Minh Hoa Thiên Tuệ

Chương 194: Thành phố Bạch gia (2)




Một đám mây xanh mờ bay đi, để lộ ra toàn bộ cảnh quan của thành phố này. Những ánh đèn, những bảng hiệu kỳ lạ, những căn nhà với kiểu cách có hơi hướng tân tiến bỏ xa thời đại này.

Thiên Tuệ nhìn ngắm nó mà cảm khái trong lòng, nàng đang tìm kiếm mĩ từ nào đó để diễn tả nét đẹp của nơi đây nhưng dường như khá mù mịt, bởi nàng đã quen với vẻ cổ kính trang nghiêm xưa kia.

Bỏ qua sự choáng ngợp kia thì Thiên Tuệ mới sực nhớ ra một điều khá quan trọng, nàng nhìn sang Chí Trung, hỏi hắn: “Hình như chúng ta chưa biết tên ông ta thì phải, hình như ta đi theo ông ấy dễ dàng quá nhỉ?”

Chí Trung nhìn khuôn mặt hơi áy náy của Thiên Tuệ mà cười, hắn véo má nàng nói: “Không chỉ nàng mà có lẽ cả ba chúng ta đều bị khí chất của ông ta hấp dẫn mà tin tưởng đi theo đấy.”

“Khí chất?” Thiên Tuệ tỏ ra mờ mịt hỏi.

Chí Trung gật đầu giải thích: “Sự chân thành, toàn thân ông ta phát ra cảm giác làm người ta thấy tin tưởng. Những người thế này đều có một tâm trí khá sạch sẽ, lương thiện, dễ dàng thu hút người khác.”

Chí Trung giải thích vô cùng già dặn, khuôn mặt càng tô thêm vẻ anh tuấn chăm chú của hắn, Thiên Tuệ không nhịn được mà khẽ chạm tay vào ngực hắn, cười nói: “Không ngờ chàng lại bị một ông già hấp dẫn đấy.”

Đôi má động lòng người của nàng hơi hồng lên, toát ra sự sinh động, tươi mát khiến tâm tình của Chí Trung cũng theo đó mà vui lây. Hắn quàng hai tay ôm trọn nàng vào lòng, giở âm giọng vô lại như công tử trêu đùa tiểu thư nhà lành: “Ta là bị khí chất của ông ta hấp dẫn, còn nàng lại có thứ khác còn hấp dẫn ta hơn nữa đấy.”

Hắn vừa dứt lời, bàn tay không an phận chạm vào chỗ nào đó làm Thiên Tuệ cảm thấy như có dòng điện từ phía dưới truyền đến làm đôi má đào bỗng đỏ lên. Nàng cảnh giác nhìn hắn, định đẩy hắn ra thì Chí Trung nhanh nhẹn hôn lên môi nàng thật sâu.

Lưỡi Chí Trung xông vào khóa chặt lưỡi nàng, truyền đến những cảm xúc chân thực nhất. Nhiệt độ cơ thể hai người vì cọ xát vào nhau mà trở nên nóng bỏng, ái muội hơn, đến nỗi họ có thể nghe thấy nhịp đập của đối phương. Không gian dường như ngưng đọng tại khoảnh khắc này, chỉ dành cho đôi nam nữ lưỡng tình tương duyệt, mặc cho gần đó vẫn còn một người.

Trong khi hai người đang thân mật với nhau thì Minh Hoa ở phía bên kia đang nhìn đến cánh tay của mình, chính xác là phần băng vải tráng bị vơi ra, để lộ ra một vệt đen quỷ dị truyền khắp cánh tay cô.

Minh Hoa thở dài không nhìn đến nữa, cô nhắm hai mắt lại, đi vào không gian minh tưởng.

Trong không gian này là bóng tối vô tận, không có trời cao cũng chẳng thấy đất bằng, không âm thanh, không có sự sống cũng như cái chết, yên tĩnh như mặt hồ vạn năm.

Ấy thế mà ở nơi trung tâm ấy, một đóa sen treo lửng lơ trong vô định. Có tất cả là bảy cánh sen, một trong số chúng đã ngã sang màu hoàng kim và tử sắc. Năm cánh còn lại mang một màu xám như tro như tàn, cảm giác có thể tan biến bất cứ lúc nào.

Không được mạnh mẽ như cánh sen hoàng kim, cánh sen mang tử sắc lại có vẻ yếu đuối ảm đạm, thậm chí bên trên còn có những đường rạn nứt nhỏ. Ở nơi cánh sen tử sắc này, Minh Hoa có thể cảm nhận được sự liên kết nhỏ yếu đó với sinh mệnh của bản thân mình, tùy thời đều có thể tan biến.

Minh Hoa thoát ra khỏi không gian ấy, nhìn đến quan cảnh mây xanh phía trước. Cô bỗng nhớ lại khoản thời gian tăm tối kia cũng như cái giá phải trả cho lực lượng mạnh mẽ mà cô dùng để thoát khỏi thế giới đó, trùng phùng cùng Thiên Tuệ và Chí Trung. Lúc đó cô đã lờ mờ nhìn thấy bông sen này trôi nổi trong chính mình. Ban đầu chỉ có một cánh tử sắc nhàn nhạt, nhưng rồi một cánh khác đã được thắp sáng lên, chính là cánh sen hoàng kim kia.

Bông sen này mang đến cho cô một cảm giác tang thương từ thời đại xa xưa truyền đến dẫu cho thời không sai lệch. Bên cạnh là cảm giác thư thái tĩnh lặng như một người đang tiêu diêu tự tại quan sát lũ cá nhỏ thuận theo hay đối nghịch lại với dòng sông tự nhiên.

