Minh Dực Kiến

Chương 12:




Chương mười hai
Mộng mi thiên niên chuyển đầu không, vương ốc thái ất trọng ngộ quân
Giấc mộng ngàn năm quay đầu mất, Vương Ốc Thái Ất gặp người quen
Trong phòng, một con xà to như giao long treo ngược trên nóc.
Dù sao trong bóng tối thế này cũng chẳng ai nhìn thấy, hắn cũng lười biến lại hình người, tùy tiện thả lỏng thân thể, vắt người trên thanh ngang trong phòng.
Hơi hơi liếm răng, con Li Lực[1] hôm qua cũng không tệ lắm, bất quá mùi thịt lợn hơi nồng, nếu có thêm chút hành gừng, đổ thêm một ít rượu Thiêu Hưng, cho vào nồi đất hầm…… Sách sách!
Đám yêu quái trong tháp thật ra cũng khá thú vị, hơn nữa chủng loại còn phong phú, may nhờ có đám thần tiên cần mẫn lùng yêu bảo vệ bách tính, món ngon lạ miệng vì thế không ngừng được đưa vào, khiến hắn ăn mãi cũng không đến nỗi chán.
Lúc săn mồi cũng không ít lần đụng phải đại yêu sức mạnh tương đương, thật ra, chỉ cần vô tình đạp trúng cái đuôi của ai đó là đã có thể đánh nhau đến máu chảy đầm đìa. Thật sự cũng không đến nỗi buồn chết.
Hắn nâng mắt nhìn lên hắc ám vô biên trước mặt.
Bóng tối hỗn độn khiến người ta thường xuyên mơ hồ, không biết bản thân đang mở mắt nhìn màn đêm đen kịt hay trong lúc bất tri bất giác đã đóng chặt hai mi. Tuy rằng chẳng có gì khác biệt, nhưng Cửu Minh lại luôn vô thức mà cố gắng trừng to xích nhãn.
Bởi vì nhắm mắt rồi, hắn sẽ dễ dàng ngủ mất.
Mà sau khi ngủ, nhất định sẽ nằm mơ.
Ở trong mơ, hắn luôn không ngừng nhìn thấy cùng một người.
Tuy mộng cảnh biến hóa không ngừng, lúc là Linh Sơn Hà Cốc sâu thăm thẳm, khi là yêu doanh dưới Thiên Uyên nhật nguyệt không chiếu tới, cho dù khung cảnh khác nhau, kết quả đều không đổi. Nam nhân một khắc trước còn đang cùng hắn sóng vai ác chiến, chớp mắt sau đã không chút lưu tình vươn tay đẩy hắn xuống vực đen thăm thẳm sâu không thấy đáy.
Cuối cùng, chỉ có giật mình tỉnh lại.
Dần dần, hắn đã vô pháp ngủ được nữa.
Nơi trái tim giống như bị hung hăng nghiền nát một trận, đau đớn đè nén xé nát kéo dài không tan.
Trong Tỏa Yêu Tháp này không có song, càng không có cửa, kín kẽ đến mức ngay cả một khe hở cho chuột chui cũng không có, chỉ có bậc thang xoắn ốc hướng về phía trước tưởng như vô tận.
Nhìn không thấy thế gian lúc này đã là sáng hay đêm, dần dần, hắn cũng không còn để ý ngày tháng nữa.
Trăm năm? Ngàn năm? Nói không chừng đã vạn năm?
Với yêu quái nhốt trong tháp như bọn hắn mà nói, bao lâu cũng chẳng có gì khác nhau.
Bao nhiêu năm đã qua, hắn sớm không còn nhận biết được nữa.
Giống như câu nói cuối cùng trước khi bỏ đi của con Thao Thiết kia, yêu quái một khi đã vào đây, chỉ còn lại hai kết cục…… Một là chết, hai là điên.
Trong bóng đêm hỗn độn vô thanh vô tức, cho dù có là dị thú yêu quái, cũng có thể điên loạn. Có yêu quái trong tháp, thậm chí còn là đại yêu pháp lực cao cường, có con bởi vì chịu không nổi thứ tra tấn dằn vặt không kết thúc này mà tự mình binh giải. Mới trăm năm qua đi, hắn không khỏi nghĩ, bản thân phải chăng cũng điên rồi?
