Minh Hoa Thiên Tuệ

Chương 36: Hai năm (2)




Phong Nha đang nhắm mắt lơ lửng trên lưng A Tứ, trước mặt nó là một hòn đá màu nâu khác nhỏ hơn. Nhưng nếu không dùng tinh thần dò xét sẽ không phát hiện ra độ tinh khiết của hòn đá này hơn xa những hòn đá trên mặt đất, thậm chí còn tinh khiết hơn cả Phong Nha nữa.
Qua một lúc thì hòn đá trước mặt lóe lên ánh nâu rồi chợt vụt tắt. Phong Nha ngay lập tức mở mắt, miệng như đang lẩm bẩm với chính nó: “Tìm thấy rồi.”
“Hửm, có đánh nhau, chậc chậc, đúng là tuổi trẻ.” Không cần lại đó Phong Nha cũng biết là có chuyện gì đang xảy ra rồi, cứ mỗi ngày hai người này đều so nắm đấm hết. Tất nhiên Thiên Tuệ không phải là người thích gây chuyện rồi.
Lúc đầu nó có mấy lần cản trở, nhưng chủ nhân lấy lí do cọ xát luận bàn để nâng cao khả năng chiến đấu nên nó cũng làm ngơ luôn. Nhưng mà cũng phải báo tin vui cho họ đã chứ.
Lúc Thiên Tuệ cách con báo hai thước thì một giọng nói phía sau vang lên: “Liệt trảo.”
Cô theo bản năng quay người né tránh đòn tấn công ngay lập tức. Nhìn vào kẻ ra đòn cô nhếch miệng cười: “Ha ha, làm sao muội có thể đánh trúng ta với tốc độ đó được cơ chứ.”
Má Minh Hoa hơi phồng lên, có chút thất vọng nhưng không nằm ngoài ý muốn là Thiên Tuệ sẽ né được.
“Muội không phục, tiếp thêm chiêu nữa nè.” Minh Hoa điều khiến mặt đất sau lưng Thiên Tuệ nhô cao lên hòng đánh lén. Còn đằng trước thì cô vận toàn lực tung ra cú đấm xé gió vào người Thiên Tuệ.
Theo như lý thuyết mà Phong Nha giảng, Minh Hoa chỉ cần tinh thông tinh thần học là cô bé có thể điều khiển được toàn bộ các nguyên tố. Nhưng khổ một nỗi là đầu óc Minh Hoa rất lệch, hai năm qua cô cũng chỉ nắm bắt được mỗi thổ nguyên tố mà thôi. Cô có thể huy động thổ nguyên tố trong bán kính khoản bảy thước để tấn công.
Đùa sao, năm xưa khi Thiên Tuệ đối đầu với Đình Phong đã bị trúng đòn này nhiều lần rồi, làm sao có thể dễ dàng trúng phải nữa. Thêm nữa cô không ngừng luyện tập với Minh Hoa suốt hai năm qua nên vô cùng cảnh giác với những đòn ném đá giấu tay dạng này của Minh Hoa. Cô và Phong Nha còn ước rằng giá như trong lúc học lý thuyết con bé bỏ một chút đầu óc như vậy vào thì tốt rồi.
Thiên Tuệ phóng sét về phía sau để lập tức phá huỷ chỗ đá nhô lên, cô đứng vững người trở lại thì...
“Cương Thiết quyền.” Minh Hoa vung nắm đấm mang theo uy lực cỡ hai mươi người hét to lên hướng về phía La Thiên Tuệ, không cho La Thiên Tuệ kịp thở hơi.
Nhưng La Thiên Tuệ vẫn rất bình tĩnh, cô vung tay lên tát nước về phía Minh Hoa rồi lập tức né đòn tấn công đi.
“Khụ khụ... Ặc... Ặc...” Minh Hoa bị tạt nước bất ngờ khiến đòn tấn công hụt, cô ho sặc một tiếng.
Đầu tóc Minh Hoa ướt nhẹp, cô dụi mắt rồi liếc nhìn về phía Thiên Tuệ, không phục mở miệng chất vấn: “Không công bằng, sao lần nào tỉ cũng tránh được đòn tấn công của ta vậy chứ?”
“Ha ha, cái này mà còn phải hỏi ư, tất nhiên là do tốc độ của muội chậm rồi, hì hì.” Thiên Tuệ che miệng cười cười.
Linh khí ở nơi đây vô cùng tinh khiết, hai năm hấp thụ nó đã giúp tu vi của cô chạm đến cấp bậc cao nhất của thập tinh, đã sắp đột phá vào cảnh giới tiểu tiên rồi, cơ thể đã cả thiện rất nhiều, cũng ảnh hưởng rất lớn đến tốc độ và sức mạnh cơ thể nên cô thừa sức né những đòn tấn công của Minh Hoa.
Tuy nhiên lý do quan trọng nhất vẫn là... Những lúc ra đòn con bé cứ thích hét to tên gọi của đòn tấn công, làm thế ai mà chẳng tránh được, nhưng cô cũng đâu có dại mà nói ra.
Về cơ bản mà nói thì người sử dụng linh lực điều khiển nguyên tố không khác gì những cường giả bình thường, chỉ khác ở phương thức sử dụng. Cường giả tu luyện linh lực phải sử dụng linh lực chính họ mới có thể sử dụng sức mạnh nguyên tố. Còn người tu luyện tinh thần lực buộc phải dung hòa tâm và thân mình vào cùng thiên địa, còn phải học những kiến thức phức tạp mà trong sách của Phong Nha ghi chép mới có thể sử dụng sức mạnh nguyên tố.
Từ khi thiên địa thành thì nguyên tố cũng sinh ra theo đó, dung nhập hòa mình theo thiên địa đồng nghĩa với việc có thể tự do sử dụng sức mạnh nguyên tố theo ý bản thân rồi, hơn nữa có thể sử dụng được tất cả nguyên tố.
Người tu luyện tinh thần nguy hiểm ở chỗ ta không thể biết được lúc nào họ sẽ tấn công mình, bởi tinh thần không thể nhìn và thấy được, chỉ có thể cảm nhận mà thôi, nên họ có thể lặng lẽ lấy mạng kẻ khác một cánh dễ dàng. Dĩ nhiên là Minh Hoa chưa đạt tới cấp bậc này rồi.
Mà người tu luyện tinh thần này buộc phải không có đan điền hoặc đan điền yếu kém mới có thể hòa cùng thiên địa được. Vậy nên khi bắt đầu học về tinh thần Phong Nha có hỏi ý kiến của Thiên Tuệ nhưng cô từ chối phế đan điền của chính mình, bởi một phần cô không dám chắc tương lai có ảnh hưởng gì đến mình không.
Hai năm qua cô không chỉ tu luyện linh lực mà còn phải nghiên cứu một ít về cách phòng hộ cho bản thân khi bị tinh thần công kích. Bởi lẽ theo như lý thuyết có một số ít tồn tại không có đan điền có thể trong vô thức sử dụng tinh thần để tấn công kẻ khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.