Minh Hoa Thiên Tuệ

Chương 105: Quỷ Thạch vương (1)




Răng rắc! Một cánh tay người đá lại bị băng trụ cắt đứt. Rất rõ ràng sau khi Thiên Tuệ không dùng đến nỏ thần có thể linh hoạt công kích hơn rất nhiều, bà ta không thể nào san bằng khoản cách được nên liên tiếp bị nàng cắt đứt cơ thể, may mắn là cơ thể bất tử nên bà ta mới có thể ung dung như vậy.
“Hừ, ngươi làm ta mất hết kiên nhẫn rồi.” Khuôn mặt người đá dữ tợn. Đưa tay lên thực hiện pháp ấn nào đó. Đột nhiên cơ thể khổng lồ của người đá mờ dần, ẩn mình vào không trung.
“Bà ta biết ẩn thân sao... Thật là rắc rối mà.” Thiên Tuệ ngưng trọng cảm nhận thân nhiệt xung quanh, nhưng vô ích vì người thân đá làm gì có nhiệt độ trong cơ thể chứ. Từng sợi lông tơ trên cơ thể dựng hết lên, đặt mình vào tình thế phòng bị tối đa, chỉ cần một va chạm nhỏ thôi nàng cũng có thể nhìn ra được.
“Đằng sau.” Tiếng nói của lí trí vang lên trước cả phản xạ cơ thể. Thiên Tuệ chỉ kịp nghiên nửa mắt nhìn thấy một ngọn đá nhọn to lớn trên đỉnh đầu, trúng phải nó chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.
Ngọn đá nhọn cách đỉnh đầu Thiên Tuệ một tấc thì hoàn toàn ngưng lại. Điều này khiến cho bà ta vô cùng kinh ngạc: “Cái gì thế?”
Thiên Tuệ không chần chừ, chớp thời cơ đó mà tạo băng trụ xé nát người đá. Rồi bà ta lại ẩn mình. Nàng lui khỏi đó thật xa, ánh mắt trở nên ngưng trọng hơn, nàng đã mất ngự rồi, cần phải cảnh giác hơn nữa.
“Vừa rồi đột nhiên trong đầu ta nhận ra một sự dao động rất nhỏ đi, nhờ đó mới có thể thấy được bà ta.” Tuy mất đi ngự nhưng nàng lại thu được thông tin hữu ích này.
Nàng có một cái đầu quan sát cùng phân tích lợi hại, chỉ mấy giay ngắn ngủi đã biết tiếng động đó tới từ đâu. Trong không khí nơi đâu cũng chứa đầy phân tử nước, mà nàng cảm nhận nguyên tố này rất rõ ràng. Bà ta chỉ không có thân nhiệt, nhưng di chuyển thì không thể tránh khỏi việc đụng phải những phân tử này, làm nàng phát hiện ra những dao động đó.
Cảm quan của nàng sau khi đột phá có thể bao trùm trong phạm vi 25 thước(10m), chỉ cần bà ta hoạt động trong phạm vi này đều không thể tránh khỏi cảm nhận của nàng, dù cho có là ẩn thân.
Nhìn vào tay mình, nàng mới nhớ ra tác dụng nguy hiểm nhất của băng nguyên tố: triệt tiêu nguyên tố. Thiên Tuệ nhìn xung quanh phần lớn đều là băng cảnh, phải chăng chỉ cần làm cho nơi này trở thành một hầm ngục băng là nàng đã có thể cầm chân được bà ta rồi.
Muốn đạt được thứ gì thì cũng phải đánh cược đã, Thiên Tuệ đánh cược vào khả năng này của băng nguyên tố, nàng bắt đầu tập trung cảm quan lại.
Bà ta đã hồi sinh lại cơ thể lần nữa, đang ẩn thân vào cảnh vật. Nhìn Thiên Tuệ bằng ánh mắt cố kỵ.
“Con nhóc này có quá nhiều bí mật. Vừa nãy chắc chắn là pháp vật bảo mệnh, nếu không một kích đó ta đã giết chết nó rồi.” Nghĩ tới đây ánh mắt bà ta nhìn Thiên Tuệ trở nên nóng bỏng hơn.
Cả cái cách tác chiến này bà ta đều nghiên cứu từ đêm đó lúc đối đầu với nàng, nhưng bà ta chỉ biết sử dụng linh lực thô sơ triệt hạ thân nhiệt cơ thể để có thể ẩn thân mà không có phương pháp khác nên tiêu hao linh lực rất lớn. Cứ tiếp tục tình hình này bà ta sẽ hoàn toàn cạn kiệt linh lực, đến lúc đó...
“Nhân loại ngu xuẩn, dám giam cầm Quỷ Thạch vương ta, đợi ngươi tiêu hết lực lượng bổn vương sẽ luyện hóa ngươi,” Một giọng nói vang vọng trong đầu bà ta. Hiển nhiên giọng nói ấy là của người đá bị bà ta áp bức chiếm lấy thân xác này.
“Im miệng cho ta, ngươi cũng chỉ là thứ công cụ ta được ta triệu hồi mà thôi,” bà ta gằng giọng nói với tên đó trong đầu.
“Hừ hừ, sẽ sớm thôi...”giọng nói ấy từ từ biến mất. Bà ta thở phào một hơi, hắn nói đúng, bà ta đã gần cạn kiệt hết lực lượng của mình rồi.
Lúc nhập vô tên người đá này bà ta hấp thụ được rất nhiều linh lực, nhưng cảm giác như mỗi khi trúng đòn của con nhóc này phần linh lực đó tiêu tán đi rất nhanh đến mức bà ta không thể hiểu được, kể cả linh mộc bà ta triệu hồi cũng bị lớp băng áp chế. Bà ta ít hiểu biết về băng nguyên tố nên chỉ có thể cho rằng đó là do Thiên Tuệ có dấu pháp bảo nào đó làm ra việc này mà thôi.
“Đành phải nhất kích tất sát thôi, kết thúc thế trận này, rồi nắm lấy bí mật trên người con nhóc đó.” Trả giá lớn đến như vậy con nhóc này chắc chắn phải chết rồi. Nghĩ rồi bà ta lấy ra trong người của mình một vật phẩm phát ra kim khí, nạp vào cánh tay phải sắc nhọn mà không hề biết rằng dưới đất, băng nguyên tố đã lan tỏa ra toàn bộ khu vực đó.
Thiên Tuệ mỉm cười giảo hoạt: “Thấy rồi,” lúc bà ta hồi sinh cơ thể nàng đã lờ mờ cảm nhận rồi, lúc này linh lực nồng đậm vậy mà còn không nhận thấy thì đúng là mắt mù rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.