Minh Hoa Thiên Tuệ

Chương 19: Bí kỹ hợp kích




“Khốn kiếp, bọn chúng đông quá.”
Ngay khi Thiên Hậu dứt lời, từng đạo hỏa diễm phóng thẳng về phía Yêu tộc và đạo quân ma giới. Quân đội Phượng tộc hiện ra trong sương, phủ đầy cả bầu trời.
Phượng Hoàng đáp xuống bên cạnh bốn người, thấy thế Thiên Hậu mở miệng: “Linh tiền bối, đa tạ ngài đã chi viện.”
Phượng Hoàng uy nghi mang theo sự lạnh lùng hỏi: “Long Vương hiện đang ở đâu?”
Lạc Trần đáp lời: “Gia gia con hiện đang giao chiến với thân đệ của Thiên Đế ở trong cung ạ, con vẫn chưa biết được tình hình của ngài nữa.”
Phượng Hoàng cho thuộc hạ hộ tống bốn người lui về hậu tuyến, rồi hạ lệnh tộc nhân của mình nhanh chóng gia nhập cuộc chiến, một mình bà phi thẳng về phía thiên cung.
Tới nơi, bà cảm thấy có một lượng lớn tà khí rất mạnh ở trung tâm cung điện, phi ngay tới đó, bà hoảng sợ kêu lên: “Minh ca!”
Ở giữa có một trận pháp cực kỳ hắc ám đã cắn nuốt tới cổ của Long Vương.
“Thiên Đường hỏa, đi.” Phượng Hoàng triệu hồi ngọn lửa ánh kim đánh thẳng về phía trận pháp, trận pháp này không sợ lôi điện của Long Vương, nhưng khi gặp Thiên Đường hỏa thì co rụt lại, trận pháp bị thiêu rụi hoàn toàn.
Nguyên Đồ đang hấp thu lực lượng của Long Vương thì chợt ngừng lại, hắn mở mắt quát ầm: “Kẻ nào?”
Vừa nói xong mắt đảo qua thân ảnh rực lửa với đôi cánh cam vàng kìa, chợt hoảng sợ lùi về sau mở miệng: “Phượng... Phượng Hoàng, không thể nào...”
Chết tiệt, Thiên Đường Hỏa trong tay bà ta có lực chấn nhiếp rất mạnh, nhất là với những thần khí thuộc về hắc ám như Ô Long Đao.
Bà đặt tay vào thân thể bị hóa đá kia, truyền tiên lực vào đó khiến đá tan đi. Long Vương yếu ớt mở miệng: “Linh nhi, sao nàng... Sao nàng lại xuất hiện?”
Nghe Long Vương nói mà lòng bà chợt quặng đau: “Ta không ở đây thì huynh định đi một mình sao?”
Bà đỡ Long Vương dậy, hướng về phía Nguyên Đồ âm trầm nói: “Kẻ phản bội tiên giới này, kết cục chỉ có một...”
Cơ thể Nguyên Đồ chợt lạnh đi, hắn định lấy ra quyển trục truyền tống thì...
...
Ở trung tâm hai nguồn lam hỏa và thủy lưu không ngừng đối đầu nhau, lúc này trên cơ thể Huyền Vũ đã xuất hiện một ít các vết thương, thần xà đằng sau ông đánh thẳng về phía Cùng Kỳ vừa lộ điểm yếu.
Cùng Kỳ trúng phải ngã xuống phun một ngụm máu, hắn ra vẻ giận dữ: “Khốn khiếp, nếu không phải ta bị giam giữ quá lâu như thế thì sao ngươi có thể chiếm thượng phong lâu như vậy.”
Huyền Vũ không quan tâm, lần nữa triệu hồi thủy nguyên tố bao vây lấy Cùng Kỳ, hắn cũng nhanh chóng triệu hồi lam hỏa tạo hộ thuẫn nhưng từng đường thủy lưu liên tiếp công kích vào đó khiến màng chắn càng ngày càng yếu đi. Khóe miệng, mũi của Cùng Kỳ đã bắt đầu có vết máu chảy ra. Nhưng ẩn sau ánh mắt hắn là nụ cười xảo trá.
Thiên Đế, An Dương cùng Sóc Thiên ở bên kia thì đang cùng nhau kết hợp ma pháp đánh về phía Ma Hậu cùng Ma Đế, khiến bọn họ lùi ra xa phun một ngụm máu.
