Minh Hoa Thiên Tuệ

Chương 144: Tiên thổ (Hồi kết)




Ánh lửa hi vọng của Phượng Hoàng dập tắt, một bầu không khí tang thương cực điểm bao trùm lên tất cả, những cảm xúc thổn thức, mong chờ rồi đến tuyệt vọng,buông xuôi cứ liên tiếp nối nhau, dày vò tinh thần bọn họ. Có người không chịu nổi đã nhắm mắt xuôi tay, có người ôm mình khóc thít, gục đầu tuyệt vọng...
Phượng Hoàng nằm trong vòng tay của mọi người, suy yếu đến cực đỉnh, như một sợi chỉ đang treo quả tạ nặng. Bà nhìn những nhân vật quen thuộc thân thương đang gào thét vì mình, ồn ào vì mình, rơi lệ vì mình, bà nhìn thấy thân ảnh Long Vương lê tới, ánh mắt đỏ hoe bất lực nhìn bà. Phượng Hoàng cảm thấy cơ thể của mình gần như không còn thuộc về sự sống nữa. Lĩnh trọn công kích tàn nhẫn kia, tiên căn vỡ nát, tiên lực tiêu tan, bên trong cơ thể bị tàn phá đến không còn một mảnh.
- Những con người này... Ta chưa từng hối hận vì điều bản thân đã làm, bởi họ xứng đáng, chỉ tiếc rằng bản thân quá nhỏ yếu trước ác ma kia...
Bàn tay Phượng Hoàng run rẫy, cố sức đưa lên, chạm vào dòng lệ lăn trên má Long Vương, trong đầu xẹt qua từng đoạn ký ức xưa cũ, thời hai người mặn nồng, sát cánh bên nhau, hứa hẹn về hạnh phúc của tuổi trẻ. Bà, rất muốn nói gì đó...
Sợi chỉ căn hết sức của nó, đứt bong ra, kéo theo quả tạ rớt xuống... Đôi mắt Phượng Hoàng nặng trĩu nhắm lại, bàn tay buông xuôi... Vĩnh biệt tộc nhân của ta... Vĩnh biệt tiên giới thiêng liêng... Vĩnh biệt, Minh ca...
Khác với tất cả, thân thể Phượng Hoàng hóa thành những tia sáng nhỏ li ti, tán đi hòa vào thiên địa...
“Linh nhi...” long vượng gục ngã, ôm đầu khóc nấc lên...
Cảnh tượng quá đau lòng, Thiên Hậu quay mặt vào lòng Thiên Đế rơi lệ. Thiên Đế, An Dương, Sóc Thiên nhắm mắt, ngăn dòng lệ trào ra, niệm một đoạn tiễn biệt Phượng Hoàng...
Nhìn tràng cảnh phía dưới khiến cho huyết khí Ma Đế dâng trào, nhìn bọn họ tuyệt vọng mang lại cho hắn cảm giác vô cùng thỏa mãn, hắn rất thích cảm giác này... Hắn ngửa mặt cười to, nói: “Sâu kiến thương cảm cho sâu kiến, đừng lo, bản tôn sẽ cho các ngươi cùng đoàn tụ... À không, các ngươi sẽ chết bởi đồng tộc chính mình... Ha ha ha ha.”
Thi Quỷ Triều Cường... Ma Đế lại tiếp tục thi triển ma pháp. Bỗng dưng xung quanh binh sĩ có những sinh vật kỳ lạ trồi lên khỏi đất, bọn chúng là những bộ xương trắng mặc quân phục của tiên binh... Chúng thi triển võ nghệ, tu vi mà ra sức tàn sát người xung quanh.
“Chúng là gì...” An Dương, Sóc Thiên, Thiên Đế và cả những trưởng lão bàng hoàng nhìn quan cảnh chém giết kia. Trong đó có những nhân vật bọn họ biết đến, những binh sĩ, binh trưởng, trưởng lão đã chết đi nay trở thành những xác chết ra sức chém giết tiên quân...
Ở ngoài xa Chấn Thiên lạnh băng nhìn, quả nhiên điều cậu lo sợ đã xuất hiện, ma pháp triệu hồi thi cương từ những xác chết của Hậu Khanh.
Tràng cảnh tuyệt vọng càng đẩy lên đỉnh điểm, đồng đội quay ra chém giết đồng đội. Mỗi một binh sĩ bị chúng chém đi nằm xuống đất, ngay lập tức trở thành một phần trong binh đoàn cương thi ấy...
