Minh Dực Kiến

Chương 10:




Chương thứ mười
Thiên ma tỏa khốn cuồng xà phiên, phục yêu chiết dực huyết ti la
Thiên ma khóa cuồng xà vây khốn, phục yêu bẻ cánh tơ máu rơi
Phản bội tới bất ngờ như thế.
Khiến hắn không khỏi hoài nghi hết thảy những gì bản thân đang chứng kiến, hết thảy những gì chính đôi tai hắn đã nghe.
Sự thật, nam nhân trước mặt này, chính cái người tối trung tâm chấp hành mệnh lệnh của Ứng Đế kia lại là kẻ phản bội. Hắn còn nghĩ kẻ đầu tiên phản bội hẳn phải là hắn mới đúng, tuyệt không có khả năng là Phi Liêm.
Thế nhưng, vòng sắt lạnh lẽo sít chặt trên cổ đã tàn khốc chặt đứt mọi suy đoán của hắn.
Không chỉ có hắn, trên đỉnh Thiên Phong, chỉ cần là yêu quái còn đứng trên mặt đất, tất cả đều bị thiên ma khóa cường đại vây khốn, trốn không thoát tránh không khỏi, chỉ có thể chờ thiên binh lao tới mà trói xuống giải đi.
Y muốn chính là cái này sao?!
Chờ đợi mười năm, chính là vì muốn một lưới đem bọn hắn bắt sạch?!
Bàn tay như kìm sắt của Phi Liêm kháp trụ cổ họng hắn, cánh tay hắn liền nâng lên nắm lấy tay y.
“Vì sao?”
Lần đầu tiên, hắn không thể bày ra vẻ mặt khinh miêu đạm tả mà đối diện với phản bội.
Cũng là lần đầu tiên, hắn không thể cười đến vô tâm vô phế mà hỏi vì sao.
Dưới đáy lòng có một nơi như đang vỡ ra, từ đó không biết thứ gì đã từng tràn đầy giờ lan tràn trào ra mãnh liệt……
“Ta là Liêm Trinh Tinh Quân.”
Cửu Minh sững sờ tại trận, hắn đã nghĩ tới vô số khả năng, thế nhưng không ngờ đáp án lại kinh người như vậy.
Hắn không dám tin mà trừng mắt nhìn nam nhân vẫn đang chế trụ mình, thứ đang dâng lên quanh người y hoàn toàn không phải tiên khí, rõ ràng thứ đang sử dụng thiên ma khóa kia là yêu khí mà!
“Thế nhưng ngươi là yêu!!”
Phi Liêm gật đầu, trước sau như một ngắn gọn không đổi: “Không sai.”
Bàn tay đang nắm lấy cánh tay Phi Liêm siết chặt đến mức khiến xương cốt y cảm thấy đau đớn, giống như xuyên qua bàn tay có thể cảm giác được cảm xúc bất ổn của hồng phát yêu quái kia.
Không hiểu sao y không thể khống chế mà nói nhiều hơn ngày thường một chút.
Có những điều, thật ra không cần phải nói, y lại nhịn không được muốn nói ra.
“Ta nhập vào luân hồi, chọn yêu thân đầu thai.”
Cửu Minh giật mình hiểu ra, vậy có nghĩa là, Phi Liêm, à không, Liêm Trinh Tinh Quân mới đúng, đã bỏ lại chân thân tại thiên đình mà đầu thai hạ phàm, còn cố ý chọn thân yêu thú mà tu luyện thành hình người, chính vì vậy, trên người y trừ bỏ nguyên thần của tinh quân, còn lại tất cả đều do yêu hình mà thành. Nếu không phải thế, y làm sao có thể gạt được nhãn thần của Ứng Đế ……
Hắn đột nhiên rất muốn cười to.
Cười đám yêu tướng dưới trướng Phi Liêm theo y đã mười năm mà cự nhiên nhìn không ra nửa điểm manh mối.
Cười Ứng Đế lão miêu thiêu tu[1], ngay cả Tinh Quân thiên thượng hạ phàm cũng nhìn không ra mà để y ngồi vào vị trí tướng quân.
