháy người đó, lập tức khắp nơi chỉ nghe tiếng Ma binh kêu rên. Hàm Nịnh sau lưng Doanh Trì lẩm bẩm: “Xá Thế Liên Đăng.”
Xá Thế xóa tội, sinh diệt luân hồi.
Nàng xách đèn mà đến, một tay kết ấn, mỗi bước một trận, huyết hải cuồn cuộn. Ma quân liều chết xông lên cũng không chống đỡ nổi. Nàng trên đỉnh cực của Trận tu kết trận nhanh mà tinh chuẩn; núi đá, cát bụi, quang ảnh đều thuộc phạm vi điều khiển của nàng.
Nàng giống như gần ngay trước mắt, mà trận tức lại nháy mắt thay đổi. Mắt thường làm tâm nhiễu loạn, khó mà phân biệt khoảng cách. Nhìn tưởng là đường bằng phẳng, vừa đặt chân lên, đã trở thành biển cát cao ngất.
Ma binh đầu óc choáng váng, lại thêm bị Xá Thế Liên Đăng làm cho rối loạn, trong lúc nhất thời tử thương rất nhiều.
Chín mạch chưởng viện quan sát tình hình trước Huyền Quang, mặt đồng dạng lộ vẻ dị sắc. Ngọc Lam Tảo: “Này là… Trận tu ư?”
Trận Tông chưởng viện Điển Xuân Y nhìn vào Huyền Quang Kính quá nhập tâm nên không nghe thấy hắn. Đao tông Đại trưởng lão Phó Thuần Phong nói: “Doanh Trì đánh giá thấp Ma Khôi, phái đám rác rưởi này đi chịu chết.”
Dưới Họa Thành, Ma tộc thương vong rất nhanh đã hơn một phần mười.
Đường lùi không còn. Doanh Trì cởi bỏ áo bào thêu Thập nhị chương (*), rút Hư Tà bảo kiếm ra.
(*) Hình ảnh chú thích ở dưới
Húc Họa chân đạp Ma tức, tay áo thổi phần phật, Xá Thế Liên Đăng ảnh hội tụ, mây gió rung chuyển. Doanh Trì một kiếm xông đến, phá vỡ mấy tầng pháp trận, ánh sáng Liên Đăng trong tay Húc Họa trở lại như ban đầu, trong chốc lát ngưng ở trước người nàng chống đỡ một kích.
Pháp trận quang ảnh từ Liên Đăng bị hư tà chém vỡ, trên trời dưới đất tung tóe, giống như hàng vạn ngôi sao từ trời rơi xuống, hoa mỹ đến lóa mắt. Nàng đứng giữa nơi vỡ vụn đó, áo trắng cuộn bay, Liên Đăng nhuốm sắc máu, vừa như Diễm Ma giáng thế, vừa như thần nữ hạ trần. 
Dưới chân nàng là một bàn mỹ thực của lửa, trong nháy mắt đồng cỏ đã bị thiêu trụi.
Tiếng kêu không dứt bên tai, phảng phất nghe một tiếng hiệu lệnh, Ma Khôi ngược lại bắt đầu cường ngạnh phản kích. Doanh Trì không quan tâm, thế kiếm không ngừng, trực tiếp đâm vào Liên Đăng.
Đao tu và Kiếm tu đều mười phần áp chế được Trận tu. Kết trận dù thế nào chăng nữa cũng phải mất thời gian, phải có vật liệu bồi đắp, vô cùng thách thức năng lực phản ứng và kinh nghiệm đối địch của người tu Trận.
Đốt tay Húc Họa nắm chặt chuôi ngọc Liên Đăng đến trắng bệch.
Doanh Trì trên thân kiếm phát lực, thanh âm run run: “Đi theo ta, không được sao?”
Bàn tay trắng ngọc nâng lên: “Ta thà giết ngươi còn hơn.”
Nhẫn trân châu trên tay nàng nổ tung, đệ nhất pháp trận hộ thân vỡ vụn.