Thế nhưng, thỉnh thoảng trong cái đầu hỗn loạn của hắn, thân ảnh màu xám kia vẫn chấp nhất hiện hữu, tại chuỗi ngày tháng dài dằng dặc khiến người ta muốn phát điên phát cuồng ấy, dần dần, một trăm năm, ba trăm năm, năm trăm năm, một ngàn năm…… hắn phát hiện bản thân dường như đã thích ứng mất rồi.
Điều duy nhất còn nhớ, là vô luận có như thế nào, hắn cũng nhất định phải ra khỏi tòa tháp này…..
Sau đó, đi tìm tiên nhân tự yêu phi yêu kia.
Đang lúc hắn còn đang thoải mái du hồn trên xà tháp, một tiếng sét đánh đột nhiên vang lên trên đầu, to đến đinh tai nhức óc, theo sau là đất rung núi chuyển, thân tháp kịch liệt chấn động, suýt nữa khiến hắn rớt thẳng từ trên trần nhà xuống.
Cửu Minh không khỏi cuộn chặt thân thể, miễn cho bản thân đập đất thành trò cười.
Một lát sau, chấn động qua đi, bóng tối hỗn độn trong tháp không hiểu vì sao chậm rãi tán dần. Trườn mình xuống nhìn, vách tường quanh tháp kỳ thực không hề kín kẽ, rất nhiều ánh sáng nhỏ vụn xuyên qua kẽ hở lọt vào, mơ hồ chiếu thành một tầng sáng mông lung.
Hắn sâu sắc cảm nhận được, thứ sức mạnh cường đại vẫn ngăn trở đám yêu quái trong tháp thoát ra chỉ trong nháy mắt đã dần suy yếu, hơn nữa còn phi thường rõ ràng.
Xích hồng cự xà trườn hẳn xuống mặt đất, chớp mắt đã hóa thành hình người, vẫn một đầu tóc đỏ rực rối tung, đôi mắt cong cong tà mị.
Nam nhân đi qua sờ lên vách tường trong tháp, không ngoài dự đoán, bên trên đã không còn cấm chú ngăn cản, tuy rằng tường đá từng được pháp lực cường đại quanh năm thấm đẫm, cho dù mất đi cội nguồn sức mạnh vẫn còn chút pháp lực ngăn cản yêu quái chạy trốn. Có điều chút cản trở đó trong mắt đám dị thú đại yêu như bọn hắn, chẳng qua chỉ là thùng rỗng kêu to.
Tỏa Yêu Tháp đã chấn trụ bách yêu đến ngàn năm mà cũng sụp đổ sao?!
Thật lâu sau, hồng phát yêu quái tựa hồ nghĩ ra điều gì đó, từng trận tiếng cười cuồng bạo rung động vang lên.
Cảm giác tự do quả thật không tồi.
Trên đỉnh Đàn Sơn, lá phong đỏ rực phủ kín mặt đất, so ra vẫn kém một đầu xích phát tiên diễm của hắn.
Gió thổi tung từng lọn tóc hỗn độn, lá phong lượn vòng khiến nam nhân như chìm trong cơn lốc đỏ rực đang tràn ngập khắp núi.
Rời khỏi tòa đại hắc tháp kia, không giống đám yêu quái khác vội vàng tìm chỗ trốn hay độc hại thế gian để phát tiết, chỉ riêng cảnh mặt trời mọc trăng lên, hình ảnh hết sức bình thường ấy cũng đủ khiến hắn ngây người nhìn đến nửa tháng.
Đáng thương bách yêu xung quanh đỉnh núi bị dọa sợ đến không dám thò đầu khỏi hang, ngay cả đám chim sẻ cũng nửa tháng không dám ríu rít một tiếng.
Nơi hắn đứng chính là Vương Ốc Sơn, bắc dựa vào Thái Hành, nam là Hoàng Hà, dãy núi tam trọng, hình dáng như phòng ốc của vương giả phàm nhân.