Cười đám tiên nhân mười năm qua chết dưới tay Phi Liêm mạc danh kỳ diệu trở thành bàn đạp cho y xâm nhập vào yêu doanh.
……
Có rất nhiều, rất nhiều chỗ buồn cười, thật sự, hắn thậm chí còn cảm thấy bản thân mấy nghìn năm nay chưa từng gặp chuyện gì buồn cười đến thế!
Nhưng mà sao nhỉ, hắn lại cười không được?
“Uy, Phi Liêm, ta cười không được, nếu không đổi thành ngươi cười cho ta xem được không? Dù sao ngươi cũng đã đáp ứng ta.”
Phi Liêm bỗng nhiên nhớ tới bản thân từng đáp ứng với con yêu này ngày đại thắng sẽ cười cho hắn xem. Ngày đó chẳng qua là buột mồm mà nói, không ngờ hắn vẫn ghi tạc trong lòng.
Nhưng hiện nay, bại là Ứng Đế, thắng là thiên quân, mà điều châm chọc nhất, đây mới là ngày đắc thắng mà y nói đến.
Lúc này, dưới đỉnh Thiên Phong, cờ bay phần phật, nhưng tất cả giờ đều là của thiên quân.
Dần dần, từ bốn phương tám hướng tiếp cận lại đây.
Cửu Minh hơi nghiêng đầu, biểu tình không đổi nhìn đám thần tiên đang lao tới, giống như Thiên Ma Khóa trên cổ không hề tồn tại, lẩm bẩm nói.
“Ngươi…… muốn đem ta nhốt vào Tỏa Yêu Tháp thật sao?”
“Đúng.”
“Thế nhưng ta không định đi vào mà! Phải ở trong cái tháp tối tăm ấy nghỉ ngơi mấy nghìn năm, chẳng thú vị gì cả!”
Phi Liêm lắc đầu, việc này vốn chẳng có chỗ nào để thương lượng.
“Ứng Đế cũng bị nhốt trong tháp.”
Cửu Minh vừa nghe, miệng cười lại như sắp rách: “Không phải chứ?! Ngươi cũng không sợ Ứng Đế hủy sạch tháp sao?”
Phi Liêm lại nói: “Việc này Thiên Xu tự có dự liệu.”
“Không nên không nên. Kia càng không tốt! Ta không muốn cùng Ứng Đế ngày ngày đêm đêm mắt to trừng mắt nhỏ đâu……” Hắn nhìn như phi thường do dự, tiếng nói vừa dứt, cả người đột nhiên yêu lực bạo khởi, đem bàn tay của Phi Liêm trên cổ họng mình nháy mắt gạt ra.
Phi Liêm làm sao có thể mặc hắn làm càn, lập tức niệm động pháp quyết, Thiên Ma Khóa đang kháp trên cổ họng Cửu Minh lập thu ngắn lại, kéo hắn ngã sấp xuống mặt đất.
Cửu Minh cổ bị khống chế, hai tay chống trên mặt đất gần như gục xuống, xích sắt thu lại khiến cả người hắn gần như bị đè cứng trên mặt đất, yêu quái một đầu tóc đỏ rối tung vẫn không hề khuất phục cố sức chống tay, sao cũng không muốn để đầu mình áp xuống mặt đất.
“Nói cho ta biết, Phi Liêm……”
Yêu quái ngoan cố ngẩng đầu… Từ sau mái đầu đỏ rực mất trật tự, nhãn đồng đỏ đậm chặt chẽ dừng trên thân ảnh nam nhân hôi sắc bên trên.
Cổ họng bị siết chặt khiến từng lời nói ra đều quá sức gian nan.
“Ngươi…. sẽ không phải…… ngay từ đầu…. vẫn coi ta như… địch nhân chứ?……”
Hắn chuyên chú nhìn y, cũng không biết bản thân rốt cuộc muốn nhìn ra điều gì từ khuôn mặt xám trắng cứng ngắc đó.
