Miêu Chủ Tử

Chương 6: Bệnh Dại






Edit: Tiệm Bánh Sò
Còn không biết mình sắp bị ngâm trong thuốc mọc lông, Lục Thu lên giường nằm sấp lại ngủ thiếp đi.
Cô vốn không phải người thích ngủ, cô thích vận động hơn nên người rất khỏe mạnh, nếu không phải bị vậy thì đã sớm không chịu nổi trận dày vò vừa rồi.
Nhưng sau khi tới đây, đã là lần thứ ba cô tiến vào giấc ngủ rồi.
Lần này không phải vì buồn ngủ, mà là ngất đi.
Đầu cô nặng nề, nhiệt độ trong người càng tăng cao, rõ ràng lúc trước đã hạ nhiệt độ rồi mà.
Dù vẫn còn trong giấc ngủ mê, Lục Thu vẫn có thể cảm giác được cơn đau truyền từ cánh tay đến, vẫn nhức nhối không ngừng.
Trong cơn mơ màng, Lục Thu chợt nghĩ đến, hình như cô bị nhiễm bệnh dại rồi.
Nơi này toàn là động vật, liệu có thuốc trị bệnh dại không? Lần cuối cùng cô tiêm vaccine đã là hai năm trước rồi, sau khi con mèo cô nuôi qua đời thì cô không nuôi mèo nữa nên cũng không cần tiêm vaccine.
Neville ban đầu chỉ cho là Lục Thu lại ngủ thiếp đi, nhưng vốn khỉ đâu có ngủ nhiều như vậy, nhưng nghĩ lại con này là khỉ biến dị, ngủ nhiều cũng bình thường.
Động vật biến dị ở Cự Nham Tinh không nhiều nhưng cũng không ít, tập tính của chúng khác nhiều so với động vật bình thường.
Ngủ rồi không nghịch phá nữa, bớt lo, coi như cũng là ưu điểm.
Nghĩ vậy Neville quay người đi ra khỏi phòng, hắn định mua thuốc mọc lông cho sủng vật.
Một con khỉ biến dị đơn độc lưu lạc bên ngoài, có lẽ vì ngoại hình khác biệt và thực lực yếu mà bị xa lánh.
Bị xa lánh sẽ dẫn đến áp lực tâm lí quá lớn, tâm trạng hậm hực, vì vậy nên mới bị rụng lông.
Chẳng lẽ đây mới mà nguyên nhân chính nó bị trọc? Giữ gìn tâm trạng vui vẻ của sủng vật là trách nhiệm của chủ nhân.

Có như vậy thì sủng vật mới có thể khỏe mạnh, lông tóc sáng mềm, phát triển hoàn mỹ.
Lần này hắn nhất định có thể thắng con chó xấu xí như đồ lau nhà Langdon.
Tự biên tự diễn tự coi mình đã hiểu ra tinh túy, Neville dốc lòng muốn thoát khỏi danh hiệu "lỗ đen sủng vật" nện bước tự tin ra ngoài.
Còn đâu dáng vẻ mất kiên nhẫn lúc trước đối đãi với Lục Thu chứ.
Hắn ra khỏi phòng sủng vật, đi qua đám đồ chơi lung tung lộn xộn trong phòng.
Nhưng lúc hắn đang định nhảy lên tầng trên, đột nhiên nghe được một tiếng cầu cứu nho nhỏ truyền đến.
Đây không phải là tiếng của Ruth.
Phạm vi trăm dặm xung quanh thành đá không hề có một động vật ngoại lai nào dám bước vào, dù là kiến cũng không.
Nên, tiếng này là của con sủng vật vừa mang về kia.
Nó gặp nguy hiểm?
Neville dừng chân, chạy như bay về căn phòng sủng vật.
Trong số những con sủng vật bị hắn nuôi chết, có mấy con không cẩn thận bệnh chết.
Neville sợ sẽ xảy ra chuyện tương tự nên trước khi đón sủng vật về đã chuẩn bị không ít thuốc trong nhà.
Rõ ràng lúc trước đã cho nó uống thuốc rồi.
Hắn vừa vào phòng, Ruth cũng đã đến sau theo, ông ta còn mang hòm thuốc theo.
Lục Thu ở trên giường ngủ không yên ổn chút nào, trên trán đầy mồ hôi, tay chân không tự chủ được run run.
"Đại nhân, tôi nghĩ phải để người máy y tế xem bệnh thôi, thuốc lúc sáng hình như không đúng rồi." Ruth tỉnh táo đề nghị.
Neville nhìn Lục Thu, dáng vẻ tràn đầy tự tin vừa nãy đã không còn.
Hắn quay đầu nhìn ra cửa kêu một tiếng, không bao lâu, một con người máy tạo hình quái dị từ ngoài nhẹ nhàng tiến vào.
Nếu Lục Thu còn tỉnh, nhìn thấy người máy này chắc chắn sẽ nghĩ đến mấy con quỷ cao gầy trong truyền thuyết nước ngoài.
Người máy thuần thục mở vỏ ngoài, lấy từ trong vùng bụng cao gầy ra từng món dụng cụ lắp đặt.
Vì động vật ở đây đều vô cùng lớn, thân thể người máy cũng to lớn theo, không gian trong cơ thể vừa vặn cất giữ các loại dụng cụ chữa bệnh.
Quét hình thể Lục Thu, người máy thay đổi tất cả các loại dụng cụ và kim tiêm thành kích thước nhỏ tương ứng, đây là loại dùng cho con non vừa ra đời.
Rút máu trên cánh tay, máu vừa được lấy, màn hình trên dụng cụ chớp động điên cuồng, tiếng nhắc nhở vang lên.
"Trong máu có Virus Rabies[1]." Xác nhận nhiễm bệnh dại.
Neville nhớ lại lúc mang con sủng vật này về, toàn thân nó chỉ có một vết thương trên tay, vết thương kia rõ ràng là do Buth cào trúng, nếu lúc ấy hắn xuất hiện muộn chút nữa thì nó sẽ bị ăn thịt.
Nghĩ đến đấy, hai mắt Neville híp lại thành một đường nhỏ, tia sắc lạnh trong mắt tỏa ra, hắn quả thực không nên bỏ qua cho đám chó rừng kia dễ dàng như vậy.
Móng vuốt vồ mạnh xuống nền nhà, phiến đá trên mặt đả bị cào ra một vết thật sâu.
Ruth đau lòng ngăn cản: "Đại nhân, mấy miếng đá này vừa mới thay."
Neville ấy vậy mới buông lỏng vuốt, lắc lắc bột đá dính bên trên.
Cũng may y học ở thế giới này phát triển không tệ, đã có thể chữa trị được bệnh dại.

