Minh Dực Kiến

Chương 8:




Chương thứ tám
Thác mộc giác cung bạc ngân huyền, đãi ước Đông hải điếu giao long
Gỗ thác dây bạc khảm sừng phiến, Đông Hải ước hẹn câu giao long
Lại mười ngày trôi qua, Cửu Minh cuối cùng cũng tới, đem cung khoe ra như bảo vật
Chỉ thấy cung này cao đến hơn nửa người, cong cong như mảnh trăng đầu tháng, do nhiều lớp bạch mộc hợp lại mà thành, cánh cung được từng mảnh sừng khảm lên, phiến sừng kia trắng ngà như ngọc bạch cùng với thân cung như hợp thành nhất thể. Dây cung như ngân ti, dưới ánh sáng mặt trời như ẩn như hiện trong suốt cực kì. Trên thân cung bạch ngọc lại ngoài ý muốn cực kì đơn giản, không có điêu văn, cũng không có trang sức hay đồ đeo gì.
Bên người Phi Liêm có mấy vị phó tướng, trong đó cũng có yêu quái có chút kiến thức, vừa nhìn liền biết vật này phi phàm. Chỉ bằng loại gỗ chế cung kia, vạn vật trong thiên hạ thứ có màu trắng sáng như ngà voi mà lại rắn chắc mềm dẻo như thế cũng chỉ có cây Yêu Chá trên Cửu Quỷ Hải mà thôi …. Loại bảo vật này có thể nói là thần tiên khó cầu, Cửu Quỷ Hải quanh năm trôi nổi trên trời, lại được chín con hải yêu cực lớn bảo hộ, yêu quái có ý đồ đến cướp Yêu Chá hàng năm không hề ít, nhưng tất cả đều có đi không về, nghe nói ngay cả thiên thượng thần tiên cũng dù muốn cũng đành phải chùn bước.
Chưa kể đến phiến sừng thiếp lên thân gỗ kia, cho dù giống như bạch ngọc, không hiểu sao lại phát ra yêu khí cực đại, cũng không biết là dùng sừng yêu quái nào luyện hóa mà thành. Sợi ngân bạch làm huyền kia lại càng khó đoán. Dây cung bình thường đều dùng sợi tơ hoặc gân của động vật nào đó xe lại mà thành, thế nhưng dây cung ngân sắc này giống như tơ mà không phải tơ, như gân mà không phải gân, trong suốt mà mềm dẻo, như ẩn như hiện, không biết là dùng thứ gì làm thành.
Phi Liêm bất vi sở động, lật xem một lần, cuối cùng mới hỏi: “Dùng gì làm dây vậy?”
Cửu Minh vừa nghe, nhất thời sắc mặt xìu xuống: “Ngươi hỏi đúng chỗ rồi đấy. Ta đã thử qua vài loại gân nhưng vẫn không thể chịu được lực căng trăm thạch…… Giờ đành dùng gân cửu vĩ xã tạm vậy.”
Vài tên tướng lãnh nghe xong không khỏi một trận sởn da gà. Cửu vĩ xà vốn là dị xà, thân có lân giáp, từ thắt lưng chia thành chín cái đuôi, lúc trườn đi tiếng vang như thiết. Nếu bọn họ không có nhớ lầm, trong quân quả thật có một con cửu vĩ xà yêu, hình như, ở ngay trong doanh binh của Cửu Minh làm chức phó tướng thì phải …… Chúng yêu hai mặt nhìn nhau, nhịn không được đồng thời lùi về phía sau nửa bước, đều nghĩ phải tránh con hồng sắc yêu quái này xa một tí, miễn cho hắn nhìn trúng cái gì sừng a gân a trên người mình ……
Hồng phát yêu quái mặt cười hì hì, ai dám tưởng tượng kẻ có khuôn mặt như thế vừa đem phó tướng của mình làm thịt rút gân làm dây cung đâu?