Cuối cùng, hắn đích xác là cái gì cũng nhìn không thấy.
Trên khuôn mặt cương thi xám trắng kia, giống như mỗi một ngày trong mười năm qua, chưa từng có nửa phần dao động.
” A, a a…… Ha ha ha ha ha ha ha……”
Hắn cuối cùng cũng có thể cười ra tiếng, thế nhưng tiếng cười này, lại ẩn ẩn giống như tiếng khóc không ra lời.
Trong nháy mắt, mái tóc đỏ rực như lửa bốc lên, bốn cánh trong không trung hiện ra, gió xoáy nổi lên từng đợt hạn tức nóng rực, giống như một lưỡi lửa muốn đốt đến tận cửu trọng thiên!!
Dưới Thiên Phong vô số thiên binh giật mình, vốn tưởng rằng đám yêu quái đều đã bị khống chế, không ngờ lại đột nhiên từ đâu phóng ra một đoàn yêu khí cuồng mãnh, mà yêu khí này lại mạnh không kém Nghịch long Ứng Đế vừa mới vất vả bắt được kia.
Lại thấy trên đỉnh núi yêu tức đỏ sẫm rừng rực tàn sát bốn phía, đám thiên quân vừa đặt chân lên Thiên Phong bỗng nhiên cảm thấy như bị một cỗ yêu khí bao phủ, còn đang chưa kịp phản ứng đã cảm thấy yết hầu như bị thiêu đốt khô cạn, hơi nước cả người nháy mắt như bị đun sôi. Bọn họ không hẹn mà cùng nâng bàn tay lên nhìn, lại càng hoảng sợ phát hiện làn da bên trên đã cấp tốc khô nứt lõm xuống, ngẩng đầu nhìn xung quanh, trơ mắt thấy đồng bạn bên cạnh cả khuôn mặt đều bị lõm xuống, da thịt tiều tụy như củi khô đốt tẫn, chốc lát sau đã biến thành khối thây khô phơi gió ngàn năm ngã xuống mặt đất. Mà càng khủng bố hơn, tình cảnh y như vậy lại đang dần dần tái hiện trên người mình…
Đám thiên binh gần đỉnh núi nhất giống như từng lớp rơm rạ bị liềm cắt qua, từng người từng người ngã xuống, yêu tức từ đôi cánh hắc huyết như ôn dịch lan tràn khắp nơi, đám thiên binh thiên tướng đằng sau thấy thế liền không dám tiếp tục tiến lên nữa.
Lúc này trên đỉnh đầu lại truyền đến một tiếng duệ minh chói tai, chúng binh sĩ nâng mắt nhìn lên, đã thấy không biết từ lúc nào một con cự xà vĩ đại đã xuất hiện trên đỉnh Thiên Phong.
Xà này to lớn không kém Thiên Long, thân dài như Giao, trên lưng mở ra bốn cánh như cánh dơi, mỗi cái đều to như cánh đại bàng, đủ biết lớn đến mức nào.
Có vị tiên gia nhận ra không khỏi thất thanh kêu lên: “Là minh xà!!”
Chỉ thấy Minh Xà xích lân (vảy đỏ) cuồng vũ trong hư không, há mồm lao tới!! Yêu tức diễm hồng cuồng thịnh, chỉ trong khoảnh khắc, trăm dặm xung quanh đã tiêu hạn hoành hành, tầng mây hóa khói. Có tiên nhân định dùng thủy áp chế, thế nhưng cho dù có triệu đến bao nhiêu, dòng nướcvừa chạm mặt đất liền giống như rơi xuống một miếng sắt nung đỏ, xèo xèo rung động, nháy mắt đã hóa thành khói trắng tiêu thất vô tung.
Mắt thấy minh xà làm ác, chúng tiên lại chỉ có thể thúc thủ vô sách, đành mặc kệ đám yêu mị diễm hồng kia khuếch tán khắp xung quanh, đáng thương đám yêu quái bị Thiên Ma Khóa vây khốn lúc này làm sao chống đỡ được nữa, chớp mắt đã không còn tính mạng, để lại trên mặt đất muôn hình vạn trạng thây khô muông thú hóa về nguyên hình.
