Minh Hoa Thiên Tuệ

Chương 220: Tứ quốc tranh bá, thuồng luồng tập kích (11)




Ở bên hàng tuyển thủ Vân gia, các tuyển thủ bị thương trước đó đã trở ra, thấy cảnh tượng này thì như nở nụ cười, nội tâm mãn nguyện.

“Ta nói mà, làm gì có chuyện ta lại thua một kẻ tới từ Hưng Nam được.”

“Hừ, không ngờ được bọn chúng đã sử dụng đan dược trước cả khi lên sân, thảo nào một Thanh Liên ngũ tinh có thể bứt phá mạnh mẽ đến vậy.”

“Phải, phụ thân ta kể thực lực họ rất yếu, năm nay lại bùng phát mạnh mẽ là ta đã sinh nghi rồi.”

“...”

Vân Giai Kỳ nghe thấy những lời thao thao bất tuyệt này vẫn không nói gì, chỉ thầm khinh bỉ trong lòng. Trong đầu Vân Giai Kỳ lại xuất hiện âm thanh của 419.

“Ký chủ, hình như ngài đã bỏ qua một chuyện.”

“Hửm, chuyện gì?” Vân Giai Kỳ khó hiểu hỏi lại.

“Thân pháp của gã ma pháp sư kia.”

Lời 419 nói ra làm Vân Giai Kỳ phải mở to mắt, nhìn về phía tuyển thủ Hưng Nam. Phải rồi, nàng ta đã quên mất điều này. Ma pháp sư ở Thiên Ngân đại lục này có bản lĩnh mạnh mẽ, điều động ức mạnh nguyên tố thiên địa có thể san bằng nhiều tòa thành lớn, một người có thể địch lại vài chục chiến sĩ. Nhưng luôn có một điểm yếu là thân pháp.

Bọn họ dành phần lớn thời gian thu nạp thiên địa nguyên tố, tăng tiến tu vi, cường hóa thân thể trở nên mạnh mẽ hơn. Vì thế nên thấp pháp rất kém cỏi, không linh hoạt như chiến sĩ.

Ma pháp sư ở đây cũng có một vài người kết hợp luyện thể, nhưng chỉ là số ít, đa số các ma pháp sư đều quan niệm rằng việc gì phải vận động mệt thân khi có thể giải quyết kẻ thù từ phía xa cơ chứ.

Một chiến sĩ và một ma pháp sư giao đấu thì khoảng cách sẽ là thứ thiết yếu ánh hưởng đến cục diện trận đấu. Ma pháp sư có thể giết chiến sĩ từ xa, nhưng nếu để chiến sĩ tiếp cận thì kết quả rất khó nói. Có một khoảng thời gian ở gia tộc, do làm phật ý các trưởng lão mà bọn chúng phải ra những ma pháp sư, bí mật giải quyết Vân Giai Kỳ nhưng nàng ta dựa vào thân pháp cao cường mà đem chúng giết chết.

Ở tộc hội cũng nhờ đó mà áp đảo các lứa ma pháp sư cùng thế hệ, khiến cho các trưởng lão, phụ huynh không thể không bắt bọn họ luyện thêm thân pháp phòng thân. Nhưng với tên Hưng Nam kia, xem chừng là hắn đã luyện thân kỹ rất lâu, đến cả những chiến sĩ của Vân gia bọn họ cũng bị hắn hạ gục.

Vừa có thể tu luyện đến Thanh Liên, lại vừa có thể tôi luyện thân pháp, cơ thể mạnh mẽ kiên cố như vậy khả năng rất cao là họ sử dụng công pháp đặc thù nào đó rồi.

Vân Giai Kỳ nhìn xung quanh quảng trường, chẳng lẽ không ai chú ý đến điều này sao? Bỗng nàng ta nhớ lại những lời bình luận ác ý nhắm vào tuyển thủ Vân gia bọn họ. Ánh mắt của Vân Giai Kỳ nhìn về phía bên Hưng Nam trở nên lạnh lẽo, nàng ta khinh bỉ lẩm bẩm: “Dùng các bình luận để gây nhiễu loạn, di dời lực chú ý sao... Hưng Nam này... Không hề đơn giản như mọi người vẫn ngộ nhận.”