Động vật họ chó số lượng khá lớn, vì vậy thuốc trị bệnh chó dại được xem là một trong những phương thuốc nghiên cứu ra sớm và phổ biến nhất, hầu như mỗi nhà đều có sẵn.
Neville ra lệnh cho người máy: "Trị liệu nhanh lên."
Tiêm thuốc xong, chân mày Lục Thu đang chau lại từ từ giãn ra.
Đợi một hồi, người máy kiểm tra lại, nhiệt độ đã từ từ hạ, thuốc đã phát huy công hiệu, sẽ không có việc gì.
Đây là con sủng vật đầu tiên bị nhiễm bệnh dại trong vô số những con sủng vật mà Neville nuôi.
Xem ra vẫn là kinh nghiệm không đủ, nhưng thân thể con sủng vật này cũng yếu quá đi, mới một ngày đã bệnh hai lần rồi.
Cũng không biết có thể sống đến lúc nào.
Tâm trạng tốt đẹp vừa rồi của Neville gần như không còn, vốn còn đang phấn khởi có ý nghĩ muốn mua thuốc mọc lông cho nó cũng phai nhạt.
Nói không chừng thuốc còn chưa mua tới thì nó đã chết rồi.
Bác sĩ người máy cất lại dụng cụ vào bụng rồi co người lại, chỉ cao còn chừng hai mét.
Lúc này mới nhìn ra hình dạng thật của nó, là một con gấu xám lông ngắn, bàn tay linh hoạt như con người.
"Bệnh nhân hình thể quá nhỏ, chỉ tiêm thuốc thôi vẫn chưa đủ, ban đêm cần quan sát tiêm thuốc thêm.
Nếu tình hình ổn định thì đến ngày thứ ba có thể tiêm vaccine phòng bệnh dại được rồi." Bác sĩ người máy không cảm tình nói.
Thấy Neville sắc mặt không tốt, cũng không đáp lại, Ruth nói: "Được rồi, đến tối mi đem thuốc qua đây, ra ngoài trước."
Người máy đi rồi, Ruth cũng ra ngoài theo.
"Tôi đi lấy chút nước tới."
Trước giường cũng chỉ còn lại một mình Neville.
Hắn ban đầu cũng muốn đi, con sủng vật này yếu như vậy, sớm muộn cũng chết, tùy tiện nuôi là được, không cần quá để tâm.
Nhưng nhìn Lục Thu chôn mặt trên đệm lông thỏ mềm mại, hắn lại có chút dao động.
Sau khi sinh bệnh, da Lục Thu càng nhợt nhạt hơn, làm nổi bật lên bờ môi đỏ ửng.
Mái tóc dài màu đen xõa tung, lại đẹp lạ thường.
Dáng người của nhân loại trong mắt mèo lớn thật ra không có bao nhiêu mỹ cảm, Neville cũng không có vui thú nuôi sủng vật gì.
Nhưng hắn rất thích mái tóc dài của Lục Thu, liếc mắt một cái đã nhìn trúng rồi.
Xúc cảm khi chạm vào mái tóc sáng bóng, hơi thô cứng nhưng lại mượt mà cực kỳ đặc biệt.
Cho dù là loại lông chó săn lông dài của Langdon cũng không thể nào so được.
Sợ đánh thức Lục Thu, Neville duỗi móng nhẹ nhàng lấy một chòm tóc, sợi tóc như nước chảy xuống từ giữa các kẽ hở của móng vuốt.
Chất tóc Lục Thu tương đối tốt, mái tóc vừa đen vừa dài được bảo dưỡng tốt, còn càng óng ánh hơn.
Nhưng dù tóc tốt đến đâu thì lăn lộn mấy vòng trên đất rồi lại bị ngâm nước sông, ngủ một hồi lâu không gội không chải, giờ phần đuôi tóc cũng đã bắt đầu rối lại.
Tóc rơi trên vai hơi ngứa, Lục Thu đang ngủ say không tự giác trở mình, tóc bị đè dưới người lộ ra càng nhiều.
Neville tròn mắt, lớn mật đưa móng lần nữa, lần này hắn trực tiếp túm một nhúm lớn, đen tóc quấn quấn quanh đệm thịt.
Mái tóc rối giờ cứ như quả cầu lông, có lực hấp dẫn đặc thù với mèo.
Kỳ thật chơi cũng vui có chút xíu mà thôi, cũng không đặc biệt gì, Neville nghĩ nghĩ.