Nháy mắt, Thiên Uyên đã hóa thành luyện ngục.
Đám tiên nhân thấy tình thế càng lúc càng không ổn, nếu cứ tiếp tục mặc Minh Xà hoành hành chỉ sợ bách tính thế gian sẽ gặp đại họa, có người vội vàng kêu lên: “Mau đi tìm Tham Lang Tinh Quân đến!!” Trong lòng tất cả đều nghĩ, nếu có Tham Lang Tinh Quân, người có thể hàng trụ được Nghịch Long Ứng Đế, ở đây hẳn là có thể dễ dàng thu phục con Minh Xà nổi điên này.
Đúng lúc ấy, một bóng dáng màu xám lại dần dần hiện ra giữa không trung, u lục quang mang quanh thân càng lúc càng chói mắt. Chúng tiên phóng mắt nhìn, hóa ra là một con yêu quái áo xám, lại càng không khỏi khó hiểu, ngay lập tức cho rằng đám yêu quái lại đang nội chiến, đương nhiên không một tiên gia nào muốn ra tay ngăn cản nữa.
Phi Liêm thân ở giữa không trung, tới tận lúc này mi tâm luôn bằng phẳng mới bắt đầu nhăn lại.
“Cửu Minh. Dừng tay.”
Thanh âm của y không hề lớn, nhưng với Minh Xà thì lại giống như đang nói ngay bên tai.
Minh Xà không tiếp tục nâng người lên nữa, chỉ thản nhiên dần dần hạ thân, cúi đầu thẳng tắp nhìn vào nam nhân đang trôi nổi giữa không trung, thân người tuy nhỏ bé nhưng lúc này lại có thể hoàn toàn chiếm cứ đôi cự đồng đỏ quạch.
Trăm dặm xung quanh giờ đã không còn vật sống, ngay cả thiên thượng tiên nhân cũng đã lùi về sau, bốn phía chỉ còn tĩnh mịch, thỉnh thoảng vang lên vài thanh âm nhẹ nhàng của hai đôi cánh đập giữa không trung.
Từ miệng Minh Xà phát ra tiếng người, cho dù không đang trong nhân hình nhưng vẫn có thể nghe ra ý tứ châm chọc của nam nhân lúc nào cũng cười kia: “Ta nếu không theo, ngươi sẽ làm sao?”
Khó có một lần Phi Liêm trầm mặc không trả lời ngay. Hay có lẽ nên nói, y đang do dự.
Y tưởng tượng, nếu đổi lại là Thiên Xu, lúc này căn bản chẳng cần tốn công sức nói nhiều làm gì.
Phục, quy hàng.
Không phục, tất giết.
Mà từ xưa đến nay, y vẫn cứ theo thế mà làm.
Không hiểu sao lúc này, Liêm Trinh Tinh Quân y lại không cách nào giải thích được vì sao bản thân lại do dự.
Có điều thời gian đã không còn cho phép y tiếp tục tự hỏi nữa. Thi hài trải dài trên mặt đất, đám tiên nhân xa xa bắt đầu reo hò hô hoán, nói vậy hẳn đã có người đi tìm Thiên Xu.
“Ở lại Tỏa Yêu Tháp, ta có thể tha ngươi một mạng.”
Minh Xà nhìn y một lúc lâu, giống như đang chứng kiến một thứ gì đó không thể hiểu nổi, giây lát sau, trong đôi xích đồng đã lộ ra thú tính điên cuồng, há mồm rít lên một tiếng như đá vỡ, thanh chấn khắp nơi. Hạn tức điên cuồng mở rộng trực tiếp cự tuyệt mệnh lệnh của Phi Liêm, thậm chí còn càng mạnh mẽ xông tới đám tiên nhân thiên thượng đang đứng xa xa quan chiến.
Không trung bốn phía một mảnh kinh hô.