Ở bên ngoài náo loạn ồn ào, nhưng bên trong phòng chữa trị cho các thí sinh bị thương thì có vẻ hơi yên ắng. Lúc Bạch Phong mới bước vào với toàn thân thương tích, quấn băng chi chít làm các tuyển thủ Hưng Nam khác ngạc nhiên.

Hắn vừa mới ngồi xuống băng ghế thì những tuyển thủ Hưng Nam, những lứa bạn thân chụm lại hỏi thăm.

“Bạch Phong, ngươi cũng bị loại rồi sao?” Một tuyển thủ thuộc thập cường Hưng Nam, quen biết với Bạch Phong quan tâm hỏi.

“Ừ, bọn họ mạnh thật.” Bạch Phong thở ra một hơi, cảm khái.

Một nữ tuyển thủ khác nhìn thấy vết thương chằng chịt, không nhịn được tò mò: “Kẻ nào có thể thương tổn ngươi đến mức này chứ?” Câu hỏi của cô nàng cũng là ý mà mọi người muốn biết, bọn họ cảm thấy hơi thở của hắn khá yếu ớt, có phần miễn cưỡng, khí trong cơ thể không bằng một phần ba trước lúc khai trận.

“À,” Bạch Phong vừa chỉnh băng vừa nói: “Ta phải đánh nhau với một lục tinh và một thất tinh ma pháp sư.”

“Cái gì?” Mọi người đều òa lên, Bạch Phong chỉ có tu vi Thanh Liên ngũ tinh sao có thể là đối thủ của lục tinh và thất tinh.

Bọn họ bại trận nên không thể nắm bắt tình hình bên ngoài, nhưng nhìn vết thương ghê rợn thế này thì có thể đoán là hắn đã cố quá sức hạ gục lục tinh, sau bị thất tinh xuất trận hạ gục.

“Là Bạch Khôi Nguyên ra lệnh cho ngươi tham chiến đúng không?”

“Cái tên khốn khiếp đó có lẽ đã âm mưu từ trước rồi, lấy việc công trả thù riêng...”

“Hừ, quân chủ thật sai lầm khi giao vị trí dẫn quân cho hắn mà...”

“...”

Bạch Phong không nói gì, chỉ im lặng băng bó cánh tay. Thật ra mà nói thì dù bọn họ có vào được vòng này cũng không có cửa vào được vòng kế tiếp với nhiều người như thế.

Bạch Phong cũng có đọc qua một vài quyển sách nói về chiến ý, hôm nay được trải qua một phen quả nhiên mở rộng tầm mắt. Nếu không phải Bạch Khôi Nguyên đưa hắn ra trận đầu tiên có lẽ hắn cũng không thể nào đối chiến được với nhiều cường giả vượt giai như thế.

Nhưng có một chuyện hắn vẫn tò mò, bên Vân gia kia có hai ma pháp sư mạnh gồm một Thanh Liên bát tinh Vân Giai Kỳ, một thất tinh như Vân Diệu Linh, nếu không ra sân lượt đầu thì chí ít ở lượt hai, lượt ba phải ra quân để giảm thiểu tổn thất mới đúng chứ, rõ ràng khi đó hắn đã có chút mệt mỏi, suy yếu rồi mà. Bên cạnh đó còn những khách mời vô ý phân tích công pháp đối thủ cho hắn nữa.

Nếu có thể tính toán tỉ mỉ đến vậy thì tên Bạch Khôi Nguyên này thật sự giấu rất sâu, cái mác thiếu gia ăn chơi gì đó e rằng cũng chỉ để che mắt người ngoài.

