Minh Hoa Thiên Tuệ

Chương 136: Tuần Thiên Cáp (1)




Thân xác của lão bị loạn quân giẫm đạp. Một huyết trận xuất hiện trên thân xác lão, những oán khí của binh sĩ tử trận, ma khí của bè lũ ma binh bốc lên ngút trời, xoáy vào nhau tạo thành hắc vụ trên huyết trận đó. Một bầu không khí tử vong lan tỏa ra, khơi dậy sự sợ hãi ẩn sâu trong lòng những binh sĩ thanh niên, chỉ có số ít binh sĩ lão làng còn trấn định.
Sâu trong hắc vụ, một tử nhãn ma đồng mở ra, các binh sĩ có thể thấy một thân ảnh khổng lồ lờ mờ phía trong ấy. Một cái đuôi khổng lồ phóng ra, không phân địch ta mà chụp chết hàng loạt binh sĩ hai phe, một hơi thở nóng bỏng phả ra thiêu chết hàng trăm binh sĩ xấu số.
Từ trong hắc vụ, một thân ảnh âm tà chầm chậm bước ra, thân hình không lồ đó đã gây nên sự run sợ sâu trong lòng các binh sĩ kể cả Tiên – Ma. Đó là một con hắc hổ không lổ, thân hình nó tương đương một trượng, các đường vân hổ huyết sắc nhô lên thành gai nhọn khắp người, cái đuôi chứa đầy gai nhọn đỏ thẫm máu của binh sĩ, khói lửa bốc lên từ cái hàm đầy răng nanh kia.
“Hào Trành Hắc Hùm, thiên giai yêu thú.” Bắc trưởng lão kinh ngạc thốt lên, ông ta dựng vào ngoại hình mà ngay lập nhận định ra giống loại của con hổ phía trước. Không ngờ yêu thú mạnh mẽ bậc này, là vương của chủng hổ lại xuất hiện ở đây, nhưng cái quan trọng là, tu vi nó cao đến thượng ma, đây là điều hoàn toàn không hề tốt.
“Cẩn thận,” ngay sau tiếng quát của Bắc trưởng lão, một đoàn hắc hỏa giáng xuống như muốn xé rách đại địa, hỏa táng hàng trăm binh sĩ.
Gào... Gào... Tiếng gầm thét uy chấn bá đạo vừa ra chấn nhiếp bao nhiêu tinh anh cường giả, đoàn Cửu U hỏa phóng xuất từ miệng nó, không phân địch ta thiêu đốt tất cả những gì lọt vào tầm mắt nó, tạo nên một vệt lửa đen dài trên nền đất, mùi khen khét từ thịt cháy bốc lên làm lòng người ớn lạnh.
Chấn Thiên dù rất muốn quan tâm tới những binh sĩ trẻ tuổi kia nhưng lực bất tòng tâm, cậu chỉ có thể đứng chắn trước người Tư Mẫn, chỉ bảo vệ một mình cô nàng, trơ mắt nhìn lũ ma quân cùng tiên binh tiên giới vùi thây trong biển lửa.
“Đại... Đại ca, chúng ta liệu có phần nào chiến thắng không. Con súc sinh đó mạnh quá, muội sợ.” Tư Mẫn nhìn tràng cảnh tất cả bọn họ, thậm chí có những binh sĩ còn mạnh hơn cả mình đều không chịu nổi một đòn của nó nữa, nàng sinh ra tâm lí vô cùng sợ hãi.
Chấn Thiên không quay đầu, vẫn nhìn chăm chăm vào nó, nói: “Không, không có cơ hội nào cả, nhưng nếu đánh thì ta sẽ biết được. Bắc trưởng lão, xin ngài dẫn muội muội ta chạy đi.” Cậu nắm chặt thanh kiếm trong tay mình, lưỡi kiếm đỏ thẫm vì vươn phải máu của ma chúng.
“Đại ca, huynh định làm gì, đừng suy nghĩ ngu ngốc.” Tư Mẫn lờ mờ phán đoán hành động của Chấn Thiên, nàng muốn chạy ra ngăn cản nhưng không hiểu sao có gì đó giữ chân nàng lại.
Kể từ khi biết tin tức sư phụ mình, Huyền Vũ tiền nhiệm quy thiên, cậu đã tuyên thệ với chính bản thân mình là sẽ kế thừa ý chí của người, bảo vệ tiên giới này. Thế mà giờ phút này bọn họ ngã xuống cậu chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn, điều đó làm Chấn Thiên hết sức, hết sức khó chịu, có một ngọn lửa dâng lên trong cậu, nhu muốn bùng nổ ra.
Con ma hổ đã giết chết đến tên ma binh cuối cùng, nó quay sang định tấn công cánh quân tiên binh còn lại thì...
“Chết đi...” tiếng gầm thết bi phẫn của Chấn Thiên vang lên, cùng lúc đó một đạo kiếm ý mãnh liệt chém về phía con ma hổ, cắt đứt cánh tay đang vồ về phía đoàn binh kia.
Gào... Con ma hổ hết lên vì đau đớn, song nó lập tức đánh ánh mắt của mình sang kẻ đã dám chặt đứt tay nó. Trước mặt nó là một thanh niên tóc dài, ruy băng khắc "Ma Đồ" phây phơ trong gió, không mặc áo nên để lộ ra những đường băng bó hơi ửng đỏ,cầm một thanh kiếm cực kỳ sắc nhọn, ánh mắt lạnh lẽo dám đối mắt với nó.
