Minh Hoa Thiên Tuệ

Chương 130: Sóc Thiên quyết chiến Ân, Thương (1)




“Giết...”
“Giết...”
"Xung phong..."
"Giết sạch bè lũ ma giới"
"Giết sạch chúng..."
Khói lửa chiến tranh mịt mù bốc lên, mùi máu huyết hòa lẫn trong không khí càng làm cho vùng đất vốn đã bị nguyền rủa này trở nên âm u, lệ khí nặng nề hơn.
Đoàn quân phía bắc này được Sóc Thiên chỉ huy vô cùng thiện chiến, bọn họ đang càn vào rất sâu trong lòng quân địch, Ma Hậu sử dụng kế vừa đánh vừa lui chỉ tổ lãng phí quân lực mà thôi.
Sóc Thiên một tay nắm lấy đầu của một tướng lĩnh trong chúng, một tay đỡ đòn những ma pháp phóng tới. Bàn tay to lớn bóp vỡ đầu tên Quỷ tướng xui xẻo, ma pháp bọn chúng phóng tới dường như chỉ làm trầy bộ áo giáp, làm xước vào da Sóc Thiên rất nông chứ không hề tạo thành thương tổn chí mạng nào.
Trong các thiên tướng tiên giới, nói về sức mạnh vô song, khí thế càn quét quân địch không gì cản nổi phải kể đến Sóc Thiên tướng quân. Hắn có cơ bắp vạm vỡ, tiên lực bao bọc xung quanh kết hợp với đặc tính nguyên hồn Thủ Hộ nên khả năng phòng thủ vô đối.
“Bẩm nương nương, tình thế bây giờ hết sức bất lợi cho chúng ta nếu cứ sử dụng kế sách này chỉ tổ lãng phí quân lực.” Một trong những tướng lĩnh chỉ huy mặt trận này đang bẩm báo với Ma Hậu.
Ma Hậu đứng giữa các tướng lĩnh, ai ai cũng phải lơ đi bàn tay đầy máu đã được băng bó ấy, đồng thời trong tâm niệm bọn chúng đã khắc ghi một điều: không nên giao chiến với thái tử Tiên tộc. Đến cấp bậc cường giả giàu kinh nghiệm như Ma Hậu còn liên tiếp hai lần bị thất thủ thì với bàn lĩnh của bọn chúng sao có thể may mắn giữ mạng được.
Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về Ma Hậu, đợi một lời từ bà ta. Nhưng dường như không ai để ý rằng Ma Hậu đang không tập trung vào trận chiến này, bà ta chỉ đang nhớ lại cuộc chạm chán giữa mình và Chấn Thiên lúc đó, nó vẫn cứ ám ảnh Ma Hậu.
- Nếu lúc đó... Ta sử dụng nguyên hồn thì sao nhỉ? Nhưng không được, hai mươi năm trước đã bỏ ra một cái giá quá lớn, hiến tế một phần nguyên hồn mình để giáng xuống nguyền rủa lên mảnh đất này. Nếu tiếp tục sử dụng, kết cục của ta chỉ có luân hồi tan vỡ, hôi phi yên diệt, mãi mãi biến mất khỏi trời đất.
Ma Hậu đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình thì có hai giọng nói cắt ngang: “Bẩm nương nương, xin hãy để chúng ta ra trận nghênh chiến với tên thiên tướng đó của chúng.”
Ánh mắt Ma Hậu lại trở về thực tại, bà ta nhìn đến hai kẻ vừa xung phong ra trận. Là hai Quỷ tướng của mặt trận này, quen thuộc với cánh quân ở đây nhưng rất xa lạ với Ma Hậu, bà ta bèn hỏi: “Các ngươi là...”
“Bẩm, thần, Ác Ân, ra mắt nương nương.”
“Thần, Ác Thương ra mắt nương nương.”
Bọn chúng cùng quỳ rất quy củ bái kiến Ma Hậu, bộ chiến giáp của cả hai đều có ký hiệu quỷ dạ xoa tượng trưng cho thân phận ma tướng. Hai tên đó tuy nổi tiếng là huynh đệ sinh đôi nhưng nhìn vô cùng khác biệt, cả bề ngoài lẫn tính cách. Ác Ân là đại ca, ngoại hình to lớn bởi Quỷ tộc tu thể, cơ tay rắn chắc, giọng nói dõng dạc cho thấy kẻ này làm việc nhanh nhẹn dứt khoát, không ngại nguy hiểm. Ác Thương ngoại hình vừa nhỏ con vừa có phần hơi gầy, dù vậy hắn vẫn có chút gọi là gân cơ, giọng nói lãnh đạm điềm tĩnh chứng tỏ là một kẻ có khả năng co giãn tốt, tính toán trước khi hành động, suy nghĩ thận trọng.