Khóe mắt hắn ửng đỏ: “Cho dù phải hy sinh vô số tộc nhân?”
“Hèn mọn sống, chi bằng khảng khái chịu chết.”
Doanh Trì tiếp tục gia lực lên kiếm, chuôi ngọc dưới Liên Đăng nhẹ kêu, Húc Họa bỗng nhiên nắm chặt mũi kiếm của hắn, năm ngón tay dùng sức dời kiếm. Chiếc vòng phỉ thúy trên cổ tay nàng vỡ vụn, giữa kẽ ngón tay máu nhỏ xuống như châu, Doanh Trì lắc đầu: “Đừng như vậy, Húc Họa, không cần phải làm vậy.”
Húc Họa bỗng nhiên xoay người, tay áo bay lên, chỉ thấy quang ảnh rực rỡ. Mùi hoa quế lan ra bốn phía, hòa tan một trận mùi máu tanh. Trong nháy mắt, nàng cùng hắn cách xa ba lần pháp trận.
Sau đó lại là một trận huyết tinh đồ sát. Không ai quấy nhiễu nàng tuyệt đỉnh Trận tu, đủ để tung hoành chiến trường.
Thương vong Ma quân đã đạt tới hai thành, bấc đèn trong Liên Đăng hơi ken két rung động, cẩn thận lắng tai nghe, tất cả đều là tiếng than khóc thống khổ.
Trả giá lớn như vậy, tuyệt không thể tay không mà về.
Thế nhưng đúng là như Hàm Nịnh nói, nàng sẽ không quy hàng. Núi thây biển máu không thể làm Ma Khôi sợ hãi, ngược lại còn kích thích họ thêm hăng say chiến đấu. Một mình nàng vào trận, trở thành linh hồn của Họa Thành, gió tanh mưa máu cũng không kinh không sợ.
Mà Doanh Trì hắn lại không thể tùy ý để Ma Khôi tử chiến đến cùng.
Ánh mắt hắn dõi theo nàng, thanh âm khàn khàn: “Hàm Nịnh, ngươi liên lạc với Đại tế ti Thái sử Trường Lệnh…” Thanh âm hắn hơi dừng lại, mỗi chữ như bất đắc dĩ mà nói: “Ma tộc nguyện lấy một đầu linh mạch để cầu hòa. Nếu chuyện thành công, từ nay Ma Khôi do tế ti thần điện làm chủ.”
Tất cả mọi người trong Cửu Uyên Tiên Tông đều thay đổi sắc mặt.
Họa Thành đối với Khôi Thủ là kính trọng, quản lý sự vụ ngày thường có tế ti thần điện đảm nhiệm, nhưng chưa từng có văn bản nào quy định về quyền lực cả. Một đầu linh mạch cũng đủ làm trụ cột cấp linh khí cho một trung thượng môn phái, vậy mà Doanh Trì còn cho phép độc chưởng quyền hành?
Hiện tại đại quân Ma Tôn đang áp sát, nếu tiếp tục đánh, bọn họ có thể được đến cái gì?
Thiên Cù Tử đột nhiên đứng dậy, Tái Sương Quy vội hỏi: “Con muốn làm gì?”
Hắn mím môi: “Con muốn tới Họa Thành.”
Lần này tám mạch chưởng viện vốn luôn thích đùn đẩy, đều không ủng hộ. Ngọc Lam Tảo nói: “Ngươi điên rồi, hiện tại Ma binh tử thương dưới Họa Thành đã vượt quá ba phần. Tên Ma Tôn Doanh Trì đâm lao phải theo lao, Ma tộc thì thôi đi, ngươi còn đến đó làm gì?”
Ngươi còn đến đó làm gì??
Thiên Cù Tử đáp: “Tập hợp những đệ tử tinh nhuệ lại, nếu Họa Thành đồng ý quy hàng Cửu Uyên, chúng ta sẽ gấp rút xuất thủ tiếp viện.”
Bất Động Bồ Đề hỏi: “Ngươi muốn cùng Khôi Thủ đàm phán?”