Bỗng nhiên có một nhóm người đi vào, gồm hai trọng tài và năm bảo tiêu. Hai trọng tài tu vi Hồng Liên, năm bảo tiêu tu vi Thanh Liên cửu tinh đỉnh phong, khí thế bước vào này làm tất cả cảm thấy có gì đó không ổn sắp xảy ra.

Bọn họ dừng trước mặt Bạch Phong làm hắn hơi rùng mình, một tên trọng tài mở miệng: “Bạch Phong, chúng ta có lệnh khám xét ngươi.”

“Cái gì, tại sao lại khám xét ta?” Bạch Phong vội đứng lên nói, đám người này khí thế bất thiện.

“Không cần hỏi nhiều, một tên Thanh Liên ngũ tinh như ngươi không thể nào bộc phát uy lực mạnh mẽ đến vậy.”

“Tổ trọng tài hoài nghi ngươi đã dùng thuốc từ trước để tăng thực lực, tham gia tranh tài.”

“Không thể nào như thế được, trước khi đến Đại Thanh này, bọn ta đã bị lấy hết nhẫn không gian, túi trữ vật, lấy hết đan dược trên người.”

“Phải, thậm chí chúng ta còn phải trải qua tra xét của các ngươi.”

Các tuyển thủ Hưng Nam đứng trước người Bạch Phong, cùng bảo vệ hắn, bọn họ cảm thấy đám người này đang dùng cái cớ kiểm tra để giở trò gì đó với Bạch Phong.

Một tên trọng tài hừ lạnh: “Hừ, biết đâu tên quân chủ của Hưng Nam các người đã lén giúp các ngươi qua mặt chúng ta.”

“Ngươi...”

“Lũ chết tiệt dám nói xấu quân chủ chúng ta...”

“Tật Phong Trảm.” Một tuyển thủ bị kích động, cơ thể không nghe theo lí trí mà tung đòn tấn công vào một vị trọng tài.

Gió lốc của Thanh Liên nhỏ yếu sao có thể làm trọng tài Hồng Liên bị thương được. Đòn tấn công va vào người gã thì tan biến, nhưng uy nghiêm của kẻ bề trên đã bị chọc tức.

“Đám nhãi ranh các ngươi thật không biết lễ độ.” Lời vừa dứt ra, uy áp Hồng Liên áp xuống khiến bọn họ khó chịu dãy giụa, ôm mình đau đớn. Các vết thương trên người Bạch Phong như bị xé toạc ra thêm.

Các bảo tiêu tấn công những tuyển thủ không có sức kháng cự, vừa khinh bỉ nói: “Cho đám Hưng Nam các ngươi mặt mũi quả là sai lầm mà.”

Thập cường Hưng Nam và Bạch Phong nghiến răng, tay nắm chặt thành quyền, bọn họ khinh người quá đáng.

Một tên trọng tài cảm thấy khí thế của đám này sắp bạo phát thì bẻ đốt tay, nói: “Xem ra tất cả tuyển thủ Hưng Nam đều phải kiểm tra một lượt.”

Khí tức Hồng Liên phát ra mạnh mẽ, đe dọa tới các tuyển thủ, trong đám họ cao nhất là Thanh Liên lục tinh, sao có thể là đối thủ của hai Hồng Liên và năm thanh Liên đỉnh được.

Ngay lúc chúng sắp tấn công bọn họ thì một thân ảnh bất thình lình xuất hiện phía sau bảy người.

“Thủy Thức – Mê Huyễn Kính.”

Bốn bức tường tạo từ thủy nguyên tố xuất hiện, bao lấy cả bảy người, lúc ý thức của bọn chúng chưa nhận ra thì đã rơi vào trong huyễn cảnh. Ở trong đó là hình ảnh cả bảy người đang ra sức tra tấn Bạch Phong cùng các tuyển thủ Hưng Nam, kẻ nào cũng cười một cách điên cuồng khi rạch những vết thương ghê rợn lên người bọn họ.

Cả bảy người đứng im như bất động, một bóng hình uyển chuyển mềm mại từ phía sau đi ra, là một thiếu nữ...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.