Con mắt xinh đẹp màu đỏ vừa chuyển, đi qua vỗ xuống bả vai Phi Liêm, giở giọng thương lượng nói: “Ta nói Phi Liêm này, nghe bảo gân rồng làm dây cung không tồi đâu! Không bằng hôm nào đi với ta đến Đông Hải câu một con về đi?”
Cả đám yêu quái nghe được trong lòng không khỏi lao nhao một trận: Chiến tình khẩn cấp, nhất xúc tức phát [1], còn muốn đi Đông Hải câu long?! Ngươi đang nói là long đi?? Vua của thượng cổ dị thú, của bách vật lân trùng đấy!! Nói câu liền câu sao?! Nghĩ mình đang đi câu cá chắc?! Lại còn dám đến Đông hải…… Được đi, Đông Hải quả thật nhiều long, nhưng chỗ đó còn không phải ổ của long tộc sao? Càng huống hồ Đông hải long tộc vốn dĩ tính tình tàn bạo … Con yêu quái này có phải điên rồi không?!
Đám yêu quái xung quanh đều chỉ dám gào thét nói xấu trong bụng, không khỏi nhìn về phía Phi Liêm bên kia một cái. Tướng quân của bọn họ nhất định sẽ đem cái tên gia khỏa quá phận này đá ra khỏi trướng! Nhưng mà ngoài dự kiến chính là, Phi Liêm không những không phản đối, thậm chí còn không chút do dự mà gật đầu.
Đáng thương đám yêu quái vừa chịu đủ đả kích lúc này lại nhìn thấy liền tròng mắt cũng suýt rớt ra ngoài, vị tướng quân đại nhân nghiêm nghị lạnh lùng, thủ đoạn mạnh mẽ, ngay cả sĩ tốt bước sai một bước cũng đã trừng phạt trong cảm nhận của bọn họ lại cự nhiên dễ dàng tha thứ cho cái con yêu quái kiêu ngạo kia động tay động chân đối với mình, thậm chí còn dung túng đồng ý cái yêu cầu hồ nháo đến cực điểm kia của y?!
Không nhìn đám yêu quái sắp ngất xung quanh, nụ cười trên khuôn mặt Cửu Minh lại càng tươi tắn sáng lạn, mái tóc đỏ rực dưới ánh mặt trời càng rực rỡ như ngọn lửa cực thịnh.
Mọi chuyện thật đúng là trùng hợp. Không đợi Cửu Minh tính toán làm cách nào tránh được tai mắt Đế Quân để đến Đông hải câu long, Phi Liêm đã tóm được một con tiểu long có ý đồ lẻn vào quân doanh.
Cũng chỉ đành nói con tiểu long kia phi thường không may mắn, chết tử tế không muốn lại nhè trúng vách đá ngay phía trên doanh trại của Phi Liêm mà bám vào, hơn nữa một thân bạch lân xinh đẹp cũng không biết che dấu, trên nền màu xám đen của vách đá muốn nói chói mắt bao nhiêu liền chói mắt bấy nhiêu, tuy nói đêm tối đen như mực, Thiên Uyên sâu đến mức ánh trăng cũng chiếu không tới, nhưng một con rồng dám cả gan xâm nhập lộ liễu đến mức đó thì làm sao tránh được tai mắt của Phi Liêm?
Tiểu long ngân bạch này tuổi có vẻ còn nhỏ, ngay cả sừng cũng chưa thấy mọc ra, suýt nữa bị Phi Liêm nhầm thành xà yêu. May mắn gặp được con hồng phát yêu quái nửa đêm buồn chán đến tìm người nháo sự, liếc mắt một cái liền biết đây đây là một điều long. (cái này là chỉ 1 con long thôi, nhưng mà để một con long thì … quá. nên để thế này cho thuận mồm nha:D)
“Điều long. Tới đây làm gì.” Giọng nói không mang theo nửa điểm lên xuống, hoàn toàn nghe không ra hắn là đang hỏi hay là tự nói.
