Minh Hoa Thiên Tuệ

Chương 168: Ngũ thạch hội tụ, trở về!




Chí Trung nặng nề mở mắt, cắn răng chịu đựng đau đớn. Hắn cảm giác như xương sống mình bị gãy từng đốt vậy, đau nhức vô cùng.
Thiên Tuệ quàng một tay hắn qua vai mình, lấy cơ thể làm điểm tựa để hắn đứng vững.
Thân ảnh hắc ám của con rồng vốn đã lớn đến nghịch thiên rồi, ẩn ẩn trong bóng đêm kia càng trở nên vô tận, vĩnh cửu còn hai người đặt trước nó còn nhỏ hơn cả hạt cát nữa.
Ánh mắt âm tà quét qua người làm cả hai run rẩy, cảm giác như bọn họ đang bị thần chết phán xử, cảm giác tử vong tuyệt vọng nặng nề bao trùm. Con rồng giơ tay ra áp xuống, còn thứ gì có thể ngăn cản nó nữa. Trong ánh mắt hai người xẹt qua một tia tuyệt vọng, nhiều hơn là không cam lòng.
Đột nhiên một mảnh không gian bị xé rách, tiếng bước chân từ cầu nối vọng tới không hiểu sao lại làm cho Thanh Long sinh ra cảm giác bất an rất mãnh liệt.
Theo ánh mắt con rồng Thiên Tuệ và Chí Trung cũng nhìn qua nơi đó, Chí Trung không che giấu nỗi bất ngờ còn Thiên Tuệ thế hiện rõ ánh mắt mừng rỡ khi thấy được người vừa bước ra khỏi vết nứt không gian kia.
Là Minh Hoa!
Thiên Tuệ xúc động hét lên: “Minh Hoa...” Ở hải phận kia nàng đã biết là Minh Hoa còn sống, nhưng khi được gặp lại con bé bằng xương bằng thịt như vậy càng làm cảm xúc trong nàng đốt cháy mãnh liệt hơn. Ánh mắt nàng hơi ươn ướt nhìn Minh Hoa.
Minh Hoa quay sang nhìn, mái tóc trắng dài không che được vẻ mặt vui mừng của cô, cô cũng nhe răng cười đáp lại: “Tỉ tỉ, muội ở đây.”
Chí Trung thì gật đầu, mái tóc trắng dài cùng hắc y của Minh Hoa cũng không che mắt được sự thay đổi của cô. Xung quanh Minh Hoa phát ra sát khí rất nặng nề, không phải là sự lạnh lùng lúc trước.
Con rồng vừa chạm đến ánh mắt của Minh Hoa thì không hiểu sao nó lờ mờ cảm thấy bản thân như vừa bị một bóng ma lớn nghiền nát, còn nó thì lại vô cùng bé nhỏ, vô lực chạy thoát.
Minh Hoa phát ra khí tức của lục tinh tu sĩ yếu ớt nhưng Thanh Long lại cảm thấy cô nguy hiểm, vô cùng nguy hiểm. Bản năng sinh tồn mách bảo, nó vụt bay đi trước sự ngơ ngát của Chí Trung và Thiên Tuệ.
Minh Hoa cảm thấy đầu mình vô cùng nhẹ nhõm khi bước vào không gian này, cô nhếch miệng cười, vậy là cô có thể sử dụng lại sức mạnh kia rồi.
Thanh Long cảm thấy nhật nguyệt lưu chuyển trước mắt, thân thể của nó như bị rơi vào một nhà giam vô hình không lối thoát, toàn bộ sinh mệnh của nó đều nằm trong lòng bàn tay của cô gái tóc trắng kia.
Gào... Gào... Thanh Long gào thét liên tục, không gian đó như đang nén lại, nén lại. Thân thể nó không ngừng nhỏ lại, đến cực hạn thì “bùm”, thân thể nó nổ tung ra.
Nhưng oán khí xung quanh lại không mất đi mà tập trung lại lần nữa, khôi phục cơ thể nó rồi lại bị nén lại, “bùm” nổ ra lại hồi sinh. Quá trình đó diễn ra liên tục như vòng lặp vĩnh cửu làm Minh Hoa nhíu mày.
Dưới con mắt của Minh Hoa, cô bắt được một tia liên kết vô cùng nhỏ nào đó. Lần theo sợi liên kết đó, cô thấy được viên đá trong tay Chí Trung.
Thiên Tuệ chạy tới ôm chầm lấy Minh Hoa, nếu là sinh vật nào đó tiếp cận cô liền cho nó ăn đủ, thế nhưng đây là Thiên Tuệ, là tỉ tỉ cô, là người thân duy nhất còn tồn tại trên đời này. Minh Hoa để mặc Thiên Tuệ ôm mình.