Thân ảnh áo xám ngược lại không hề do dự, chỉ thấy y mạnh mẽ nhảy lên lưng rắn. Minh Xà liền gầm lên giận dữ, điên cuồng vặn vẹo trong không trung ý đồ lắc y rơi xuống, lại không ngờ đôi chân Phi Liêm như đã mọc rễ trên lưng, không buồn nhúc nhích. Y cúi người, bàn tay trái ấn xuống nơi bảy tấc trên thân xà, tiếng niệm pháp quyết vang lên vù vù bên tai, chỉ dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy quyết chú dần dần như một đám dây thừng đem Minh Xà vây quanh, chú quyết nhanh chóng cuộn lại từ từ siết chặt, mặc cho Minh Xà liều mạng giãy dụa vẫn không thể thoát ra, mấy đạo chú quyết hóa thành hình dần dần tụ lại sau gáy Minh Xà, hào quang chói lóa nháy mắt sáng lên lại dần dần tán đi, đến khi hào quang tan hết, chỉ còn thấy một chiếc vòng cổ xám đen thật lớn chế trụ ngay trên cổ Minh Xà.
Phi Liêm lúc này mới rời nhảy lưng rắn, một lần nữa đáp xuống mặt đất, chỉ thấy y khoát tay một cái, từ trên chiếc vòng sắt xám đen kia dài ra một đoạn xích kéo dài đến tay Phi Liêm, y dùng lực kéo một cái, không ngờ lại khiến Minh Xà đang bay bổng giữa không trung ngã xuống đất đánh rầm một tiếng. Thân xà khổng lồ thật mạnh đập xuống nền đất Thiên Phong, nổi lên một trận tro bụi.
Trên đỉnh núi đá nhọn lởm chởm, Minh Xà cho dù lân phiến cứng rắn, nhưng từ trên trời cao mà ngã mạnh một trận như vậy cũng đủ khiến nó nhất thời không thể nhúc nhích.
Đợi đến khi bụi bặm theo gió tán đi, thân ảnh màu xám không biết từ lúc nào đã đứng ngay trên lưng xà.
Chỉ thấy y ngẩng đầu nhìn bốn cánh lớn màu đen cao cao trên lưng rắn rồi bước tới, hai tay ôm lấy gốc, trong mắt thanh quang càng sâu, chỉ nghe “Lạc tra!!” …… một tiếng, âm thanh xương cốt gãy đoạn cực kì đáng sợ……
“Lách cách──” Một chiếc cánh đen sì bị y tươi sống bẻ gãy vứt trên mặt đất. Miệng vết thương trên lưng Minh Xà lập tức máu chảy đầm đìa.
Minh Xà kia gào lên một tiếng chói tai, đau đến mức điên cuồng lăn lộn trên mặt đất. Đối với Dực Lân tộc mà nói, cánh chính là niềm kiêu ngạo của chúng với đám Lân Tộc quanh năm bò sát trên mặt đất, nhưng cánh cũng là nhược điểm trí mạng không thể tránh được. Cánh Dực Lân tộc đặc biệt mẫn cảm, nỗi đau đớn khi bị gãy cánh thật sự không thể dùng ngôn ngữ để hình dung, chỉ sợ ngay cả bác lân lột da cũng không thể so sánh.
Minh Xà bị thương nặng, không còn sức lực duy trì yêu pháp hạn tức khắp nơi, diễm hồng yêu khí bắt đầu nhạt đi, dần dần biến mất.
Lại nhìn về phía cự xà kia, nơi bị bẻ cánh gân đứt mạch rời vẫn liên tục phun ra từng đợt máu, đám vảy xung quanh bị máu nhuộm càng lúc càng đỏ thắm, từng suối máu róc rách chảy xuống đất đá lởm chởm trên đỉnh núi. Minh Xà vừa rồi còn điên cuồng giờ đã mất lực xụi lơ, hơi thở suy yếu, xích đồng mông lung, cả thân thể thỉnh thoảng vì đau đớn mà co quắp run rẩy.