Hắn ừ một tiếng, Điển Xuân Y nói: “Được. Ta đi triệu tập đệ tử đứng ngoài Thiên Ma Thánh Vực chờ lệnh.”
Ngọc Lam Tảo cảm thấy chuyện ngoài ý muốn: “Điển chưởng viện sao bỗng dưng tích cực như vậy?”
Điển Xuân Y thưởng thức tám hạt châu chứa tám loại pháp trận trong tay: “Ta nhìn Ma Khôi thuận mắt.”
Mộc Cuồng Dương vốn là người hiếu chiến, lúc này nàng vận động tứ chi, khớp xương toàn thân lục cục rung động, hưởng ứng nói: “Đợi tin tức của ngươi.”
Thiên Cù Tử nhìn một vòng những người còn lại, không ai có ý kiến. Nếu như Ma Khôi có thể vì Tiên môn kéo dài huyết mạch, dù có phải hi sinh một chút thì cũng đáng giá.
Hắn lập tức xuống núi, không có Ma tức che giấu, vừa tiến vào Thiên Ma Thánh Vực liền bị phát hiện.
Doanh Trì nghe tin cũng không rảnh bận tâm. Hắn dưới Họa Thành tổn binh hao tướng, tiên tông thì muốn đến kiếm một chén canh. Hắn nhắm mắt lại, một lát sau mở ra, tay phải nhanh chóng bấm niệm pháp quyết.
Thiên Cù Tử không kịp ngự kiếm, hắn so với ai khác đều hiểu, Doanh Trì đã bị buộc đến tình trạng phải lấy hộ thân pháp trận Linh Hoàng Yêu Phong để nhanh chóng thủ thắng. Nếu thương vong không to lớn đến thế, lại không thể bức Ma Khôi đầu hàng, hắn ta làm sao trở về giải thích với mười hai tộc trưởng Ma tộc?
Mây đen giăng khắp Thiên Ma Thánh Vực, Thiên Cù Tử kề sát kẽ nứt Âm Dương, trong nháy mắt vụt qua ngàn dặm.
Họa Thành bên trên, sấm sét vang dội, giống như trời cao bị xé ra, gió thổi mây tuôn. Thiên Cù Tử xuất hiện từ giữa vết nứt, tay áo tung bay, chớp sáng lấp lóe.
Doanh Trì ngẩng đầu lên liếc nhìn hắn, trong lòng đại hận. Biết rõ hắn mang theo năm mươi nghìn Ma quân đến đây, vậy mà còn đơn phương độc mã tới. Mà không chỉ có tới, còn phải phô trương thanh thế như vậy.
Cửu Uyên Tiên Tông, thật sự cuồng vọng.
Hàm Nịnh phía sau hắn hỏi: “Ma Tôn, có cần vây giết?”
Doanh Trì mắt nhíu chặt, nhìn chằm chằm vào Thiên Cù Tử, sau nửa ngày vẫn lắc đầu: “Không.”
Hàm Nịnh không hiểu, nhượng bộ cũng không phải là tác phong của Doanh Trì. Doanh Trì không cần quay đầu lại cũng biết hắn đang nghĩ gì, nói tiếp: “Thiên Cù Tử trời sinh cẩn thận, dám một mình tới đây, liền chắc chắn đã tính toán toàn thân trở ra. Chúng ta lúc này toàn lực công sát hắn, bất quá làm đầu mâu chếch đi, khiến Ma Khôi được chút thời gian hồi sức thôi.”
Hàm Nịnh sửng sốt: “Hắn độc thân đến đây chỉ vì muốn phân tán binh lực của chúng ta?”
Doanh Trì cười lạnh: “Thế thì sao? Hắn tay không mà đến, liền chỉ có thể tay không mà về, không chiếm được bất cứ thứ gì.”
Thiên Cù Tử thế nhưng không để ý đến Ma binh xung quanh, thậm chí không nhìn đến Doanh Trì gần đó, mà tiến nhanh đến bên Húc Họa. Nàng trông thấy hắn, khẽ nhíu mày, hiển nhiên đối với người này không có chút hảo cảm.