Thiên Tuệ siết chặc lấy Minh Hoa, như sợ cô sẽ lần nữa biến mất vậy, giọng nói có chút ủy khuất: “Tốt quá rồi, muội còn sống, tốt quá rồi.”
Cảm giác gia đình hội ngộ thiêng liêng ấm áp như vậy, ai nhìn thấy đều sẽ không muốn dứt ra, bất quá Chí Trung ho nhẹ nhắc nhở: “E hèm, giải quyết con rồng trước mắt đã.” Con rồng liên tục hồi sinh, quả thật sinh mệnh nó quá ngoan cường.
Chí Trung càng để ý đến bản lĩnh của Minh Hoa hơn, trong khi hai người phải chật vật đến thế thì cô lại nhẹ nhàng phất tay xử lí con rồng quá mức dễ dàng. Rốt cuộc chỉ mới chục ngày qua tới khi cô trở về thôi tại sao bản lĩnh lại kinh người đến như thế. Nhưng dù thế nào thì trong tâm hắn rất rõ, Minh Hoa sẽ không bao giờ làm hại bọn họ.
Ánh mắt hắn cũng vui mừng với sự trở về của cô, không hề bất mãn điều gì cả.
Thiên Tuệ rơi khỏi Minh Hoa, chăm chú nhìn cô. Minh Hoa thay đổi quá rõ rệt, không nói tới mái tóc trắng mà là có một khí tức nặng nề bao quanh cô, dù vậy trong mắt Thiên Tuệ Minh Hoa vẫn là một tiểu muội như trước kia, chỉ khác là hơi mạnh hơn mình chút xíu.
Thiên Tuệ vội vàng lau đi vết nước mắt xúc động của mình, cứ phì cười nhéo khuôn mặt mịn màng của Minh Hoa. Vờ giận nói: “Lần sau nếu muội còn trốn đi nữa xem ta thu thập muội thế nào.”
Nhìn thấy Thiên Tuệ vờ giận nhưng lại quan tâm mình đến thế nội tâm Minh Hoa phẳng lặng tựa dòng sông không hiểu sao như có một chiếc lá nhỏ đậu lên, vỗ nhẹ làm mặt nước gợn sóng. Cô cười vô cùng tự nhiên: “Ta hứa với tỉ, nếu ta có bỏ đi như thế nữa ta sẽ không tên là Minh Hoa.”
Xong quay sang Chí Trung, không hiểu sao có lại mất hứng nhẹ, nụ cười cũng tắt hẳn, nói với Chí Trung với giọng không xa cũng không gần: “Đưa cho ta viên đá đó.”
Chí Trung:...
Thái độ giữa người với người cũng không khỏi khác biệt quá đi, rõ ràng hắn có làm gì cô đâu nhỉ, sao cô lại nhìn hắn như tên ăn cướp vậy kìa.
Chí Trung bất đắc dĩ thở dài, đưa viên đá hắn lấy được từ con rồng ấy ra cho Minh Hoa.
Minh Hoa cầm lên viên đá, hỏa nguyên tố thanh thuần xung quanh chợt tắt hẳn đi, cô nhìn sâu tận bên trong, thấy rõ có một bóng ma trong đó. Dường như ý thức thoát li khỏi cơ thể, lúc này cô đang đứng trong một không gian ý thức tối tăm, trước mặt cô là một hắc vụ lớn, xung quanh tỏa ra khí tức chí cực chí tà.
Kinh hãi khi có kẻ nào đó có thể vào tận trong đây, hắc vụ đó mở mắt ra, con mắt đỏ tươi như máu. Nó cảm nhận từng tia khí tức quen thuộc từ trên người Minh Hoa, giọng nói cũng trở nên kinh hãi: “Chủ thần Phong Nh... Không phải, ngươi không phải hắn.” Kẻ kia đã chết, chết từ tỉ năm về trước, toàn bộ kế hoạch được triển khai ra, hắn chắc chắn không thể trở lại được.
Minh Hoa nhìn hắc vụ vô cùng lạnh lẽo, mở miệng: “Ngươi chắc là Xương Cuồng, đại ma đầu mà lão hổ già kia đã nói.”
Hắc vụ dường như có hơi kinh ngạc, nói: “Người biết ta?”
“Không, không có hứng thú.” Minh Hoa xua xua tay.