Đám tiên chúng xa xa lúc này nhìn đến yêu xà bị hàng phục liền hoan hô một trận, đằng vân giá vũ hùng hổ lao tới, dùng gông xiềng rắn chắc đem Minh Xà trói đến chặt chẽ. Lúc này mơi quay đầu nhìn về phía yêu quái áo xám một thân đầy máu đang yên tĩnh đứng bên kia, không biết là địch hay là bạn, nhưng tận mắt nhìn thấy y chế phục Minh Xà, năng lực hiển nhiên không tầm thường, ra tay lại tàn nhẫn, trong lúc nhất thời đám thiên binh lại không biết phải xử lý như thế nào.
Đúng lúc này, giữa không trung vang lên một tiếng chim loan, một đầu thương loan trên lưng mang một thần nhân thương y bay tới. Chúng tiên vừa thấy người kia nhất thời tinh thần đại chấn, vội vàng vây quanh: “Tham Lang Tinh Quân, ngươi đã tới!”
Vị Tham Lang Tinh Quân kia đúng là tiên nhân ngày đó tại Linh Sơn Hà Cốc chạm mặt hai yêu, chỉ thấy hắn lướt qua Minh Xà đại yêu trên mặt đất bị bắt giữ, lại chuyển mắt nhìn tới yêu quái áo xám diện vô biểu tình đứng một bên, lập tức sáng tỏ, hướng chúng tiên bốn phía hơi gật đầu, mở miệng phân phó: “Chiến trận đã kết thúc, thỉnh các vị trước tiên đem yêu quái hàng phục áp giải tới thiên ngục, đợi Đế Quân luận tội định phạt.”
“Kia, con yêu quái này xử trí thế nào?”
“Chuyện của hắn, sau này ta sẽ nói với các vị sau.”
Chúng tiên tuy có nghi hoặc nhưng lại e ngại thần uy của Tham Lang Tinh Quân, đành không dám nhiều lời chiếu theo lệnh hành sự.
Liền có thiên binh tiến lên đem Minh Xà kéo dậy, lúc này vòng cổ xám đen trên người nó đã tiêu thất vô tung, Minh Xà bị bẻ gãy cánh lại bị người lôi kéo khiến miệng vết thương càng lúc càng rách ra, đau đớn khiến nó thoáng hồi phục một điểm thần trí, nhãn đồng vô ý thức tìm kiếm trong đám người hỗn loạn xung quanh, thật vất vả mới từ trong đám đông hoàn toàn xa lạ nhìn thấy một bóng dáng hôi sắc cực kì quen thuộc.
“…… Phi…… Liêm……”
Thân xà suy yếu bò dậy, định tới gần người kia.
Thiên binh đã chứng kiến đủ lợi hại của cự xà, thấy nó vừa động liền cho rằng Minh Xà vẫn còn sức lức phản kháng, lập tức mâu kích khắp nơi giáng xuống, đem thân xà ghim xuống mặt đất, vũ khí thiên thượng quá mức lợi hại, từng nơi đâm vào đều để lại trên thân xà đạo đạo vết thương, nhất thời một trận máu tươi văng khắp nơi, thân thể đỏ đậm chỉ trong nháy mắt đã huyết nhục không rõ……
“Tí tách ── Tí tách──”
Từng đạo máu tràn ra chảy xuống mặt đất, diễm lệ đỏ chói, giống như từng cụm Tiễn Thu la trong Linh Sơn Hà Cốc ngày ấy.
Không ngờ cự xà đối với đau đớn trên thân thể lại hồn nhiên chưa hề phát giác, có lẽ nó đã sớm đau đến mê muội rồi, đôi mắt chỉ chăm chăm dõi theo thân ảnh màu xám: “Phi…… Liêm……” Giờ phút này thân hình nó đã bị chặt chẽ ghim trên mặt đất đến không thể nhúc nhích, thế nhưng cái đầu cự đại vẫn không hề từ bỏ nỗ lực vươn tới.