Truyền thuyết thượng cổ kể lại, Hiên Viên Đế Quân trong lúc đau đầu vô phương khắc chế cự yêu Xi Vưu, đã ở trên đỉnh Vương Ốc này dựng một Đàn Quỳnh Lâm, chay giới ba ngày, lập đàn tế trời. Trời xanh cảm động, Thiên Đế hạ chỉ phái Tây Vương Mẫu xuống Thiên Đàn, lại triệu thêm Thanh Đồng Quân của Đông Hải, Cửu Thiên Huyền Nữ, mang thiên thư “Cửu đỉnh thần đan sách” và “Âm phù sách”, trợ giúp Hiên Viên Đế Quân hàng phục bè đảng Xi Vưu.
An tĩnh hơn nửa tháng, hắn thật ra cũng không phải chỉ nhìn cảnh núi sông trước mắt.
Hắn ngửa đầu lên, trời xanh cao vời vợi, người hắn muốn tìm lúc này không biết ở nơi đâu, thật giống như mò kim đáy bể. Cửu Minh hắn thật sự không muốn mất nhiều sức lực như vậy, không bằng khiến y tìm mình chẳng phải hay hơn sao?
Nghĩ thế liền đạp lên một mảnh cỏ xanh mượt, hướng về phía Tây đi xuống.
Trên Vương Ốc Sơn có một hồ nước, truyền thuyết kể rằng xưa kia khi Đại Vũ nắn sông Duyện đã khiến dòng nước chảy về hướng đông, hình thành Hồ Thái Ất. Nâng mắt nhìn ra, hồ sâu trăm trượng, rộng đến trăm mẫu, tuy rằng không phải rất lớn, nhưng mạch nước nguồn lại cực sâu, chìm trong lòng đất, trở thành căn nguyên, liên tục bổ sung nước không ngừng, chính là thượng nguồn của trăm sông Trung thổ.
Bên hồ cây cỏ xanh biếc như một bức tường xanh ngát, phong cảnh nơi này có một cỗ tiên linh khí chất nhân gian khó gặp.
Hắn chậm rãi ở bên bờ thong thả cất bước, mặt hồ phẳng lặng như một tấm gương lớn phản chiếu thân ảnh cao to của hắn, trong khung cảnh mĩ lệ xích hồng nhan sắc càng trở nên chói mắt.
Chỉ thấy hắn thản nhiên đến bên hồ nước ngồi xuống, vốc lên nước hồ thanh lương.
“Hảo sơn, hảo thủy. Đáng tiếc!”
Lời nói vừa dứt, một thân yêu khí nhàn nhạt tỏa ra, thổi quét khắp mặt hồ……
Cứ coi như hắn đang ôm cây đợi thỏ đi.
Không thì gậy ông đập lưng ông cũng được.
Đem toàn bộ nước trong hồ Thái Ất bốc hơi, tình trạng hạn hán cũng từ đây theo lưu vực lan tràn, mắt nhìn cỏ cây héo rũ, sinh linh trốn chạy, bất quá chỉ mới mấy ngày, cả thủy mạch đã hoàn toàn khô kiệt như trải qua trăm năm đại hạn, ngay cả nửa giọt nước cũng không còn bóng dáng.
Thái Ất Hồ rộng lớn làm sao còn thấy cảnh tượng mỹ lệ như nửa tháng trước, phóng mắt nhìn quanh, khung cảnh đẹp đẽ ngày xưa đã biến thành hố đất cực đại nứt nẻ đủ đường.
Hà Bá quản hạt nơi đây thật ra cũng tận trách mà xông ra ngăn cản, có điều hắn chẳng còn tâm tư đâu mà để ý, chỉ tùy tiện phẩy tay đuổi đi. Chẳng cần quan tâm bản thân đang hoành hành trên địa bàn của ai, hắn tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý định.
Như này…… Tốt rồi!
Hắn ung dung ngồi dưới đáy ao, tại nơi này bày ra quỷ trận, chỉ cần có người đứng đây thi pháp, pháp lực toàn thân sẽ tẫn táng không còn.
Thế nhưng cố tình, hết lần này tới lần khác, người đến vẫn không phải kẻ hắn muốn tìm.
Nhìn thấy Hắc Cầu cùng tiểu quỷ bạch y bày ra bộ dáng oai phong bên cạnh, hắn không khỏi có chút thất vọng trong lòng.
Bất quá tốt xấu gì cũng gặp được người quen.