Cửu Minh vô lăng lưỡng khả[2] trả lời: “Chúng ta nơi này trừ bỏ Đế Quân cùng Hắc Cầu ra, cũng không còn long tộc nào khác.”
Hắn vừa nói dứt lời, bàn tay Phi Liêm đang tóm lấy chỗ hiểm của tiểu long đột nhiên siết chặt, long cốt có cứng đến đâu cũng bị y bóp đến ken két rung động, đáng thương tiểu long sắp bị hắn siết đến đứt đôi cột sống mà chết.
” Từ từ! Từ từ đã!!”
Cửu Minh cơ hồ nhảy dựng lên ngăn cản y.
Đôi mắt xám trắng của Phi Liêm vẫn không mang theo một tia cảm xúc, phiêu mắt liếc hắn một cái: “Gặp địch tất giết.”
Hồng phát yêu quái một trận vô lực, vỗ vỗ bốn cánh lúc này đã hoàn toàn hồi phục, lảo đảo bay qua vỗ vỗ bả vai Phi Liêm: “Ta nói Phi Liêm a, ngươi người này làm việc quá mức cứng nhắc!” Lại bay qua chọc chọc long thân vô lực vài cái, “Nói không chừng là thân thích của Đế Quân ni, tùy tiện làm thịt nó cũng không tốt! Vẫn là mang về xem thế nào đã!”
Phi Liêm nghe được, bàn tay nhấc lên, đem long thân thô dài vứt lên vai, xoay người hướng đáy Thiên Uyên đi xuống.
Cửu Minh vội vàng đuổi theo: “Nếu không phải thân thích của Đế Quân, ngươi nhớ rút một đoạn long cân cho ta nha!”
Đáng tiếc tính toán của hắn vẫn như trước không thành hiện thực, ấu long này quả thật không phải thân thích của Đế Quân, nhưng hóa ra lại là chất nhân của Hắc Cầu. Cửu Minh tuy thèm muốn long cân trên người tiểu long, thế nhưng vấn đề chính là nhìn bộ dáng sủng nịch thương yêu của Hắc Cầu đối với con tiểu long kia, hắn nếu dám động vào một mảnh long lân trên người tiểu long, chỉ sợ ngay lập tức liền đối diện với yển nguyệt trường đao nổi danh của Hắc Cầu tướng quân phóng tới.
Cũng không phải hắn đánh không lại, nhưng kết quả lưỡng bại câu thương là không thể tránh khỏi.
Long thôi mà! Đi ra biển mò một con là được, hắn cũng không muốn đối đầu với cái con lôi hỏa cầu long so với mười hỏa long càng khó đối phó hơn kia đâu……
==========
Trống trận âm vang, một hồi kinh thiên đại chiến lâu ngày trù bị cuối cùng cũng tới, còn hơn mấy trận lẻ tẻ lúc trước, trận đánh này có thể nói là màn khởi đầu cho thời kì tiên yêu đại chiến đầy ác liệt.
Chỉ nghe trên đầu tiếng hô giết rung trời, mắt thấy chiến trường đã mở ra, không biết bao nhiêu thần binh thiên tướng cưỡi mây đạp gió mãnh liệt lao tới, mà trên mặt đất, yêu quân cũng không cam yếu thế, dùng phi thăng thuật xông lên tận trời, cùng thần binh đánh thành một đoàn, hai cỗ thế lực ở trên tầng mây bắt đầu chém giết.
Giữa không trung bị yêu vụ bao phủ, kim quang chợt bắn ra bốn phía. Tiên yêu đại chiến không thể đem so với chiến trận của phàm nhân, người biết pháp thuật đương nhiên không thiếu, chỉ thấy chốc thì bóng lửa rừng rực, lúc thì gió nổi mây phun, có khí lại đất rung núi chuyển, này chính là đạo cao một thước, ma cao một trượng, trận chiến này đã không còn khả năng dùng số lượng nhiều ít để phân định thắng bại nữa.