Ngay khi cô vừa dứt lời, không hiểu sao toàn thân nó cảm thấy như bị hỏa thiêu, đáng giận là nó không có cách nào thoát ra được. Nó kinh hãi nhìn Minh Hoa, từ trên người Minh Hoa nó lờ thấy một bóng đen vô tận bao trùm tất cả, nó là ý niệm của cường giả tối cao, nếu là cường giả bình thường khác thì không thể cảm nhận được điều này.
Giọng nói cũng trở nên run sợ, mang theo sự e dè mạnh mẽ nói lắp bắp: “Ngươi... Đến cùng ngươi là ai?”
Nó vừa dứt lời thì Minh Hoa không còn kiên nhẫn nữa, cả đoàn hắc vụ bị thiêu cháy không còn gì cả, viên đá đã trở nên sạch sẽ, không còn tia sinh cơ nào. Lúc Minh Hoa rời đi thì cũng là lúc ở bên ngoài con rồng triệt để biến mất, cả thân xác lẫn linh hồn đều hóa thành hư vô, mang theo tất cả oán khí kia.
“Con rồng biến mất rồi.” Thiên Tuệ không giấu vẻ kinh ngạc nói ra.
Chí Trung thừa biết rằng là do Minh Hoa làm, Minh Hoa trong mắt hắn càng lúc càng thần bí, làm hắn cũng sởn hết gai ốc rồi đây.
Thân xác của những con người kia đang tan biến thành cát bụi, để lại một đống hoang tàn, không gian chiến trường giờ đây ngoài ba người thì không có lấy một chút sự sống nào.
Minh Hoa quay sang Thiên Tuệ, lấy ra viên đá xám tung hứng, nhếch môi nói: “Về nhà chứ.”
“Là viên đá cuối cùng.” Thiên Tuệ mừng rỡ nói, xong nàng không khỏi có chút trầm mặt xuống. Nghĩ đến phụ thân, nghĩ đến U Lệ thúc, nghĩ đến phủ của nàng và nhà của Minh Hoa, nắm đấm càng siết lại.
Thiên Tuệ lấy ra ba viên đá còn lại.
Kim, mộc, thủy, hỏa, thổ tất cả đều đã ở đây. Bốn viên đá như có liên kết nhàn nhạt phát ra xung quanh. Thiên Tuệ và Chí Trung thử rót linh lực vào chúng thì mỗi viên đá phát ra những màu sắc sặc sỡ, riêng biệt.
Khôi sắc của kim thạch.
Lục sắc của mộc thạch.
Lam sắc của thủy thạch.
Hồng sắc của hỏa thạch.
Và cổ đồng của thổ thạch.
Năm viên đá liên kết với nhau, bộc phát ra lực lượng thuần khiết mạnh mẽ của thiên địa. Cả ba người cũng cảm thấy chỗ bất phàm của nó.
Không gian chiến trường sụp đổ, cả ba trở lại bên ngoài Chiêm thành. Năm viên đá phát ra lực lượng nghịch thiên, một làn sóng vô hình quét ngang toàn bộ thiên địa này. Thủy triều ngoài đại dương dậy sóng, mặt đất run lắc nhè nhẹ liên tục làm cho những thú hoang và cả con người như hoảng sợ.
Vài tồn tại mạnh mẽ trong vực sâu hải dương cảm thấy lực lượng kỳ lạ uy hiếp liền lẩn trốn đi. Những kẻ trong rừng sâu cũng bày ra đủ kết giới, ẩn giấu khí tức sợ mình bị phát hiện. Đám tu sĩ nhân loại thì càng nơm nớp lo sợ hơn bởi thiên tính con người sinh ra sự sợ hãi với những lực lượng thần thần bí bí.
Cả thiên địa này như sôi trào vì lực lượng thần bí đó quét qua. Đôi chỗ còn trở nên hỗn loạn khôn cùng.
Một vòng tròn pháp trận lớn xuất hiện trước mắt ba người, từ trên đó những chú pháp tang thương cổ xưa vượt qua thời đại đánh vào cảm nhận ba người.
Minh Hoa nhìn Thiên Tuệ, hai người gật đầu. Cô nắm lấy tay Thiên Tuệ cùng đi qua đó.
Chí Trung thì đi theo phía sau khóc thầm, hơi có vẻ giận dỗi vì vị trí của mình bị Minh Hoa chiếm lấy. Dù thế hắn lại không thể tỏ ra bất mãn được, ai biết được liệu rằng cô có treo hắn lên cây dạy dỗ không.
Ba người bước trên cầu không gian, đi tới bên kia. Một tương lai đang chờ đợi họ ở đó, dù tốt hay là xấu bọn họ đều muốn đương đầu với nó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.