Từ sau khi ra khỏi tháp, chưa từng có yêu quái dám cùng hắn nói chuyện, đám bộ hạ bị yêu lực của hắn hấp dẫn cũng là do sợ hãi mới tới, đừng nói đến việc trao đổi vài câu, cho dù hắn chỉ liếc mắt nhìn một cái cũng đủ khiến bọn nó sợ đến mức như sắp bị ăn sống.
Hắn cùng từng nghe đám yêu quái khác kể lại Hắc Cầu sau khi bị bắt đã hàng phục Đế Quân, còn khôi phục được một thân Long Vương danh tự. Hắc Cầu đại tướng tiên phong năm đó từng hô phong hoán vũ một thời, lúc này chỉ còn một bộ dáng hàm hậu cứng rắn. Cho dù đám yêu kia nghĩ rằng Hắc Cầu là phản đồ, Cửu Minh hắn cũng chẳng buồn để ý. Dù sao Hắc Cầu cũng đã dốc sức chiến đấu tới cùng, còn thật sự thua dưới tay Vũ Khúc Tinh Quân, còn chuyện sau khi bại trận rồi, cho dù Hắc Cầu có làm cái gì cũng chẳng còn liên quan đến hắn nữa.
Vì vậy hắn đối với Hắc Cầu không những không oán hận mà còn thêm một phần cảm giác thân thiết như gặp lại bạn cũ, vừa thấy y liền trắng trợn lôi kéo ngồi xuống nghe hắn kể tháng kể ngày khốn khổ trong Tỏa Yêu Tháp, hoàn toàn như không nhìn thấy ánh mắt oán giận của tiểu long Thái Tử đứng một bên. Chuyện xong mới biết, nguyên lai vị Thái Tử Đông Hải này đã không còn là con tiểu long hai ngàn năm trước nữa, hiện giờ cự nhiên đã trở thành Tứ Độc Long Thần, mà Tể Thủy này lại trùng hợp nằm ngay dưới quyền quản hạt của y, xem ra con Hà Bá kia đã tới chỗ Long Thần xin viện binh đến, khéo làm sao lôi tới luôn cả thúc chất Hắc Cầu.
Đáng tiếc, đối với dị thú yêu quái hơn vạn năm thọ tinh như hắn mà nói, vị tiểu long Thái Tử mới có hơn hai ngàn tuổi kia vẫn còn non nớt nhiều lắm, hắn bất quá chỉ mới nói vài câu trêu chọc, đã thấy y nổi trận lôi đình, hoàn toàn không còn bộ dáng bình tĩnh lúc trước, lại còn dám đấu với hắn, đáng tiếc, khoảng cách giữa bọn họ đã không thể dùng năm tháng mà tính.
Nhìn y thú vị như thế, hắn lại nhịn không được ra tay đùa giỡn một hồi… Chẳng qua chỉ là trêu đùa một chút mà thôi, đương nhiên nếu không phải cái tên Hắc Long Vương kia lao ra ngăn trở, nói không chừng mũi tên Vạn Nguyệt Cung của hắn đã xuyên qua cái đầu dễ nhìn kia rồi.
Cũng không ngờ chỉ thế đã chọc giận Hắc Cầu Long Vương.
Cửu Minh thật sự không hề có ý định động tay động chân gì với thanh niên anh tuấn tu kì kia, bất quá hắn cũng lười giải thích, dù sao thế cũng tốt, hắn đã sớm muốn phân cao thấp với Hắc Cầu tướng quân tả xung hữu đột năm đó một lần, lúc trước còn sợ Ứng Đế biết được, sau lại bị đá vào Tỏa Yêu Tháp nhốt đến ngàn năm, cuối cùng vẫn không có cơ hội. Hiện giờ giống như được gãi đúng chỗ ngứa, trên đỉnh Vương Ốc sơn nháy mắt từng trận chiến hỏa ngập trời bốc lên.
