Minh Hoa Thiên Tuệ

Chương 218: Tứ quốc tranh bá, thuồng luồng tập kích (9)




Các sòng bạc bên ngoài quảng trường đồng loạt bùng nổ khi tiếng trọng tài vang lên.

“Không, tiền của tôi...”

“Chuyến này đi xa nhà rồi...”

“Tôi còn mẹ già con thở nhà, làm ơn làm phước...”

“Có thể ghi nợ được không?”

“...”

Không chỉ những con bạc tầm thấp đến trung mà cả tầng quý tộc như Sở thiếu gia béo ú cũng nao núng theo.

Ngay khi Vân Hồng ngã xuống, hắn ta lập tức bóp bể li rượu trong tay mình.

Lỗ rồi lỗ rồi, thế này phụ thân sẽ giết hắn mất. Hắn đang suy nghĩ cách để tháo dỡ cục diện này thì chợt nhớ ra tờ danh sách của phụ thân mình.

Phải rồi, tuyển thủ bên Bạch gia chỉ có tên Bạch Phong này là thập cường còn sót lại của Hưng Nam, hắn đã bị thương nặng thế rồi chắc chắn ván sau không thể chống đỡ nổi, trong khi đó bên kia còn bốn tuyển thủ mạnh nhất Vân gia, bọn họ đều là ma pháp sư.

Thông tin này chẳng khác nào là quăng cho hắn một sợi dây thừng để leo ra khỏi hố tử thần trước mắt.

Một lượng lớn khách nhân nổi loạn bị bảo tiêu nắm áo kéo ra ngoài, không kiên nể gì cả.

Trên quảng trường rộng lớn, các y sư lên đài nâng Vân Hồng xuống. Vân Hồng đã bất tỉnh, thở thoi thóp như người sắp chết lại đón nhận ánh mắt chán ghét của tộc nhân và khán giả. Ngay lúc hắn lấy viên đan dược kia ra thì đã định hắn phế rồi.

Vân gia có thể không quật khởi, có thể thất bại, nhưng tuyệt nhiên không có loại con cháu bất chấp tất cả để giành chiến thắng, sử dụng thủ đoạn bỉ ổi như thế.

Vân Tuyết Mai nhìn tràng cảnh này, cười thầm: “Họ vẫn hành sự nham hiểm thế nhỉ. Tiếp theo có lẽ ta nên hoàn thành ước định rồi.”

Ánh mắt Vân Giai Kỳ nhìn tên Vân Hồng thoi thóp mà hiện lên chút bất mãn, nàng ta hơi liếc về phía phụ thân, thấy ông ta nhìn mình rồi lắc đầu.

Vân Tông khoanh tay, thở ra một hơi, nghĩ: “Con cờ đầu tiên ta chuẩn bị, cứ thế mà phế đi rồi. Cũng may Giai Kỳ thông minh, đã chuẩn bị thêm một con nữa.”

Đại trưởng lão vẫn luôn quan sát sắc mặt của gia chủ, lão đã phát hiện điều bất thường. Lão nhìn gia chủ này đầy lạnh lùng khiến gia chủ rùng mình một phát rồi quay đi.

Gia chủ có hơi liếc xéo qua trái mình, hàng trưởng lão vẫn đang quan sát võ đài, khán giả hò reo cuồng nhiệt... Là ông ta đa nghi sao, cảm giác vừa rồi là gì?

“Tuyển thủ tiếp theo của Vân gia, mời lên ứng chiến.” Tiếng trọng tài lần nữa cất lên.

Vân Diệu Linh nông nóng, nói với Vân Giai Kỳ: “Trận này để muội lên cho.”

Vân Giai Kỳ nhíu mi nhìn Vân Diệu Linh một cái, 419 đã phân tích Bạch Phong xong. Chiến ý của hắn lúc này đốt cháy mạnh mẽ, thế nhưng thân thể lại không chịu nổi ý chí chiến đấu của hắn, hắn vẫn đứng vững như thế chỉ là ra vẻ thôi.

Lúc Vân Giai Kỳ vừa định đồng ý thì Vân Tuyết Mai đã bước nhanh ra khỏi hàng, đeo lên băng đỏ, ra vẻ bực tức không kìm nén được, quát: “Đám các ngươi đúng là vô dụng mà. Ta mà lên từ đầu thì đâu có thảm bại như thế.”

“Tỉ...” Vân Diệu Linh bất mãn níu tay áo Vân Giai Kỳ thì nàng ta xoa đầu cô bé, nói: “Không sao, cứ để tỉ ấy lên đi. Dù sao thì chúng ta chưa thấy hết bản lĩnh của Bạch Phong, ta sợ muội sẽ có bất trắc.”