Thiên Cù Tử trên không đạp sương mù, rất quen thuộc xuyên qua trùng điệp pháp trận. Húc Họa không nhịn được hỏi: “Hề chưởng viện muốn làm gì?”
Giọng điệu không quá hữu hảo, hay chí ít là không có chút cung kính tôn trọng với bậc tiền bối trưởng giả. Nhưng thanh âm của nàng lọt vào tai, chữ nào cũng dễ nghe. Thiên Cù Tử cách nàng rất gần, dây thắt lưng của nàng bị gió cuốn gõ nhẹ vào mu bàn tay hắn. Trên áo nàng loang lổ vết máu, lại nghe mùi thơm ngòn ngọt hoa quế. Hắn dời mắt về nơi khác không dám nhìn, cố gắng khiến giọng điệu bình tĩnh: “Ta thay mặt Cửu Uyên Tiên Tông đến, nguyện cùng Khôi Thủ ký kết minh ước, cùng chống lại Ma tộc.”
Lời tuy nói như vậy, nhưng giọng điệu lãnh đạm, mắt không nhìn thẳng, thế nào cũng giống như không tình nguyện.
Húc Họa cười khẽ, chiến hỏa lại ập tới, nàng trong lời nói có gai: “Ồ? Cửu Uyên Tiên Tông thiện lương chính nghĩa, giúp đỡ không cần yêu cầu gì sao?”
Thiên Cù Tử bị đâm chọc, nhưng tình trạng khẩn cấp nên chỉ nhanh chóng nói: “Chỉ cần Ma Khôi đồng ý rời khỏi Thiên Ma Thánh Vực, thay tên đổi họ, quy thuận Cửu Uyên Tiên Tông, chúng ta nhất định đem toàn lực tương trợ.”
Đúng là giọng điệu công việc vô tình. Húc Họa hỏi: “Thực hợp tình hợp lý. Sau khi quy thuận thì thế nào?” Thanh âm nàng mỉm cười, nghe như đang đàm phán, tay lại không ngừng nghỉ kết trận. Mà những nơi pháp trận đi qua, Ma quân máu chảy thành sông.
Thiên Cù Tử bị kiềm hãm, Liên Đăng trong tay Húc Họa ánh lên huyết hồng, hắn theo sát ngay sau. Húc Họa tập trung vào trận, nhưng vẫn là để tâm đến con người cao thâm khó lường này. Hắn nhìn như đang có ý khuyên hàng, theo trận của nàng thong dong, từng bước tinh chuẩn hoàn hảo.
Thiên Cù Tử quả nhiên lại đi tới phía sau nàng, biết nàng không vui nên dừng lại cách nàng một pháp trận, nói: “Ý muốn của Cửu Uyên, Khôi Thủ kỳ thật trong lòng hiểu rõ.”
Húc Họa lại kết một trận, tránh khỏi Ma quân truy đuổi, hỏi: “Cửu Uyên với Ma tộc thì có gì khác nhau?” Thiên Cù Tử trong lòng chợt lóe hàn ý, quả nhiên nàng ngẩng đầu, nhìn thẳng hắn hỏi tiếp: “Ngài cùng Doanh Trì, có chỗ nào khác nhau?”

(*) Long bào thập nhị chương đây nhé, của Ma tôn là hắc bào chứ không phải không phải hoàng bào như này, nhưng hoa văn thì tựa thế.
Lời editor: Chương này nó v** cả dài đó mấy cô. Khúc đầu chương có cảm giác tác giả hơi thiếu tập trung, càng về sau thì càng mượt tay.
Cơ mà đánh trận còn bị livestream, tôi ngồi dịch mà mắc cười gần chết:V Nếu vậy Cù Tử và Húc Họa nói câu nào, bên Cửu Uyên cũng nghe không lọt một chữ có phải ko?? Đúng là “vô quyền bi hỉ” kkk.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.