Lúc bắt đầu giao thủ, song phương vốn dĩ vẫn để nguyên hình người, thế nhưng vừa đánh một trận, hai bên sức mạnh ngang nhau, pháp lực tẫn thích, nhân thể vô pháp chứa đựng khối yêu khí cuồng bạo, cuối cùng vứt sạch binh khí, hóa thành thực thân dị thú lao vào nhau! Trên Vương Ốc Sơn chỉ còn thấy cuồng long vẫy đuôi, cự xà bay vút, thay phiên hiện ra. Hắc Cầu là Cầu Long lôi hỏa song tu mà Cửu Minh lại là hạn yêu cực đại, một lần giao thủ này, cả đỉnh núi nhất thời biến thành biển lửa đỏ rực, ngọn lửa bốc cao như trăm xà cuồng vũ, chạm đến đâu, đừng nói cây cối hoa cỏ, cho dù có là nham thạch thanh cương cũng lòng chịu đựng sức nóng khủng khiếp mà hóa thành hỏa nham trôi xuống sườn núi.
Đúng lúc đánh đến hứng khởi, vị Tiểu Thái Tử kia không hiểu sao lại không cẩn thận rơi trúng vào pháp trận hắn đã tỉ mỉ bày ra, tiên khí mất hết, chân nguyên tổn thương, suýt nữa tính mạng cũng không còn. Quan tâm quá sẽ loạn, Hắc Cầu lúc này chẳng buồn nhìn đến cường địch trước mặt, lập tức phun ra long châu trong cơ thể, tẫn hết khả năng bảo hộ tính mạng của Tiểu Bạch Long kia.
Thế nhưng long châu đâu có thể nói phun liền phun, vạn năm tu vi nháy mắt không còn…..
Cửu Minh đương nhiên sẽ không buông tha món lợi lớn trước mắt, tận dụng thời cơ ra tay đánh Hắc Cầu bị thương nặng. Đáng tiếc pháp trận nơi này đã không dùng được nữa, hồ nước trở thành vô giá trị, hắn rời khỏi Vương Ốc Sơn, đem đám người Hắc Cầu mang về ổ của mình—tại Đế Khuân Sơn.
Hắn đã nhiều năm nay không trở về cái ổ trong Đế Khuân Sơn, nơi đây hoang vu không người, tuy mỹ ngọc lương thạch nhiều không kể xiết, nhưng vì đại yêu ở đây nên không người dám tới, khiến cả một vùng núi cực kì thanh tịnh yên bình.
Hắn đem Hắc Cầu cùng Tiểu Long Thái Tử kia tùy tiện vứt vào một cái sơn động, thi pháp che chắn xong liền không buồn để ý tới nữa.
============
Bầu trời dần dần tối đen một mảnh, trong ngực nhàn nhạt sinh đau, cúi đầu lại nhìn, hóa ra lúc ác đấu với Hắc Cầu đã bị long trảo cào thương. Vết rách cực sâu, cơ hồ còn thấy cả xương trắng bên dưới, nếu không phải có miếng xương này bảo hộ, chỉ sợ cả gan mật cũng đã bị lôi ra rồi.
Hắn thế nhưng không hề buồn bực, ngược lại còn nhếch miệng cười, cũng không quản vết thương kia nên được xử lý chữa trị, tùy tùy tiện tiện tìm một phiến đá bằng phẳng nằm xuống. Trên trời ánh sao lấp lánh, mặt trăng mông lung, hắn nhịn không được nhắm lại đôi mắt không muốn nhìn nữa. Hắn sợ bản thân sẽ nhịn không được đuổi theo ngôi sao nằm trong chòm sao hình cái đấu kia……
Dần dần, mỏi mệt vô thanh vô tức bao trùm toàn bộ thần trí, đưa hắn chìm vào giấc mơ.
Giống như mỗi một đêm trong cả ngàn năm qua, hắn cứ thế bị cơn ác mộng xuất hiện từ hai nghìn năm trước làm giật mình tỉnh giấc.
Gió đêm thổi qua khiến một thân sớm đã ướt đẫm mồ hôi lạnh băng lãnh đến tận xương.
Hắn nhìn thấy bầu trời đầy sao, đột nhiên phá ra cười.
” A a…… Ha ha ha ha ha ha……”
Tiếng cười trầm thấp dần dần chuyển thành điên cuồng, cuối cùng lại ẩn ẩn mang theo thê lương như trái tim trào máu đang rên rỉ.