Cái miệng nó phả ra hơi nóng, dường như vết thương như vậy chỉ tạo thành chút cảm giác đau đớn nhỏ, cái đuôi nó lóe lên hắc quang mờ nhạt, ngay sau đó máu thịt ở cánh tay bị đứt trồi lên, cánh tay mới được tái sinh, thậm chí trông còn to lớn cả trước. Ánh mắt nó khóa chặt vào người Chấn Thiên, muốn ghi nhớ kỹ con mồi này.
Chấn Thiên nhìn cánh tay con hổ mọc lại, có phần hơi nhíu mi, song thân ảnh hóa hư, lập tức tấn công vào điểm khác của nó.
Lần này đã có kinh nghiệm, nó chủ động đoán hướng công, tung ra một trảo chụp xuống người Chấn Thiên, cậu giơ thân kiếm ra đỡ lấy, bị đánh bay ra, nó định dùng Cửu U hỏa thì Chấn Thiên lập tức biến mất, cậu xuất hiện trên đỉnh đầu nó...
“Quang Thiểm,” từ bàn tay cậu phóng xuất một đạo quang thiểm hướng về nó, dường như trước quang nguyên tố bản năng nó hơi dừng một chút, nhưng chỉ trong tíc tắc đó, một tiếng "xẹt" qua mang tai con hổ.
Gào... Gào... Một chân bên phải bị Chấn Thiên cắt xuống. Là thiên giai yêu thú, tu vi thượng ma có cơ thể vững chãi như thái sơn nhưng nó vẫn bị kiếm ý của Chấn Thiên chém đứt.
Vì ở trên không trung nên lúc này tình cảnh của Chấn Thiên vô cùng nguy hiểm, con ma hổ như có linh tính, nó bỏ qua đau đớn nhắm vào Chấn Thiên đang rơi, tung một trảo sắc nhọn đánh bay cả người Chấn Thiên.
Bị trảo sắc của yêu thú thượng ma tát trúng cơ thể khiến cho khung xương ngực bên trong như vỡ nát, cậu còn bị va đập mạnh xuống nền đất lạnh, mấu huyết từ nội tạng chảy ra từ miệng, nhiễm đỏ lên băng vải quấn quanh cơ thể, cả những vết thương cậu lĩnh phải khi giao đấu với Ma Hậu cũng loét băng ra. Cú tát đó nhưng làm cho thần sắc của Chấn Thiên bị chấn động, ánh mắt nhiễm máu, có phần hơi choáng, cậu nén đau đớn dữ dội đang trào dâng, cố thanh tỉnh bản thân. Cậu lập tức cầm kiếm lên đối quyết với nó, và con ma hổ lại khôi phục cái chân của nó, cơ thể lành lặng như cũ.
Vì có Chấn Thiên hấp dẫn sự chú ý của Hào Trành Hắc Hùm mà các đội quân y có cơ hội chữa thương cho những binh sĩ kia.
Trong bầu không khí này, không hiểu sao Tư Mẫn có thể cảm nhận được oán khí, tiếng kêu gào của những binh sĩ đã khuất vô cùng rõ ràng. Nàng có cảm giác như con ma hổ kia đang làm gì đó với bọn họ. Đồng thời trong biển oán khí, chấp niệm này nàng có thể cảm nhận được thứ gì đó đang kêu gọi nàng.
Cơ thể Tư Mẫn tự di chuyển, bước lại gần nơi tiếng gọi ấy, Bắc trưởng lão bận cứu chữa cho thương binh nên cũng không để ý đến nàng. Tư Mẫn đến trước đống xác bị Cửu U hỏa thiêu ra tro không phân rõ là của địch hay ta kia, nàng cảm nhận được liên kết đã vô cùng mạnh mẽ, có thứ gì đó đang bị vùi sâu trong đống xác chết này.
Tâm trí nàng như đang được dẫn dắt, nàng không làm chủ được hành động của mình mà dùng tay đào đống xác ấy lên. Vì quá nặng nên nàng sử dụng thủy thuật dời đi đống xác. Lúc này ở dưới nơi đống xác, có hai kim quang từ hai vật phát ra, trong đó có một vật tạo thành cái liên kết kỳ lạ kia với nàng.
Tư Mẫn vươn tay cầm vật kia lên trước, nó là một cây nỏ được chạm khắc hết sức tinh xảo, mai rùa đen tách ra hai bên làm cung, đầu nỏ là miệng lam xà, toàn thân cây nỏ phát ra một cỗ uy lực không tầm thường, và thứ này nàng nhận biết nó, nàng kinh ngạc thốt lên: “Nỏ Liên Châu.”
Vào đúng lúc này, trong đầu nàng hiện lên hình ảnh của một đàn bồ câu trắng, chúng bay thành đàn, trải ngập bầu trời. Chúng tấn công những yêu thú quyết liệt, dập tắc hắc hỏa âm tà bằng quang minh chi lực của chúng. Những hình ảnh ấy hiện ra chân thực tới nỗi Tư Mẫn cảm tưởng như đang ở trước mắt nàng... Không, không đơn giản thế, dường như có gì đó đang tràn vào thức hải của nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.