Nhìn đến Vân Giai Kỳ thật tâm nghĩ cho mình như thế, Vân Diệu Linh cảm thấy ấm áp, ôm chầm lấy tay Vân Giai Kỳ mà vui vẻ nói: “Tỉ tỉ, tỉ thật tốt.”

Vân Giai Kỳ nhìn từ trên đầu tóc của Vân Diệu Linh xuống, đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu cô bé, ánh mắt thâm thúy không rõ điều gì.

“Vân Tuyết Mai.”

“Bạch Phong”

Bạch Phong nhìn đến nữ tuyển thủ trước mắt, hắn được dạy rằng nam nhân và nữ nhân chẳng có gì khác biệt cả, trong mắt hắn nam tuyển thủ cũng như nữ tuyển thủ, hắn sẽ không nương tay.

Vân Tuyết Mai là Thanh Liên lục tinh đỉnh, lại là một mà pháp sư thủy hệ, đối trọng với hỏa diễm của Bạch Phong.

Toàn thân Bạch Phong đau nhức, nhưng chiến ý đốt cháy đang hừng hực đã xóa đi cảm giác này, chỉ có khao khát chiến đấu mãnh liệt, ham muốn chiến thắng truyền trong mạch máu, chảy qua toàn thân kia.

“Lúc nãy Vân Hồng đệ đệ chỉ nhất thời mất cảnh giác thôi, lần này bổn tiểu thư sẽ hạ ngươi.”

“Nhiều lời, lên đi.” Bạch Phong phi thân về phía Vân Tuyết Mai, tung ra hỏa quyền mạnh mẽ, thứ đã nện vào mặt bao nhiêu tuyển thủ Vân gia bọn họ.

“Thủy Lưu Li Xích.” Từng đợt thủy lưu xung quanh Vân Tuyết Mai biến thành những sợi xích, đánh về phía Bạch Phong, khóa cứng hắn lại.

Bị thủy xích trói, hỏa lực trong tay hắn mờ nhạt đi. Bạch Phong gầm lên một tiếng, huyền lực bộc phát phá tan những sợi xích đi.

“Hỏa Cầu – Hỏa Vực.” Bạch Phong kết chú, trong miệng phun ra đạo hỏa vụ lớn.

Đứng trước hỏa diễm lớn như thế, Vân Tuyết Mai không có vẻ gì nao núng.

“Thủy Đột.” Một ngọn thủy kích đâm xuyên qua hỏa vụ, đánh thẳng vào người Bạch Phong làm hắn ngã ra.

Mỗi lần Bạch Phong muốn tiếp cận Vân Tuyết Mai đều khó khăn, bị nàng đánh trả. Song mỗi khi thủy nguyên tố chạm vào người Bạch Phong hắn cảm thấy toàn thân đau nhứt, kéo theo đó là khát khao chiến đấu giảm đi từng giây.

419: “Ký chủ, đây là tính toán của cô sao? Chiến ý hắn đã giảm đi rồi, chắc chắn hẳn sẽ không đánh mà thua.”

Vân Giai Kỳ khoanh tay, nàng ta cũng không hiểu gì về chiến ý này lắm, nhưng theo lời 419 nói thì có thể nhìn ra đại khái, thứ lửa vô hình này dễ bị nước lạnh dập tắt. Như vậy có nghĩa là Vân Tuyết Mai thắng trận dễ dàng rồi.

“Đại trưởng lão, tiểu thư Tuyết Mai quả không làm ngài thất vọng...”

“Đại trưởng lão, trận này Tuyết Mai tiểu thư thắng rồi...”

“Tên Bạch Phong kia có vẻ đã yếu đi nhiều rồi.”

“...”

Từng lời nịnh hót, vỗ mông ngựa truyền vào tai đại trưởng lão Vân gia, lão không nói gì cả, chỉ vuốt vuốt râu trưng ra vẻ tự hào mà bọn họ cho rằng lão đang rất hưởng thụ, càng ra sức nịnh hót hơn.

Trên võ đài, Bạch Phong đã tiếp cận được Vân Tuyết Mai.

“Hỏa quyền.”

“Thủy Cước.”

Vân Tuyết Mai dễ dàng né tránh đòn tấn công cảu một Bạch Phong đã suy yếu, đá hắn một cước ngã lăn ra. Chiến ý đã bị dập tắt hầu như không còn nên Bạch Phong đứng lên cũng hết sức khó khăn, những cảm giác đau nhức kia như đang ào tới, sắp sửa nhấn chìm hắn.

“Thủy Quyền...” Không để Bạch Phong có cơ hội đứng thẳng dậy, Vân Tuyết Mai lập tức bối thêm một đấm vào giữa bụng làm Bạch Phong ngã lăn ra sàn đấu.

Hắn đã hoàn toàn kiệt sức rồi, không thể cố thêm nữa, Bạch Phong mở miệng nói: “Ta bỏ...”

“Ta bỏ cuộc...” Vân Tuyết Mai lập tức cắt ngang.