Ma Hậu vội đỡ Ma Đế dậy, nhìn về phía Cùng Kỳ cũng đang rơi xuống hạ phong, vội mở miệng: “Tình hình đang chuyển biến xấu rồi bệ hạ, đại ca ta truyền tin báo rằng ở ngoài chiến trường kia Phượng tộc cùng Long tộc đã gia nhập cuộc chiến, có lẽ chúng ta nên sử dụng tới nó rồi.”
U Minh lau vết máu, cảm thán: “Vốn dĩ ta tính nhanh chóng huỷ diệt Tiên tộc rồi thôn tính các tộc khác mà không tốn sức nào. Nhưng mà không ngờ bọn chúng xuất hiện nhanh đến vậy, xem ra chúng ta không còn cách nào khác rồi.”
U Minh đứng dậy nhìn về phía ba người kia, hắn ngay lập tức kết ấn, lẩm bẩm: “Ra đi, nguyên hồn của ta.”
Ma khí hội tụ trên đỉnh đầu, một đôi huyết nhãn lộ ra từ trong hư không, thân thể nó toàn bộ đều đen đặc, trên sáu cái đuôi của nó phát ra tử quang. Lục Vĩ Phong Miêu, nguyên hồn của U Minh, thứ mà hắn chưa từng sử dụng.
"Không thể nào, hắn đã triệu hồi được nguyên hồn sao?" An Dương kinh ngạc, bởi tình báo của bọn họ bao nhiêu năm qua cho biết cao tầng của Ma tộc ngoài U Lệ ma quân ra thì chưa có một ai triệu hồi được nguyên hồn.
"Ta hiến tế năm phần ma lực, Phong Miêu - Phệ Tiên." Hắn quát to, vẻ mặt hắn đầy sự độc ác, hắn liếm đi vết máu trên tay.
Ngay lập tức cơ thể Ma đế bị ám thủy nguyên tố do yêu miêu hóa thành vây quanh khiến hắn rớt xuống thiên ma trung kỳ, một trận pháp tử sắc xuất hiện dưới chân Ma đế lan ra nhanh chóng đến dưới chân ba người, nó lập tức khiến tiên lực của Thiên Đế, An Dương, Sóc Thiên yếu dần đi.
“Ta... Ta cảm giác như đang bị chia rẽ khỏi tiên lực...” An Dương sợ hãi nói. Dưới chân Thiên Đế, An Dương cùng Sóc Thiên bắt đầu xuất hiện những đốm đen.
“Haha, các ngươi đã thấy sự lợi hại của ta chưa?” Mặc dù tu vi giảm mạnh nhưng Ma Đế vẫn cất tiếng cười rất khoái trá về phía cả ba.
Ở bên này Cùng Kỳ cảm thấy đòn tấn công đã yếu đi thì ngước lên nhìn Huyền Vũ, thấy hắn vẫn đang niệm phép nhưng lực công kích yếu đi rất nhiều rồi, lại nhìn qua chỗ Ma Đế cùng Ma Hậu đang giao chiến, cười nói: “Quả là nguyên hồn độc đáo.”
Nói rồi hắn xuất một đạo lam hỏa đánh thẳng về phía Huyền Vũ, Huyền Vũ nhanh chóng né tránh. Huyền Vũ dường như cảm thấy trận pháp đó cũng ảnh hưởng đến mình, quay qua phía ba người kia quát: “Các đệ mau ngăn chặn hắn lại, trận pháp này đang chia cắt tiên lực của chúng ta.”
Nghe lệnh ba người liền tập trung toàn bộ sức mạnh cuối cùng của mình lại, Thiên Đế cố gắng triệu hồi nguyên hồn của mình, là một con côn bằng thân hình màu vàng nâu. An Dương triệu hồi nguyên hồn của mình là một con độc giác thú nâu vàng, nguyên hồn của Sóc Thiên là một chiến binh nâu đỏ hai tay đặt lên trên cán thanh đao vàng.
Ba nguyên hồn này đã yếu hơn lần đầu triệu hồi do ba người bọn họ đang bị thương nặng. Ba nguyên hồn tập trung tiên lực, phóng một đòn chí mạng nhắm thẳng vào Ma đế.
“Các ngươi quên ta rồi sao?” Cùng Kỳ từ đâu xuất hiện trước Ma đế, cười lạnh. Hắn quát: "Cùng Kỳ - Phản Kỹ."