Hắn tò mò cúi đầu, duỗi đầu lưỡi liếm tóc một chút.
Tóc tự nhiên không có hương vị gì rồi, tóc kết lại thậm chí còn cuốn lấy móng vuốt của hắn, Neville giũ mấy lần cũng không xuống.
Híp mắt, hắn mở miệng lớn lộ ra gai ngược sắc nhọn li ti như móc câu trên đầu lưỡi.
Lần này có thể dễ dàng lấy xuống phần tóc quấn trên móng vuốt, nhưng nhìn mái tóc càng rối bù hơn, Neville trầm tư mấy giây, vẫn không nhịn được đẩy mái tóc Lục Thu đến trước mặt, lè lưỡi bắt đầu chải vuốt.
Chỉ là hắn quá lớn, gai ngược trên lưỡi phân bố cũng rộng, liếm một hồi cũng chưa chải rối được, tóc Lục Thu ngược lại dính đầy nước bọt của hắn.
Neville chăm chú nhìn tóc dính đầy nước bọt của mình, trên đó đều lưu lại hương vị của mình, điều này khiến hắn lòng vô cùng.
Nơi này là địa bàn của hắn, dù là lãnh địa hay là vật sống trên đó, tất cả đều phải thuận theo, đánh dấu chủ quyền.
Nhưng hắn đánh dấu vui rồi lại không chú ý gai ngược trên đầu lưỡi vướng lấy một nút thắt tóc, nút thắt này rối chết đi được, chải làm sao cũng không ra.
Cổ họng Neville phát ra tiếng lầm rầm không cam lòng, cái đầu dùng sức kéo lên.
Sau đó, một tiếng thét thê lương thảm thiết vang lên.
Nhúm tóc bị thắt kia không được tách như dự đoán mà là bị nhổ trụi xuống.
Một nhúm tóc như vậy ít nhất cũng phải mười sợi, cứ như vậy bị nhổ trụi.
Cơn đau kịch liệt trên đầu làm Lục Thu bừng tỉnh, thực sự là quá đau, mắt chưa kịp mở ra đã bị nước mắt ngập cay xè,.
Cô nhịn không được đưa tay che trán cuộn người lại, đợi cơn đau kia đi qua, cô dùng sức lau sạch nước mắt trên mặt, tức giận ngửa đầu nhìn lên.
Đối diện với cô là vẻ mặt chột dạ của Neville.
Lục Thu nhìn mèo lớn còn chưa thu lại đầu lưỡi hồng hồng, gai ngược đáng sợ trên lưỡi còn treo chùm tóc, ung dung lắc lư.
Cô ngốc mấy giây.
Neville lúc này cũng phát hiện chứng cứ phạm tội, hắn dùng tốc độ như điện xẹt lấy phần tóc tóc trên đầu lưỡi giấu đi, đồng thời đóng chặt miệng lại, nhìn trời nhìn đất chỉ không nhìn mỗi cô.
Lục Thu: "..." Cô thực sự nghĩ mình xém chút nữa bị mưu sát rồi.
Thấy ánh mắt lên án của sủng vật mới nhà mình, Neville nhỏ giọng nói: "Ta mua cho mi thuốc kích thích mọc lông ha! Rất nhanh là có thể mọc lại rồi!"
Hắn nghiêng đầu, nhìn Lục Thu một hồi, nhấc móng, dùng đệm thịt đã thu lại móng vuốt nhẹ nhàng vuốt đỉnh đầu Lục Thu hai cái, như đang dỗ dành.
Bị một con mèo sờ đầu dịu dàng như thế, Lục Thu vừa đang phẫn nộ cứ như bị sét đánh, hồn bay lên trời.
Thử hỏi ai lại nhẫn tâm trách cứ một con mèo lớn đáng yêu vô tội như thế chứ?
_______________________
[1] Virus Rabies là virus bệnh dại.
Trong nguyên tác là RNA virus nhưng mình tìm không thấy thông tin về virus này nên đã sửa lại thành virus bênh dại cho hợp lí..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.