Minh Hoa Thiên Tuệ

Chương 2: Sự khởi đầu (1)




Trong khoảng không vô tận, trước khi sự sống được hình thành chỉ có một màu trắng xóa, không có khởi đầu, không có kết thúc, không quá khứ, không hiện tại, tương lai.
Giữa trung tâm vĩnh cửu ấy, có một thân ảnh trôi nổi trong khoảng không vô cùng vô tận, không có ai tính được thời gian mà thân ảnh ấy ngự trị ở đó. Vây xung quanh người là những dải cổ ngữ uy nghi cùng những con số mang màu sắc hoàng kim. Đầu đội vương miệng lấp lánh sắc kim.
Mái tóc đen dài xuống phía dưới, trên thân khoát một màu trắng xóa xen lẫn viền ánh vàng kim, sau lưng là hình đồ thái cực âm dương. Hình đồ được vây tròn bởi những cổ số từ một đến mười hai, thể hiện một quyền lực chí thượng tuyệt đối, là sự tồn tại mạnh mẽ nhất ở trong không gian này.
Các con số liên tục dao động xung quanh trong thời gian rất dài, mỗi số đều phát ra ánh sáng khác nhau. Mọi thứ tưởng chừng như vĩnh cửu, cho đến một ngày, có một tiếng nói đầu tiên xuất hiện trong thần trí của người ấy.
Từ khi tiếng nói ấy xuất hiện, trải qua bao nhiêu năm, người ấy đã mở mắt, đôi mắt diễm lệ thờ ơ, thấu triệt tất cả. Người ấy nhìn vào khoản không vô tận.
“Người... Người muốn con làm điều này?”
Đó là âm thanh đầu tiên trong khoảng không vô định vĩnh cửu, âm thanh mang một âm sắc thâm trầm làm cả khoảng không dậy sóng. Lời nói của người ấy truyền đi trong vô định, vang vọng toàn bộ không gian.
Nhưng dường như không có lời hồi đáp nào xảy ra hết, không gian vẫn cứ lạnh lẽo, vô cùng vô tận.
Người giơ tay lên, trên tay là một huyết châu. Một vòng sáng với những cổ ngữ dưới chân hiện ra, vòng sáng thứ hai mang nhiều hình thù cũng nhưng con số bao phủ lấy vòng sáng đầu tiên và cứ thế xen kẽ, một trận pháp tối thượng hình thành, đang trải dài ra hàng tỉ năm ánh sáng.
Mọi nguồn lực tập trung vào trong huyết châu, các cổ ngữ, các cổ số sát nhập vào khiến huyết châu tỏa ra lực lượng khủng khiếp, lực lượng phát ra chứa đựng một nửa lực lượng bản nguyên của người tích tụ qua vô số năm tháng.
Khi trận pháp phát động, những sợi xích pháp tắc khắp không gian va chạm vào nhau, nghiền ép lẫn nhau, trở nên méo mó, hội tụ tại tâm trận. Sự dồn nén trải qua một thời gian rất dài rất dài mà không thể đong đếm được, nhưng với người chỉ như một cái chớp mắt mà thôi.
Nhưng quá trình đó đã bị dừng lại, có một thứ gì đó từ trong hư vô sinh ra đối kháng lại với pháp trận, một thứ sức mạnh tương phản với sức mạnh của trận pháp. Kẻ đó cảm thấy hành động này như đang có tác động lớn tới sinh mệnh hắn, hắn đã ra tay. Hai nguồn lực lượng va chạm vào nhau, không ngừng thôn phệ nhau, triệt tiêu nhau.
"Hừm, ngươi biết rằng ngươi không có khả năng ngăn chặn ta, tại sao phải cố đến thế?" Thân ảnh ấy mặc dù không thể thấy kẻ ra tay nhưng có thể cảm nhận được sự tồn tại của kẻ đó trong hư vô. Dần dà sự phản kháng ấy yếu đi, những sợi pháp tắc vẫn tiếp tục bị dồn nén lại.
"Sao ngươi không đánh cược một lần? Đây có lẽ sẽ là điều mà đến chúng ta cũng không thể biết được."
Không gian vẫn im lặng, nhưng thứ sức mạnh đối nghịch với pháp trận kia đã hoàn toàn thu lại vào trong hư vô. Dường như chấp nhận thỏa thuận, một thỏa thuận đến chính hắn cũng không thể tưởng tượng được.
Quá trình lại được tiếp tục. Nhưng lần này do không bị cản trở nên nó càng trở nên mãnh liệt hơn, trận pháp dưới chân cũng rộng mở, lan ra vô cực.
Đôi hoàng kim chi nhãn mở ra chiếu tới tận cùng, mọi điều kiện đều đã hội tụ. Người ấy động một ý niệm. Quá trình dồn nén đã đạt tới cực hạn, khiến cho từng mảnh không gian vỡ tung ra, một vụ nổ khủng khiếp mà xung lực của nó lan tỏa ra toàn bộ không gian, phá hủy tất cả các pháp tắc liên kết với nhau. Vụ nổ kinh thiên lan đến nhưng đối với người nó cũng chẳng có bao nhiêu công kích, người ấy chỉ nhắm mắt lại.
Khi mở mắt trở lại thì thời gian lại trôi qua rất lâu rồi. Thứ mà ánh mắt nhìn tới cũng khiến người phải kinh diễm mà thốt ra một câu: “Hô! Đẹp quá, vậy ra đây là điều Người muốn con thấy sao?”
Trong cái không gian lúc này đã không chỉ có một màu như trước nữa, mà thay vào đó là vô số những điểm sáng nhỏ li ti ở mọi ngóc ngách, những vết sáng tinh vân trải dài qua vô số thiên hà, quay đầu xung quanh người ấy đều có thể thấy chúng, cùng với một màu đen pha chút nâu vô cùng vô tận.
Còn thiếu, bức tranh tưởng chừng như hoàn hảo này vẫn thiếu một điều gì đó, một mảnh ghép quan trọng nhất để hoàn thiện bức tranh tuyệt mĩ này.
Người tiếp tục đưa tay của mình ra phía trước, có một vệt sáng nhỏ hình thành từ lòng bàn tay. Vệt sáng đấy là một đốm lửa hoàng kim, nó đang vo tròn vo tròn lại. Hỏa cầu ấy mang trong nó phân nửa lực lượng còn lại của người.
Kẻ kia định ra tay lần nữa nhưng chứng kiến cảnh tượng này thì suy nghĩ gì đó mà thu tay lại.
Người ấy tự giác lui về sau, để hỏa cầu lơ lửng ngay giữa khoản không. Xung quanh nó là những đốm lửa nhỏ hơn nhưng đỏ sẫm, bay đến mọi nơi tận cùng của khoản không vô tận, chiếu sáng từng góc nhỏ, mang theo chút hơi ấm vào trong khoảng không lạnh lẽo. Âm thanh của cả hai không nhịn được đồng loạt vang lên:
“Sinh Giới...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.