Trên chiến trường, Hắc Cầu mặc sức chém giết, một thân lôi hỏa thuật quét ngang ngàn quân, không người có thể ngăn cản. Hắn không biết thiếu niên long tộc đứng bên người Ứng Đế đang dùng ánh mắt sâu lắng chuyên chú như thế nào nhìn theo bóng dáng hắn, cũng không thấy long ảnh ngân bạch cô độc lặng lẽ rời khỏi chiến trường hướng phía Đông Hải bay đi kia.
Đợi đến khi Hắc Cầu tướng quân chiến thắng trở về, trong quân trướng làm sao còn thân ảnh tiểu long kia nữa, hắn lúc này liền lo lắng. Nơi đây là địa bàn của yêu quái, tuy nói chúng đều đã quy phục Ứng Đế, nhưng trong đó cũng có không ít con thú tính nan thuần, thậm chí cực kỳ thị huyết, long tộc có thể rất mạnh, nhưng ấu long trước khi mọc sừng chính thức trưởng thành thì lại phi thường yếu ớt, nếu gặp đại yêu, chỉ sợ tính mạng khó bảo toàn.
Chính lúc suy nghĩ còn đang rối tung, đã thấy hồng phát yêu quái vén rèm đi vào, nhìn thấy Hắc Cầu liền không khỏi kỳ quái: “Tiệc mừng công sắp bắt đầu rồi, ngươi còn ở trong này làm gì?”
Hắc Cầu thần sắc ngưng trọng, giữ chặt lấy Cửu Minh, gấp gáp hỏi: “Cửu Minh, ngươi có nhìn thấy Ngao Ân…… Không, là tiểu long mới rồi bị Phi Liêm bắt đâu không?”
Cửu Minh nhìn hắn thần sắc ngưng trọng, khó có được một lần thành thật, chăm chú suy nghĩ một hồi mới gật đầu: “Hình như vừa rồi còn thấy Đế Quân đưa hắn ra chiến trường nhìn trận thì phải.”
Hắc Cầu nhớ tới lúc ấy trên chiến trường từng liếc mắt nhìn thấy một thân ảnh màu trắng đứng bên cạnh Đế Quân, không khỏi vội vàng hỏi tiếp: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó, xem không bao lâu thì hắn liền rời đi!”
“Đi đâu?”
“Này ta không chú ý, bất quá nhìn thần sắc hắn cô đơn, bộ dáng tựa hồ cực kì không vui, hình như đi về hướng đông rồi.”
“Đông?!” Hắc Cầu nghĩ nghĩ, không khỏi lo lắng, “Đó phía quân doanh của Diêu Chư, này──” Bàn tay đang tóm lấy Cửu Minh bỗng dưng siết chặt, bóp đến mức hắn phải một trận nhe răng nhếch miệng, “Ngươi có tận mắt chứng kiến hắn rời khỏi quân doanh không?”
Cửu Minh lại nghĩ một chút, lắc đầu: “Kia, thật không có.”
Hắc Cầu lại càng lo lắng hơn, tiểu long nếu đi về hướng đông, chắc là muốn trở về Đông hải long cung đi, thế nhưng cậu sao lại dám một mình xuyên qua cả quân doanh? Nhớ tới lời Cửu Minh vừa nói, nhất định là cậu bởi vì mình cự tuyệt ly khai yêu quân trở về Đông hải mà khổ sở nên mới không để ý tới nguy hiểm ngay bên cạnh! Vừa nghĩ đến đây, trong lòng Hắc Cầu áy náy lại càng sâu.
Hắn luôn đem thiếu niên Đông hải long tộc đó ôm ở trong tay đặt ở trong lòng, cho tới bây giờ cũng không nỡ khiến cậu bị thương nửa phần, nghĩ đến lúc này …. Hắn từ bỏ cả long tộc gia nhập yêu quân, cho dù trong lòng không hề hối hận, nhưng đến cuối cùng vẫn không thể ở trước mặt tiểu long kia nói cho rõ ràng.