Cảm giác như vừa có chút gì đó trong sinh mệnh liên hệ với trời đất lại vừa không phải. Điều này không hề dễ chịu nhưng lại hợp lí đến mức mâu thuẫn.

Minh Hoa quay đầu lại, nhìn Thiên Tuệ và Chí Trung đứng một chỗ vô cùng hài hòa mà cô lại chẳng hề nổi lên tâm tư chia cắt họ sau đó thì quay mặt đi không nhìn nữa.

Mái tóc trắng che đi đôi tử nhãn xa xăm đầy ẩn ý khó tả nhìn vào tấm kính trong suốt lờ mờ phản chiếu hình bóng mình, đồng thời phản chiếu cả những dòng chảy sinh mệnh, những tia liên kết giữa thiên và địa. Đa số dòng chảy đều là hữu hạn, kết thúc tại một dị điểm.

“Tại sao... Rốt cuộc có chuyện gì mà những dòng chảy kia lại bị đứt quãng?” Minh Hoa nhíu mi, chống cằm suy nghĩ đến mức rơi vào trầm tư, cô chưa từng thấy điều này bao giờ.

Những hình ảnh này truyền đến cho Minh Hoa một cảm giác rất không tốt, nhưng dị điểm đó lại quá mù mờ nhìn không ra manh mối gì cả.

Cũng là căn phòng này nhưng vị trí là một tầng nhà ở trên cao hơn. Một bóng người đang ngồi trên ghế đệm tơi xốp, nhàn nhã thưởng thức tách trà trên tay.

Không khí trong phòng hơi se lạnh, người đàn ông này có vẻ ngoài trung niên râu quai nón, mặc bộ vét đen, thắc cà vạt đỏ nhìn tổng thể uy nghiêm lại vững vàng. Ông ta đang mang kính đen nên chẳng ai thấy được cảm xúc nơi ánh mắt của mình. Đây là gia chủ đương nhiệm của Bạch gia, Bạch Thiên Ân.

Đối diện người đàn ông này là tam trưởng lão, lão ta không hề bị khí thế uy nghiêm của gia chủ ảnh hưởng mà đứng thẳng lưng, báo cáo.

Nghe hết báo cáo, Bạch Thiên Ân bỗng bật dậy, ông vội vã đặt tay lên vai tam trưởng lão, cái kính đen hơi chếch xuống để lộ ra ánh mắt vừa kinh ngạc lại xen lẫn mừng rỡ, mong chờ. Giọng nói trầm thấp xuất ra: “Lời này là thật chứ, đương huynh có giở trò gì không đấy?”

Ánh mắt ông nhìn tam trưởng lão vẫn còn hơi ngờ vực, hỏi lại như muốn làm yên lòng mình. Lần này tam trưởng lão gật đầu càng chắc chắn hơn, lão đặt tay lên vai Bạch Thiên Ân, lão có thể cảm nhận được từng cơn run nhẹ trong cơ thể ông ta, lão nói: “Ta đảm bảo với đệ đây là sự thật, nhân tiện thì ta cũng đã mời bọn họ đến làm khách của chúng ta, hiện đang chờ ở phòng khách.”

“Mau, mau đi thôi.” Bạch Thiên Ân vội vã kéo lão chạy vào thang máy.

Ở bên trong tháng máy càng thêm chật kín, có thể nghe được tiếng tim đập liên hồi của Bạch Thiên Ân cùng hô hấp không đều, nhấp nhô liên tục. Nhân lúc thang máy đang xuống ông ta chỉnh sửa kính râm, quần áo, cà vạt lại, vừa chỉnh vừa hỏi: “Là ba người thật sao?”

Nghe thấy câu hỏi mang theo cảm xúc vẫn không tin được này khiến tam trưởng lão cười thầm, bất quá lão cũng gật đầu lần nữa. Quả thật chuyện này nếu lộ ra với những trưởng lão khác cũng sẽ có biểu hiện này giống như gia chủ Bạch Thiên Ân thôi, vì Bạch gia bọn họ chờ đợi người hữu duyên này đã khá lâu rồi, thế mà lần này lại có tới ba người, có chút vượt xa nhận thức như thế rất khó lòng tin tưởng.

“À, ta chưa biết quý danh bọn họ.” Bạch Thiên Ân nói thêm.

“Ách, cái này... Ta quên hỏi mất rồi.” Nghe Bạch Thiên Ân hỏi tam trưởng lão mới vỡ lẽ, vấn đề quan trọng thế này đến giờ lão mới nhớ ra, thật là đáng trách mà. Lão gãi đầu tự hỏi có khi nào mình đã vô tình bôi xấu hình ảnh của Bạch gia trong mắt bọn họ không nhỉ.

Trong khi đó Bạch Thiên Ân chăm chăm nhìn cửa sắt phản chiếu kính râm của mình, trong đầu ông lúc này có bao nhiêu suy nghĩ trọng đại khác.

“Chết tiệt, lão ấy mới cai quản thư viện ấy mấy trăm năm, thành tích bị kìm hãm rất nhiều thế mà giờ đây chỉ qua một ngày đã thu được món lợi lớn thế này, hơn nữa còn một lần ba người.”

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, trong lòng mang Bạch Khôi Nguyên ra so sánh với Bạch Văn Khiêm mà hòa hoãn lại chút xíu.

“Tiểu tử à, xem ra con đường sau này của thằng nhóc nhà ngươi rất dài nha.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.