- Chẳng lẽ, đây là ngày tàn của tiên giới sao. Trong tâm trí của bọn họ cùng hiện lên suy nghĩ này. Một thánh ma giáng lâm, Phượng Hoàng tử trận, những xác chết của binh sĩ tiên quân quay sang chém giết người mình, không có nơi nào xuất hiện lối thoát, đây, là một hồi kết bi thương của tiên giới...
Lúc này thiên địa xảy ra dị biến, mây đen trên bầu trời trở nên sậm màu hơn, mặt đất bắt đầu rung chuyển, lôi kiếp giáng xuống, ngoài ma phong ra bắt đầu xuất hiện những cơn gió lốc. Tà khí Ma Đế phát ra vô cùng mãnh liệt, nhưng dường như có một thứ gì đó sau lưng hắn sắp đến, thứ đó đã kích phát sự giận dữ của thiên địa này...
Ngoài thiên địa và các Thủ Hộ thần ra, không ai có thể cảm nhận được thứ đó sắp giáng lâm...
“Hắn đến rồi, đúng như Thần Vương đã nói...” Lạc Trần căn răng, nắm chặt Thuận Thiên Kiếm trong tay, nhìn thẳng vào thân ảnh Cửu Vĩ Huyền Ma Phong Linh Miêu đang giá ngự trên bầu trời.
Cả Vận Lương Duyên, Vô Chí, Tư Mẫn đều nghe được tiếng gào thét trong lòng, là tứ linh đang phẫn nộ, đồng thời họ cũng cảm thấy tứ linh đang sợ hãi, sự sợ hãi ấy truyền đến tâm thức làm họ rơi vào hố sâu...
Các thi cương ra sức chém giết, đồng hóa tiên binh, Ma Đế cuồng ngạo cười độc ác. Bỗng chốc hắn cảm thấy có gì đó không ổn, cơ thể như đang bị kẻ nào đó xé ra, bỗng một đạo quang trụ phóng lên tần trời, xé rách màn đêm u tối, một thân ảnh xuất hiện từ trong ánh sáng, ánh sáng trên người nó chiếu rọi lên toàn bộ Tiên thổ, xóa tan đi bầu trời đen u ám, xóa tan đi ma pháp thi cương tà ác, xóa tan hoàn toàn thứ nguyền rủa ếm lên đất tổ...
“Đó là thứ gì, tại sao lại mang đến cho ta một cảm giác nguy hiểm đến vậy?” Ma Đế trong lòng khẽ động. Thứ ánh sáng đó chiếu vào đang đe dọa sinh mạng hắn, trong đầu không ngừng có ý nghĩ phải giết chết thứ ấy.
Hắn bán ra một đạo lực tà huỷ thiên diệt địa về phía đó, nhưng thứ ánh sáng ấy dao động mãnh liệt, đánh tan đạo công kích ấy.
Thiên Đế, Thiên Hậu, An Dương, Sóc Thiên, Long Vương... Các trưởng lão, binh trưởng cùng toàn bộ binh sĩ đều đổ dồn ánh mắt về phía nơi ánh sáng phát ra... Là Lạc Trần.
Lạc Trần cầm Thuận Thiên Kiếm giơ cao lên trời, ánh sáng chói rọi phát ra từ đó. Ánh sáng tan đi, thân ảnh bạch hạc khổng lồ lộ diện, trên đầu có vương miện vàng gắn chặt, những đường vân hoàng kim dọc theo cơ thể, kích thước to lớn đối quyết cùng Cửu Vĩ Huyền Ma Phong Linh Miêu.
“Đó là...”
Nhìn thân ảnh đó, Long Vương bị chấn động khi nhớ đến một cuốn sách ghi chép lại. Ông lẩm bẩm: “Lạc Hồng...” Anh linh hùng mạnh nhất của Thuận Thiên kiếm, đệ nhất đế vương của muôn thú, Bạch Hạc Kim Thiên Lạc Hồng.
Khét... Tiếng kêu của Bạch Hạc Kim Thiên khiến cho thất khiếu của Ma Đế chảy máu, chỉ với tiếng kêu đơn giản ấy mà hắn đã ngộ thương, kết hợp với cảm giác bị tàn phá trong cơ thể, trong ứng ngoại hợp khiến hắn ta có cảm giác như đang đứng trước bờ sinh tử. Thần thức của hắn như đang lìa khỏi, như đang bị an đó cắn nuốt. Đôi lam nhãm dần trở nên đỏ tươi như máu, ý niệm phải giết Lạc Trần càng thêm mãnh liệt.