Đế Khuân sơn ẩn giữa nghìn nghìn đỉnh núi hoang tàn vắng vẻ, không ai có thể nghe thấy, tiếng cười kia lại có thể phát ra từ nam nhân kiêu ngạo hung lệ này……
Cho đến mặt trời mọc che đi ánh sao lấp lánh, hắn mới từ trong mờ mịt tỉnh táo lại.
Tâm tình trở nên dị thường phiền muộn, rất muốn, tìm chỗ phát tiết.
Đáng tiếc, nơi này không phải Tỏa Yêu Tháp, không có khả năng dễ dàng tìm thấy yêu quái mà đánh nhau. Đến lúc ánh mặt trời sáng lòa rơi tới lưng chừng núi, hắn mới nhớ ra hai kẻ bị nhốt trong sơn động kia, Hắc Cầu cùng với tiểu chất nhân của y!!
Hắn vốn nghĩ rằng cái con tiểu Bạch Long kia bất quá chỉ là gối thêu hóa, lại không ngờ nó cự nhiên có thể vì Hắc Cầu làm được đến nước này.
Cái gọi là long cân[2], hắn kỳ thật cũng không nhất định phải lấy của nó, rồng thôi mà! Ra Đông Hải, Nam Hải, Tây Hải, Bắc Hải, tùy tiện đều có thể bắt được mấy con, long tộc đâu phải lúc nào cũng xuất hiện một con lợi hại như Hắc Cầu kia, có thể cùng hắn đánh đến ngang ngửa!
Khi nói muốn long cân của Tiểu Bạch Long, nhìn thấy Hắc Cầu lại liều mình lao tới, hắn ít nhiều có điểm ngoài ý muốn.
Bất quá điều không ngờ nhất lại chính là cái con tiểu Long Thái Tử kia vì bảo hộ Hắc Cầu mà không hề do dự bác lân thốn sừng.
Thực ra, bác lân đau đến thế nào, hắn mặc dù chưa từng thử qua nhưng nhiều ít cũng biết một chút, dù sao cũng đều là lân tộc, làm sao có thể không biết gì? Đến khi nhìn thấy một đống lân phiến dính đầy huyết nhục vung vãi trên mặt đất, hắn một chút hưng trí cũng không có.
Trong tay còn cầm một đôi hoàng sắc long sừng cực kì xinh đẹp.
Cái này là từ trên đầu vị Đông hải Long Thái Tử kia cưa xuống, nó lấy thứ này làm tiền đặt cược, đổ một lần, lừa mình buông tha cho Hắc Cầu, tha cho hai người bọn nó trở ra.
Có điều, tiểu Long Thái Tử kia thật vẫn quá mức ngây thơ.
Chẳng lẽ nó thật sự cho rằng thứ yêu quái hung ác giả dối như hắn lại có thể tuân thủ ước đổ sao?
Hắn có đến hàng trăm phương pháp khiến nó thua ……
Hơn nữa, hai người bọn họ đã sớm nằm trong lòng bàn tay hắn, đừng nói một đôi long sừng, cho hắn muốn đem cả hai người lột da bác lân, chẳng qua cũng cực kì dễ dàng.
Phía chân trời, tận đến khi bóng dáng nhị long một đen một trắng dần dần biến mất, xích phát hồng y nam nhân vẫn còn đang chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân mà ngây ngẩn nhìn long sừng trong tay. Cuối cùng, chỉ thấy hắn tùy tiện vung tay một cái, cự nhiên đem bảo vật hiếm có ném xuống khe núi, vỗ vỗ bàn tay, xoay người dứt khoát rời khỏi.
====================
Tác giả có chuyện muốn nói: Không ngờ phiên ngoại làm thế nào cũng nghĩ không ra…… Live chịu đủ đả kích thành thành thật thật trở về với chính văn vậy………….
===================
[1] Li Lực
[2] Long cân: gân rồng. Vâng, Minh nhi nhà mình đòi rút gân sống cả Hắc Cầu lẫn Ân nhi đấy. Em ác quá đi bảo bối à =))
====================
P.s: Để biết thêm chi tiết về vụ đánh nhau rung trời chuyển đất của Minh nhi cùng việc Hắc Cầu đáng đời bị thương không tính còn lôi luôn Ân nhi nhà ta bị bác lân cưa sừng mời mọi người đón đọc Độc Long Quân =))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.