Ác Ân bị trói bởi hai cái xích sắt, mỗi cái nối với một quả hắc thiết cầu, nhìn như tội phạm nhưng thực chất đó là vũ khí của gã, một cú vung cầu đủ thổi bay năm đến mười tiểu tiên. Còn Ác Thương thì hai tay cầm hai kiếm, cán nhỏ nhưng vô cùng sắt bén, nó có màu đỏ nghe nói rằng thanh kiếm đó đã tẩm qua vô số máu của kẻ thù.
“Các ngươi... Sẽ không làm ta thất vọng chứ?” Ma Hậu lạnh lùng nhìn hai gã, nói. Không như ma giới chỉ cần tích lũy công trạng trong nhiều năm đến mức nhất định, có danh vọng cao trong quân ngũ, được sự công nhận của cao tầng ma giới thì sẽ được phong hiệu ma tướng, thiên tướng của tiên giới đơn giản hơn nhiều, bọn họ chỉ cần có thực lực mạnh mẽ, đủ sức áp chế quần hùng là được cao tầng tiên giới lẫn người dân suy tôn, phong hiệu.
Chính vì thế nên Ma Hậu mới lo ngại, thực lực của ma tướng và thiên tướng không hề đồng nhất, ma giới có hàng trăm hàng nghìn ma tướng, trong khi đó tiên giới chỉ ít ỏi trên đầu ngón tay nhưng kẻ nào trong số chúng cũng có thể một người đánh bại chục ma tướng. Ma Hậu còn có ý định xóa bỏ những điều này, chọn ra các ma tướng với bản lĩnh thật sự như thiên tướng.
“Bẩm, thần dùng mạng mình tuyên thệ với ngài sẽ dâng thủ cấp của hắn tới tay.” Ác Ân nói chắc như đinh đóng cột, khí thế vô cùng tự tin, ngạo mạn ấy đã thuyết phục Ma Hậu phần nào.
“Chỉ cần hai chúng thần là đủ, ngài hãy ra lệnh.” Ác Thương cũng vô cùng tự tin với khả năng của mình.
Thấy được sự tự tin vững chắc mà hai gã bày ra, trái ngược với ánh mắt sợ sệt của đám ma tướng kia, Ma Hậu gật đầu hài lòng, nói: “Tốt, vậy giao hắn cho các ngươi.”
“Tạ nương nương,” bọn chúng ngay lập tức phóng ra ngoài vô cùng dứt khoát, như thể tin chắc cái đầu của Sóc Thiên đã ở trong tầm tay mình rồi.
Ma Hậu quay sang phía đám ma tướng kia, bà ta có một sự xúc động muốn giết hết chúng đi nhưng lí trí đã áp chế cỗ xúc động này, giết chúng đi thì bà ta phỉ tự hoàn thành rất nhiều việc ngay lúc này, bèn ra lệnh: “Các ngươi truyền lệnh xuống dưới cho ta, nhanh chóng rút lui toàn bộ, thiên tướng Sóc Thiên đã bị cầm chân, đây là cơ hội tốt.”
Bỗng nhiên một cảm giác khó chịu đè nén xẹt qua đầu Ma Hậu, bà ta vô thức nhìn về phía trung tâm Tiên thổ, miệng lẩm bẩm: “Bệ hạ.” Rồi sau đó phi thân đi, bỏ qua cả những vết thương sâu, để lại cho bọn ma tướng cục diện loạn thành một đống.
Trên chiến trường Sóc Thiên uy dũng vô song, hắn không ra trận thì thôi, một khí ra trận thì không còn quan tâm bất cứ điều gì nữa, hắn để mình chìm đắm trong chiến đấu vô tận, bỏ qua mối thù hai bên mà tận hưởng cuộc chiến của bản thân. Nhìn như điên cuồng thế nhưng mỗi tên chết dưới tay Sóc Thiên đều rất mạnh, có thể đe dọa tiên quân, Sóc Thiên xông trận dẫn đầu một phần là muốn tận hưởng trận chiến của các cường giả, còn cái quan trọng hơn cả là hạn chế thương vong cho tiên binh hắn dẫn dắt, một mũi tên trúng hai đích như thế này vô cùng hợp lí.