Nguyên hồn Cùng Kỳ xuất hiện, theo sau đó là hàng loạt thủy lưu, thủy kích, thủy nhận... tất cả những công kích trước đó mà hắn nhận từ Huyền Vũ, đang quay ngược công kích về phía cả ba bọn họ.
"A... A..." Cả ba người bị thương nặng, lĩnh phải một đòn này càng đẩy bọn họ đi tới cuối sinh mệnh, nếu tiếp tục bọn họ sẽ bỏ mạng.
Không chần chừ nhiều, Huyền Vũ bên ngoài lao tới phía trước chống dỡ cho bọn họ, nhưng bây giờ một thân tiên lực của ông đã không thể sử dụng, chỉ có thể lấy thân mình liều lĩnh chặn đòn. Thủy lưu cắt qua mặt, qua da, cả người ông bị đẩy lùi lại, thể lực như bị rút đi nhanh chóng.
Ma Hậu cười lạnh, bà ta tới đằng sau Ma Đế, mở miệng: “Nguyên hồn của ta.” Tiếng trường lết bò bò ra từ trong hư không, thân ảnh một con đằng xà tử sắc quấn quanh người Ma Hậu, nguyên hồn của bà ta, Tử Tán Đằng Xà.
"Không thể nào, ả ta cũng triệu hồi được nguyên hồn." Thiên Đế kinh ngạc thốt ra, cả ba người họ đổ mồ hôi lạnh trong lòng.
"Ta hiến tế năm phần ma lực, Đằng Xà - Khuếch Tán." Ma Hậu quát.
Một luồng ma pháp tử sắc bắn về phía Ma Đế khiến trận pháp hắn tạo thành khuếch trương với tốc độ cực nhanh ra toàn bộ trung tâm và xa hơn nữa, đồng thời sự chia cắt tiên lực diễn ra nhanh hơn.
Đây là lý do vì sao Ma Đế dám phát lệnh công kích tiên giới, nguyên hồn hợp kỹ của hai bọn họ, thừa sức tung hoành tam giới rồi.
“Ha ha ha ha! Huyền Vũ tiền bối, lão tổ năm xưa vì quá khinh xuất nên mới thất bại, nhưng ta hôm nay thì... Ha ha ha ha... Tiên tộc các ngươi sẽ là bàn đạp đầu tiên để chúng ta chiếm lấy tiên giới này.”
Ma Đế cười, nụ cười của hắn đầy khoái trá kiêu ngạo, bởi hắn đã có thể chứng minh mình là Ma Đế vĩ đại nhất trong lịch sử đã đánh bại được Tiên tộc.
...
Tại Thần cung, Phượng Hoàng đang áp đảo Nguyên Đồ thì trận pháp của Ma Đế U Minh lan rộng khắp Tiên tộc khiến tình thế bị đảo ngược, Thiên Đường hỏa của Phượng Hoàng chợt tắt đi.
Thấy thế Nguyên Đồ cười lớn: “A ha ha! Chắc đây là kế hoạch của hắn rồi, hôm nay ta phải nếm thử tu vi của hai thượng tiên sơ kỳ mới được.”
Các thần khí không bị ảnh hưởng bởi trận pháp, hắn liếm thanh đao, giơ cao lên: “Lệ Kình - Trói Hồn.”
Hắc xà ba đầu Lệ Kình một lần nữa hiện ra, thân hình nó bỗng hóa thành các bàn tay hắc ám tấn công hai người từ các phía.
Hắn liếm môi nói: “Hình ảnh hai vị sẽ luôn trong tim ta, dưới dạng tiên lực. ”
Phượng Hoàng đỡ Long Vương dậy, phi thân khỏi chỗ đó, các bàn tay đập xuống nền đất khiến mặt đất nơi đó nứt ra thành một cái hố.
Phượng Hoàng sờ vào trong áo bào, bà lấy một quyển trục ra cùng biến mất với Long Vương. Nguyên Đồ bực tức, hắn chửi ầm lên: “Khỉ thật! Chỉ một chút xíu nữa thôi là ta đã có được lực lượng của chúng rồi.”
Hắn nhìn về phía trận pháp này rồi nhìn về phía trung tâm, hắn lẩm bẩm: “Chỗ này ta không ở được nữa rồi, đến cả thượng tiên cũng có thể áp chế a... Nếu không thể xưng vương ở đây thì... Ta sẽ thống trị nhân giới.”
Nói rồi hắn nhanh chóng phi về phía tiên môn. Hắn khồng hề để ý rằng sau lưng hắn đã mọc ra một đôi hắc dực rất nhỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.