Cậu nhất định rất khổ sở ……
Để mặc tiểu long tinh thần hoảng hốt mơ hồ trong đám yêu quân thị huyết, đầu hắn quả thật nên vứt đi rồi!!
Chỉ vừa nghĩ như vậy, hắn càng lo lắng muốn đi tìm tiểu long hơn.
Xoay người nhấc lên doanh trướng nhắm thẳng đông doanh mà đi, hắn rời đi quá mức vội vàng nên hoàn toàn không nhìn thấy, đằng sau lưng hắn, chỉ trong nháy mắt, đôi mắt đỏ đồng hiện lên ý cười tràn ngập giả dối.
Hắc Cầu lao thẳng vào quân doanh của Diêu Chư, yêu quái trong doanh đều nhận ra vị lôi hỏa tướng quân này, hắn tới vội vàng, một thân khôi giáp còn chưa kịp cởi ra, từng vệt máu lớn đọng trên khôi giáp giống quỷ Tu la từ dưới địa ngục trồi lên khiến người ta thấy mà giật mình.
Không một con yêu quái nào có can đảm ngăn cản vị uy vũ tướng quân chân giẫm lên không biết bao nhiêu thi thể, cả người lôi hỏa giao vũ, vung đao điên cuồng chém giết này. Thanh đao trong tay hắn, ngay cả thần nhân một thân kim giáp cũng bị dễ dàng chém đôi.
Diêu Chư lúc này vừa khéo đang bước ra doanh trướng, vừa nhìn thấy Hắc Cầu, sắc mặt nhất thời không hề đẹp đẽ. Chúng yêu bên ngoài ăn mừng cũng là vì Hắc Cầu tướng quân thắng lợi mà hoan hô, hắn nửa điểm ưu đãi cũng chưa lấy được, vốn đã oán giận khó giải, lúc này lại thấy cái tên đại hán lỗ mang kia nhảy vào quân doanh của mình, một thân khôi giáp còn chưa cởi ra, quả thực giống như đến thị uy. Hắn nén không được cơn giận nhưng vẫn cố gắng bất động thanh sắc, lành lạnh hô: “Yêu, nguyên lai là Đại tướng quân a! Đắc thắng trở về, không phải nên đến tiệc mừng công đợi Đế Quân ca ngợi sao? Sao lại đến quân doanh của ta thế này? Chẳng lẽ muốn kiếm chút thanh tĩnh sao?”
Hắc Cầu không để ý hắn mỉa mai, trực tiếp hỏi: “Diêu Chư tướng quân, xin hỏi có từng bắt gặp một bạch sắc tiểu long đi qua doanh trại của ngươi không?”
Diêu Chư phiêu mắt liếc hắn một cái, không nhanh không chậm trả lời: “Thấy thì làm sao mà không thấy thì làm sao?”
Hắc Cầu nhíu mày: “Tiểu long kia là chất nhân của ta, tuổi hắn còn nhỏ, nếu có đắc tội, thỉnh Diêu Chư tướng quân hạ thủ lưu tình.”
“Làm sao ngươi khẳng định con tiểu long kia ở trong tay ta?” Diêu Chư nhìn thấy lo lắng khó nén trong mắt đối phương, ngược lại càng thêm đắc ý. Hắn vốn chán ghét cái tên Hắc Cầu khuôn mặt lúc nào cũng đứng đắn này, đứng trong đám yêu quái lúc nào cũng như hạc giữa bầy gà. Lại thấy y lúc này cực kì không kiên nhẫn, mà bất quá chỉ là lạc mất một con tiểu long, vẻ mặt lại cự nhiên kích động đến mức ấy, trong lòng liền không khỏi đắc ý, thái độ càng lúc càng kiêu ngạo: “Nực cười. Đừng nói ta không biết con tiểu long kia ở đâu, cho dù có biết, lúc này tiểu long kia cũng sớm bị ăn sạch rồi, hiện tại chỉ sợ đã là một đống xương cốt, chẳng nhẽ thế cũng phải nói cho ngươi biết sao?”