Cơ thể tự phản ứng, hắn bất chấp tất cả, điên cuồng lao mình về phía Lạc Trần, tà khí quanh người trở nên cuồng cuộng, huyết sát.
Nhìn thân ảnh khổng lồ đầy sát phạt điên cuồng lao đến khiến Lạc Trần sinh ra một tia sợ hãi. Nhưng trong đầu hắn nghĩ về lời nhắn nhủ của Thần Vương, nghĩ về những sinh mệnh đã nằm xuống kia, nghĩ về tiên giới tốt đẹp này. Hắn cắn răng, tay siết chặt thanh kiếm, không cho phép bản thân từ bỏ, nắm thanh kiếm này là vì tất cả...
Chỉ một cơ hội duy nhất... Những lời ấy như đã khắc sâu vào trong tâm Lạc Trần, hắn cầm chắc thần kiếm, nghênh chiến trực diện với Ma Đế đang điên cuồng xông tới kia. Lúc này ma khí trên người hắn đã hoàn toàn tan biến, thay bằng thứ tà lực độc ác thuần túy, huỷ thiên diệt địa.
Đoạn Hồn U... Ma Đế phóng ra hai đạo uy lực tàn ác huyết sát...
“A, xem ta...” hắn đã đến rất gần rồi, Lạc Trần hét lớn, hai tay Lạc Trần cầm thần kiếm chém xuống một kiếm mang theo lực lượng của thiên địa, diệt sát tà ma...
Một kiếm mang theo uy năng bá đạo của cả thiên địa, nhưng... Xuất ra vẫn không đủ nhanh, Ma Đế nghiên người hòng né tránh kiếm ý thiên địa xuất ra thì...
Linh Địa Băng Không...
Chỉ trong một tíc tắc, Ma Đế cảm giác như thể cả cơ thể bị ngưng đọng, cảm giác này truyền đi toàn thân hắn, ngay khi thoát ra trạng thái đó, thứ đón chờ hắn là đạo kiếm ý tối cường của thiên địa.
- Pháp tắc thời gian, là kẻ nào? "Ma Đế" phẫn nộ trong lòng, chỉ một chút nữa thôi là hắn đã thành công rồi...
Kiếm ý đánh tan toàn bộ tà lực trong "Ma Đế", thân ảnh Bạch Hạc Kim Thiên tan vào hư vô, kim quang pháp trận xuất hiện giam cầm toàn bộ cơ thể của Cửu Vĩ Huyền Ma Phong Linh Miêu...
Gào... "Ma Đế" gào thét dãy giụa, ánh mắt đỏ hoe nhìn thân ảnh hiện ra trước mắt sau khi Lạc Hồng tan biến...
Hắn giận dữ thốt ra: “Sùng Lãm...”
Thân ảnh mờ nhạt ngự trên không trung, là vị Thần Vương được cả tiên giới tôn sùng, là cường giả tối cao trong thiên địa, dù chỉ là một tàn hồn nhưng ngài vẫn tỏa ra khí tức chí cao năm xưa...
“Tổ...” Long Vương cúi đầu quỳ lạy, các Long nhân vứt bỏ vũ khí mà quỳ lạy, Thiên Đế, Thiên Hậu, An Dương, Sóc Thiên, từ binh sĩ cho tới cao tầng, các Thủ Hộ thần, Chấn Thiên đều cúi mình trước ngài. Toàn bộ sự kính trọng, tôn thờ đều hướng về ngài.
Ma Đế như biến thành một kẻ hoàn toàn khác, bỏ đi sự giận dữ kia, hắn chỉ lạnh lẽo nhìn tàn hồn Thần Vương, khinh bỉ nói: “Hừ, cố gắng của ngươi vô ích thôi, một lần nữa ta lại trở về chốn này...”
Dường như Long Quân Thần Vương chẳng có vẻ gì là để tâm lời khinh bỉ của hắn, chỉ nhẹ giọng cười bảo: “Phải, nhưng không phải hôm nay.” Ngài đưa hai tay ra kết ấn, tất cả các nguyên tố trong thiên địa bắt đầu từ ngũ hành nguyên tố kim, mộc, thủy, hỏa, thổ đến cao nguyên tố phong, lôi, ám, quang hội tụ trên vòng tròn trận pháp cổ ngữ. Trận pháp khởi động, tỏa ra lực lượng chí cao thanh thuần chỉ thuộc về thiên địa, cả cơ thể của Cửu Vĩ Huyền Ma Phong Linh Miêu tan biến đi vào trận pháp.