“Cái gì...” Gia chủ Vân Tông kinh ngạc bật dậy khỏi ghế.

“Này...” Các trưởng lão khó hiểu, nhìn Vân Tuyết Mai đầy kinh ngạc, sau đó họ nhìn đại trưởng lão, thấy lão cũng kinh ngạc không kém gì mình, dĩ nhiên đây là quyết định của mình Vân Tuyết Mai.

“Vân Tuyết Mai đầu bị úng nước rồi sao...”

“Phải đấy, thắng rõ ràng rồi, sao có thể nói thua được.”

“...”

Lời của Vân Tuyết Mai làm cho cả khán đài dậy sóng, ai cũng khó hiểu nhìn nàng.

Còn bên ngoài sòng bạ, các con bạc đang khóc ròng trong nước mắt, tên Sở béo ú kia nhìn Vân Tuyết Mai đầy thù hận, nghiến răng ken két.

“Này Tuyết Mai tỉ tỉ, cho dù tỉ có bất mãn với ta thì cũng không nên...” Vân Giai Kỳ muốn nói gì đó thì Vân Tuyết Mai cắt ngang: “Hừ, bỏ cuộc là bỏ cuộc...”

“Tên này đã không có khả năng chiến đấu, các ngươi nói đánh thắng hắn như vậy, bắt nạt một kẻ sắp tàn, ung dung vào vòng trong như thế thì còn gì mặt mũi nữa.”

Lời Vân Tuyết Mai vừa ra làm tất cả im miệng, vừa mâu thuẫn lại có cái gì đó hợp lí không nói nên lời.

Đúng lúc này Bạch Phong cũng lên tiếng: “Ta bỏ cuộc.”

Vân Tuyết Mai không nói gì nhiều mà đi vào trong, nơi các tuyển thủ xuống sân, mặc cho những lời chửi rủa, ánh mắt khinh thường của tộc nhân Vân gia kia.

“Cảm ơn.” Bạch Phong nhìn Vân Tuyết Mai đi vào, nhẹ giọng nói một lời mà chỉ hai người nghe thấy.

Những đòn công kích mạnh mẽ hồi nãy mà Vân Tuyết Mai gây ra thực chất là để ngầm trị liệu cho hắn, đến cả nắm đấm cuối cùng cũng làm cho cơn đau nhứt giảm nhẹ, tuy không rõ vì cớ gì mà lại giúp hắn nhưng phần ân tình này hắn sẽ ghi nhớ.

“Theo luật thi đấu, ta tuyên bố hai bên đều bị loại. Vân gia còn ba tuyển thủ vào vòng trong, Bạch gia còn lại chín tuyển thủ, tất cả đều qua vòng.”

Lời trọng tài vừa tuyên bố đã giết chết những con bạc ái quốc khắp Đại Thanh này, ai cũng ôm nhau mà khóc rống. Một vài người ăn cược cũng không dám cười to, bởi nhìn những khuôn mặt muốn ăn thịt người kia liền sợ hãi. Nếu không phải có các bảo tiêu mạnh mẽ đứng đó có lẽ đã có bạo động, đập phá khắp nơi.

Tên Sở thiếu gia nhìn lên chiếu ảnh với ánh mắt đỏ như máu, hắn tính toán xem nên ra tay trừng phạt với Vân gia này như thế nào đây. Dù thế nào thì chuyện lỗ vốn này hắn sẽ không chấp nhận, lỗ quá nhiều sẽ dẫn đến sự bất mãn của phụ thân, có lẽ phụ thân cũng sẽ nghĩ cách để đoạt lại số tiền này, cùng lúc trừng phạt Vân gia.

Bạch Phong được các y sư nâng lên lên, nằm trên ván cứng, các y sư đưa cho hắn khăn ướp lạnh đáp lên mặt.

Lúc đi ngang qua người Bạch Khôi Nguyên, Bạch Phong nghiến răng thốt ra: “Bạch Khôi Nguyên, mày là thằng khốn.” Nói xong thì đắp khăn lạnh lên mặt, yên lặng nằm trên đó nghỉ ngơi.

Bạch Khôi Nguyên cũng chỉ cười thầm, nói ra được câu đó chứng tỏ Bạch Phong đã đoán được đại khái cục diện mà hắn đã bày bố cũng như lén cho những chuyên gia phân tích lẻn trong khán đài, trợ giúp hắn.

Dù biết đây là cái bẫy thì sao chứ, Bạch Phong chỉ có thể bước vào đó và bước tiếp đi, bởi chỉ có thế đoàn quân này mới vào được vòng trong.

“Khà khà, kỳ này bội thu rồi, không biết phần thưởng của kỳ tổng kết tiếp theo sẽ là gì đây.” Bạch Khôi Nguyên nhìn lên trời cảm khái.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.