” Ngươi──”
Hắc Cầu mồm nói mà trong lòng lại càng thêm lo lắng, hắn làm sao là đối thủ ăn nói với Diêu Chư được, cúi đầu lại nghĩ, tuy Cửu Minh nói không thấy tiểu bạch long đi ra ngoài, nhưng cũng không nhất định sẽ bị yêu quái trong doanh bắt được, có lẽ đi lạc đường cũng không chừng, mà ngữ khí vừa rồi của Diêu Chư cũng không giống giả bộ. Đang định đi tới chỗ khác tìm, lại đột nhiên nghe thấy không xa một trận tranh cãi ầm ĩ. Hắc Cầu vội vàng đi tới, bắt gặp Cửu Minh đang đứng trước cửa quân trướng, quát tháo với tên yêu binh giữ cửa.
“Bên trong mùi máu tươi nồng như thế, có phải Diêu Chư giấu cái gì ăn ngon không?! Thức thời thì mau tránh ra!!”
Yêu binh kia tuy biết Cửu Minh tính tình ác liệt, thế nhưng nếu hắn để Cửu Minh đi vào, Diêu Chư cũng sẽ lột da hắn, thế nên cố sống cố chết cũng quyết không để Cửu Minh bước vào nửa tấc.
Ai ngờ miệng còn chưa nói xong mấy câu đã thấy bàn tay hồng phát yêu quái kia nhấc lên. “Ba!!” một cái đem hắn đánh bay ra ngoài, lại thấy y nhanh nhẹn khom người chui vào doanh trướng, đảo mắt đã tha ra ngoài một thi thể chết lân tộc khá dài, chỉ thấy xác kia không còn chiếc chân nào, máu tươi đầm đìa, trên đường bị lôi ra còn để lại một đường máu nhìn thấy mà giật mình, miễn cưỡng cũng chỉ có thể nhìn ra vài phiến lân màu sắc bàng bạc.
Khuôn mặt vốn đã xấu xí của Hắc Cầu đột nhiên vặn vẹo dữ tợn, đôi mắt trừng to như muốn nứt ra, cả người run như lá rụng.
Diêu Chư không chú ý tới Hắc Cầu trên người đang phát ra từng trận sát khí, hướng Cửu Minh mắng: “Cửu Minh!! Ngươi đừng tưởng bản thân là hạn yêu thì không coi ta ra gì!!” Đang muốn lao lên giáo huấn kẻ kia, còn chưa đi được nửa bước, sau gáy đột nhiên bị vững vàng tóm lấy, quay đầu, đối diện hắn là một đôi kim đồng đỏ rực: “Đây là làm sao?!”
Diêu Chư chỉ cảm thấy lãnh ý đang trực tiếp xâm nhập vào cốt tủy, nam nhân thật thà nói năng vụng về trước mặt giờ phút này đã như ác quỷ dưới địa ngục, dữ tợn kinh khủng, chỉ sợ nếu hắn nói sai một chữ, chắc chắn sẽ bị y bổ ra thành hai đoạn ngay tại chỗ.
” Ta, ta, ta không, không, biết, biết, cái cái cái……”
Hắc Cầu nghe câu trả lời mơ hồ của hắn đã không còn kiên nhẫn, trường đao trong tay chợt vung lên, đao phong cuồng mãnh đem quân trướng to lớn chém thành hai nửa, doanh trướng sụp xuống, bảo vật xa hoa quý báu bên trong nháy mắt tan nát đổ vỡ, cái gì mà tua vàng trướng bạc thoáng chốc đã trở thành bùn đất.