Bỗng nhiên có tiếng kim loại xé gió, trực tiếp cắt đứt yết hầu của một vài binh sĩ gần đó. Có hai quả hắc thiết cầu kì lạ vụt lên, đánh nát cơ thể của cả những Long nhân khỏe mạnh. Có hai kẻ bước ra từ chiến hỏa tới trước mặt Sóc Thiên, một kẻ có thân hình to lớn, các bắp cơ săn chắc, to hơn hắn một cái đầu, tay bị trói bằng hai sợi xích với hai của hắc thiết cầu dính máu của binh sĩ tiên giới. Tên còn lại gầy ốm, ánh mắt thì có phần sắc bén hơn, hắn liếm đi vết máu của tiên binh vừa bị thanh huyết kiếm chém qua, trông vô cùng biến thái.
“Ngươi là thiên tướng của chúng sao? Thật xui seo cho ngươi là gặp phải ta, hôm nay ngươi sẽ phải để lại cái đầu ở đây rồi.” Ác Ân mở miệng nói một cách vô cùng ngạo mạn. Gã ta vì tin đồn Sóc Thiên có chiến lực rất mạnh, thậm chí có một số ma tướng còn đồn thổi vào tai gã nói rằng bản lĩnh của Sóc Thiên rất cao cường, có khi hơn cả gã.
Cường giả quyết chiến với nhau, đó luôn là một cái gì đó rất kích thích với những chiến binh như Ác Ân. Vì thế nên gã đánh bạo xin Ma Hậu nghênh chiến với Sóc Thiên và quả thật không làm gã thất vọng. Có thể chứng kiến khí thế bá đạo, sức mạnh vô song quét tan ma binh của Sóc Thiên làm gã nóng máu hơn. Gã tự đánh giá mình cũng có thể làm được như thế, thậm chí có phần hơn xa.
Còn Ác Thương thì nhìn Sóc Thiên mà không nói gì nhiều, nhưng trong ánh mắt ấy chứa đầy sự tính toán.
Sóc Thiên nhìn kẻ vạm vỡ to lớn ấy và kẻ có dáng vẻ gầy yếu. Cả hai bọn chúng đều có một cỗ ngạo khí, tự tin của cường giả kích thích hắn, trong thâm tâm sinh ra chiến ý, hứng thú mong chờ nói: “Hi vọng các ngươi sẽ mua vui cho ta.” Có rất nhiều ma tướng lúc đầu ra ứng chiến với Sóc Thiên nhưng đều đã chết, không có lấy một tên nào gây ra một vết thương chí mạng với hắn cả. Dần dà bọn chúng đã ít đi đến mức không kẻ nào có dũng khí đối mặt với hắn nữa. Khi thế hai tên trước mắt này, sự tự tin dám thách thức Sóc Thiên đã khiến cho hai gã ghi được một điểm trong đánh giá của Sóc Thiên.
Ác Ân bắt đầu quay quay sợi xích sắt trong tay, vung ngang qua bên cánh làm bị thương bao nhiêu binh sĩ.
“Này...” Sóc Thiên mở miệng định ngăn lại thì bên tai nghe thấy tiếng kim loại va chạm trong gió, xé gió mà chém xuống đỉnh đầu làm cho hắn phản xạ né lui ra sau, kiếm cắt đứt cả bộ áo giáp của hắn. Cùng lúc đó hắc thiết cầu bay tới táng mạnh vào đầu bên phải Sóc Thiên, không dừng lại đó, Ác Ân ngay lập tức bồi thêm một cú đấm trời giáng từ phía dưới móc lên trên cằm Sóc Thiên. Cú đấm mạnh tới nỗi làm cả cơ thể Sóc Thiên văng ra xa, té xuống xác chết của binh sĩ hai phe.
Ngay lập tức Sóc Thiên đứng dậy, phun ra ngụm máu nhỏ, dùng bàn tay bẻ lại cầm mình “rắc” một cái, nhìn hai gã bằng ánh mắt vui sướng như trẻ nhò tìm ra đồ chơi, nói: “Rất khá.” Đồng thời vừa kiểm tra vết kiếm nông trên ngực.
Hai gã cũng nở nụ cười, nhưng không vì lời khen của Sóc Thiên mà tỏ ra tự hào. Tên Ác Ân hơi liếc mắt xuống bàn tay mình, sự tê nhứt từ các khớp ngón tay truyền tới vẫn rất chấn động. Vừa rồi gã có cảm giác mình như đấm vào đĩnh sắt. Còn Ác Thương thì nhìn Sóc Thiên cảnh giác hơn nữa, hắn hơi kinh ngạc vì không chỉ có sức mạnh mà tốc độ của Sóc Thiên cũng rất nhanh. Hắn có một cảm giác bọn họ hôm nay sẽ có một trận chiến rất khốc liệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.