Một gã thiên binh bên cạnh thấy thế tức giận lao tới đá một cước, “Bàng!!” một tiếng trầm đục vang lên. Kẻ kia ra chân cực nặng, hơn nữa còn dùng hết sức, Minh Xà vốn dĩ đã chẳng còn lực mà phòng bị, nhất thời bị trúng một cược, từ miệng xà cực lớn ào ra một ngụm máu tươi, xà thủ cực đại chậm rãi nghiêng đi, trong lúc hoảng hốt, ánh mắt mông lung vẫn thủy chung chỉ nhìn về phía Phi Liêm, cuối cùng từ từ khép lại….
Cự xà xụi lơ trên mặt đất, hoàn toàn mất đi ý thức.
Thiên binh rời đi rồi, có thứ gì đó tròn nhọn trăng trắng rơi xuống mặt đất từ miệng xà nửa mở, ra là một chiếc răng nanh vẫn còn dính máu.
Thân hình đứng thẳng cứng còng của Phi Liêm đột nhiên chấn động, hô hấp gấp rút hồng hộc, yêu khí trong cơ thể bắt đầu thất khống nổi lên.
Ngay nháy mắt y muốn lao tới một bước, bả vai đột nhiên lại trầm xuống, quay đầu nhìn, là Tham Lang Tinh Quân.
Trong đôi mắt cương lệ kia vẫn như trước mang theo nghiêm khắc quen thuộc, không dung tà không tha ác. Cho dù có là đồng tông Tinh Quân, chỉ cần có chút sai phạm cũng tuyệt không nhân nhượng.
Này, y vẫn đều biết.
Gương mặt quen thuộc cương trực công chính như trước, thân hình cao lớn vẫn như cũ thẳng tắp như tùng. Thế nhưng ngoài y ra, chỉ sợ không một tiên nhân nào phát hiện ra, giờ phút này tinh quang trên người Tham Lang Tinh Quân lại dần dần ảm đạm.
Hắn đang phi thường mỏi mệt.
Cho dù bên ngoài nhìn không thấy, nhưng y ở bên cạnh Ứng Đế ẩn núp nhiều năm như vậy, đương nhiên so với bất luận kẻ nào càng hiểu rõ Ứng Đế hơn, hắn quả thực có năng lực nghịch thiên…… Ứng Đế bại trận, Tham Lang cũng tuyệt không có khả năng không hề thương tổn chút nào.
Y cũng không phải không để ý, đám tiên gia đứng bên Tham Lang Tinh Quân kia tuy sợ thần uy của hắn nhưng trong mắt lại đều mơ hồ ẩn chứa khinh thường. Bọn họ đều là thần nhân thiên đình, lại phải để một gã Tinh Quân nho nhỏ quản thúc hỏi làm sao có thể tâm phục?!
Hiện giờ, thứ Tham Lang cần nhất chính là nghỉ ngơi chứ không phải tiếp tục đi giải quyết mấy vấn đề phiền phức không cần thiết kia.
Phi Liêm vì thế dần dần thu liễm yêu khí trên người.
Chỉ trong chốc lát, thiên binh đã đem Minh Xà kéo đi, gọi đến vân vụ bay về phía Cửu Tiêu.
Thân xà giăng đầy xiềng xích mềm nhũn vô lực, hai mắt nhắm nghiền mặc người xâu xé.
Thân thể bị bẻ gẫy một cánh tràn đầy vết thương vẫn đang đổ máu……
Một thân vảy xích hồng như lửa khiến y kìm không được nghĩ tới… một đầu đỏ rực hồng phát tung bay, cùng với nụ cười ranh mãnh mà đơn thuần của người kia.
Chỉ trong nháy mắt, ***g ngực đã bình tịch vạn năm của Phi Liêm lại đột nhiên có cảm giác đau đớn như bị lợi kiếm xuyên thủng.
=============
Tác giả có chuyện muốn nói: Hẳn là…. vẫn ở trong khả năng chịu đựng của mọi người đi? ^^
=============
[1] Lão miêu thiêu tu: Mèo già đốt lông (râu): ý chỉ những kẻ lão luyện rồi mà nhiều lúc vẫn làm chuyện hồ đồ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.