“Phải, không phải hôm nay...” Ánh mắt đỏ máu tà ác vẫn nhìn chằm vào Thần Vương, khinh bỉ nói. Hắn tan biến đi, thiên địa ngừng dậy sóng, bầu trời trở nên trong lành. Tà ác qua đi, sinh cơ xanh thẳm lần nữa từ từ nhen nhóm lên Tiên thổ.
Lạc Trần xụi lơ trên đất, ánh mắt nhìn tàn hồn Thần Vương như muốn nói điều gì đó thì ngài quay xuống, mang theo ý cười bảo: “Làm tốt lắm, con của ta...”
Được vị Thần Vương trong truyền thuyết ngợi khen trước bàng dân thiên hạ, Lạc Trần bỗng chốc có một cảm giác vô cùng bay bổng, tâm hồn cứ lân lân, tựa như trẻ nhỏ vui mừng được cha mẹ cho kẹo...
Ánh sáng ấm áp của Lạc Hồng chiếu rọi xuống khắp tiên giới, những ma khí, oán khí ô uế bị tiêu trừ hoàn toàn, thanh lọc tiên lực trở nên thuần khiết hơn, trả lại một bầu trời quá đỗi trong xanh, đây mới chính là màu thật sự của mây trời. Cỏ cây ươm mầm, lớn lên như thổi, đất đá lở nát nối đuôi lành lặng.
Ào... Ào... Ào... Nguồn nước tinh khiết mát rượi chảy qua, làm sống dậy Hồng Hà, chảy qua trung tâm Tiên thổ, khơi dậy sinh cơ nơi đây.
Mọi người đưa bàn tay của mình ra, nhận được sự chúc phúc chữa lành vết thương, có người may mắn tấn thăng tu vi. Thân xác của những đồng tộc họ, và kể cả binh sĩ ma tộc được lấp đầy sau đất, mầm hoa mọc lên nơi đó tiếp tục sống phần đời của nó.
Muông thú từ khắp nơi cùng nhau trở về đất tổ, đàn chim sải cánh trên bầu trời trong xanh, đàn cá nhảy múa trên dòng sông Hồng. Tất cả cùng nhau hòa quyện thành bức tranh tuyệt đẹp, bức tranh của chốn bồng lai tiên cảnh.
Cảnh sắc thiên nhiên mở ra trước mắt, Thiên Hậu nhịn không được mà rơi lệ, gạt lệ mếu máo nói: "Chúng ta... Hức, chúng ta đã trở về rồi..."
Thiên Đế, An Dương, Sóc Thiên trấn định hơn, kiềm chế không cho nước mắt rơi xuống. Phải, hai mươi năm chia cắt, trải qua bao cuộc chiến, suýt chút nữa tất cả bọn họ đều diệt vong, nhưng giờ, bọn họ đã trở về rồi, trở về quê hương đất tổ, trở về nhà rồi...
Các binh sĩ ôm nhau khóc òa lên vì hạnh phúc, vì cố gắng của bản thân cuối cùng đã được đền đáp...
Tư Mẫn ngắm nhìn bầu trời trong xanh, nó khác xa hoàn toàn hai mươi năm trước, nó... Đẹp một cách tự nhiên, nàng cho rằng đây mới thật sự là bầu trời quang mây vốn có. nàng quay sang nói với Chấn Thiên: "Đại ca, bầu trời này, đẹp quá."
Chấn Thiên nhìn nàng rồi ngước đầu ngắm nhìn bầu trời, nói: "Ừ, rất đẹp." Cậu thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhõm vì tất cả đã kết thúc rồi, ma giới bị đánh lui, đất tổ đã sống lại, tên đại ma đầu kia bị Thần Vương tiêu diệt. Không, vẫn chưa kết thúc...
Thần Vương tỏa ra uy năng của ngài, nương nhờ cơn gió truyền lời đến cho toàn thể tiên giới: “Tất cả con dân tiên giới hãy nghe kỹ những điều ta sắp nói đây, vì chúng sẽ quyết định vận mệnh của thiên địa này.”
...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.