Hắc Cầu một tay nâng lên bảo đao còn chưa rửa sạch máu địch nhân, một tay tha Diêu Chư đến trước cửa trướng, doanh trướng sụp đổ lộ ra một khối thi thể lân trùng. Thi thể này chỉ còn lại một nửa, hơn thoạt nhìn phi thường cổ quái. Đợi đến khi Hắc Cầu tỉ mỉ nhìn thêm một hồi, lại phát hiện càng không thích hợp, xác khối này không có tứ chi, càng không có long vĩ long kỳ, tuyệt không phải long tộc, hơn nữa dưới thắt lưng còn dài ra đến chín cái đuôi, tuyệt đối không phải tiểu long mà hắn tìm.
Hắn định tâm lại, lúc này mới chú ý tới bản thân nhất thời nộ hỏa công tâm, chẳng những hủy đi doanh trướng của Diêu Chư, còn thiếu chút nữa đem hắn bổ đôi. Vội vàng buông ra yêu quái trong tay, Diêu Chư kia thế nhưng chân mềm nhũn, vừa được thả ra liền ngã ngồi trên mặt đất.
Đến tận lúc này vẫn không thấy thân ảnh tiểu long đâu, Hắc Cầu trong lòng càng lúc càng lo lắng, không còn tâm tư đi an ủi bồi lễ, chỉ ôm quyền một cái: “Thật có lỗi.” Lại xoay người đi đến nơi khác tìm.
Diêu Chư mềm oặt ngã xuống đất kinh hồn còn chưa định, đợi hắn phục hồi tinh thần, nhìn xuống hài cốt trên mặt đất, còn có bốn phía yêu quái thuộc hạ mơ hồ lộ ra thần sắc giễu cợt nhìn về phía mình, sắc mặt nhất thời lúc xanh lúc tím, điên cuồng hét lên: “Hắc Cầu!!!”
Bên dưới một trận hỗn loạn, ai cũng không chú ý, thi thể phía trước doanh trướng đã lặng lẽ biến mất.
Giữa không trung, trên vách đá, yêu quái xích phát hồng y khoanh chân mà ngồi, trong tay nắm một miếng thịt còn dính chút bạch lân, há mồm cắn xuống một ngụm, ngay lập tức máu văng khắp nơi, hai má cử động nhai nuốt đến hăng say, lưỡi rắn dài mảnh từ từ liếm lên chút máu còn dính bên miệng, cười đến dị thường âm hiểm.
Đem đồ vật này nọ sạch sẽ ăn xong, hắn còn ý do vị tẫn liếm hết một vòng năm đầu ngón tay, lại quay đầu ra sau, không ngoài ý muốn nhìn thấy nam nhân như cương thi không biết từ lúc nào đã trồi lên từ mặt đất nghiêng người đứng bên cạnh.
“Ngươi đều thấy rồi?”
Phi Liêm gật đầu.
Cửu Minh bất cần nhún nhún vai, nam nhân này giống như không chỗ nào không có mặt, việc gì trong quân doanh cũng trốn không thoát tai mắt của y.
Dù sao hắn không định giấu diếm. Mà thật ra hắn có làm gì đâu, chẳng qua là trộm đem con cửu vĩ xà còn chưa ăn hết len lén vứt vào trong doanh trướng xa hoa của tên Diêu Chư kia mà thôi! Ai bảo vảy của con cửu vĩ xà kia lại màu trắng, bất quá chỉ trùng hợp một chút, mà việc Hắc Cầu đột nhiên giận dữ hủy đi doanh trướng của Diêu Chư kia cũng chỉ có thể trách hắn quan tâm quá hóa loạn, Cửu Minh hắn không phải vô can sao?
Ngón trỏ tiến đến bên môi: “Suỵt!” một cái. Khóe miệng nhếch lên nụ cười tươi như đứa bé bướng bỉnh còn lưu lại không ít vết máu, cực kì tương phản với nội dung câu nói: “Đừng nói cho người khác biết nha!”
Phi Liêm liếc mắt nhìn hắn một cái, vẫn như cũ không nói nửa câu.
Sau đó, gật đầu.
============
[1] Nhất xúc tức phát: chạm vào một cái là nổ, chỉ tình hình căng thẳng, giống như câu dầu sôi lửa bỏng của mình ấy

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.